Phủ thành chủ Bố Chính.
Hôm nay hạ nhân được một phen tất bật chuẩn bị, thức ăn tươi mới nhất, cá biển, mực, tôm , cua, tất cả phải dùng phi mã nhanh nhất thừ Tòng Chất mang về Bố Chính.
Hưu cũng phải thịt một con, tất nhiên chỉ lấy một số bộ phận ngon nhất chuẩn bị cho bữa tối của thành chủ.
Còn lại thì hạ nhân sẽ được một phen sung xướng.
Lợn sữa cũng không ngoại lệ, phần quay giòng, phần thái lát mỏng.
Mì gạo, bún miến mỗi thứ một ít nhưng phải tinh mĩ vô cùng.
Bát đũa đều là gốm sứ loại tinh mĩ nhất, đồ thủy tinh mà Bố Chính chưa tung ra thị trường cũng được sử dụng nơi này.
Đặc biệt nơi này có dao, nĩa dùng để ăn uống như phương Tây hiện đại, tất nhiên không thiếu muôi, đũa tất cả đêu làm bằng bạc tinh mĩ vô cùng.
Đây là bữa ăn của dân chơi đất Việt, người coi những khó khăn có thể giải quyết bằng tiền thì không phải khó khăn.
Gấm vóc xa hoa được dùng làm khăn trải bàn, đệm lót ghế tất nhiên không ngoại lệ.
Xung quanh là loạt nến có lồng chụp thủy tinh khiến cho căn phòng thêm phần xa hoa nhưng lại không kém cổ kính.
Thành chủ đã yêu cầu, hạ nhân chỉ có thể dốc sức thực hiện, cả nửa ngày trời cả mấy chục người lăng xăng chỉ để trang trí cho căn phòng nhỏ.
Hoa… rất nhiều hoa.
Mặc dù thời này chẳng có gì thói quen tặng hoa, và mua này kiếm một bông hoa dại cũng khó.
Nhưng cả Bố Chính người lùng sục sẽ không thiếu vài bông hoa đi.
“Được rồi em mở mắt ra đi”
Ngô Khảo Ký từ phía sau buông hai tay che mắt Từ Huy ra.
Sững sờ…
Ngạc nhiên…
Xúc động…
Đây là tình cảm thật.
Nhị thế sống đủ năm, nàng chưa bao giờ được một người chuẩn bị một bữa tối lãng mạn đến vậy.
Từ Huy cứng đờ người di động như một con rối dật dật mở tròn hai mắt từ từ bước tới.
Nàng sờ vào từng thứ, ngắm nghía thật kĩ mọi vật, vì nàng cận thị mà…
“ Em có ưng ý không?...”
Từ Huy quay lại thì thấy Ngô Khảo Ký vẫn đứng đó, nụ cười thật ấm áp, thực tế nàng nhìn không quá rõ gương mặt của hắn nhưng dĩ nhiên nàng cảm nhận được sự ấm áp trân thành này.
Trong giây phút này bỗng chốc nàng quên đi quá khứ kia, quên đi cái buổi tối trước khi nàng xuyên không năm người đàn ông cưỡng hiếp nàng cho đến chết, quên đi cái đêm mưa gió cách đây sáu măm trong cung cấm.
Nàng quên đi tất thẩy, trước mắt nàng chỉ có nụ cười của người đó mà thôi.
Nàng tự tin, nàng chắc chắn, nàng khẳng định… nàng tin tưởng người đàn ông này không thể như những kẻ đốn mạt kia.
Nàng muốn thử mạo hiểm một lần buông ra trái tim đầy vết sẹo vẫn đang rướm máu của mình.
Chụt.
Ngô Khảo Ký trợn mắt..
Người con gái gia kiễng chan cưỡng hôn hắn.
Môi chạm môi, hai cặp mắt vẫn mở trừng trừng nhìn nhau.
Ngô Khảo Ký muốn giơ tay túm lấy eo thon của nàng để ghì tấm thân kia vào lồng ngực hắn, để tham lam mút lấy cái môi thơm kia gì thình lình bị đẩy ra.
