Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

chương 89: 89: đừng dấu chị chuyện chì chị là chị thông minh hơn chú em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại quay về Tam Phật Tề, Thành cảng Pasemah trời đã vào đêm… gió hiu hiu thổi, nhưng không có mặn mòi của cá và biển, mà chỉ có mùi tanh của máu, mùi khét của thịt người cháy đen mùi vị, còn có vị lưu huỳnh đặc chưng khăm khẳm khó ngửi vô cùng

Daksamavamca toàn thân chiến giáp tràn ngập máu tươi, một tay khiên lớn một tay cầm chiến kiếm Gladius đứng đó sừng sững như chiến thần.

Máu là của kẻ định, trải đầy toàn thân hắn… Daksamavamca mệt mỏi, kiệt sức.

Nhưng hắn không thể ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn… lúc này là hiện thân chiến thần bất khả chiến bại của người Medang.

Hắn là … hiện thân của … Thần.

Mường tượng lại giờ chiến đấu không ngừng nghỉ… Daksamavamca cảm thấy đây là một giấc mơ, giấc mơ mà ngay cả khi bình thường hắn cũng không thể mơ thấy được.

đại chiến hạm Liên quân quay đầu bỏ chạy nhưng chúng bị chặn đứng bởi hai đại chiến hạm Medang.

Đám thuyền con bắt đầu bủa vây, những tiếng ầm ầm như thiên lôi giáng thế cứ vậy vang lên.

Kể cả các đại chiến hạm được đóng nhiều khoang chứa dưới đáy cũng chịu không nổi hai ba quả lôi đạn cùng nổ… Thời đại của đại chiến hạm nặng nề, kém cơ động có khả năng bị đẩy vào lịch sử….

Trung hạm thì khác, chiến đấu khốc liệt hơn nhiều, không ít trung hạm của người Medang bị trúng đạn dầu sau đó phải tự mình phá bỏ vách ngăn ném xuống biển để tránh thảm họa cháy tàu..

Họ bị ép giao tranh chính diện… Nhưng số trung hạm của người Medang vượt trội, họ không sợ gì việc tiếp chiến chính diện cùng Liên quân.

Thêm vào đó mỗi Trung hạm đều được phân phối quả lự đạn nhỏ, đây là đại sát khí họ dựa vào để cận chiến.

Nghe hai mươi quả có vẻ quá ít? Đó là định mức cuối cùng mà Daksamavamca có thể cấp cho trung hạm, số lượng lựu đạn quá ít, vì uy lực không quá cao cho nên rất tốn khi sử dụng trên bộ.

Daksamavamca không có các nào đại trà cho binh sĩ sử dụng.

Hắn chỉ có cách dặn dò thủ hạ, không đến mức đường cùng thì tiết kiệm không nên dùng… Chặng đường của Daksamavamca còn quá dài, mà Bố Chính lại ở xa… không thể không tiết kiệm…

Nhưng chiến tranh trên biển lựu đạn ưu thế có thể nói là….

bá đạo…

Chỉ cần tung hai ba quả lựu đạn chính xác lên một trung hạm, đồng nghĩa trung hạm đó tan dã, đối diện với thứ vũ khí chết chóc không biết tên và chưa bao giờ gặp này phản ứng đầu tiên của binh sĩ Liên quân đó là nhảy thuyền chạy trốn.

Theo họ nghĩ, - km bơi..

họ có thể bơi được và còn khả năng sống.

Ở lại chắc chắn họ sẽ chết…

Thừ thắng xông lên..

toàn quân Medang lao vào đội hình Liên quân.

Người Chola cánh phải sau khi quan sát sự việc đã đưa ra một quyết định, quay xe hướng về Biển Ấn Độ.

Hai bên lao vào một cuộc chiến vô tiền khoáng hậu với ưu thế nghiêng hoàn toàn về quân Medang.

