Bố Chính thành giờ sáng.
Dân chúng đã yên giấc từ lâu nhưng phủ nha doanh trại cùng thành lâu canh gác chưa từng nới lỏng.
Các nơi này phòng ốc đều sáng chưng một màn bèn dầu, đèn bão.
Một căn phòng đặc biệt tại phủ nha.
Ngồi chủ vị là một tên khá rất trẻ tuổi mặc binh phục của Bố Chính , phía dưới ngồi la liệt người, có người toàn thân mặc áo đen chỉ lộ cặp mắt, có người ăn mặc như thương nhân, có người lại như nông dân, thậm chí có cả phụ nữ, lão già, còn có cả kẻ ăn mặc như thuật sĩ lang thang.
Điểm đáng nói ở đây đó chính là tên ngồi chủ vị chỉ mặc thường binh khôi giáp.
Nhưng phía dưới hắn thủ hạ có cả những người ăn mặc tướng quân khôi giáp.
Đây là một sự lạ lùng chưa từng thấy.
Đẳng cấp bị đảo lộn lết cả.
Người trẻ tuổi có gương mặt trắng nõn đến kì lạ, không quá giống như làn da trắng tự nhiên.
Hắn có một cặp mắt hẹp dài mũi cao nhỏ và môi mỏng.
khuôn mặt hơi dài như lưỡi cày.
Nói chung không thể nhận định đây là ngương mặt của người hiền lành.
Nhịn mặt bắt hình dong là đây.
“ Các ngươi vẫn chưa dò ra được?” Người trẻ tuổi đặt xuống ly trà trong tay đôi mắt ti hí nhỏ liếc quanh những người nguồi dưới đó.
Cả đám như giật mình e ngại không thôi.
“ Các ngươi vẫn còn tư tâm mà nhớ chúa cũ, cái này tôi đáng tru a…” Người trẻ tuổi đặt mạnh ly trà xuống bàn đến cạch một tiếng rồi gằn giọng đầy sát khí.
Sau lưng hắn rõ dàng tiếng sột xoạt vang lên lạch cạch.
Sau lưng có phục binh.
Tất cả người ngồi dưới là ai? Họ thừa biết chuyện gì đang sắp diễn ra.
“ Lý Thuận ngươi đừng quá đáng, ngươi là bề tôi của chúa công, chúng ta cũng là.
Không có lệnh của chúa công, người dám xuống tay với bọn ta…?” Một tên thương nhân trang phục đập bàn quát lớn.
Hắn cũng có mấy phần huyết tính.
“ Hai vị xin bình tĩnh, Lý công công xin bớt giận… chúng ta ngồi đây ai chẳng như ai.
Có ai điên mà nhớ về chủ cũ lúc này… nhưng thật là chúng tôi chưa tra ra được.” Một tên năn mặc như nông dân với khuôn mặt hiền lành nhưng ánh mắt cực tinh anh chắp tay làm hòa.
“ Nhưng Lý Thuận hắn quá đáng.
Chủ công phong hắn làm Sở trưởng chúng ta nhận mệnh, chúng ta cũng tôn trọng hắn, nhưng hắn hết lần này đến lần khác dựa thế đè người.
Nay còn muốn xuống tay với chúng ta… Trong lòng hắn còn có chúa công.
Hắn mệnh lệnh còn cao lơn chúa Công mệnh lệnh?” Tên thương nhân vẫn cắn chết không thôi.
“ Mẹ Kiếp ngươi, chúa công giao trọng trách.
Tão tử chỉ là tận chức mà làm, các ngươi lại còn bất mãn coi đó là dựa thế đè người.
Con mẹ mày ngày thường lão tử có ép buộc các ngươi này nọ.
Các ngươi nghĩ thử, đã ăn bao nhiêu của Chúa Công, bao nhiêu tiền, vàng, ngay cả đồ lưu ly quý giá mà vương thất quý tốc không có các ngươi người nhà cũng vụng trộm mà dùng.
Ta yêu cầu các ngươi chú tâm làm việc cả đám chỉ chăm chăm hút sách… con mẹ nó lão tử đốc thúc thì coi là dựa thế đè người… Phạm Tung ngươi có tin ngươi mở mồm câu nữa lão tử làm thịt ngươi tại chỗ mà chủ công không trách phạt ta? Người gọi là Lý Thuận sát khí tưng bừng miết miết chén trà trong tay chuẩn bị ném làm hiệu…
“ Ấy ấy… Lý công công bớt nóng, Lý Sở trưởng bớt nóng, tính cách thằng khôn Phạm Tung này ai ở đây cũng hiểu, hắn chỉ nói vậy mà không có ý vậy….
