Huỳnh huỵch … lào xào….
dầm dầm… crack crack…
Xôn xao… thì thầm…
Lẹt lẹt lẻng xẻng..
Không khí nhường như cô đọng, ngột ngạt đến không thở được, những tiếng động như hòa tan vào nhau tạo thành thứ âm thanh hỗn độn chói tai rất khó chịu.
Tiếng tượng binh ầm ầm lao tới đã rõ, tiếng cây cối đổ gục, tiếng cành lá xôn xao.
Tiếng Bố Chính binh thì thào trong hoảng hốt, tiếng thiết giáp cọ nhau lẻng xẻng, tiếng la hét rung trời của thổ binh trong rừng vọng ra.
Chiến tranh không đơn thuần là đâm chém, cái không khí áp bách này chỉ có những người trực tiếp tham gia mới cảm nhận được, Ngô Khảo Ký nghĩ đến các bộ phim bom tấn hoành tráng nơi tiền kiếp, chắc có lẽ cũng chỉ mô phỏng đổi % sự thật chiến trường mà thôi.
“ Châm lửa” ….
“ Ném”
Tiếng Ngô Tam vang vọng cả một khu.
“ Mau châm lửa ném”
“ Châm lửa châm lửa”
Các sĩ quân cấp thấp hơn thúc dục ra lện cho binh sĩ của mình.
Lúc này đám đao thuẫn binh với nhiệm vụ đặc biệt của mình đã bông xuống chiến đao từ lâu.
Trên tay họ là những quả cầu gang có gắn một thanh gỗ nhỏ.
Thuần thục lấy ra trụ lửa mồi.
Bọn hắn châm vào ngòi cháy chậm nơi đáy của thiết bị này.
“ Một, hai ba ” ….
“ véo, véo”
Binh sĩ lúc này lại ngược lại không quá lo sợ thứ quái vật khổng lồ đang lao về phía họ, vì mối tập trung của họ đã bị dồn hết vào cục gang nhỏ nhỏ trên tay mình.
Không ai hơn họ hiểu rõ thứ đồ chơi này nguy hiểm ra sao, lơ mơ không cẩn thận thì họ mất mạng còn nhanh hơn là bị voi húc.
Không nghi ngờ gì nữ đây chính là “ Lựu đạn” mà Ngô Khảo kí cho chế tạo.
Vỏ của lựu đạn là gang mỏng đúc có các rãnh chia khói nhình trụ vát cạnh này thành nhiều miếng.
Việc này tạo điều kiện cho việc nổ sẽ dễ dàng hơn sẽ rách vỏ gang.
Bên trong mỗi trái “lựu đạn” chứa kg thuốc nổ.
Cho nên cộng tổng lại cả quả lựu đạn nặng cũng tầm ,kg mà thôi.
Với tay cầm cán dài thì khả năn ném cũng lên tới - m nếu lực tay khỏe, nếu không cũng đủ m.
kg thuốc nổ đen không phải là tinh khiết nhất thì sức công phá cũng thường thường mà thôi.
Ngô Khảo Ký hắn không thể hiểu nổi một số người có thực sự hiểu về thuốc nổ hay không mà viết về thuốc nổ đen mỗi khi hoạt động là trời long đất lở, là cát bay đá nhảy như thuốc nổ TNT không bằng.
Ngô Khảo Ký không biết là hắn chế sai hay là những người kia viết về loại siêu thuốc nổ đen nào đó.
Nhưng tận mắt Ngô Khảo Ký chứng kiến và thử nhiều lần kg thuốc nổ đen cũng chỉ cho một lực sát thương thầm tầm.
Lựu đạn của hắn bán kính sát thương cũng chỉ tầm hơn m mà thôi.
Nghe đâu nếu dùng TNT thì g cũng đủ sát thương bán kính m rồi.
Cũng may Ngô Khảo Ký cho nhồi một ít bi sắt bên trong lựu đạn, bi nhỏ hơn , nhẹ hơn và it lực cản của không khí cho nên có thể gây sát thương đến m bán kính, xem ra cũng có chút an ủi.
Ngô Khảo Ký dùng lựu đạn sát thương voi chiến?
Dĩ nhiên là không.
Chỉ thấy “ ẦM”..” Uỳnh” ..
“ẦM” những tiếng động như lôi đình cuồng nộ , nư sấm sét vần vũ liên tiếp vang lên phía trước.