Ngơ ngác.
“ Phì ..
Phì… không cạo râu… ăn cơm ăn cơm …” Từ Huy đẩy hắn ra rồi xấu hổ chạy biến đến một góc bàn, miệng lẩu nhẩu một bài hát rất….
khó nghe.
Ngô Khảo Ký ngồi xuống một bên cười mãn nguyện.
“ Từ Huy, em có thể thôi hát không… anh phải khổ lắm mới tạo nên khung cảnh lãng mạn này, em còn hát nữa gà bau chó sủa đến lúc đó … haizzz” Ngô Khảo Ký cố trình trêu ghẹo.
“ Em hát không hay….?” Từ Huy cầm trên tay một cái rĩa ăn bạc dứ dứ đe dọa…
“ Ây ây… hôm nay không đánh nhau, không phá đồ… em hát hay… hát rất hay được chưa…” Ngô Khảo Ký cười cười xua hai tay đầu hàng…
“ Hừm biết điều…” Từ Huy gật đầu hài lòng, nàng cầm lên dao dĩa bắt đầu đánh chén.
“ Ngon quá… nhưng ăn nhiều béo, anh lại chê em..” Từ Huy phụng phịu..
“ Không chê không chê, có da có thịt ôm mới thích… anh không phải tiều phu, không thích ôm cành củi…” Ngô Khảo Ký cười lớn pha trò.
“ Hứ… ai cho ôm… anh đừng nghĩ thơm bơ..” Từ Huy nhíu mũi duyên.
“ Ả hả… thì không ôm, nhớ câu này, sau này cô đừng xán vào người tôi đòi ôm ấp a…” Ngô Khảo Ký cười lớn tiếng…
Thực sự buổi tối hôm nay cả hai vui vẻ vô cùng, Ngô Khảo Ký cũng cảm thấy quan hệ cùng một người đến từ thế giới hiện tại vẫn là không tồi.
Từ Huy rất tốt, ít nhất biết quan tâm, biết làm trò vui để hắn cáu yêu, làm hắn phải bận tâm nhưng nhẹ nhõm giảm bớt căng thẳng công việc.
Nàng cũng đáng yêu và cực kỳ xinh đẹp, không đến mức đại mỹ nữ đệ nhất trần gian nhưng cũng là ngàn người hiếm gặp, quan trọng là từng cử chỉ của Từ Huy khiến hắn không ghét nổi...
Chỉ có một điểm duy nhất đó chính là nàng đã ở nơi này quá lâu, và ở trong thâm cung nơi toàn chuyện tranh đấu dơ bẩn diễn ra, chính vì vậy nàng bị ảnh hưởng nặng nề.
Ngô Khảo Ký cho rằng chính bản thân nàng thụ động bị biến đổi mà thôi.
Nếu hắn chú ý nhắc nhở và nàng chịu khó sửa đổi thì không gì là không thể.
Ngô Khảo Ký cảm thấy Từ Huy có thể sửa được vì ít nhất thông qua theo dõi hắn đã thấy nàng cố gắng sửa chưa lỗi lầm của mình.
Thứ nhất nàng chăm chỉ làm việc, hết đông lại tây chạy không ngừng nghỉ và cực kỳ mệt mỏi để lo lắng các công việc của hắn ở Bố Chính.
Từ Huy không chỉ quan tâm đến việc ở Chính Hòa nơi địa bàn của nàng.
Một ngày có khi Từ Huy còn di chuyển nhiều hơn cả Ngô Khảo Ký.
Nàng chỉ đạo xây tường thành Chính Hòa, nàng kiểm tra trường học xây dựng ở Bố Chính, thậm chí chạy đến cả Tòng Chất để chỉ huy xây dựng nơi này.
Những thứ không thuộc về nàng có thể tham quan thì nàng quyết không một lần hỏi han đến, ví như thuốc nổ xưởng chế biến, Luyện gang thép xưởng.
