“ Điện hạ không xong, Phò mã gia vừa qua sông, khí thế hùng hổ có vể cực kỳ tức giận đang hướng tới đây”
Lý Từ Huy đang chỉ đạo một số chú ý của việc xây dựng tường thành thì có thân binh hớt hải chạy lại thông báo.
“ A ha nói ta không có ở đây, nói ta đi Đặng Gia Huyện rồi… ngựa đâu, ngựa đâu…” Từ Huy cuống quýt tìm ngựa.
“ Điện hạ cẩn thận…” Thân binh vọi vã dắt ngựa, tữ tì vội vàng đỡ nàng lên ngựa.
“ Cấm nói ta đã ở đây” Từ Huy trừng mắt quát đám quan viên cùng công tượng.
Từ Huy phóng ngựa về phía tây chạy biến, thân binh vội vã thúc ngựa đuổi theo.
Chẳng mấy chốc từ xa bụi mù khí thế, một đoàn kỵ binh dầm dập xuất hiện.
“ Công chúa đâu…” Ngô Khảo Ký nhìn quanh quát hỏi…
“ Dạ công chúa không có nơi này từ… từ sớm đã đi Đặng Gia huyện…” một tỳ nữ lí nhí ngập ngừng bẩm báo…
“ Nói láo… lần này bổn quan tha cho ngươi, lần sau còn dám dối gạt bản quan..
roi pháp hầu hạ… Khúc Thanh Tùng công chúa đâu”
Hỏi mấy đám tì nữ thân binh của Từ Huy thì thà không hỏi, bọn này sẽ thà chết không khai báo thật.
Nhưng Bố Chính này là của ai? Là của Ngô Khảo Ký hắn… đùa gì trứng ở đây có vài ngàn con mắt nghe và làm việc theo điều khiển của Ngô Khảo Ký.
Khúc Thanh Tùng huyện lệnh Chính Hòa là ví dụ.
“ Bẩm đại nhân, công chúa không cho phép hạ quan nói là nàng vừa mới rời đi hướng này cách đây nửa khắc thời gian” Khúc Thanh Tùng tủm tỉm chỉ về hướng Từ Huy thúc ngựa chạy mà cười nói.
Ngô Khảo Ký giơ một ngón tay cái lên khen ngợi, tên này rất được, đáng để đào tạo bồi dưỡng, không hổ là huyện lệnh một phương.
“ Giá… đi” Ngô Khảo Ký thúc ngựa vọt thẳng, thân binh của hắn ào ào xông theo.
Ngựa của Ngô Khảo Ký và thân binh là chiến mã, ngựa cấp cho Từ Huy chỉ là thường mã thay cho đi bộ.
Bố Chính thiếu chiến mã cho nên lực lượng phi quân sự sẽ không được cấp chiến mã dù là chức tước cao đến đâu.
Về khoản này Bố Chính luật cực kỳ nghiêm ngặt.
Thường Mã có thể chạy lại chiến mã.
Tầm km thì Từ Huy bị đuổi kịp.
“ Lý Từ Huy… cô dám chạy tôi vay về Chính Hòa đập tan Spa của cô…” Vừa đuổi Ngô Khảo Ký vừa hét lớn đe dọa.
Lời đe dọa này có trọng lượng, Từ Huy thất sắc dừng ngựa.
“ Anh đừng đến gần, có gì cách xa nói chuyện…” Từ Huy lắp bắp…
“ Tất cả lui xa bộ… ngay lập tức…” Ngô Khảo Ký tức giận gào lên ra lệnh, đám binh sĩ hai phe biết Phog Mã gia đang rất cáu giận, không nghe lệnh tức là hậu quả thực thảm khốc…
“ Lui đi lui đi… các ngươi ngu à… không thấy Phò Mã đang phát khùng?” Từ Huy kín đáo vẫy vẫy tay ra lệnh cho đám thân binh của nàng té gấp.
Ngô Khảo Ký nhảy xuống ngựa từ từ đi lại gần.
“ Từ Huy… cô làm cái quái gì vậy… chuyện Mỹ Hạnh cô nương là sao? Cô tính gây sự với tôi?”