Đúng thực có những tên ném lựu đạn tốt có thể ném xa đến -m.
đa số tầm -m sau đó phát nổ.
Khói lửa mịt mù cả một vùng, thật không thể thấy quân ta quân địch ở đâu.
Nhưng rõ ràng là không thấy được voi chiến của người Môn vợt qua là khói, ở bên này chiến tuyến, quân Bố Chính hai tai bình ổn sau những đợt ong ong vì tiếng động quá lớn đã có thể nghe thấy tiếng la hét thất thanh vang vọng từ phía bên kia làn khói vọng lại.
“ Nhìn cái chó gì, ném tiếp lừu đạn cho lão tử…” Ngô Tam quát lớn đám binh sĩ đang tò mò nghiển cổ quan sát chiến sự.
“ À à..
phải phải … ném tiếp..
đại nhân từ từ không vội” tên đao thuẫn binh lắp bắp lục lọi túi da móc ra quả lựu đạn thứ hai.
Trụ lửa châm ngòi, đếm đến ba rồi ném.
Lại một đợt ầm ầm vang lên phía trước… Đặc điểm của thuốc nổ đen là quá nhiều khói.
Ném xong lựu đạn thì cũng chẳng thể rõ nổi tình hình quân địch như thế nào.
“ Đỗ Mạc, đội của ngươi tiến lên thám thính tình hình…” Đỗ Liễm quay qua đứa con út mà ra lệnh.
“ Ta?” Đỗ Mạc há hốc mồm một tay chỉ vào mặt mình, hắn đang tự hỏi mình có phải con ruột của lão này hay không.
“ Mẹ nó, ngươi không đi chẳng nhẽ lão tử đi” Đỗ Liễm giơ chân muốn đạp.
“ Được , ta đi… Ngươi… Ngươi… Ngươi đi theo ta” Đỗ Mạc nhăn nhó chỉ vào bốn tên Legion Bố Chính sau đó hợp thành một ngũ đội hình tam giác che chắn khiên lớn tiến lên, đoản thương lăm lăm chìa ra ngoài chuẩn bi chiến đấu.
Hai bên trái phải rừng cây người Môn miền núi cũng đã dừng lại bắn cung nỏ áp chế, họ là bị dọa sợ ngây người không biết phải làm gì.
Vốn dĩ theo kế hoạch lúc này Voi chiến sẽ phá toang đội hình người xuôi, sau đó trung quân của họ sẽ theo vào xé nát đội hình quân Việt một lần nữa.
Lúc đó hai bên cánh của người Môn cũng từ bỏ dùng cung nỏ mà cầm lên dao khoắm, mũi thương tiến hành chém giết bọc hậu.
Cái này gọi là đầu đuôi cùng đánh đập bẹp sức kháng cự của quân địch.
Nhưng lúc này voi đâu, trung quân đâu.
Ngoài đám khói mờ mịt và tiếng hoảng loạn kêu giống thất thanh thì họ chẳng thấy được thứ gì cả.
Quân Đại Việt thì trơ trơ ra đấy nhìn ngó chỉ trỏ, mà họ bắn đến run cả tay rồi tác dụng gãi ngứa cũng chẳng khác là bao.
Cái này làm sao mà đánh tiếp, chỉ huy hai cánh của quân người Môn lâm vào trầm mặc trong chốc lát.
“ Đại nhân đại nhân, quân địch tan tác, voi chiến của họ phát cuồng đang dẫm đạp người Môn… Mạc đô suất đang tiến hành săn giết vòng ngoài địch nhân” Đúng lúc này một tên quân sĩ quay lại bức tường phòng thủ sắt thép của quân Bố Chính mà gào vang.
“ Mẹ kiếp thằng lõi con , ai cho hắn tấn công… mẹ kiếp” Đỗ Liễm cũng là nhảy lên mà lo lắng cho con trai, hắn cử Đỗ Mạc đi với tư tâm để cho con trai dành chiến công đầu.
Bởi vì theo khinh nghiệm tác chiến cùng ngửi mùi tình hình hắn đoán được chính phần Môn quân đã loạn.
Lúc này nhanh mồm cho Đỗ Mạc đi thám thính chỉ để nhìn quá tình hình báo lại là sẽ có chiến công rồi, không ngờ tên này tuổi trẻ sung động, vậy mà dẫn lèo tèo vài người lại dám mở tấn công vào phía người Môn đông đúc.
