“ Tìm thông dịch viên đi lên” Ngô Khảo Ký ra lện, trong Vân Hương bên dưới người dân có nhiều người nói tiếng Môn rất tốt.
Do đó lần này trong quân cũng mang theo, nhưng những người này không có năng lực chiến đấu hay tự bảo vệ cho nên được để ở hậu quân.
Ngô Khảo Ký không vội vàng, địch nhân dấu mặt mới là đáng sợ, địch nhân đã lộ diện và có xu thể tái tổ hợp trận địa thì hắn không lo lắng.
So sánh mọi yếu tốt hai bên thì Ngô Khảo Ký không hề sợ cương đối cương hai bên mặc dù đối phương có đông hơn đôi chút.
Chẳng mấy chốc tên tông dịch viên cũng được run rẩy mang đến.
“Giờ ta nói ngươi phiên dịch ra tiếng Môn rồi hướng về phía đối diện nói lớn, ngươi hiểu sao?” Sau gương mặt nạ thép nhe nanh múa vuốt thì nhìn Ngô Khảo Ký thực sự dữ tợn vô cùng.
Hắn hướng dẫn cho tên thông dịch viên sau đó thân binh che chắn cho tên này bắc loa hướng về phía đối diện.
“ Đám phỉ binh bên kia ai là đầu lĩnh đứng ra nói chuyện, Các ngươi là ai từ đâu đến tại sao xâm phạm bờ cõi Đại Việt ta?” Ngô Khảo Ký bắt đầu mớm lời từ từ cho tên thông dịch viên nói chuyện.
Tên thông dịch viên không chần chừ mà dỏng mỏ vào loa mà gào lớn theo ý của Ngô Khảo Ký.
Ngay lập tức một người đàn ông đầu đội mũ đồng dát vàng cầu kì nhướng nhướng hình tam giác mũi cao của Ấn Độ đứng ra.
Người này không cao nhưng vạm vỡ , làn da đen với những thớ cơ bắp chắc nịch săn chắc.
Hắn trên mũ có gắn một viên đá quý màu đỏ cực lớn.
Tên này mặc chiến giáp bằng đồng kiểu Bronze Greek Breastplate tấm lót ngực của người Hi Lạp.
Cách chế tạo chính là tấm đồng bị gõ thành tình cơ bắp thớ ngực và cơ sáu múi sau đó ôm vào thân như một chiếc áo ba lỗ.
Giáp này có hai phần trước sau gắn với nhau bởi đai đồng.
Chiến giáp này chế tạo riêng cho từng người vì nó ôm sát cho nên khó có thể thay nhau sửa dụng.
Ngô Khảo Ký nhìn qua cũng ước ước đoán được tên này là chủ sự ở đây, cách ăn mặc trang bị của hắn rõ ràng là cực kì nổi bật trong đám người này.
“ &T^(&&%%Y(^%$@>>>^^%” Tên da ngăm đen râu quai nón phía quân Môn bắt đầu lên tiếng gào thét.
Chỉ cần nghe của ngữ điệu thì Ngô Khảo Ký cũng hiểu rằng tên này chẳng nói năng gì tốt đẹp cả rồi.
“ Bẩm đại nhân, tên này đúng là nói tiếng Môn người nhưng âm ngữ nhiều chỗ không giống người Môn xung quanh đây, Tiểu nghe chỉ hiểu được bảy phần mà thôi” Tên thông dịch viên khép nép thưa lên.
“ Ngươi giảng cho bổn quan nghe điểm trọng yếu là được, những lời chửi mắng của hắn bỏ qua đi” Ngô Khảo Ký lười chấp nhặt cãi nhau chợ búa, cái hắn cần là thông tin của nhóm người này.
Trong địa bàn của hắn có một nhánh quân đội lạ thì thực sự không mấy cảm giác an toàn.
“ Bẩm đại nhân, hắn nói hắn nhưng mà đến từ nơi gọi là Ăng Co, hắn nói hắn là hoàng tử gì đó U đay Ya Đi Tít Ya Va Man số .