Thực tế họ chẳng còn nhiều bộc phá cùng lựu đạn sau giờ đồng hồ tác chiến, nhưng đến / hạm đội Srivijaya đã bị đánh chìm, người Chola thì hát bài say goodbye.

Cho nên quân Srivijaya không còn tinh thần tiếp tục chiến đấu.

giờ chiều, chiến tranh trên biển biến thành bộ chiến nơi Bến cảng Pasemah.

Người Srivijaya quay xe rút lên bờ, người Medang đuổi theo không bỏ, hai bên chém giết thảm liệt ngay tại bến cảng Pasemah.

Chiến sự trở nên ác liệt vô cùng vì lúc này người Srivijaya dù là thua trận trên biển nhưng nhân số trên bộ của họ không hề ít.

Daksamavamca dẫn đầu binh trang bị Lorica Segmentata full option tổ chức thành một nhánh quân siêu tinh nhuệ chọc thủng một dãy phòng tuyến của người Srivijaya.

binh sĩ full chiến giáp thép tốt cùng nỏ thủ của người Medang thừa thế xé toang vết cắt.

Ba vạn quân còn lại của người Srivijaya binh bại như núi đổ không thể làm gì khác là chạy về Palembang lập hàng rào phòng thủ.

Chiến tranh từ giời sáng tới giờ tối, một trận chiến làm nên lịch sử , người Medang lại một lần nữa đặt chân lên đấy Trung Java, một lần nữa họ có khả năng trở về với đấy mẹ.

Môt chiến thắng quá sức ngọt ngào và ấn tượng… Daksamavamca được tôn vinh như một vị thần của chiến tranh và chinh phục bởi vì lần chiến thắng này quân đội Medang tổn hao rất ít ỏi và thành quả đạt được và vô cùng dữ dội.

Quân Medang đã đánh đắm đại chiến hạm của phe liên quân.

Trung hạm tiêu diệt , tiểu thuyền diệt nhiều chưa tính toán hết.

Vì đánh nahu trên biển không thể tính toán đầy đủ giết bao nhiêu, thiệt hại bao nhiêu nên chỉ có thể dựa theo thiệt hại của chiến hạm để ước tính mà thôi.

Đại hạm thường có từ - cả chiến binh và thủy thủ.

Trung hạm thường có - người.

Tiểu hạm tầm - người.

Cho nên thổng thống kê trên biển người Medang đã giết tầm một vạn ngàn người liên quân.

Tất nhiên trong số này có kẻ có thể bơi vào bờ nên chỉ có thể tính toán một cách chung chung như vậy.

Trên bờ thực ra chiến đấu không tiêu diệt quá nhiều địch nhân, chỉ giết và làm bị thương người, bắt tù binh người số còn lại quân Srivijaya đã chạy thoát.

Người Medang cũng quá mệt mỏi không thể đuổi theo để mở rộng chiến quả.

Daksamavamca lúc này cũng lết không nổi bước chân nữa rồi….

Về thương vong… Người Medang mất trung hạm tiểu hạm… không có đại hạm bị tổn thương.

Điểm quan trọng nhất là họ thực tế chết không nhiều, đám thủy thủ mất đi chiến hạm sau đó lại được vớt lên ngay lập tức...! Đây là ưu thế của phe thắng trận.

Nhưng số chiến hạm Daksamavamca thu lại được sau khi chiến đấu là con số con mẹ nó khổng lồ.

Trừ bọn Chola ngửi mùi chạy trốn lẹ Daksamavamca dường như hốt trọn thuyền bè còn lại của Srivijaya, chỉ có một lượng nhỏ chiến hạm của Srivijaya ở cánh trái có thể kịp chạy thoát thân.

Do đó tổn thất chiến hạm của Medang là không có mà họ đang có lời chiến hạm.

Thu được ít nhất còn có thể sử dụng đại hạm trung hạm và rất nhiều thuyền nhỏ… số còn lại bị tổn hao hoặc hư hỏng cần nhiều thời gian sửa chữa.

Đây là một kết quả bất khả tư nghị, bởi vì nếu chiến tranh trên biển thông thường, không đánh được thì chạy.