Quân doanh nàng cũng chỉ là đi qua để kiếm thân binh của Ngô Khảo Ký bảo vệ nàng đi đây đó mà thôi.
Không hề nhiều lời hỏi han hay táy máy tắt mắt.
Còn về xưởng xi măng thì vì nó chưa hoàn thiện nên giờ chỉ là bán khống chế bí mật, mà Ngô Khảo Ký cũng không có cấm cản nàng vào cho nên Từ Huy cũng có thị sát nơi này và chính nàng tìm ra được lỗ hổng ở Xưởng Xi măng để có thể giúp Ngô Khảo Ký có được phương án giải quyết triệt để.
Từ những chuyện này Ngô Khảo Ký mặc nhiên đánh giá Từ Huy là một người có trách nhiệm, biết quan tâm người khác.
Nhất là việc Từ Huy muốn bỏ đi Kinh thành nhưng vẫn kỳ công tặng hắn bản vẽ, đó chính là qua tâm hắn, quan tâm sự nghiệp của Bố Chính.
Điểm quan trọng nhất khiến Ngô Khảo Ký có chút thay đổi cách nhìn cùng đánh giá là Từ Huy có thể thay đổi chính là chuyện nàng đang cố “sửa sai”.
Từ Huy có một đội cô em gái nhận, nhưng chuyện ba người chỉ định hôn nhân tối hôm đó nàng đã tự mình hủy bỏ.
Nàng cho chín người tự lựa chọn có tham gia xem mắt hay không nếu không nguyện ý thì không cần tham gia hành động này, và có một người không đồng ý, Từ Huy đã giữ lời và chỉ để tám người gặp mặt ba bên huynh đệ nhận của hắn.
Kể từ đó Ngô Khảo Ký đã có cái nhìn hơi lưỡng lự về con người nàng, hắn tự nghĩ xem mình có phải quá khắt khe hoặc quá vội vàng kết luận về Từ Huy.
Cách làm cho người con gái tiếp xúc cùng ba tên vương tử, sau đó để mặc ba tên vương tử dở thủ đoạn cưa cẩm, mua chuộc, tán tỉnh, nếu không thành công thì mấy tên này tay trắng đi về.
Còn nếu thành công kiến một trong các cô gái này đồng ý thì đó có khả năng không còn đơn thuần là chính trị hôn nhân.
Mặc dù bản chất vẫn là sự ép buộc sắp đặt, nhưng ít ra người phụ nữ ở đây chính xác là người con gái kia có quyền tự quyết của bản thân.
Ít nhất ở đây vẫn có sự tôn trọng nhất định cho bọn họ.
Theo Ngô Khảo Ký thấy cách này khá phù hợp nguyên tắc của hắn, “nếu không thể làm một chuyện gì đó tốt đẹp, thì ít nhất hãy cố gắng làm chuyện đó nhìn như tốt đẹp”.
Chỉ là đánh tráo khái niệm, mua một cái yên tâm cho lương tâm, nhưng chí ít ra đó cũng là cố gắng sửa sai.
Ngô Khảo Ký đánh giá cao điều đó, cộng dồn tất cả lại, hắn mềm lòng bỏ qua cho Từ Huy lần này.
Nhưng nếu có lần sau dĩ nhiên đó chính là ngựa quen đường cũ.
Và lúc đó sẽ là mãi mãi lìa xa, hắn là người có nguyên tắc.
“ Anh nghĩ gì vậy?” Không hiểu từ lúc nào, hai người từ ngồi đối diện đã chuyển thành bên nhau mà ngồi.
“Nghĩ nhiều lắm… hì hì..” Ngô Khảo Ký tỏ vẻ dê già nhìn một vòng trên dưới Từ Huy.
“ Không cho nhìn” Từ Huy lấy hai tay giữ chặt hai bên má hắn mà bẻ đầu về phía trước.
