Rời khỏi căn nhà vốn được xem như là nhà mới của mình Dahlia đi xuống phố.
Thời tiết hiện tại có phần hơi nồm ẩm, Thủ đô hoàng gia với không gian phủ đầy màu gạch tấp nập giữa đầy những tiếng người và xe ngựa ồn ã.
Quốc gia [Ordine] này là một vương quốc đã có bề dày lên tới hơn 200 năm lịch sử.
Thủ đô hoàng gia sở hữu an ninh tốt tới nỗi một người phụ nữ cũng có thể tự mình dạo phố được. Dường như an ninh thủ đô là đặc biệt tốt so với cả nước.
Dẫu cho nơi đây có là dị giới, cô vẫn thầm biết ơn vì được sống một cuộc đời thứ hai của mình.
Nếu được, cô mong muốn rằng ngay cả chuyện hôn nhân của cô cũng được may mắn như vậy…… Rảo bước nhanh hơn, Dahlia tiến vào một tiệm làm tóc nhỏ với phần mái màu xanh lam nằm ngay cạnh bên trục đường chính.
“Xin chào, giờ cậu có rỗi không?”
“Mừng cậu tới, cô dâu mới cưới à! Tiện đây ngồi lại ăn trưa với bọn mình luôn nhé”
Đó là một người bạn của cô với mái tóc màu nâu trà, khách ban sáng đã vãn hẳn nên cô đang tranh thủ lấy chổi ra quét nhà.
“Cảm ơn cậu, Irma. Mặc dù mình không phải là cô dâu mới cưới nhưng nếu cậu mời ăn trưa thì mình xin nhận. Mà Marcella cũng đang ở đây à?”
“Ừ, đang đứng trong bếp kìa. Mà chờ mình dọn dẹp nốt rồi cũng vào ngay thôi, cậu cứ vào ăn trưa trước đi nhé”
Bước những bước thân thuộc, cô bạn đi vào nhà bếp nằm ở cửa sau tiệm làm tóc.
“Ồ, Dahlia-chan đấy à. Làm một ly nước cam nhé? Hay là em có muốn uống chút rượu vang không?”
Ở đó là chính người mà cô đang tìm, Marcella bên hiệp hội vận tải đang ngồi ăn trưa.
Một anh chàng vạm vỡ với mái tóc màu vàng cát, anh vừa là chồng của Irma và đồng thời cũng chơi thân với Dahlia.
Cô đến đây vì nghe bảo anh sẽ hay về ăn trưa vào tầm giờ này, cơ mà đúng lúc thật.
“Cảm ơn anh, Marcella-san. Cho em xin ly nước cam đi”
Dahlia ngồi xuống bàn phía đối diện với anh sau khi nhận được chiếc sandwich kèm ly nước cam.
Chiếc bánh từ tay Irma làm ra quả nhiên là tuyệt hảo.
Sandwich ở thời này thường được làm từ lúa mạch đen với phô mai và giăm bông, loại còn lại là kẹp cùng với trứng và rau.
Phần bánh làm từ lúa mạch đen cắt dày đi kèm với phô mai, giăm bông hun khói và những lá rau diếp đem lại sự cân bằng hoàn hảo.
Chiếc thứ 2 chính là sự hòa quyện của trứng và rau thái nhỏ phết kèm với nhiều sốt mayonnaise tươi.
Dahlia được cho cách làm cả 2 loại, thế nhưng để mô phỏng được thứ hương vị này lại chẳng hề đơn giản
Irma cuối cùng cũng quay vào bếp khi cô đã giải quyết xong chiếc sandwich đầu tiên.
Uống ly nước cam, Dahlia mở lời với Marcella đã giải quyết xong bữa trưa của mình.
“Marcella-san, xin lỗi anh vì dù hôm qua em mới chuyển đồ tới hôm qua, nhưng giờ em lại muốn anh giúp chuyển chúng về nhà cũ. Mong anh giúp em càng sớm càng tốt”
“Được thôi mà. Sau khoảng 4 giờ chiều là mọi người cũng tan làm rồi. Là mấy món nội thất được Tobias từ trước chuẩn bị đấy hả?”
“Chẳng lẽ mấy món đó không vừa với nhà mới hay sao?”
Cả Irma lẫn Marcella đều cùng nhau hỏi, thế nhưng cô chỉ mỉm cười đáp.
“Chúng em đã hủy hôn rồi”
“Hả?”
“Ế?”
Và thế là cả 2 người họ lại cùng nhau hỏi thêm lần nữa, lần này thì Dahlia chỉ còn biết cách cười tươi hết cỡ.
“Tobias Orlando-san đã tìm thấy cho mình tình yêu đích thực rồi”
“.........”
“.........”
Cả 2 người trưng ra khuôn mặt cứng đờ như thể là chiếc mặt nạ
Mà nói riêng về mặt nạ, cô thấy mặt nạ ở thế giới này tồn tại rất hạn chế. Thủ đô hoàng gia sẽ tổ chức lễ hội vào mùa đông, nếu ở đó mà có gian hàng cho trẻ em thì hay phải biết.
