Cùng thời gian đó, Càn Thúc mang theo mấy người của Ô Vân Bang đi săn bắn ở Tê Hà Lâm thuộc phần gần giữa Hung Đảo.
Bọn họ đang đuổi theo một con quái hung không biết tên hung mãnh dị thường. Con quái thú kia cứ lúc thì rung loạn một đám cây lớn trong rừng rậm, khi thì chui vào trong hồ nước sâu biến mất vô tung vô ảnh chẳng rõ, trong chốc lát lại tung ra một tấm áo da như cánh bay ra xa hơn nửa dặm. Hình thù cái đầu kỳ quái, cặp răng nanh nhọn phun nọc độc màu xanh, cũng chẳng biết là sinh vật dưới nước hay trên cạn, thực sự khó chơi đến cực điểm.
Cũng may nguyên cả đám người trên đảo đều tuyệt chẳng phải loại người tầm thường, thủ pháp săn bắn càng là thứ mà người bên ngoài không thể theo kịp. Bọn họ chẳng những có thể căn cứ vào dấu chân để phán đoán, phân biệt dạng con mồi, tuổi lớn hay nhỏ, là con đực hay con cái và tình hình thân mình con thú mà bản lĩnh dựa vào khí tức để theo dõi con mồi cũng là hàng nhất lưu.
Nhưng dù bọn họ là cao thủ săn bắn thì khi đối mặt với con thú kia cũng cảm thấy ong não, không cách nào đắc thủ trong thời gian ngắn mà chỉ có thể căn cứ vào dấu vết nó lưu lại để theo sát phía sau.
Cứ thế trận truy đuổi trong Tê Hà Lâm này đã giằng có kéo dài hơn mười ngày. Một ngày này, con quái thú kia rút cuộc bị dồn vào một chỗ mà bốn bề toàn là hốc núi, khi nó vừa mới định vung tấm da muốn bay lên trời thì một mũi tên nhọn từ trong khe đá liền bay vọt ra, đâm thẳng vào cổ quái thú khiến nó hét thảm một tiếng rồi chỉ có thể là là dưới thấp chứ không còn khí lực để bay tiếp lên cao.
Đúng lúc này, Càn Thúc từ trong đám người ở phía sau vọt ra, sau khi hét lên một tiếng trầm thấp liền tung một quyền đánh quái thú đang bay là là kia rớt xuống đất.
Quái thú lăn lộn một vòng trên mặt đấy, kinh sợ muốn phun nọc độc về phía đối phương nhưng vừa há miệng thì một ngọn phi cước giáng tới đá nó ngã văng trên đất, một mảng lớn nọc độc phun thẳng lên trời.
Tiếp đó, đám người phía sau ào ào xông lên, lập tức ném tới trước mấy tấm lưới lớn và đủ loại đao kiếm côn bổng cũng chen chúc lao tới…
Hơn một tháng qua, Càn Thúc và một đám người đi săn trong Tê Hà Lâm vẫn chưa về. Có điều đây cũng là việc bình thường, dù sao thì mùa đông trên đảo sắp kéo tới, nếu trước đó không đi săn thêm nhiều con mồi thì chỉ e không ít người trong Ô Vân cốc sẽ bị chết đói.
Ban đêm, mưa bụi giăng giăng nơi Ô Vân cốc, chỉ thấy một khoảng tối tăm sau lại có thêm mấy thứ gì đó như quỷ vật động đậy, bò bò trong Ô Vân cốc. Trừ những thứ này ra thì trong cốc là một mảng u tĩnh.
Ô Vân cốc tọa lạc tại nơi mà sau là vách núi, một mặt trước là một con suối cắt ngang, ngăn cách với biển rộng. Địa hình trong cốc chủ yếu là một khoảnh đất bằng rộng hai, ba mươi trượng nằm giữa cách vách núi tạo nên. Khoảnh đất bằng này giữa lớn hai bên nhỏ, hình dáng như trăng lưỡi liềm, trên dưới hai bên khoảnh đất bằng đều là vách núi dựng đứng chặn lại.
Đối diện sơn cốc là một lạch trời khó có thể tiến vào, ở giữa lạch trời trông mơ hồ như một cái đường mòn hẹp mà hai bên là vách đá.