“Anh đang thắc mắc một chuyện? Tại sao em có thể hiểu rõ rất nhiều thứ công nghệ dường như chẳng liên quan đời sống kiếp trước của chúng ta, mà cũng chẳng liên quan ngành học của em vậy?” Ngô Khảo Ký nghẹo đầu nghẹo cổ hỏi.
“ Có gì lạ đâu, em là fan của cái lão Ken chuyên viết chuyện xuyên không sau đó drop nửa chừng, Em á hận nếu mà gặp ngoài đời cho lão mấy cước.
Lão này dường như là tiền bối của anh đó lão cũng là bác sĩ.
Em đọc truyện của lão lúc nào thấy đến đoạn sáng tạo công nghệ em sẽ nghiên cứu xem liệu có phù hợp logic không.
Sau đó em tìm hiểu về công nghệ đó như thế nào, thành ra em biết nhiều lắm.
Tại lúc đó em luôn nghĩ nếu được xuyên như Lão Ken em sẽ làm gì.
Cuối cùng xuyên rồi chẳng làm được gì xém nữa thì chết già trong cung cấm… hì hì…” Từ Huy hai tay chống cằm mơ màng trả lời.
“ Anh cũng có đọc qua truyện của lão Ken, cũng ức chế vì lão drop, giá như gặp ngoài đời anh cũng tẩn cho lão một trận, nhưng giờ anh xuyên rồi thì đã hiểu, lão không viết được tiếp vì đến đó là mộ chuyện bắt đầu lại từ đầu, các nhân vật đó đều bị gạt bỏ rồi, chúng ta phải hết sức cẩn thận… mà lại Lão Ken là nha sĩ, anh là Ngoại Khoa bác sĩ nha… khác nhau lắm..” Ngô Khảo Ký nửa nghiêm túc nửa đùa đùa mà nói.
“ Hừ hừ… gặp được hai ta tẩn lão một trận, Anh yên tâm em có anh đây một cái hệ thống cảnh báo, sợ gì, cũng lắm làm gì em hỏi anh là được, yên tâm đi, em không dám tự tiện đâu.” Từ Huy từ từ nhẹ nhàng dựa vào vai Ngô Khảo Ký mà nói.
“ Vậy là tốt nhất, mai vẽ kỹ lại cho anh cái bản chưng cất dầu, thay thế lò hình trụ đứng thành hình hộp đứng, chế tạo hộp đứng dễ hơn, em tính lại thể tích sao cho vẫn giữ nguyên , không thay chiều cao….
À mà cái kiểu chưng cất lò này có thể dùng chưng cất rượu không? ý anh là làm những lò mini để chưng cất rượi á, giờ chưng cât rượi bằng hệ thống ruột mèo đồng của anh hơi rượu thất thoát nhiều quá.” Ngô Khảo Ký đúng là người của công việc giữa lúc lãng mạn hăn còn nghĩ đến công việc của ngày mai.
“ Ái… em làm cái gi” Ngô Khảo Ký hét lên, mạng sườn hắn bị vặt một mảng thịt.
“ Giờ này còn nghĩ công việc ..
công việc… mai em đi kinh thành giờ..” Từ Huy nhe răng trợ mắt đe dọa..
“ Ui không nói công việc… không nói công việc… à không nói nốt cái này.
Kế hoạch về triều đình ổn cả chứ, có sơ xót gì không?” Ngô Khảo Ký đánh chết cái nết không chừa, vẫn cố tình chèo kéo công việc.
“ Ngô Khảo Ký, Bản cung nhịn ngươi hơi bị nhiều, biết bản cung nuôi cảm xúc bao lâu rồi tông, sao cái đầu đất nhà người chuyên làm người khác tụt mood?” Từ Huy thực sự muốn sống mái với tên gỗ mục này, khởi đầu rất lãng mạn làm nàng xúc động không thôi, nhưng kết cục đó chính là làm nàng tụt hết cảm xúc khi cả ngày chỉ nhắc đến công việc.
“ Hự hự… hì hì” Ngô Khảo Ký chỉ biết gãi đầu cười trừ mà thôi.