Nhưng lần này người Srivijaya gặp cách chiến đấu mà họ chưa bao giờ gặp, các chiến hạm Medang tiến quá nhanh và quá dễ đánh chìm họ cho nên Srivijaya người chạy không nổi… dẫn đến kết cục hải quân Srivijaya chết shock không thể hồi phục.

Tức là họ dù còn người nhưng chiến hạm chẳng còn bao nhiêu.

Giờ đây trên biển Srivijaya là con hổ đã ốm mà không có răng.

Đúng lúc này thì tiếng hô vang lên….

“Vương phi..

vương phi Mỹ Hoa tới…”

Vương phi Mỹ Hoa là người xuất thân nơi nào không ai rõ, nhưng nghe giang hồ đồn thổi nhà mẹ đẻ của nàng khá cường đại.

Quan trọng nhất đó chính là các biến đổi của Vương tử Daksamavamca bắt đầu từ khi vị Vương Phi này xuất hiện.

Ai không ngu sẽ có sự liên hệ gì đó mà suy đoán.

Bên cạnh đó Daksamavamca vương tử cực kỳ trọng thị vị vương phi này, không phải chỉ là ân cần chăm sóc hay sủng ái, mà ai đã từng gần gũi Daksamavamca sẽ hiểu, tên này rất là “nể” vị Vương Phi thần bí này…

“Xoạch xoạch… loạt loạt… rào rào…”

Tiếng giáp mão kim khí, tiếng bước chân đều nhịp, đám quân sĩ đang tụ tập bên Daksamavamca như kẻ chỉ nhường ra một hàng trống…

Mỹ Hoa chiến giáp Medieval đặc chế kín thân với những đường cong nữ tính như vú mông, eo đều lộ rõ, cường đại cùng hung hãn.

Đám thân binh bên cạnh nàng đều là full option Lorica Segmentata.

Đám cận vệ này là thân binh trung thành và dũng mãnh được Lý Từ Huy chọn lựa và ban cho nàng như của hồi môn.

Đám người tạo hình hung hãn này không thiếu máu me dính trên giáp trụ dầm dầm bước tới phía trước…

Mỹ Hoa cũng tham gia chém giết không thua kém ai trong cuộc chiến này, nhưng thực tế đó chính là cá lọt lưới sau đó binh sĩ cố tình đánh cho bọn họ không còn sức chiến đấu rồi đưa đến mặt của nàng nàng kết liễu.

Nhóm thân binh của Mỹ Hoa làm điều này rất chuyên nghiệp.

Mỹ Hoa lột ra mũ giáp, cởi đi khăn chùm đầu lộ ra dung nhan đẹp đẽ nhưng có phần khác biệt người Mã Lai…

“ Cảm ơn các vị chiến sĩ Medang đã hết mình chiến đấu….

Nhưng quân giặc vẫn chưa hoàn toàn diệt trừ, chúng ta vẫn cần cảnh giác.

Lúc này chưa thể hăn mừng… Chờ Chiếm được Palembang….

Bản cung đãi tiệc quân sĩ ba ngày..

Ngọc Lộ Tửu vò..

đủ cho các ngươi thỏa sức tắm trong rượu….”

Mỹ Hoa dùng tiếng Mã tiêu chuẩn hét lớn, nang có cái bá lực này, trước khi đi Công Chúa đã dặn dò , lúc cần tiêu tiền thì tiêu… nhà mẹ đẻ của nàng không thiếu mấy thứ đó.

“ Hít hà….”

“ Ôi mẹ ơi..

ngàn vò, vậy ta cũng có khả năng được uống”

“ Ngọc lộ tửu mà chỉ có quý tộc mới được hưởng dụng…”

“ Vương Phi… quá… bá đạo..”

“ Vương phi cũng là một nữ chiến tướng sao… ngươi nhìn chiến giáp của nàng giống như còn giết nhiều hơn chúng ta…”

“ Vị vương phi này quá thần bí…”

“ Hoan hô vương phi….”