Lạch trời: Hai vách núi ở sát nhau thì cái khoảng ở giữa gọi là lạch trời.
Lúc này trong một thạch động thuộc sơn cốc, Liễu Minh vừa thoải mái vui vẻ luyện một lượt một bộ kiếm pháp mà Càn Thúc dạy hắn, xong liền leo lên giường khép hờ hai mắt, khoanh chân ngôi, tay trái đặt dưới tay phải, điều chỉnh khí tức xuất nhập, ngón cái chạm nhau cùng đặt xuống vùng rốn, vận dụng phương pháp hô hấp thổ nạp để điều chỉnh nội lực và khôi phục thể lực.
Bộ kiếm pháp này Liễu Minh tu luyện đã hơn hai năm, hắn phát hiện càng tu luyện sâu kiếm pháp này thì thể lực tiêu hao tương ứng cũng lại càng lớn. Điều càng làm Liễu Minh kinh ngạc là một luồng năng lượng không rõ cũng lưu động không thôi trong khi luyện kiếm, phảng phất như là bị kiếm thế dẫn dắt vậy.
Phát hiện này khiến cho Liễu Minh càng ngày càng có hứng thú với kiếm pháp này.
Bên vọng tháp ở một bên vách núi trong cốc, ba bốn bóng người áo đen tay bám dây leo dài bay lướt qua cái thông đạo mà hai bên vách đá chỉ vừa một người đi qua. Bóng đen chợt lóe lên, tức thì trên cổ mấy tên thủ vệ Ô Vân bang canh gác lối ra vào liền thấy có chất lỏng màu đỏ sẫm phún vọt ra, thân thể đột nhiên mất đi tri giác ngã xuống vách núi. Chỉ chốc lát sau, mấy tên thủ vệ đang đi tới đi lui hai đầu cây cầu bắc qua con suối thông tới sơn cốc bỗng nhiên vô thanh vô tức oặt người rồi ngã xuống.
Chỉ nghe thấy vài tiếng rơi xuống nước nặng nề vang lên rồi sơn cốc lại rơi vào trong một mảng thâm sâu tĩnh mịch.
Ngay sau đó, bóng một đám người từ trên cầu nhanh chóng dũng nhập vào trong cốc, ánh trăng soi tỏ một cái ấn ký hình Bàn Long trên vai chúng, đúng là người của Hạc Pha Đường Bang.
Trong thạch động, Liễu Minh đang ngồi trên giường đá, hai mắt đột nhiên mở ra như đã nghe được gì đó.
Sau khi hắn tu luyện phương pháp thổ nạp vô danh kia thì nhãn lực, thính lực cũng dần dần trở nên hơn xa người thường.
Liễu Minh sau khi nghiêng tai lắng nghe một lát, sắc mặt bỗng nhiên đại biến xong liến gỡ thiết kiếm từ trên vách đá xuống, cất điển tịch vô danh vào trong ngực rồi đi nhanh ra phía ngoài động.
Lúc này, bên trên đầu cầu vang lên một hồi những tiếng “đinh đinh đinh” giòn vang, chính là tiếng cơ quan xương thú bị đụng phải phát ra tín hiệu báo động.
"Kẻ thù bên ngoài xâm lấn!"
Thủ vệ đầu cầu bên trong cốc khẽ giật mình, rối rít rống to một tiếng, ngay sau đó lại có vài tiếng kêu thảm thiết, triệt để phá vỡ sự yên tĩnh của buổi đêm.
Trong cốc đại loạn, một hồi âm thanh thô to từ kèn sừng trâu vang vọng trên vách đá dựng đứng, tiếp đó là một tràng âm thanh hô hào cùng tiếng trống nổi lên.
Trong gian nhà gỗ trên khoảng đất bằng trong sơn cốc cũng phát ra một hồi những tiếng cao vút chói tai, mọi người đang ngủ say trong phòng vừa nghe được âm thanh cảnh giới liền nhao nhao nhảy dựng lên.
Không cần ai ra lệnh, bang chúng bừng tỉnh dồn dập cầm lấy vũ khí, kinh sợ nhảy ra rồi chạy như điên về phía đầu cầu, có rất nhiều người miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng “Oa oa” điên cuồng.