Ngô Khảo Ký bóp bóp hai bàn tay kêu răng rắc mà đi lại gần.
Chuyện là tối hôm đó gần như đến giai đoạn cho chim quay lò vi sóng thì Từ Huy kinh hoàng đẩy Ngô Khảo Ký bắn xuống giường làm cho hắn quay cuồng một hồi.
Sau đó nàng mặc quần áo nhanh như cắt rồi chạy biến mất.
Chỉ vọng lại một câu “ Xây xong Chính Hòa đón dâu tử tế làm gì thì làm”.
Ngô Khảo Ký nghĩ cũng đúng, Từ Huy chạy vội từ kinh thành đến, gặp nhau là máu me binh đao nào giống cưới xin, giờ ăn cơm trước kẻng có vẻ không quá hoàn hảo.
Chờ hai bên thành trì xây xong, Chính Hòa coi như nhà dâu, Bố Chính coi như nhà rể, hai bên tổ chức cái đám cưới cong cong rước dâu qua lại cũng vui vẻ ha… Cơ mà dục hỏa bị kích thích làm cho Ngô Khảo Ký chịu khó được.
Điểm quan trọng đó chính là hắn cảm giác không hề có cảnh báo nếu quan hệ tình dục cùng Từ Huy.
Điều đó có nghĩa là để giải quyết vấn đề kia, hiện giờ tại cái thế giới này chỉ có Từ Huy có thể đáp ứng hắn.
Tất nhiên nếu có người xuyên thứ hai thì cũng ok thôi.
Nhưng xác xuất để gặp được một người nữa khó đến thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng không nhịn cũng phải nhịn, Từ Huy đã quyết hắn đổi không được.
Thế là mấy ngày Ngô Khảo Ký hôm một bụng tà hỏa cáu giận khắp nơi.
Từ Huy thì ngày ngày trêu chọc khiêu gợi hắn khiến cho Ngô Khảo Ký sắp phát điên.
Sáng ngày hôm nay, chưa kịp tỉnh ngủ thì có một cỗ thân thể trần như nhộng chui vào chăn của hắn.
Theo bản năng, theo dục vọng hắn lao vào mây mưa, bỗng nhiên phát hiện ra hệ thống mãnh liệt, cực mãnh liệt cảnh báo.
Hắn phát hiện ra người này không phải là Từ Huy…
Ngô Khảo Ký toát mồ hôi hột lạnh cả sống lưng, hắn biết rằng cơ thể minh cực kì khác thường nhân, cảnh báo cho hắn biết, chẳng cần biết rụng trứng hay không rựng trứng, chu kì hay không chu kỳ.
Cứ làm chuyện đó với người thời này là dính, kiểu như hắn là một cái siêu virus với khả năng lây lan khủng bố.
Cho nên chỉ con cách vài cm Ngô Khảo Ký chợt tỉnh vội và lôi ra, cất đi.
Đã tà hỏa đầy bụng, lại còn đổ thêm xăng, xém chút làm hắn vạn kiếp bất phục.
Cho nên Ngô Khảo Ký mới điên cuồng đuổi theo và chất vấn Từ Huy đang làm cái quái gì vậy.
“ Tối đó anh nói anh muốn một người, anh yên tâm Mỹ Hạnh là can tâm tình nguyện , Em… em không có ép buộc..” Từ Huy vừa cười vừa nhảy nhót tránh lui.
“ Con mẹ nó….
Cô nghĩ Ngô Khảo Ký tôi là ai… cô là muốn ăn đánh, giơ mông ra , gia pháp hầu hạ…” Ngô Khảo Ký điên tiết vọt tới.
Thực tế tốc độ của Từ Huy rất nhanh, tanker damage to máu trâu nhưng speed yếu như Ngô Khảo Ký rất khó bắt được.
Nhưng nàng chỉ vờn một lát rồi tự nguyện để cho hăn bắt được.
“ Tất cả quay mặt đi…” Ngô Khảo Ký gầm lên.
Mọi người từ xa tít tắp vẫn nghe thấy, thôi thì quay mặt, vợ chồng nhà này tào lao chuyên làm chuyện xấu hổ trước đám đông đã không phải một hai lần.
