“Anh xin lỗi, Dahlia. Nhưng anh muốn chúng ta hủy hôn ước”
Vị hôn phu đang đứng trước cô và nói vậy chỉ sau một tiếng khi cô vừa rời đến nhà mới.
Bình thường thì chẳng phải là việc này chỉ diễn ra trong otome game khi mà hoàng tử sẽ hủy hôn với nữ phản diện ở buổi lễ tốt nghiệp hay sao? Trong phòng hiện giờ chỉ có mỗi hai người thôi, đứng sau hôn phu của cô cũng không hề có cô gái nào cả…… Dahlia chỉ đang cố xa rời hiện thực, và rồi cô cất tiếng hỏi.
Liệu anh có thể nói cho em biết là vì sao không?”
Cùng với đôi mắt màu hạnh nhân quen thuộc kia, vị hôn phu tên Tobias nói.
“Anh…… cuối cùng đã tìm được tình yêu đích thực”
Ai đó hãy khen Dahlia lấy một câu đi nào, cô ấy nãy giờ đã cố nhẫn nhịn lắm rồi đấy.
Thế giới này tồn tại phép thuật và quái vật, cũng như có cả pháp sư bên ngoài hiệp sĩ.
Còn Dahlia là một người chuyển sinh, cô nghĩ rằng đây là một thế giới giả tưởng.
Tiền kiếp của Dahlia được sinh ra trong một gia đình rất đỗi bình thường ở Nhật Bản, cô hoàn thành tới hết chương trình đại học rồi sau đó làm việc tại một công ty sản xuất đồ gia dụng. Cô mong rằng mình được làm bên bộ phận sản xuất, nhưng chỉ mới năm 2 cô đã bị đẩy sang bộ phận giải quyết khiếu nại khiến cô cảm thấy đau đầu vì phải làm việc quần quật ngày này qua ngày khác. Ký ức cuối cùng mà cô nhớ được là cơn đau quặn ở ngực vào một ngày làm thêm giờ nào đó, có thể cô đã chết vì bị nhồi máu cơ tim.
Đến khi cô tỉnh lại, cô nhận ra rằng cô đã trở thành một đứa trẻ ở thế giới này,
Cô có tên đầy đủ là Dahlia Rossetti.
Tuy nhiên cô lại chẳng hề giống loài hoa thược dược như cái tên [note34810], nói dễ nghe thì cô là một người điềm tĩnh, còn nói khó nghe hơn thì cô mang một vẻ bề ngoài quá đơn giản.
Cô cũng chỉ là con gái của một người thợ thủ công chứ chẳng phải danh gia vọng tộc gì giống như mấy câu chuyện cô đọc từ tiền kiếp. Tuy nhiên, vật phẩm mà ông làm ra lại là những ma cụ vốn chỉ tồn tại trong thế giới giả tưởng.
Cha cô vốn là một thợ chế tạo ma cụ với tài năng đã được công nhận, ông đã được quốc gia ban cho danh hiệu Nam Tước trong một thế hệ. [note34811]
Dahlia từ nhỏ đã có điều kiện tiếp xúc với ma cụ, cô cũng có mơ ước rằng lớn lên sẽ trở thành một bậc thầy ma cụ giống như cha cô.
Cha cô có chơi thân nhất với một người thương gia.
Hôn ước của cô đã được quyết định khi cô đã trở thành một ma cụ sư năm 19 tuổi, hôn thê của cô chính là con trai thứ 2 của ông bạn chơi thân nhất với bố, anh ta tên là Tobias Orlando.
Anh ta cũng là một ma cụ sư và đang theo học việc tại chỗ cha của Dahlia.
Là một nhị công tử điển trai và được giáo dục đầy đủ của công ty Orlando, anh ta phụ trách mảng phát triển và kinh doanh ma cụ. Trong mắt mọi người, chàng thanh niên đó là một đối tượng rất tuyệt vời để ngắm đến.
Họ dự định sẽ kết hôn với nhau khi Dahlia tới tuổi 20, còn Tobias sẽ là 22 tuổi, tuy nhiên việc cha Tobias qua đời khiến hôn lễ buộc phải rời lại, rồi tới lúc này thì cha của Dahlia cũng vừa mất.
Mà nhân tiện thì cô nghĩ rằng cả hai người cha của cô đã chết sớm do nốc quá nhiều rượu, mặc cho cô đã nhiều lần khuyên bảo họ.
Từ khi cô đính hôn tới giờ đã là 2 năm.
