Đêm nay, thiếu niên mơ thấy một cặp phu phụ trung niên đứng đối diện vẫy tay với hắn, nam nhân mặc áo bào xám còn nữ nhân thân vận thanh sam, khuôn mặt hai người mờ ảo không rõ. Đang khi thiếu niên muốn tới gần để trông rõ một chút thì bỗng nhiên bị một cái mặt quỷ quái dị quái dị cười khặc khặc xuất hiện ngăn cản, thiếu niên quá sợ hãi rồi sau đó bắt đầu chạy trốn.
Đúng vào lúc này, thiếu niên bỗng từ trong mộng bừng tỉnh, vừa trừng mắt nhìn lại thấy một gương mặt xấu xí với những vết sẹo chằng chút, đúng là Càn Thúc.
Nhìn thấy Càn Thúc, Liễu Minh, mới từ trong ác mộng tỉnh lại trở nên trấn tĩnh hơn rất nhiều.
“Lại mơ thấy ác mộng rồi hả?” Càn Thúc nhẹ giọng hỏi, khẽ thở dài một cái, trên mặt hiện lên nét ân cần nhưng rất nhanh sau lại khôi phục lại thần sắc bình tĩnh.
Thiếu niên nghe thế bèn ngồi dậy rồi im lặng gật đầu.
Năm đó, Liễu Minh mới ba, bốn tuổi, với tư cách là trọng phạm bị áp giải đi lên Hung Đảo, nếu không có Càn Thúc, người thoạt nhìn xấu xí và trầm lặng ít nói này thu lưu và dậy hắn võ công, bí thuật cùng các loại kỹ năng sinh tồn trên Hung Đảo thì hắn đã sớm phải bỏ mạng và sẽ chẳng có bất cứ kẻ nào nhớ rõ một đứa bé tên Liễu Minh từng xuất hiện trên Hung Đảo này.
Tuy rằng khi đó Liễu Minh còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ ràng khi hắn bị đưa lên Hung Đảo chính vào một đêm trời tối đen như mực.
Lúc ấy hắn và mười mấy người khác vừa bị đẩy tới một bãi đất vắng vẻ ở rìa hoang đảo thì những trọng phạm khác liền cùng nhau dè chừng rồi lập tức tản ra.
Khi ấy hắn chỉ là một đứa bé, tuy gắng gượng chạy theo sau mấy người trong đó nhưng chẳng bao lâu sau mọi kẻ kia đều rời đi, biến mất vào khu vực quanh bãi cỏ làm hắn chỉ còn biết ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ mà chẳng biết phải làm sao.
Lúc ấy sắc trời đã trở muộn, quanh người là một mảng tối đen cơ bản không thể phân rõ được sương mù và cảnh ban đêm, trong không khí còn có một mùi máu tanh hư thối làm người ta buồn nôn, khắp nơi là một mảnh yên ắng, nặng bề và ảm đạm.
Một bàn tay to lớn từ trong bóng đêm vươn ra, chỉ một chộp đã tóm được hắn rồi tên kia chạy như bay xuyên qua từng bụi, từng bụi cỏ và vũng bùn.
Liễu Minh trông không rõ kẻ bắt mình, chỉ nghe thấy bên tai có tiếng thở gấp phù phù như trâu vang lên, đồng thời thỉnh thoảng tên kia lại xẹt qua từng đám cây bụi gai khiến khuôn mặt non nớt của hắn bị cắt nhiều vết rách chảy máu.
Người tóm hắn, hình như là một đại hán dáng người khôi ngô, gã chỉ chú tâm chạy như điên về phía trước chứ chẳng thèm nhìn Liễu Minh bị kẹp bên hông chút nào.
Cuối cùng, đại hán kẹp lấy Liễu Minh đi tới chỗ một đống lửa, quanh đó có một đám hơn trăm người đang ầm ĩ vây quanh đống lửa rồi kêu gào, điên cuồng múa may.
“Các huynh đệ, bổn đại gia hôm nay bố trí tóm được một dã vật tuyệt đối quý hiếm. Nhân dịp đại gia ta hôm nay tâm tình không tệ, sẽ đem ‘con mồi’ là cùng chung hưởng.” Đại hán rống to nói với đám người rồi cầm Liễu Minh ở bên hông ném vào trong đám người quanh đống lửa.