“ Bẹp”
“ Ái… Ngô Khảo Ký ngươi”
“ Bẹp”
“Ái …chồng yêu… tha tha…”
“Bẹp..
bẹp…” “ Mẹ khiếp đã không cho ông lại còn đổ dầu vào lửa… Đem Mỹ Hạnh về… cái đó anh không cần anh chờ em …”
“ Ai ui… không đánh nữa không đánh nữa… anh không hiểu, đây là tục lệ, em không làm vậy thì người ngoài nhìn em sẽ nói em là người nhỏ mọn…” Từ Huy ăn tét vào mông đau đến ứa nước mắt, nhưng cảm giác nóng bỏng nơi ấy lại khiến nàng có cảm xúc là lạ..
“ Em điên à… em là người hiện đại… em hiểu chuyện chia sẻ tình cảm là không thể được… em dẫn Mỹ Hạnh về…” Ngô Khảo Ký cáu tiết vỗ thêm một vỗ.
“ Anh nghe em nói, tục lệ đưa nha đầu thông phòng trước khi dâu về nhà đúng là có, để cho chú rể có thể “học hỏi” trước phải làm thế nào, tránh cho lúng túng vào đêm động phòng.
Em là nói thật, em ở xã hội này có nhiều ảnh hưởng, cái chuyện chia sẻ hay không em không để ý, chỉ cần nghĩ anh sau này đối xử tốt em là được… Nếu Mỹ Hạnh đi về sẽ khiến cả Đại Việt chê cười em nhỏ mọn, sau này em chui vào đâu để sống…” Từ Huy nhăn nhó giải thích.
“ Thật có cái tục này..” Ngô Khảo Ký cau mày suy nghĩ.
Từ Huy vốn đang rất vui vẻ hạnh phúc nhưng nghe thấy Ngô Khảo Ký lưỡng lự thì thoáng biến sắc trong tích tắc sau đó lại trở về bình thường.
“ Thật, là vương công quý tộc tục lệ, học theo Đường Tống bên đó thành lệ rồi, giờ em làm khác đúng là cả Đại Việt chê cười em” Từ Huy dò la.
“ Vậy được để cho Mỹ Hạnh ở lại không sao.
Nhưng cái gì thông phòng dẹp, nàng ở phủ phụ giúp việc là được rồi… thông cái đầu cô ..Tôi thỉ thông cô mà thôi” Ngô Khảo Ký làu nhàu sau đó là Bẹp một tiếng vang dội.
“ Ngô Khảo Ký ngươi vừa phải thôi… “ Từ Huy đau đến nghiến răng đỏ mặt, chỗ nào đó đã có thứ gì đó không thích hợp đi ra.
“Về Chính Hòa không nói nhiều...” Ngô Khảo Ký quát lớn bế nàng lên ngựa rồi thúc về phía Chính Hòa.
Mông hơi bị đau a có người bồng bế vẫn đỡ hơn sát mông trên lưng ngựa.
Từ Huy vui vẻ ôm lấy cổ Ngô Khảo Ký mà hát nghêu ngao.
“ Bóng ngươi thua rồi” Từ Huy nhúi mũi xinh rạng rỡ cười hạnh phúc.
“ Cô bớt hát lại, rác tai tôi ném cô xuống bây giờ” Ngô Khảo Ký hầm hừ, hắn vẫn tỏ ra cáu yêu một chút.
“ Giọng hát của em độc đáo có một không hai” Từ Huy cười như không cần biết tiếp tục hát vang..
“ Nếu Phan Mạnh Quỳnh mà xuyên , e rằng sẽ tiếp tục xuyên lần để tránh cô…” Ngô Khảo Ký cười đểu.
Từ Huy nhíu mũi xinh mặc kệ, vẫn nghêu ngao “ Khi anh qua thung lũng… còn thấy đau là còn thương”
Mà nàng quả thật hạt đủ lời tròn chữ nhưng không một nút nào đúng nhạc, thật quá ghê rợn.
Ngô Khảo Ký cũng mỉm cười, nhưng đó là do hắn không biết vụ cá cược của cái người có tên là “Bóng” kai và Từ Huy.