Hắn nói quân đội của hắn không có ý gây hấn mà muốn tìm đường đến Chiêm Thành” Người phiên dịch cố gắng dịch lại sát nhất ý tứ của tên da đen râu quai nón.
“ Ồ thì ra người Khmer chạy tới..” Ngô Khảo Ký lúc này đã hiểu tại sao đám người này có vẻ nhếch nhác nhưng lại giống như một đạo quân chính quy.
Hắn là không hiểu lắm lịch sử của người Khmer nhưng hình như có vài giai đoạn cái Đế quốc này tranh dành nội bộ quyền lực rất ghê, cho nên một vị xưng là hoàng tử nhếch nhác chạy nạn là có thể hình dung được.
Tuy rằng không quá hiểu rõ về đế quốc Khmer nhưng Ngô Khảo Ký cũng hiểu cái gọi là Đế quốc này thực tế chẳng mấy hùng mạnh và luôn bấp bênh với nội chiến.
Hình thức chính trị nơi này bao đời không đổi đó chính là cát cứ phân quyền, tập hợp của một loạt thị tộc nhỏ mỗi thị tộc đều xưng vương xưng bá, trong đó trinh phạt đánh đấm nhau là liên miên.
Khmer tiến lên đến đế quốc cấp khoảng vào đầu thế kỷ cũng là thời gian này mà Ngô Khảo Ký xuyên đến.
Nói thật Ngô Khảo Ký không đánh giá cao lắm cái gọi là Đế Quốc Khmer, nó chỉ là một khối khá rời rạc tập hợp các tiểu vương quốc với nhau, cương vực thì rộng lớn nhưng nội chiến đấu đá quyền lực liên miên.
Cho dù đã từng có lần quân Khmer đem quân xâm chiếm Đại Việt xong Ngô Khảo Ký cũng không thể đánh giá cao Đế quốc này được.
Thập trí người Chiêm Thành đã từng đánh thẳng đến kinh đô Khmer trong lúc họ toàn thịnh nhất, lý do mỗi phương trư hầu đều có toan tính riêng, mặc cho một nhóm không hớn quân Chiêm Thành có thể đánh phá cướp bóc kinh đô và dọc đường đi.
“ Hỏi hắn đến Chiêm Thành để làm gì, Đây là Đất Đại Việt, hắn giết người trên đất Đại Việt, tấn công quân Đại Việt thì phải bị trừng phạt” Ngô Khảo Ký ra lệnh cho phiên dịch của mình.
Tên râu rậm da đen bên kia nghe xong thì có vẻ lưỡng lự, hắn quay qua tham khảo ý kiến của phụ tá.
“ Tình hình như thế này làm sao cho phải.
Đây không còn là lãnh thổ của Chiêm Thành, Không có anh họ ta giúp đỡ thì làm sao có thể thoát khốn làm sao có thể phục thù?”
“ Bẩm hoàng tử, hay chúng ta lui lại?” Một tên chiến binh già lên tiếng.
“ Lui lại thế nào, lương thực không còn, phía sau là quân Suryavarman đuổi tơi nơi rồi” Một tên phụ tá lên tiếng.
“ Chiến thôi, chúng ta vẫn còn con voi chiến, nhân số của chúng ta đông hơn.
Vẫn còn có ưu thế mở ra một đường máu trước mặt.
Phía sau là ngàn tinh nhuệ quân của Suryavarman hơn trăm voi chiến, chúng ta không có cơ hội quay lại” Một tên chiến binh trẻ tuổi lên tiếng.
“ Theo tôi nghĩ hay là đền bù vàng bạc châu báu rồi mượn đường tiến về Chiêm Thành? Tôi nghĩ chúng ta lạc đường, có thể hướng xuống phía Nam là Chiêm thành.
Nhưng người trên núi khẳng định đây là đất Chiêm Thành, chuyện này quái lạ” tên phụ tá lại lên tiếng.