Trên một trạm gác nhỏ ở một bên nơi đầu sơn cốc, cung tiễn thủ nhao nhao vào vị trí, cọc gỗ và cơ quan hỏa thạch mở ra, triển khai trạng thái sẵn sàng nghênh địch.
Trong khoảnh khắc, tất cả người trong cốc như một cái tổ ong vò vẽ, tiến vào trong tình trạng đề phòng khẩn cấp.
Kẻ ban đêm đánh lén Ô Vân cốc đúng là bang chúng của Hạc Pha Đường, bang chiếm phía đông Hung Đảo.
Những kẻ này vì trận quyết đấu lần trước mà mất địa bàn săn bắn trong Tê Hà Lâm nên rất không cam lòng, thừa dịp hảo thủ của Ô Vân cốc ra ngoài săn bắn kiếm đồ dự trữ nên đã cấu kết với thế lực tù đồ có giao hảo khác, lén lút xâm nhập.
Ô Vân Bang ở Hung Đảo vốn không vừa mắt nhiều thế lực, chỉ vì họ chiếm được Ô Vân cốc có địa hình hiểm yếu, dễ thủ khó công mới có thể tồn tại song song với mấy thế lực khác.
Càng đáng giận chính là kẻ dẫn đầu bọn người kia xông vào cốc lại đúng là “Địa Đầu Cẩu” của Ô Vân Bang.
Tên này bình nhật luôn làm một bộ dạng tận tâm trung thành với đại hán đầu trọc nhưng giờ lại làm ra hành động ăn cây táo rào cây sung như thế làm cho những người khác không kịp trở tay.
Một trận kịch chiến bắt đầu, Ô Vân bang dựa vào địa thế dễ thủ khó công trong cốc cộng thêm việc kịp thời phản ứng nên sau một hồi đọ sức, công thủ kịch liệt đã chặn được đám tinh anh dẫn đầu đám tấn công ở chỗ đầu cầu nằm trong Ô Vân cốc.
"Tránh ra cho đại gia!"
Khi hai nhóm người đang giằng co thì bên Ô Vân cốc đột nhiên có một đại hán mặt to, lông mày bốc hỏa lao ra.
Chỉ thấy người này than vận áo xám, bụng bự tròn vo, hai tay mang một bộ vuốt xương đoạn hét lên điên cuồng, lực áp quần hùng, “páp páp páp” một cái đã giết tới trên cầu. Đúng là một trong bốn vị phó bang chủ Ô Vân bang, được xưng là Độc Âm Trảo Khôi Gia.
Người này hữu dũng vô mưu, một thân nhảy lên trên cầu, như một con quay xoay điên cuồng, huy động một đôi cốt trảo sắc bén, cứ thế lao thẳng về trước, một mảng đao kiếm tiễn vừa đến gần người y liền bắn ra khắp bốn phía.
Đồng thời người trên cầu dồn dập ngã nhào sang hai bên, trông giống như một bánh xe lao như bay vào vũng nước làm bọt nước bắn tung lên vậy.
"Mau trở lại!"
Nghe tin chạy tới, thủ lĩnh Ô Vân Bang, Đầu Trọc đột nhiên kêu một tiếng.
Vừa dứt lời, hàn quang lóe lên ở bên kia cầu, một mũi tên màu bạc bay tới xuyên qua ngực trái Khôi Gia.
Kẻ bắn tên chính là Độc Nhãn Long, bang chủ Hạc Pha Đương bang.
Tiếp đó, từ bên Ô Vân cốc bay vèo ra một người ôm Khôi Gia đang đau đớn kêu rống quay về, nhân tình hình này khí thế những kẻ bên kia cầu lại tăng thêm rồi lập tức bức người Ô Vân cốc liên tiếp lùi về phía sau.
"Nhanh chặn cầu!"
Đại hán trọc đầu thấy thế bèn gầm lên một tiếng.
Những kẻ khác quanh đó lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng kéo mở một cơ quan trong nhà gỗ nào đó gần đấy.
Chỗ giữa cầu gỗ lập tức nứt ra một cái khe hở hơn nữa càng lúc càng rộng, nhưng sau một tiếng phực, liền dừng lại một cách khó hiểu.