Nếu hắn biết được chắc chắn sẽ rất rất lớn chuyện.
Có lẽ hắn sẽ chém chết Bóng và rời xa Từ Huy là chắc chắn.
Vì tiền cá của ván cá cược này đó chính là mạng sống của Ngô Khảo Ký.
Và ván cá cược này là một thứ không thể vượt qua.
Thứ nhất hắn là một người nam nhân trưởng thành đầy đủ chức năng sinh dục, và là một người không có khuyết tật về điểm đó.
Thứ hai hắn đã phải nhịn đói nhịn khát hơn nửa năm trời.
Thứ ba, trong vài ngày qua Từ Huy luôn đốt lên ngọn lửa tình dục trong lòng hắn nhưng không hề thỏa mãn hắn.
Sau đó lại quẳng một người con gái xinh đẹp mầu mỡ đoạn nào ra đoạn ấy, trần chuồng chui vào chăn của hắn trong khi Ngô Khảo Ký tỉnh tỉnh mê mê.
Tức là cái bài test này vốn dĩ ai cũng biết kết quả, nhưng họ vẫn vô lý lấy tính mệnh Ngô Khảo Ký làm tiền cược.
Đây là sự vô lý đến trắng trợn không thể tha thứ.
Bất kỳ một người nào là đàn ông, không bị dị tật, không bị bất lực, trong hoàn cảnh đó sẽ “làm”.
Làm là bình thường, không làm là bất thường.
Ngô Khảo Ký vượt qua du hoặc chỉ vì hắn bị cảnh báo, không thể làm chứ không phải hắn không muốn làm.
Mẹ kiếp đây là sự vô lý không thể nói nổi mà chỉ những kẻ tâm lý thật vặn vẹo mới có thể nghĩ ra mà thôi.
……………………………
Chính Hòa huyện ngoại thành xây dựng phải nói là thần tốc.
Chỉ cần huy động - người chỉ có chục ngày đã có thể đào xong móng và bắt đầu đồng loạt xây dựng.
Ngô Khảo Ký không thể hiểu nổi tại sao trước đây những người tiền nhiệm hắn kể cả Chăm hay Việt không tiến hành cải tạo thành trì.
Họ thà chấp nhận sống trong một thành trì tường đất như ổ lợn đày dẫy rác thải cùng không tổ chức tái cấu trúc thành trì.
Thực ra Ngô Khảo Ký không hiểu triết lý chiến tranh của thời này.
Những khu vực nhỏ và ít dân như Bố Chính Châu thì quân đội thường tụ tập ở một vị trí thành trì trung tâm.
Một khu vực như vậy không thể nuôi một số lượng lớn binh sĩ.
Nói chung thời này Binh sĩ số lượng thường sẽ là % tổng dân số.
Đấy còn là nơi rất có tiềm lực tài chính.
% dân số còn lại chưa chắc nuôi nổi % số quân đội thường trực, nên nhớ đầu tư cho quân đội chính quy trang bị tốt là thứ đắt đỏ nhất, tốn khém hạng nhất vào lúc này.
Nên nhớ cả Đại Việt lúc này thôi thì trừ đi các tù trưởng vùng ven dân số và cũng trừ đi quân đội của họ thì có triệu hơn người.
Nhưng thực tế quan chính quy thường trực không đổi chỉ có ngàn người.
Tức là nếu tính theo tỉ lệ thì chẳng đến nổi % quân đội thường trực so với dân số cả một quốc gia.
Trung hoa coi như rất hùng mạnh giàu có đúng không? Trong mồm họ chỉ có câu trăm vạn hùng binh nhưng thực tế ít khi họ có thể đạt đến con số đó, cứ tính trăm vạn hùng binh thì nếu so với dân số triệu người của họ cũng chỉ chiếm ,% nhỉnh hơn Đại Việt một chút.
Điều đó có thể tính ra, nếu bình thường một Châu vạn người như Bố Chính thì quân chính quy chỉ ở mức - binh sĩ.
Thêm vào sương binh không chính quy rải rác các nơi tổng cộng - binh là nhiều.