Trong lúc đám người Môn trên núi đang bàn bạc xì xào thì phía bên này Ngô Khảo Ký cũng không rảnh rỗi.
“ Âm thầm truyền lệnh để cho đám người Nỏ binh lên dây sẵn sàng, tên lắp trên nỏ không rời.
Đồng thời đám lính ném lựu đạn chuẩn bị kỹ trúc hỏa.
Khi ra ra lệnh thì đồng lọa tấn công”
Ngô Khảo Ký hỏi han tình hình để biết thêm thông tin mà thôi, hắn hoàn toàn không có ý đồ hòa giải hay đền bù gì cả.
Sở dĩ hắn để hai bên dàn quân mà chưa động thủ vì hắn thấy được voi chiến của người Môn chưa tụ tập đủ.
Chưa tụ tập thì hiệu của của lựu đạn không có cao a, càng nhiều voi đứng trong đội hình của quân Môn thì hắn càng vui vẻ đấy.
Hai bên cánh rừng trái phải vẫn thi thoảng vang lên tiếng chém giết, thực ra là tiếng bắn giết, tại đây người Việt không hề tản ra tấn công, đám Nỏ binh co cụm phía sau các Legion mà từ từ tiếng lên tiến hành đối xạ.
Việc tách ra rồi solo trong rừng không phải thế mạnh của người Việt miền xuôi.
Lúc này bên chiến tuyến người Môn bàn bạc vẫn chưa ngã ngũ.
“ Bên Đại Việt có pháp sư biêt lôi pháp, voi chiến là sợ chúng ta đánh không lại, tôi đề nghị dùng tiền tài để hòa giải mượn đường.” Một người phụ tá khác của tên tự xưng hoàng tử này lên tiếng.
“ Tiền này là để mua chuộc vua Chiêm cũng là tiên để chúng ta phục quốc, nếu như đem ra thì chúng ta còn lại gì.
Lôi pháp cũng cần người sử dụng, mọi người không để ý sao tên này tung ra quá nhiều lôi pháp lúc đầu, các ngươi nghĩ hắn còn có thể sao?” người Môn vẫn không thể nào thống nhất ý kiến.
“ Theo bản vương là đánh, bản vương đã quan sát kỹ khi tấn công thăm dò, đội quân này chỉ có vài trăm người mặc giáp trắng cầm khiên lớn là lão binh.
Còn lại là tân binh, bọn tân binh này không chịu nổi một kích.
Điểm quan trọng nhất là phải tiêu diệt tên pháp sư biết lôi pháp.
Các ngươi để ý tên đeo mặt nạ kia sao.
Ta chắc chắn hắn là pháp sư kia, cho nên dùng thần tiễn thủ bắn hạ hắn trước tiên, sau đó dùng chiến tượng tiến lên phá tan đội hình Việt quân.” Tên tự xưng là hoảng tử lên tiếng.
Bên này chiến tuyến quân Bố Chính Ngô Khảo Ký đang thì thào.
“Nhìn thấy tên giáp đồng đầu đội mũ có viên đá màu đỏ kia sao? Lát nữa hỗn loạn các ngươi phải tìm cách giết chết hắn, Ai giết được tên này ta phong làm Đô Hộ sứ nơi này.”
Đám cận vệ quân cùng mấy tên quân tướng Đỗ Bách, Đỗ Mạc , Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn đều là đỏ lừng cả mắt lăm lăm nhìn về phía trước.
“(&(^$())%$$(t^%^&” Tên da đen râu quai nón lại đứng ra hô lớn một hồi.
“ Đại nhân hắn nói đồng ý đưa ra một rương châu báu để chuộc tội đồng thời mượn đường chúng ta đi tới Chiêm quốc” Tên phiên dịch tỏ ra tác dụng của mình.
“ Nói với bọn họ rương châu báu” Ngô Khảo Ký lười nói nhiều, cuối cùng cũng là đánh nhau, cái gọi là đàm phán này chỉ là mặt hề mà thôi.
“ Bọn họ nói đồng ý” Tên phiên dịch hưng phấn nói.