Công việc của họ đã đi vào ổn định, họ cũng đã giải quyết xong mọi thủ tục có liên quan, và khi mà họ dời về nhà mới ngày hôm nay và dự tính sẽ đi đăng ký kết hôn vào ngày mai, hôn ước của họ cuối cùng đã bị hủy.
Cả hai chỉ biết im lặng ngồi đối mặt nhau ở chiếc bàn trong phòng khách.
Dahlia chỉ thở dài một lần và cúi mặt xuống.
Khung cảnh hiện giờ mang một màu sắc giả tạo. Cô đã có thể khóc, hay thậm chí là giận giữ, nhưng cô chỉ thấy mệt mỏi khi cô bị hủy hôn ước.
Thế nhưng cô cũng chẳng thể giữ mãi trong lòng vậy được. Đầu tiên là cô cần phải xác nhận lại chuyện từ bây giờ trở đi đã.
“Vậy nửa kia của anh là ai vậy?”
“......Emilia. Là Emilia Tallini”
Anh ta chẳng hề dấu giếm mà nói thẳng cái tên đó ra.
Dahlia đang cố lục lại trí nhớ xem đó là ai.
Cô ấy là một nhân viên lễ tân mới vào công ty Orlando có vài tháng trước.
Một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương với đôi mắt nâu và mái tóc bồng bềnh màu mật.
Đối lập với một Dahlia cao kều nhạt nhẽo, cô gái kia như là một thái cực khác hẳn vậy. Dahlia thực sự đã rất ngạc nhiên khi một người như Tobias lại thích cô gái tựa như một con vật nhỏ nhắn đó.
“Anh sẽ kết hôn với cô ấy”
“À thế à……”
Đầu cô choáng váng sau những lời anh ấy nói, mặc dù cô còn chẳng hề hỏi.
“Vậy thì trước hết chúng ta cần phải làm thủ tục hủy hôn đã nhỉ”
“Nhưng mà, chẳng phải là chỉ có hai chúng ta đang ngồi đây nói chuyện thôi sao.
Mặc dù đây không phải là chuyện chỉ cần giải quyết bằng lời nói, thế nhưng Dahlia lại tạm thời chưa nói ra.
Họ đã cùng đăng ký và làm cho một thương hội từ lúc đính hôn tới nay. Họ đã tích cóp từng đồng để xây một ngôi nhà mới vì chuyện hôn nhân sau này. Vậy nên họ buộc phải thay đổi toàn bộ lại nếu muốn hủy bỏ giao ước.
“Cha của cả anh và em đều đã gửi hợp đồng đính hôn lên thương hội rồi. Trong đó có cả những điều khoản ràng buộc phòng trường hợp phá vỡ hợp đồng. Vốn hợp đồng được đăng ký lên thương hội phải từ tối thiểu hai cái tên khác nhau. Vậy nên nếu anh muốn kết hôn thì anh phải giải quyết các thủ tục phá vỡ hợp đồng đính hôn trước đã”
“Hợp đồng đính hôn…… à, đúng rồi nhỉ”
“Vậy thì buổi chiều chúng ta sẽ cũng lên thương hội xác nhận nhé. Đi từ lúc 2 giờ chiều thì sao?”
“Ừ”
Tobias vẫn cứ ngồi yên đó và lấy tay gãi trán bên phải, mặc dù anh ta hoàn toàn có thể rời khỏi phòng từ trước.
Anh ấy thường làm vậy mỗi khi gặp phải chuyện gì khó nói.
“Vậy anh còn gì muốn nói không?”
“Ừ thì…… cô ấy bảo là cô ấy muốn sống tại ngôi nhà này”
Người đưa ra quyết định rời tới ngôi nhà này chủ yếu là Tobias.
Dahlia thường chỉ góp ý khi hai người họ bàn luận về cách bày trí trong ngôi nhà. Vậy nên thực sự cô cũng chẳng hề quan tâm mấy tới căn nhà này.
Tuy nhiên, cô không đau làm sao cho được khi vừa bị hủy bỏ hôn ước vừa nghe được rằng hai người họ sẽ dắt nhau về đây sống.
“...... Căn nhà này sẽ đứng hoàn toàn dưới tên anh sau khi chúng ta phá vỡ hợp đồng hôn ước. Ngoài ra thì em sẽ dọn về nhà mình sớm thôi”
“Anh xin lỗi”
Sau đó, Tobias không nói thêm gì nữa và đi ra khỏi phòng.
Còn Dahlia vẫn đang ngồi trên ghế với cái mặt cúi xuống đã một lúc lâu rồi.
Từ kiếp trước sang kiếp này, lúc nào cô cũng cúi người xuống cả.