Đó đã là cực hạn nuôi nấng của vùng đất này.
Do đó người thủ được Bố Chính thành là đủ, họ không điên chia binh thủ cả Tòng Chất, Chính Hòa , Đặng gia.
Do đó gia cố Bố Chính đủ cho người chuyên nghiệp và thêm dân phu phụ chiến là đã quá nhiều.
Không ai rảnh công đi gia cố Chính Hòa, Đặng Gia, Tòng Chất nơi chẳng có ý nghĩa gì về mặt quân sự.
Nhưng Bố Chính lúc này nó là biến dị châu.
Một châu vạn người tính lung tung có tới gần ngàn binh.
Tức là nơi này % người tham gia binh lính ( tính cả dân Môn trên núi và tân binh người Môn.
Chưa tính cu ly Khmer người).
Đấy là chưa kể công chúa mang đến thân binh của nàng, riêng chỗ này đã đủ thủ một thành nhỏ rồi.
Cho nên cái câu hỏi của Ngô Khảo Ký đặt ra đo chính là thừa thãi, thứ nhất mấy huyện thành không cần xây dựng công phu vì nếu có chiến tranh không có quân để thủ, thứ hai trước đây hằng năm Bố Chính đói meo móc, đến cả đắp đê đào mương còn không có tiền để làm, nghĩ gì đến mở rộng huyện thành vô dụng.
Tường thành Chính Hòa ước tính dài km, móng rộng trung bình m mỗi nơi, sâu m, tính ra cái móng này cần đào đủ ngàn m đất.
người công tác cùng nhau thực tế ngày đào xong.
Mỗi người tương đương đào m đất một ngày.
Công việc chẳng có gì nặng nhọc.
Thêm vào đó đất đá không cần chuyển xa mà chất tại chỗ hai bên chuẩn bị cho việc đốt tường.
Voi thồ có đến thớt phục vụ, trâu bò được điều đến thớt.
Các dụng cụ công tác cuốc xẻng xà beng, thuỗng hộc toàn là những thiết bị thép tinh mĩ nhất.
Thử hỏi công trình không nhanh sao được.
Chỉ cần xác định đúng các mốc xây dựng, ngàn nhân công cùng đào cùng làm việc chỉ trong ngày đã đào tốt, tiếp theo hai ngày đó là đóng cọc tre làm lót móng, Sau đó là dùng phương pháp xây tường thanh của người Chăm để tiến hành từng đoạn xây dựng.
Theo cách xây của người Chăm thì công trình không thể quá cao, đỉnh điểm cũng chỉ - m mà thôi.
Nhưng nếu xây - m thì đế cần rất lớn và tốn công sức đắp đất chèn gia cố.
Ngô Khảo Ký đã ra quyết định cho thành chính Hòa chỉ cần ,m.
m móng , , m cao là đủ.
Gạch tươi chưa nung kiểu xây của người Chăm thì Bố Chính tích từ năm qua rồi, rất nhiều và chưa bao giờ ngừng sản xuất tích trữ.
Nhưng thứ đó là dành cho Bố Chính thành chính.
Nhưng Bố Chính thành chưa khởi công nên hắn lấy ra xây Chính Hòa trước đồng thời vẫn tiếp tục hàng ngày sản xuất.
Thời tiết đã bắt đầu vào mua khô.
Qua rồi tháng thì cực ít mưa.
Do đó gạch phơi sẽ rất nhanh xe, gạch là không thiếu.
Lúc này chỉ thiếu củi gỗ để đốt mà thôi.
Nhưng đừng quên Bố Chính giờ còn một bộ phận là người Môn trên núi, công việc kiếm tiền kiếm lương thực của họ lúc này không phải là săn bắn, làm nương.
Bọn họ làm công nhân đốn củi, cưa củi, công nhân khai thác mỏ quặng sắt, công nhân khai thác đất hang rơi.
Công nhân khai thác đá.
Từng bè gỗ tạp được thả trôi theo dòng nước từ thượng nguồn, nơi nhận gĩ nhiên là Chính Hòa và Bố Chính chuẩn bị cho công tác xây dựng sau này…
Công việc coi như thuận lợi..