“ Tôi biết mà, anh là cái người khô khan máy móc cả ngày chỉ công và việc, tôi dính vào anh đời này coi như xác định rồi… hu hu hu..” Từ Huy lại lần nữa tựa vào vai Ngô Khảo Ký mà giả bộ khóc làm cho hắn phì cười vui vẻ.
“ Bên chỗ tên mật thám của Nội Thị Sảnh em đã ném cho một chút thông tin rồi.
Đồng thời y theo kế hoạch của anh em cũng đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ giả để đưa về triều đình.
Nhưng mà em vẫn thắc mắc tại sao anh muốn chia sẻ những thứ này cho triều đình, cho hoàng gia.
Nếu sau này họ quay lại uy hiếp chúng ta thì sao?” Từ Huy chịu thua, con người này chỉ lấy công việc làm vui, chỉ cảm thấy hạnh phúc khi bận rộn, chỉ hứng thu khi nói về công việc và kế hoạch.
Nàng biết điều này cho nen sáng nay nang đã dùng công việc để tiếp cận, dùng công việc để chứng minh bản thân, và nàng đã thắng.
Con người này quan tâm đến trách nhiệm, đến nỗ lực, đến hiệu quả của công việc.
Do đó nếu nói đến những thứ đó thì rất dễ tiếp cận con người này.
“ Nếu có ngày Đại Việt không dung nổi anh thì anh sẽ mang em đi, cùng trời cuối đất sẽ có nơi cho chúng ta sinh hoạt, anh chẳng cần mình là Bá Vương Công tước, cũng chẳng cần mình là Đại Đế Vương Hầu.
Từ Huy, đôi khi làm người mục đích chỉ là hạnh phúc.
Anh hạnh phúc nếu có thể giúp dân tộc Việt có một chút lợi thế trong thời điểm này.
Tất nhiên phải dựa trên nguyên tắc anh không bị cuốn vào đó không bị lộ tẩy, không bị ai chú ý.
Anh sẽ nguyện âm thầm dùng trí tuệ của mình để giúp dân tộc này.
Ai làm vương làm tướng anh không quan tâm.
Anh chỉ muốn an ổn sống… nếu có em bên cạnh nữa là tốt rồi…” Ngô Khảo Ký trầm ngâm, nhưng hết sức trân thành.
Từ Huy dãy dụa trong lòng, lý tưởng của Ngô Khảo Ký khác hoàn toàn lý tưởng của nàng, nhưng lúc này nàng đang chìm đắm trong tình cảm này cho nên nàng nguyện ý quên đi tất thảy, chỉ nghe con người này mà thôi.
“ Ưmmmm em nghe anh, bình yên được là tốt.
Nhưng chúng ta phải có đủ sức lực để bảo đảm sự bình yên này..” Từ Huy vẫn có chút không can tâm.
“ Ha ha..
đó là những gì anh đang làm.
Em đừng nghĩ Bố Chính ít người, quân đội tổng cộng gần ngàn kể cả thổ binh.
Nếu ai muốn xâm phạm cũng phải cân nhắc một hai.
Đừng chọc anh cáu lên, chọc cho anh cáu thì ngay cả những thứ cấm kỵ anh cũng tung ra, cùng lắm cùng ôm nhau lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân cả… Mà thôi không nhắc chuyện này, chỉ cần cẩn thân thì không ai điên đi chọc chúng ta cả…”
“ Em đẹp không…” Đột nhiên Từ Huy lái bánh xe quay đầu thay đổi chủ đề.
“ Em đẹp nhất… ummm” Ngô Khảo Ký khóa trái môi nàng, ôm nàng vào lòng, cánh tay đày sức lực bế bổng cô gái nhỏ bé lê không trung.
Họ kịch liệt hôn nhau.
Ngô Khảo Ký đi ôm lấy tấm thân mềm mại đầy có dãn này tiến vào sương phòng.
Cả hai đã ngấm men say… cả hai đang lâng lâng trong dục vọng….