Cơ quan này lại đã sớm bị Địa Đầu Cẩu kia phá hư hết.
Nhân cơ hội này, rất nhiều địch nhân đã sớm tụ tập tại đầu cầu đối diện sơn cốc nhất loạt bắn chi chit vô số những mũi tên đuôi lông chim về phía sơn cốc.
Đụng tình huống này, rất nhiều thủ vệ của Ô Vân bang nhao nhao ngã xuống, chỉ chốc lát, vị trí đầu cầu với tư cách là quan khẩu hiểm yếu của cốc rút cuộc đã triệt để thất thủ, theo đó càng có lắm kẻ ùa lên cầu.
Trên vách đá dựng đứng đối diện sơn cốc, Độc Nhãn Long khoanh tay trước ngực, ánh mắt tham lam như một con sài lang đói khát trong đêm đen.
Đang lúc phần đông ngoại nhân định xông một mạch vào cốc thì phía nhà gỗ đột nhiên vang lên một hồi tiếng mõ, tiếp đó một mảng lớn chi chit những mũi tên trúc bắn ra, tức khắc bắn trúng bảy tám tên dẫn đầu trong đám người xâm nhập cốc.
Những kẻ khác dưới sự kinh hãi liền rối rít cùng trốn tránh sau một vài tảng đá và thi thể, trong nhất thời không dám ép sát quá mức.
Song phương một lần nữa lâm vào giai đoạn giằng co.
Đang khi Độc Nhãn Long chẳng có cách nào khả thi thì một lão đầu có chòm râu dê màu muối tiêu lách mình tiến lên nói: “Thủ lĩnh, chỗ của đối phương nếu đều dùng để phòng thủ thì dùng hỏa công, nhất định có diệt hết người Ô Vân Bang.”
Lúc này tại một nhà gỗ nào đó bên trong Ô Vân cốc, vị đại hán trọc đầu cũng gấp gáp triệu tập mấy vị nhân sĩ trọng yếu của bang để thương thảo đối sách.
Một vị hán tử mặt gầy trông như mưu sĩ nói: “Hiển nhiên, dưới tình huống địch mạnh ta yếu, ta chỉ có thể tử thủ trong cốc nhưng vô duyên bị cô lập cũng không phải kế lâu dài. Biện pháp duy nhất là gọi mấy người bọn Càn Thúc vốn đang đi săn trở về cứu viện thì mới có thể lật ngược chiến cuộc được.”
“Đây chẳng phải nói nhảm sao. Càn Thúc đi săn ở Tê Hà Lâm một tháng chưa về, ai biết bọn hắn lúc nào trở về. Ta thấy chi bằng xông ra cầu sống mái với đám điểu nhân một trận. Lão tử nhất định sẽ móc con mắt còn lại của thằng lỏi Độc Nhãn Long ra ngâm rượu.” Người nói chuyện chính là Khôi Gia, một tay che ngực trúng tên, tức giận bất bình nói.
“Vậy xem có biện phải để liên hệ với những người đi săn ở Tê Hà Lâm không, nếu thực không được thì chúng ta còn có thể lui về thủ ở trong thạch động ở vách núi đằng sau, có lẽ cũng cũng có thể kéo dài thêm được một đoạn thời gian.” Hán tử mặt gầy không cần suy nghĩ nói.
Vị đại hán trọc đầu suy nghĩ một chút đoạn gật gật đầu rồi liền ra lệnh cho một tên tráng hán khác: “Vương huynh đệ, người đi chọn ba huynh đệ thân thủ linh mẫn, khinh công thượng thừa, đầu óc linh hoạt đến động của ta.”
Một đám người đang họp trong phòng chỉ nghe bên ngoài đột nhiên có tiếng la kinh hoảng nổi lên.
Mọi người dưới sự kinh hãi theo tiếng la hét kia đi ra ngoài phòng xem xét thì đã thấy ánh lửa chiếu sáng Ô Vân cốc, từng đoàn từng đoàn hỏa cầu cùng vô số hỏa tiễn từ địch nhân ở phía đối diện bay vụt sáng bên này.
"Nguy rồi "
Hán tử mặt gầy liền kinh hô một tiếng, việc mà y lo lắng nhất rút cuộc đã xảy ra.