“ Mẹ nó đúng là có mưu đồ, đòi hỏi ba rương là cho cả ba rương… mọi người chuẩn bị kỹ càng” Ngô Khảo Ký lên tiếng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lện tạm thời ngưng chiến đã được ban bố, hai bên cánh rừng cũng đa im tiếng chiến đấu, quân đội có xu thế tụ về phía trung tâm, một khoảng rừng nhỏ như vậy mà có đến hàng ngàn hai bên lấp ló ẩn hiện.
Người Môn có vẻ giữ lời, họ đúng là khiêng ra ba rương châu báu có mở nắp hòm đầy đủ.
“ Không cần chú ý châu báu, các ngươi thủ vững bản tâm chuẩn bị chiến đấu” Ngô Khảo Ký gầm nhẹ trong họng nhắc nhở mọi người.
Đúng lúc này một tiếng véo trong không khí vang lên.
Cheng… lạch cạch…
“ Chủ công… chủ công”
Cả đám cận vệ, quân sĩ hét lớn, trong một phút bất cẩn khi Ngô Khảo Ký lộ ra một mũi tên sẽ gió lao đến đâm thẳng vào mão giáp của hắn.
Cũng may thiết kế vòng cung tuyệt hảo của chiếc mũ đã khiến mũi trọng tên chệch ra ngoài.
Nhưng lực va chạm cũng khiến cho đầu Ngô Khảo Ký ong ong liên hồi.
“ Ta không sao, con mẹ nó tiến công, giết hết” Ngô Khảo Ký gào lớn.
Cùng lúc đó bên phía người Môn cũng gào lớn mà xông lên.
Chiến tượng của họ lại một lần nữa ầm ầm lao đến.
Uỳnh … Uỳnh ..
Uỳnh…
Lần này tiếng nổ nhiều hơn rất nhiều, vì đội hình đã tiến sâu vào khu vực bụi cây nơi này phía sau lại là một cùng trống trải cho nên hai bên dàn quân khá đông, chính vì vậy số lượng lựu đạn tung ra cũng là rất nhiều.
“ Đẩy lên phía trên, một hai đi đều” Ngô Khảo Ký gào lớn trong tiếng nổ inh tai nhức óc của lưu đạn.
Hàng quân thiết giáp Legion Bố Chính rầm rầm tiến lên từng bước đội hình chuẩn chỉnh không xi nhê.
Đám đao thuẫn binh mò theo sau lom khom châm lửa chuẩn bị ném lựu đạn đợt hai.
Đám nỏ binh thì nhấp nhô xạ kích liên hồi về phía bụi khói.
Họ chẳng cần biêt mục tiêu ở đâu vì thực tế không nhìn thấy được sau lớp khói súng.
Nhưng phía trước quá đôn địch nhân, bắn bừa cũng trúng.
Lần này lựu đạn nổ xong vẫn có khác biệt, lác đác thấy được người Môn lao qua khói lửa tấn công về phía quân Bố Chính.
Nhưng những người chiến binh Khmer này chợt nhận ra phía bên cạnh họ đồng đội dường như thứ thớt đi nhiều.
Voi chiến lại một lần nữa làm loạn.
Đội hình người Khmer phía bên kia làn khói mờ mịt lại oằn minh than khóc.
Nhưng ác mộng vẫn chưa dừng lại ở đó.
Lớp chiến binh Khmer thưa thớt đầu tiên xông lên, đối diện với họ là một lớp tường khiên cao , m dày đặc kín kẽ.
Giữa những khe hở là những mũi thương sáng loáng đang chờ họ.
Suỵt ..phụt … xèo…
Tiếng trường thương xuyên thịt thực tế rất ngọt, tiếng những dòng máu phun ra rất tươi.
Những chiến binh Legion Bố Chính chính là lực lượng thiện chiến thân binh.
Họ biết cách chiến đấu trong trường hợp này.
Thương chỉ đưa ra ba phần lực , chủ yếu chỉ là giữ chặt cùng điều hướng, còn lại để đôi phương lực lao tới tự kế liễu họ mà thôi.