“ Vương Phi vạn tuế..”

Tiếng la hò vang vọng khắp trong quân…

“ La cái gì la..

không thấy Vương Phi nói sao… nhấc mông tiến lên vị trí canh phòng…”

“ Phải đi canh phòng… đội trưởng đừng hở chút đá người..”

Quần tình nhanh chóng ổn định tình hình.

Các sĩ quan bắt đầu bố trí lại các đơn vị phòng thủ.

Họ không thể để người Srivijaya thừa cơ làm một đòn hồi mã thương…

“Vương phi…” Daksamavamca thều thào, hắn khoác tay qua vai Mỹ Hoa, cả thân thể hắn trọng lượng như đổ dồn lên nàng.

Hắn đã quá kiệt sức…

Mỹ Hoa cắn răng, nàng chỉ là một thân nữ nhân sức yếu, tuy rằng được đào tạo võ thuật từ bé nhưng thiên về nhanh nhẹn và uyển chuyển.

Nhưng trong chốc lát nàng vẫn có thể kháng cự khối trọng lực này.

Lảo đảo lảo đảo… Daksamavamca không trâu mộng như Ngô Khảo Ký, không đầm người như Jayavirahvarman II nhưng hắn cũng là một chiến binh cơ bắp không tồi, kg thịt thêm chiến giáp của hắn kg, thêm chiến giáp của bản thân Mỹ hoa kg, tất cả đè lên thân hình bé nhỏ này.

“ Ngươi bị thương?” Mỹ Hoa cắn răng lo lắng…

“ Không có thực chất bị thương… có mất lần vũ khí tù đánh vào chiến giáp, ngoại thương không có nhưng chắc chắn bầm dập cơ thể… đau a…” Daksamavamca nhe răng nhếch miệng…

“ Không hiểu nổi ngươi… thân là chủ soái lại xông lên tuyến đầu mạo hiểm tính mệnh, không có chiến giáp của đại ca..

ngươi có bao nhiêu cái mệnh để đền vào” Mỹ Hoa thúc cùi trỏ vào sườn hắn trách móc.

Tiếng âm thanh loảng xoảng vang lên, cả hai người giờ chiến giáp kín thân, ôm ấp nhau chẳng khác nào hai con quái thúc giáp sắt quấn quýt…

“ Khụ..

ngươi mưu sát chồng… đỡ ta lui lại..

đừng để binh sĩ thấy ta yếu đuối… chân ta vô lực rồi…” Daksamavamca cười khổ.

“Nãy giờ ngươi đứng một chỗ làm dáng anh hùng vì là đi không nổi…?” Mỹ Hoa bấm bụng mà cười…

“Ừ… mặt mũi … cần mặt mũi… đỡ đỡ… không có chiến giáp của đại ca ta cũng không dám lao lên, nhưng có rồi lao lên sẽ khích lệ tinh thần tướng sĩ… ngươi nghĩ nếu là đại ca hắn sẽ làm gì…?” Daksamavamca vừa lê lết bước chân vừa hỏi.

“Nếu ta nhìn không sai, đại ca là người sẽ núp phía sau khống chế đại cục, hắn một khi chưa ngã xuống thì quân đội của hắn mãi mãi đáng sợ…” Mỹ Hoa trầm ngâm..

“ Mỹ Hoa, nếu ta giao quân đội cho ngươi một tháng, ngươi có tự tin thủ vững được nơi này… nói thật ta không yên tâm giao cho người khác.

Ta biết ngươi thiếu kinh nghiệm nhưng chỉ cần ngươi chịu khó nghe các quân sư bên cạnh sẽ không sao… nhất thời bán hội người Srivijaya sẽ không dám lai phạm…” Daksamavamca ngồi dưới một bậc thang tựa mình vào cột đá mà thở dốc.