Ngô Khảo Ký gật đầu ưng ý, phản ứng của Đỗ Mạc hắn cũng hiểu, vì âm ấn của cha chú mà Ngô Khảo Ký phong hắn làm Đô suất cai quản binh, nhưng tên này mới tuổi, chưa lập được chiến công gì cho nên trong quân cũng là có ý kiến này nọ.
Đỗ Mạc muốn thể hiện âu cũng là hiểu, nhưng trong quân quân lệnh nói không chơi.
Lần này Đỗ Mạc chắc chắn bị phạt nhưng cũng không quá mạnh tay được.
Còn về tác dụng của lựu đạn thì Ngô Khảo Ký rất ưng ý.
Sát thương tầm tầm nhưng tính hù dọa cao vô cùng.
Tiếng động lớn, khói lửa chớp hỏa khiến cho địch nhân vãi tè mà không dám xông lên.
Quan trọng nhất là động vật cực sợ những âm thanh nổ này nếu như không được huấn luyện làm quen.
Cho nên đây chính là khắc tinh của tượng binh.
Chỉ cần nổ lựu đạn trước mặt thì chắc chắn voi chiến sẽ hoản loạn mà phát cuồng quay đầu bỏ chạy, lúc này thì nài tượng cũng đành bó tay mà thôi.
Ngô Khảo Ký đoán đúng và cược đúng.
“ Hai cánh đẩy lên theo đội hình.
Trung tâm tách ra một đạo hỗn hợp Legion quân, Nỏ binh, đao thuẫn binh tiến lên săn giết.” Ngô Khảo Ký nhàn nhạt ra lệnh, Trường thương binh lúc này rất khó hoạt động trong phạm vi chật trội, vứt đi thương họ chỉ có kiếm Gladius mà không có khiên, đó cũng là yếu điểm, không cần thiết phải mạo hiểm tung trường thương binh vào chiến trường.
Ngô Khảo Ký rút ra thanh kiếm Ngô Khảo Ký của bản thân.
Tay trái cầm lấy khiên nhỏ cũng tiến lên cùng đoàn quân.
Lúc này máu chiến binh của hắn sục sôi vô cùng, một phần hai con người này vẫn là một cái thế tộc con em được đào tạo quân sự hóa từ bé đấy.
Không ai đứng ra khuyên can hành động này của Ngô Khảo Ký, ngẩm ngẩm họ cảm thấy hưng phấn, những chiến binh này cảm thấy mình đủ sức bảo vệ chủ tướng an toàn tuyệt đối, cho nên chủ tướng trong tình hình này xông pha một chút cũng không sao.
Đội cận vệ full option lúc này kè kè hai bên Ngô Khảo Ký ánh mắt giáo rác tìm con mồi.
Bố Chính quân đã vượt qua khu vực khói lửa mờ mịt…
Cảnh tượng phía trước thảm thương vô cùng, xác người nằm la liệt, cả một vùng rộng lớn cây cối đổ rạp.
Một xác voi to lớn máu me đầm đìa đang nằm thoi thóp trên đất.
Xung quanh đó là những chiên binh người Môn cởi thân trần đóng khố đang thở hổn hển, trên mũi lao, thương, đao quắm của họ dính đầy máu tươi, máu của chiến tượng.
Phái xa một chút Ngô Khảo Ký vẫn còn nhìn thấy những con voi chưa bị khống chế mà tàn phá tấn công lung tung khắp nơi, có hai chiến tượng đã được ổn định lại và có vẻ như người Môn đang muốn tụ tập lại đội hình.
Sơ sơ xuy đoán nơi này tụ tập đến - chiến tượng to nhỏ, đây là một con số không thể ngờ nổi đối với quân Bố Chính, về mặt tình báo họ đã thiếu sót khâu này.
Nói thật nếu không có lựu đạn phen này Bố Chính quân sẽ ăn quả đắng.
Người Môn này chiến đấu rất nhuần nhuyễn và có chiến thuật bài bản rõ ràng.
Nếu như thông thường thì con chiến tượng này đủ dày xéo tan nát nửa đội hinh của Bố Chính quân khi trải dài trên đường rồi.
Ngô Khảo Ký hít một hơi sâu lạnh sống lưng, đúng là không thể khinh thường địch nhân rồi.
“ Đỗ Mạc lui lại” Ngô Khảo Ký quát lớn về phía trước tầm m.
Nơi đó đứng chiến binh Legion Bố Chính, chiến giáp Lorica segmentata như được dội một chậu máu tươi từ đầu đến chân.