Đồng thời trong đám người có đôi tay tham lam dơ bẩn duỗi ra tiếp được Liễu Minh rồi lại cũng như thế, dùng lực ném hắn lên bầu trời, cứ thế bọn chúng coi Liễu Minh như đồ chơi sẽ chết, cứ cao thấp trái phải ném qua ném lại như ném tú cầu vậy.
Bên cạnh còn có kẻ rục rịch mài dao lẫn mài răng, chuẩn bị phân thân nhai thịt đứa bé con này.
Bởi vì trên Hung đảo nguyên tắc sinh tồn chính là mạnh được yếu thua nên một số hành vi bị cho là hung ác hay thậm chí là táng tận thiên lương thì thường thường với người trên đảo lại coi như thứ giải trình bình thường.
Còn Liễu Minh dù tuổi còn nhỏ nhưng trong khoảng thời gian ngắn gần đó đã liên tục phải trải qua đủ lại cực khổ của nhân gian, từ việc những người trông nhà trốn trong khe cửa bị giết sạch đến việc người trốn dưới gầm giường cũng bị tóm, lôi đến công đường triều đều để phán xử rồi bị bỏ tù giam giữ, áp giải đi Hung Đảo, hàng loạt những loại tra tấn mà người thường khó có thể chịu được.
Liễu Minh sớm đã khóc cạn nước mắt, giờ dưới sự sợ hãi và oán hận cực độ kích thích lại chỉ cắn chặt môi, không kêu một tiếng, mặc cho bọn người gần như điên cuồng này ném qua ném lại.
Trong lúc Liễu Minh bị bầy người Hung Đảo chơi đùa, cười nhạo, điên cuồng hét lên đe dọa thì lại một lần nữa bị ném lên không trung, cũng chẳng biết kẻ nào thất thủ không tiếp được làm Liễu Minh từ trên không trung nặng nề rớt xuống đồng cỏ, mặc dù bị rớt không khiến hắn trọng thương nhưng thoáng cái mặt mũi cũng đã bầm dập, rút cuộc hắn nhịn không được nữa thét lên một tiếng.
Nhưng kể từ đó lại khiến cho đám người càng thêm điên cuồng, thậm chí có một kẻ nhịn không nổi nữa, đột nhiên lấy từ trong lòng ra một thanh chủy thủ xương rồi đâm thẳng về phía Liễu Minh nằm trên mặt đất.
"Phành" một tiếng.
Gã này vừa mới bổ nhào tới bên người Liễu Minh thì bỗng nhiên một bóng đen lóe lên trước mặt gã rồi gã lập tức như cái bao tải bị ném bay ngược lại.
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Liễu Minh lại có thêm một nam tử mặt đầy những vết sẹo.
Những người khác vừa thấy nam tử này thì tất cả đều lắp bắp kinh hãi rồi rối rít lùi ra sau còn nam tử xấu xí chỉ cúi đầu nhìn nhìn đứa bé đang cố nén nước mắt trên mặt đất rồi lạnh lung nói một câu: “Tiểu tử này ta nhìn trúng!”
Vừa dứt lời, nam tử xấu xí liền đưa một tay bế Liễu Minh rồi nhanh chóng đi về phía xa xa.
Vài tên trông như kẻ hung hãn trong đám người thấy thế thì sắc mặt đều hơi đổi nhưng sau khi đưa mắt nhìn nhau, rút cuộc cũng không làm ra bất cứ hành động cản trở nào, hiển nhiên gây sự với vị đại hán mặt xấu này chẳng phải chuyện tốt gì rồi.
Tất cả mọi người đều cho rằng đại hán đã đứa đứa trẻ để độc chiếm, không ngờ rằng qua mấy tháng đứa trẻ kia chẳng những không có bị ăn sạch mà lại còn vui vẻ đi theo đại hán, một tấc cũng không rời.
Năm đó, vị đại hán cứu Liễu Minh kia chính là Càn Thúc.
Sinh hoạt mỗi ngày ở trên đảo đều tràn ngập hung hiểm, từng phút từng giây đều phải dốc sức quan sát, đề phòng xung quanh, cả ngày thấp thỏm lo lắng nên rất ít khi có người đi hỏi chuyện quá khứ, dù cho có thì việc đó cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Liễu Minh đưa ánh mắt mới thất thần do hồi ức chuyện xưa nhìn thẳng Càn Thúc, đột nhiên hắn xúc động như muốn ôm chầm nam tử trước mặt, hắn tuy rằng được người đàn ông này cứu rồi còn truyền thụ cho nhiều thứ như vậy nhưng lại chưa bao giờ nói ra bất cứ câu gì như cảm ơn với người này.