“ Hả … ngươi đi đâu… bao giờ quay lại… tại sao đi lúc này…” Mỹ Hoa giật mình, nơi này vừa đánh chiếm, thế cục vẫn chưa ổn định, chủ tướng lại vắng mặt biết phải làm sao?

“ Ta đi Bố Chính, lần này hải chiến đã bộc lộ rất nhiều yếu điểm của phương pháp tác chiến cũng như cách sử dụng tiểu Lôi đạn, Đại lôi đạn.

Nếu người Chola không còn bất ngờ họ sẽ có rất nhiều cách khắc chế chúng ta.

Thêm vào đó lượng lôi đạn của chúng ta không còn nhiều…”

“ Ta phải gặp đại ca để tận tay trình bày với hắn và cùng tìm cách giải quyết, trong một tháng quân Chola chưa thể tập hợp đủ để phản công, người Srivijaya đã bị đánh đến nửa tàn phế, họ chỉ có thể đợi Chola một lần nữa hợp quân mới có thể mở ra chiến tranh một lần nữa…”

“ Nên nhớ đây không phải đất Chola, cho nên nếu Srivijaya muốn Chola giúp sức thì họ cần rất nhiều thời gian đàm phán về giá cả.

Chola không cử . quân trở lên thì chẳng làm gì được chúng ta, nhưng huy động hơn . quân không phải nói làm là làm được..

cho nên ta đi rồi Bố Chính thời gian ngắn nơi này vẫn an toàn…” Daksamavamca thuyết pháp..

Mỹ Hoa cau màu..

“ Là vợ chống ngươi không cần dấu ta làm gì, ngươi đi Bố Chính vì để cầu vũ khí, lần trước ngươi cầu viện đại ca đã vét sạch phủ khố, quân sĩ của đại ca giờ này mặc thường phục không chiến giáp… cho nên ngươi nghĩ lần này xin viện trợ quá khó nên muốn đích thân tới? Còn việc ngươi để ta lên làm tổng chỉ huy ở đây là tạo thanh thế và uy tín cho ta sau này thượng vị Vương Hậu? Vì ngươi biết rõ trong thời gian ngắn nơi này chẳng thể tái chiến lần nữa.

Người Srivijaya quá đuối sức rồi…”

“ Ta…” Daksamavamca trợn mắt há mồm, hắn biết Mỹ Hoa thông minh, nhưng không thể tưởng tượng nàng thông minh đến mức này.

“ Không cần nói nhiều, ngươi là chồng ta, ngươi nói gì ta sẽ ủng hộ và giúp ngươi hết sức… nhưng không có lần sau dấu ta chuyện gì.

Tính cánh ta thẳng thắn không thích vòng vo, nếu người ghét bỏ ta cũng được nhưng ta không thích ngươi dùng cách vòng vo với ta… chuyện về bố chính ta sẽ viết một phong thư đưa cho Công Chúa tỷ tỷ, nếu quá khó khăn ngươi cầu tỷ giúp…”

“Ngươi cũng biết đại ca một lúc cung cấp cho cả ba huynh đệ các ngươi vũ khí, lôi đạn, bản thân hắn không giữ lại chút nào cho bản thân,… ta không biết đại ca mục đích ở đâu, nhưng cái này là ân tình..

vợ chồng chúng ta..

quên không được…”

“Ưm ưm…” đang nói thì Mỹ Hoa bị khóa môi lại….

“ Buông buông… người khác nhìn…” Mỹ Hoa cáu giận đẩy ra…

“ Ta hôn vợ của ta ai nhìn mặc ai… Ta xin lỗi ngươi Hoa, ta không nên dấu ngươi như vậy… sau này sẽ không dấu ngươi bất kì chuyện gì… ngươi cứ thẳng tính đi..

ta yêu cái đó a… khà khà…” Daksamavamca cười khả ố, lần này hắn vớ bẫm có cả vợ đẹp, tài lại có nhà vợ rất mạnh mẽ.

Hắn đang mơ về một ngày đăng đỉnh Trung Java..

Truyện Chữ Hay