Nếu nhìn thù trên cao xuông thì có cảm giác như những người Khmer là chủ động lao vào thương để rồi bị xuyên thấu, nhưng thực tế đây là nghệ thuật chiến đấu của một phe công một phe thủ.
Người lao đến tấn công sẽ sử dụng thân thủ của mình để lạng lách, nhảy nhót, thậm chí lộn vòng thể thoát qua mũi thương mà lao vào cận chiến, trường thương binh thường sẽ bị giết chết dễ dàng khi bị áp sát.
Không phải tất cả chiến binh Khmer đều bị xiên chết, một số không nhỏ những người kĩ thuật chiến đấu cao đã lách qua được mũi thương hay trực tiếp dùng vũ khí của bản thân gạt qua mũi thương để tiến lên.
Bọn họ lao ầm vào thuẫn lớn.
Nhưng các chiến Binh Legion Bố Chính đã lường trước điểm này, họ đã trụ mình rất chắc.
Người Khmer không húc đổ được tường khiên nhưng họ đã áp sát được các chiến Binh Legion Bố Chính, vậy là ưu thế thuộc về họ, chiến đao lúc này là vượt trội trường thương, trường thương thủ khi bị áp sát chỉ là bó tay chịu trói mà thôi.
Nhưng đó là thương thủ của thế lực khác, không phải Legion Bố chính binh đoàn.
Các binh sĩ Bố chính bỏ qua thương và rút ra mũi kiếm Gladius ngắn nhẹ nhưng đầy linh hoạt của mình.
Người Khmer nhoài người qua tầm cao của khiên để chém tới.
Nhưng đợi chờ họ là những mũi Gladius như độc xà thò ra thụt vào cướp đi sinh mạng con người.
Trong khoảng cách chật hẹp này trường đao vô dụng hơn kiếm ngắn linh hoạt Gladius, nhưng cú vẩy chém, đâm với tốc độ chóng mặt hạ gục toàn bộ lớp người Khmer thứ nhất.
Cũng có vài chiến binh Khmer suất sắc với kĩ năng cao chém trúng Legion Bố Chính quân.
Nhưng họ là nhoài người lên mà chém, nhưng nhoài người chỉ có thể tấn công ½ thân trên của Loegion binh lính với giáp Lorica segmentata kiên cố.
Người Khmer chém một hai phát chưa thể đả thương lính Legion, nhưng lính Legion chỉ cần một nhát kiếm trúng mục tiêu là người Khmer ngã xuống.
Lúc này ưu thế trang bị lộ ra rõ ràng.
Nỏ binh vẫn hăng say nhấp nhô bắn tới tấp.
Sóng người thứ hai của quân Khmer đã tới.
Nhưng đợi chờ họ là.
Uỳnh Uỳnh, Uỳnh…
Lôi pháp của người Đại Việt liên miên không dứt.
Càng đông người lao tới thì thương vong cang thảm trọng.
Người Đại Việt vẫn từ đạp lên thi thể người Khmer tiến lên, họ không vội vàng, trên đường đi những kẻ bị thương đều được ban phát nhát kiếm ân huệ.
Thực tế hai bên đối thủ không nhìn thấy nhau, lúc này khói thuốc súng đã mờ mịt trước mặt.
Các chiến binh chiến đấu theo cảm tính phương hướng mà thôi.
Nhưng người Đại Việt giữ đội hình quá tốt, họ chỉ cần theo đúng quy trình mà làm.
Legion Bố Chính cản lại đối phương, lây vượt trội trang bị hành hạ họ.
lính ném lựu đạn lần lượt ném ra sau mỗi sóng sung kích của người Khmer.
Lính bắn nỏ tự do xạ kích.
Đây là chiến pháp của Ngô Khảo Ký nghĩ ra, kết hợp giữa sức phòng thủ siêu cường của Legion dụ địch cận chiến trước khiên sau đó ném lựu đạn tiêu diệt..