“Lần này coi như ngươi gặp may, chẳng qua chỉ là bị thương ngoài da một chút chứ không tổn thương đến gân cốt. Có điều lần quyết đầu này, trước sau có ít nhất ba cơ hội có thể chuyển bại thành thắng mà ngươi đều không nắm bắt được, nếu không cũng sẽ không nằm bẹp trên giường đến tận bây giờ.” Càn Thúc đột nhiên dùng giọng điệu dạy bảo nói.
“Có nhiều như vậy ư, con còn tưởng rằng bản thân chỉ bỏ một lần thôi.” Liễu Minh nghe thế, tựa như có chút ngoài dự kiến.
“Hừ, điều này cho thấy ro là người còn chưa tu luyện bí thuật đến nơi đến chốn, đợi sau khi thương thế tốt lên thì tập luyện gấp đôi cho ta. Phải rồi, lần này Ô Vân Bang thắng được Tê Hà Lâm, ta và mấy người nữa sẽ đi săn bắn trong Tê Hà Lâm để chính thức tiếp quản quyền săn bắn trong rừng này. Lần này đi ra ngoài có lẽ mất một hai tháng, những ngày này ngươi hãy ở lại trong động mà dưỡng thương a.” Càn Thúc hừ một tiếng rồi dặn.
“Thêm nữa, Bế Tức thuật kia có thể không dùng thì đừng có dùng, dù sao thì bí thuật như vậy đối với thân thể ngươi hiện giờ gây tổn hại không nhỏ, làm không tốt sẽ lưu lại di hoạn vĩnh viễn, không có cách nào tiêu trừ nổi.” Càn Thúc ánh mắt lóe lên dặn thêm.
“Đã biết, Càn Thúc.” Liễu Minh nhìn nam tử xong liền cung kính đáp ứng một tiếng.
Nam tử xấu xí gật đầu rồi đinh rời đi luôn nhưng sau lại quay người người lại, mặt thoáng lộ ra nét do dự sau đó thở dài một hơi xong bèn đi tới một cái góc tối ở khá sâu bên trong động, bắt đầu lật tìm vật gì đó.
Sau một chốc, Càn Thúc đem một quyển điển tịch vô danh, thoạt nhìn rất cổ xưa đưa cho Liễu Minh vừa mới nằm xuống dưỡng thương đoạn nói:
“Đây là một quyển điển tịch ghi phương pháp hô hấp thổ nạp, người thử chiếu theo ghi chép ở trên đó, mỗi ngày vào buổi sáng, tối đều vận hành phương pháp này một lần để xem có hiệu qua không. Nếu thực sự có thể tu luyện mà nói thì người có thể thấy rất vui vẻ thoải mái đấy. Có điều ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, trên cả Hung Đảo này kẻ có thể tu luyện phương pháp thổ nạp này cũng không có mấy người.”
Tuy rằng khẩu khí của Càn Thúc vẫn bình thản như lúc trước nhưng Liễu Minh tự nhiên có thể từ trong đó nghe ra một tia ân cần, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Hắn nhận lấy điển tịch, chỉ thấy cuốn sách này có bìa ngoài làm từ da điêu bóng loáng, dùng chỉ thô khâu ở gáy sách, trang sách bên trong nhìn qua đã chuyển màu xám tro hay có chỗ thậm chí là màu đen nhạt, thoáng trông thì đã lâu năm lắm rồi.
Điêu: Ở đây là một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu.
Càn Thúc sau khi dặn dò lưu ý một phen xong liền lấy một cây cung săn rồi không quay đầu lại, sải bước đi ra khỏi thạch động.
Mấy canh giờ sau, một tia ánh trăng mờ mờ hiếm thấy ở trên đảo từ cửa động chiếu vào, trong đó còn có một tia khí tức như sương khói, thứ đặc hữu của Ô Vân Cốc.
Sau khi ngủ thêm một giấc, Liễu Minh rút cuộc định đứng lên vận động nhẹ một chút nhưng ngay khi hắn đưa hay tay khẽ chống lên giường đá thì lập tức cảm giác thấy toàn thân dâng lên từng trận đau nhức kịch liệt khiến hắn không khỏi hừ một tiếng.
Xem ra “bị thương ngoài ra” lần này thật đúng là rất nặng đây.