Cô chưa kiếp hôn hay thậm chí là chưa từng yêu ai ở kiếp trước. Tại thế giới này, cô chẳng hề kết giao với ai cho tới năm lên 19 tuổi, cô ngỡ như rằng hoa đã nở, nhưng cuối cùng lại chưa thấy xuân về.
Cha cô từng bảo cô rằng “Hãy để Tobias che chở cho con nếu con gặp phải bất kỳ chuyện gì”. Cô cũng chẳng ngờ được rằng mọi chuyện cuối cùng lại thành ra thế này.
Theo dự định, ngày mai họ mới đi đăng ký kết hôn chứ hiện tại họ vẫn chưa phải là vợ chồng
Tuy nhiên, họ đã đính hôn với nhau 2 năm trời rồi, mọi người xung quanh quen biết họ cũng đều đã biết chuyện đó.
Đáng buồn là cô sẽ chỉ nhận về những lời đồn thổi, có thể họ thực sự quan tâm tới cô hay chỉ đơn giản là vì họ thấy tò mò.
Trước giờ cô đều mua đồ dùng thông qua công ty Orlando của gia đình Tobias cả. Hôn ước bị hủy thế này, rất có khả năng cô sẽ bị từ chối giao dịch trong tương lai. Kể cả cô có muốn giao dịch thì cũng sẽ bị gây khó dễ.
Cô càng nghĩ nhiều, đầu cô lại càng đau hơn trước.
Cô đột nhiên nhớ lại những lời Tobias đã nói sau lời chào khi họ gặp mặt lần đầu vào ngày đính hôn.
“Em trông quá cao”
Chênh lệch chiều cao giữa một người rất cao so với phái nữ như cô và một người có hơi lùn so với nam giới như Tobias là 3cm. Tuy nhiên, Dahlia sẽ cao hơn anh ta nếu cô mang thêm cả giày cao gót.
Kể từ sau khi đính hôn, cô chỉ đi giày bằng và bỏ hẳn những đôi giày cao gót.
Mái tóc đỏ trước đó của cô cũng bị kêu là quá sặc sỡ, thế là cô đã phải đi nhuộm lại thành màu nâu sẫm và luôn cột tóc sau đầu.
Để phù hợp với một người không ưa vẻ hào nhoáng như anh ta, bộ quần áo vốn đã bình thường rồi nay lại càng trông đơn điệu hơn, chỉ còn lại duy nhất hai màu xanh nước biển và xám thẫm.
Cô đã cố gắng suốt 2 năm qua để trở thành một người vợ tốt trong mắt Tobias, cô chăm chỉ làm việc nhà cũng như quan tâm chăm sóc anh hết mức.
Tuy nhiên, Dahlia đối với anh ta lại chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cô lại nhớ về nhiều thứ.
Khi cô còn làm công việc ở kiếp trước, cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi khi khách hàng khiếu nại, cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi khi sếp khi cô bị trách mắng vì cô chậm trễ gửi phản hồi khiếu nại, tới khi cô chẳng có thời gian để liên lạc với bạn bè khiến họ dần xa lánh, cô cũng lại chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
Dù cho tới những ngày cuối còn sống ở thế giới đó, cô vẫn chỉ cúi đầu, thứ duy nhất mà cô có thể nhớ được là hình dáng của cái bàn nơi cô ngồi làm việc.
“......Mình nên thôi đi”
Dahlia ngẩng mặt lên nhìn về những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ.
Từ kiếp trước, cô đã luôn tự làm tổn thương chính mình chỉ để phục vụ mục đích của người khác.
Tới nơi đây, cô cũng đã cố gắng hết sức để phù hợp với nửa kia, và đây chính là thứ mà cô nhận lại được.
Mặc dù đây là cuộc đời thứ hai của cô, tại sao cô cứ phải làm vậy?
Hãy đừng cúi đầu xuống nữa.
Từ giờ trở đi, hãy nói rõ ra điều cô không thích, và nếu cô thích thì cũng hay nói rõ ra.
May mắn là cô đang làm và rất yêu thích công việc chế tạo ma cụ này, dẫu cho cô có cô độc thì cũng chẳng sao cả.
Cô chẳng cần phải gượng ép bản thân để ở bên ai đó.
Cứ thoải mái chú tâm vào công việc, muốn đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn và muốn uống gì thì uống.
Hãy tận hưởng cuộc sống này nhiều nhất có thể.
Dahlia đứng lên sau khi cô đã tìm ra động lực.
Khoảng trời xanh trong vắt của mùa xuân chiếu qua khung cửa sổ trông rõ ràng đến lạ.