Mà nhân tiện, lễ hội mùa đông chính là thánh địa cho những đôi nhân tình hay những người đang đi tìm kiếm một nửa còn lại, tuy nhiên cô chưa bao giờ từng tham gia cùng Tobias. Bản thân cô cũng chưa từng lần nào mời anh ta đi nữa…… Trong khi Dahlia chỉ đang cố làm những thứ như là chạy trốn khỏi thực tại, 2 người kia bắt đầu gào lên.
“Thằng đó bị ngu hả ? ! Không phải hai đứa mới dọn tới nhà mới hay sao?”
“Cả hai đã đính hôn được 2 năm rồi đấy ? ! Trong đầu hắn nghĩ cái gì vậy!”
“Ngoạii tình thì nói thẳng ra chứ tình yêu đích thực cái bố khỉ!”
“Đúng là tận cùng của đốn mạt mà!”
Cô cảm thấy vui vì 2 người họ đã vì cô mà tức giận, chứ chẳng phải là vì lòng cô đang quặn lại.
Cô, 2 người họ và cả Tobias, cả 4 người suốt 2 năm vừa qua đã từng vài lần ăn uống cùng nhau.
Và bởi vì Marcella làm công việc vận chuyển hàng cho bên công ty Orlando nên cô nghe rằng họ cũng hay ngồi uống rượu cùng nhau nữa.
Dahlia cảm thấy tiếc vì đã khiến mối quan hệ của 2 người đó phần nào bị rạn nứt.
“Em rất biết ơn vì 2 người đã giận vì em như vậy. Nhưng em vẫn ổn mà. Vốn từ đầu hôn ước này là do cha 2 bên quyết định, mà giờ họ đều đã mất cả rồi”
Trong khi nói, đột nhiên cô đã ngộ ra được vấn đề.
Nhờ hôn ước, Tobias muốn nhận được sự hậu thuẫn của một ma cụ sư kỳ cựu như cha Dahlia.
Bản thân Dahlia cũng là một ma cụ sư, thế như cô lại không hề có tước vị Nam tước cao quý, đến tay nghề cô cũng còn kém cha mình nhiều bậc.
Cô đã không còn mang lại cho anh ta nhiều lợi ích như là khi cha cô còn sống.
Mà giờ anh ta còn tìm được cả người mình thích rồi nữa, cũng chẳng có gì lạ khi anh ta hướng hẳn về phía người phụ nữ kia.
“Mà, Dahlia, cậu vẫn chưa đăng ký kết hôn đúng không?”
“Ừ. Ban đầu mình dự định là mai sẽ tiến hành nên là nó vẫn chưa hề được ký hay thông qua hết”
“Ừ, đúng rồi đấy, cậu nên tự cảm thấy may mắn đi. Mừng là cậu vẫn còn chưa lấy hắn đấy”
Irma gật đầu lia lịa tới mức còn phát ra cả thứ âm thanh vo vo nữa.
Về vấn đề hủy hôn ước thì Tobias vốn đã còn có thể nói ra sớm hơn nữa, thế nhưng may là anh ta vẫn chịu nói trước khi tiến hành đăng ký kết hôn.
“...... Khiến cho Dahlia-chan phải khóc thế này…… Toàn bộ phí sẽ được ghi lại và chuyển hết cho hắn…… Và cũng đừng bao giờ có chuyện anh uống rượu với hắn nữa……”
Dahlia muốn nói rằng cô sẽ không hề khóc đâu, thế nhưng khi nghe giọng Marcella đang trở nên ngày càng trầm xuống khiến cô dừng lại
“Dahlia à…… đừng có gượng ép bản thân mình quá. Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc to lên. Hay là uống với mình chút không. Còn chiều thì mình đóng tiệm luôn cũng được”
“Đúng rồi đấy, đưa chìa khóa đây và để anh chuyển đồ về tận nhà cho, còn em thì cứ việc ở lại đây hôm nay đi. Mà khéo khi anh lại đụng mặt phải thằng Tobias ở căn nhà mới mất”
Irma có đôi mắt màu hồng trà cùng với đôi mắt màu nâu đỏ của Marcella đang nhìn về cô trong lo lắng.
Cô cảm thấy có chút ghen tị với cái cặp đôi cứ luôn hành động giống hệt nhau này.
“Em ổn mà. Bởi vì em muốn dứt ra càng sớm càng tốt nên chiều nay em sẽ tới thương hội để giải quyết triệt để những thứ còn lại”
“Nếu có cần gì giúp thì cứ nói bọn anh một tiếng nhé”
“Cậu có thể đến đây bất cứ lúc nào mà”
“Cảm ơn hai người rất nhiều”
Nói lời cảm ơn tới 2 người xong, cô nhận ra rằng chiếc sandwich trứng mình vừa ăn hôm nay có phần hơn mặn so với thông thường.