Nhưng sau một lát, Liễu Minh ngồi yên trên giường bắt đầy đọc qua quyển điển tịch vô danh mà Càn Thúc đưa cho.
Hắn phát ghi chép trong sách chính là một bộ phương pháp bế khí điều tức. Thông qua hô hấp thổ nạp, điều tiết khí tức sau đó cộng thêm việc tập trung tinh thần điều khiển hoạt động của tinh khí toàn thân, dùng có hiệu quả điều dưỡng tinh thần hoặc là phục hồi thân thể, tinh thần. Quả là một loại bí thuật.
Vào lúc đo hắn tự nhiên không biết phương pháp hô hấp thổ nạp này thực ra là một trong những công pháp mà luyện khí sĩ thường tu luyện.
Xem hết điển tịch, Liễu Minh tò mò bèn khoanh chân, đặt tay lên gối làm ra tư thế đả tọa rồi bắt đầu tu luyện theo phương pháp ghi trên sách.
Theo sự tăng lên của nhịp hô hấp thổ nạp, tạp niệm trong đầu Liễu Minh tứ tán, tinh thần chăm chú đưa mắt nhìn đồng thời bắt đầu tùy tâm sở dục điều động khí tức thân tâm để khí tức tản mát trong thân tụ về rồi tản ra, lưu chuyển tự nhiên.
Hắn tu luyện chưa được bao lâu liền cảm giác trong bụng nơi bộ vị đan điền dâng lên một luồng nhiệt lưu âm ấm, dung nhập vào bên trong tất cả xương cốt tứ chi khiến hắn lập tức cảm thấy được thoải mái một hồi.
Sau khi tu luyện thêm một thời gian nữa, Liễu Minh liền cảm giác thân thể mình hình như bắt đầu trở nên có phần linh mẫn và cảm giác đau đớn vốn mờ hồ cũng bắt đầu trở nên kịch liệt khó nhịn nổi, tựa như tận mắt thấy một mũi đao nhọn chậm rãi xét qua thân thể của hắn.
Nhưng theo quá trình thổ nạp cứ một hít một thở kia, cảm giác đau nhức kịch liệt trên người lại giống như có vật sống, cảm giác tựa như nó hướng tới vùng đan điền mà tới tụ tập.
Trải qua nhiều lần thử nghiệm, hắn cuối cùng thuận lợi ngưng tất cả cảm giác đau đớn trên toàn thân về chỗ đan điền. Tiếp đấy hắn lại dung nhập chúng vào khí tức trong cơ thể, biến thành một bộ phận của thân tâm, cảm giác đau đớn liền biến mất hoàn toàn.
Trong lúc điều dưỡng, hắn đói bụng liền gặm chút ít thịt khô trong động, kết quả là thương thế vốn cần phải tĩnh dướng ít nhất một tháng thì chỉ ngắn ngủi đã không có gì đáng ngại.
Trong những ngày kế tiếp, Liễu Minh mỗi ngày ngoài việc luyện tập kiếm thuật thì sớm tối đều tu luyện một lần phương pháp hô hấp thổ nạp vô danh.
Thiếu niên Liễu Minh đã sớm hiểu rõ, chỉ có làm cho mình càng cường đại hơn mới có thể sống sót được trên đảo này.
Khi còn bé, chỉ cần Càn Thúc không có ở đây thì Liễu Minh luôn bị người khác đánh đập hành hạ, vẫn may là nhờ sức uy hiếp của Càn Thúc nên cũng không có người thực sự muốn cái mạng của hắn, nếu không thì đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Hơn mười ngay sau, Liễu Minh phát hiện tu luyện theo phương pháp thổ nạp này, bản thân chẳng những có thể nhìn đồ vật rõ ràng hơn trước kia chút ít, nghe được âm thanh càng thêm vang đội mà khí lực lại cũng bắt đầu có biểu hiện gia tăng lên.
Hôm nay, Liễu Minh lại tu luyện thổ nạp xong bèn đi đến một chỗ không người bên ngoài thạch động, tiện tau nhặt một viên đá to bằng quả trứng gà lên, đưa mắt nhìn qua rồi đột đột nhiên ném ra.
Bóng đen lóe lên, “phành” một tiếng, một cái cây nhỏ thân to bằng chén ăn cơm cách đó bảy tám trượng vang lên tiếng như bị bẻ gãy.
Liễu Minh thấy thế liền vui mừng quá đỗi.