Toàn bộ là máu loãng đang từ từ loang lổ rồi cô đọng chảy tuột xuống dưới.
Dưới chân đám người là có đến cả chục xác chết hoặc gần chết đang rên rỉ.
Thực tế hình ảnh này kích thích thị giác hơn cả những tranh vẽ máu me trong những cuốn truyện tranh Japan.
Phía đối diện người này có tới gần thổ binh vốn dĩ lăm le xông lên tấn công, nhưng đại quân Bố Chính đã tớ sau lưng nên họ cảm thấy không có cơ hội mà lui về phía đội hình chắp vá tạm thời của mình.
Sau khe hở mặt nạ, ánh mắt của Ngô Khảo Ký nheo nheo đầy trầm tư.
Đây không thể là quân Môn người miền núi, số quân quá đông, không tính hai cánh quân bắn tập kích bên bìa rừng nếu chỉ tính số quân tán loạn đang tụ tập nơi này đã lên tới cả ngàn người, vậy như nếu tính không nhầm.
Tổng số quân Môn phải là ngàn người sấp xỉ.
Một con số khiến cho Ngô Khảo Ký cũng phải hít hơi lạnh.
Cái này trước mặt chắc chắn là một nhánh quân đội bán chuyên môn ở mức độ cao, hoạc có thể nói là đã tiến lên một bước đầu chuyên nghiệp hóa.
Trừ một số thổ binh nình có vẻ bần bần thì số còn lại thổ binh miền núi này nhìn khá chất.
Trang bị của họ không hề tầm thường, ngoài vũ khí dài có trường thương, đao quắm cán dài còn có đao cong, khiên đỡ.
Một số còn có giáp ngực bụng, giáp vai bằng đồng, mũ đồng cũng không ít.
Thậm chí một vài người nổi bật trong đó Ngô Khảo Ký còn thất họ đeo vàng đầy mình.
Ngay cả Ngô Khảo Ký cũng mặc cảm , hắn không có nhiều vàng như vậy.
Đây nhất quyết không thể nào là một tộc thiểu số bình thường các đời an cư trên trong đại ngàn phía Tây Bố Chính được.
Chuyện có biến.
……………………………..
Chiến sự Núi Vân còn đó, căng thẳng tuyệt luân, rất nhiều yếu tố bất ngờ.
Nhưng đó là chuyện Bố Chính, cách xa nơi này tầm ngàn dặm chim bay ( km).
Cung Thúy Hoa, Hoàng Thành Thăng Long.
“ Mẫu hậu ta nói thật lòng, ta cái này danh tiếng nếu để tên Ngô Khảo Ký kia nghe rõ hắn chẳn chạy mất thân.
Nhưng nếu ngươi để Phụ thân hắn ra mặt nhận cái con dâu, sau đó ta cầm theo chỉ phúc hôn chạy tới Bố Chính thì tên kia dám không nhận, không nhận ta…” Từ Huy nói đoạn trợn mắt hạnh giơ tay ra dấu cắt cổ.
“ Ngươi đâm ai, đâm cái gì? Ngươi đâm một lần đã đủ cho Hoàng gia mất mặt lắm rồi.
Tên kia đã phân gia, giờ đây Thường Hiến nhận mà hắn chối cũng là chuyện binh thường.” Ỷ Lan Thái Hậu chán nản xoa trán.
Nàng rất bất đắc dĩ.
“ Mẫu hậu xin hãy nghe ta nói, lần này tuyệt đối thành công.
Mẫu hậu nhìn ta có xinh đẹp không?” Từ Huy lanh chanh đứng lên dạng tay áo cung trang mà soay một vòng.
“ Xinh đẹp thì có nhưng ngực hơi bé” Ỷ Lan Thái Hậu cười cười..
“ Mẫu hậu lại trêu ta.
Tên kia ta nói hắn háo sắc vô cùng, ta chỉ cần giả vờ thùy mị một hai là hắn sẽ mắc bẫy ngay cái chính là ta muốn hay không mà thôi.
Nhưng ngài xem nếu như ngài đòi hắn về kinh thành, hắn nào biết mặt ta dài ngắn, chỉ nghe tiếng ta đã chạy rồi” Từ Huy làm vẻ phụng phịu dễ thương hờn dỗi.
“ Ngươi cũng biết tiếng người xấu như thế nào? Nhưng chuyện này khó thành, ai đời không rể tới đón dâu tự về nhà chồng? Làm vậy mất hết mặt mũi hoàng gia” Ỷ Lan Thái Hậu gõ gõ tấm bàn xuy tính thiệt hơn.
“ Mẫu hậu, chuyện công chúa gả bên ngoài không nhất thiết phải rể đón tận nơi.
Không tin ngài cho Hồng Tự Lô Lễ bộ nhóm tra điển tịch từ thời Chu, Thương, Tần, Hán, Đường biết bao công chúa xuất giá đâu cần rể đón.
“ Đó là gả cho chư hầu một phương mới có thể làm vậy, Ngô Khảo Ký hắn là chư hầu một phương?” Ỷ Lan Thái Hậu xì mũi coi thường.
“ Đằng nào lần này Họ Ngô kia lần này dâng lên bí phương cũng là có công với hoàng gia, giúp hoàng gia giải quyết bao nhiêu khó khăn.
Mẫu Hậu cuối cùng là ban thưởng cho hắn đúng không.
Vậy cho hắn một cái bá tước nhỏ cong cong, sau đó ra lệnh Ngô gia Bố Chính đời đời trấn thủ biên ải.
Sau này con cháu hắn cũng có một nửa huyết mạch hoàng gia từ ta.
Từ đó giúp hoàng gia trấn thủ biên ải cũng là một phương chư hầu be bé còn gì” Từ Huy cầm lấy cánh tay Lan Thái Hậu giằng xé lung lay đến dữ dội làm nũng.
“ Đời đời trấn thủ Bố Chính biên ải, ngươi không tính cho con cái của ngươi quay lại Long Thành sao, làm vậy khác gì cả đờn đi đày.
Tên Ngô Khảo Ký kia mà nghe thấy ý kiến này của ngươi ra hắn lại phát khùng cầm kiếm đâm ngươi.
Vợ chồng ngươi đâm qua đâm lại bản cung phỏng yên ổn”
Ỷ Lan Thái Hậu bị lắc tới rối tinh rối mù.
Quan trọng là nàng thấy ý kiến của Từ Huy cũng ổn, đời đời trấn thủ Biên ải , bá tước, nói chung cái giá đưa ra không cao nhưng về lâu về dài rất ổn.
Quan trọng đó là nàng tin tưởng Từ Huy thừa sức trị tên Ngô tiểu tử bất học vô thuật kia.
Vậy thì không phải cái xưởng tửu ở Bố Chính cuối cùng cũng là của hoàng gia.
Thành lập một cái mạnh thế lực ở Bố Chính do Từ Huy cai quản sau , đó như một lưỡi dao nhỏ găm vào hông của Nghệ An, Thanh Hóa.
Dương gia, Lê gia muốn động thì cũng phải dè chừng.
Đây có vẻ là ý hay, nhưng nàng sợ tên Ngô Khảo Ký khi biết tin mình “ đời đời” ở biên ải sẽ phát khùng mà làm chuyện điên rồ.
“ Hắn dám đâm ta? Mà ta xuất cung cũng phải có chút đất phong, sau này con cả ở Bố Chính đời đời con thứ hai về đất phong của ta làm cái cong cong bá tước là được.
Ta nghĩ đến lúc đó Hoàng Thượng cũng không keo kiệt với vị tỉ tỉ này, Ta nhưng mà chiều hắn nhất” Từ Huy không cho là đúng sau đó lý giải.
“ Cong cong à cải gì? Ngươi nha đầu nói chuyện thiên quỳ bách quái khó hiểu.
Ngươi muốn đất phong ở đâu?” Ỷ Lan Thái Hậu có vẻ xuôi xuôi với ý tưởng này.
“ Mẫu hậu nhìn là chỗ này” Từ Huy cười tươi như hoa mà lôi từ trong ống tay áo là một sấp bản đồ trải ra sau đó chỉ vào một nơi.
“ Ngươi nha đầu này có dự mưu? Ngươi cần một ngọn núi hoang này để làm gì? Muốn làm sơn tặc vương?”
“ Mẫu Hậu, ta chính là muốn nơi này, ruộng đồng gì đó ta không cần.
Nơi này xây cái chùa khi già ta về đó tịnh tu”
“ Ồ, ý nghĩ thiện a thiên a.”
Lan Thái Hậu là người sùng phật đạo, nghe đến việc xây chùa thì mười phần ý động dường như đồng ý rồi..