Nhưng chuyện này thật quá gấp mà thực sự không có đầu mối.
Chúng ta nhất thời không có phương hướng mà tìm.” Một người ăn mặc như lão đạo sĩ lang thang đứng ra khuyên can.
Lúc này Phạm Tung đã nhing thấy Lý Thuận là chơi thật và dám ra tay cho nên cũng kinh hãi mà im lặng không cự cãi.
“ Các vị … không phải Lý Thuận tôi ép người quá đáng.
Mà là cái đầu trên cổ Lý Thuận, cái đầu trên cổ toàn gia Lý Thuận cũng tùy thuộc chuyện này mà yên vị hay không.
Chủ nhân đã hạ tử lệnh, phải tìm ra được nọi gian trong đêm này.
Chắc chắn sẽ có một khối binh mã tập kích sau lưng chúng ta thì Vua Chiêm mới đam nghênh ngang bày ra dương mưu với Chúa Công.
“
“ Đám quân này của nhà nào… các ngươi thực tâm nói ra chúng ta cùng thoát kiếp, không nói ra chúng ta ở đây, vợi con, già đình họ tộc không một ai thoát kiếp… Các ngươi thử nghĩ thời gian qua các ngươi sống bao nhiêu sung sướng, trước kia các ngươi sống ra sao? Các ngươi lựa chọn là quay lại kiếp sống cũ...!mà không chúng ta không có đường quay lại.
Chúng ta chỉ có một chủ tử duy nhất mà thôi.”
“ Coi như Lý Thuận ta cầu xin các ngươi đừng để ta phải xuống tay, xuống tay rồi ta cũng không sống nổi, nhưng nếu chuyện này không tra tới nơi, thì cả nhà ta cũng không sống được…”
Lý Thuận lúc này mặt mày méo mó biến dạng cực kỳ hung ác mà thuyết.
Đám người phía dưới trầm ngâm suy tư, họ hiểu lời Lý Thuận nói là chính xác và hợp lý, nhưng họ không có thông tin, họ cũng đã cố gắng nhưng không tìm ra manh mối.
“ Lý Thuận Ca, theo tiểu muội nghĩ phương án chúng ta đang điều tra có sai lầm..” Một cô gái ăn mặc như gái kỹ nữ lên tiếng.
“ À hửm”
“ Sao?”
“ Thế nào”
Cả đám trong phòng mắt sáng chưng.
“Theo ta thấy nếu lực lượng ẩn dấu phía sau là một trong những chủ tử trước đây của chúng ta thì rõ ràng chúng ta những người ngồi nơi này không biết rõ cũng phải nghe tiếng gió.
Do đó tại sao không nghĩ đến kẻ sau màn là người mà không có mặt ở nơi này?”
“ Hoa Nương sai lầm rồi, ngồi đây chúng ta đã bao gồm hết thám tử của các đại tộc.
Chuyện này không có đại tộc nhúng tay quyết không thể thành…” Một người ăn mặc như dân đánh cá lên tiếng.
Tất cả lại rơi vào trầm ngâm một lần nữa.
Không sai, đám người này chính là con nghiện mật thám các nhà cử đến Bố Chính, giờ đây họ lại biến thành một tổ chức mật thám riêng của Bố Chính và làm việc cho Ngô Khảo Ký.
Mà xem ra lòng trung thành rất..
ghê gớm.
Không hiểu họ trung thành với thuốc phiện, tiền tài hay trung thành với Ngô Khảo Ký.
Nhưng lý do gì không quan tâm quan trọng là họ đang làm việc cho Bố Chính một cách nghiêm túc.
Nhóm người này có tên Sở Mật Vụ.
Danh sách thành viên bí mật chỉ một vài người trong Bố Chính nắm.
Đứng đầu là Sở Trưởng Lý Thuận Công Công trẻ tuổi, tiếp theo sở phó có Phạm Tung, Đặng Ngãi, rồi các ti các đội nhỏ hơn.
Tổ chức này mới có mấy tháng thành lập nhưng sức mạnh và cơ cấu cực kỳ trải rộng.
Số lượng đã ngàn thành viên ẩn núp mọi gành nghề.
Tổ chức mật vụ này có thể nói là cực kỳ chuyên nghiệp.
Mặc dù mởi thanh lập vì chúng được thành lập dựa trên thành viên nòng cốt là thám tử các nhà.
Chuyên môn có sẵn.
Khởi đầu của tổ chức này chỉ là một vài con nghiện mà Ngô Khảo Ký bắt được trong cuộc thanh trừng lần đầu của hắn.
Sau đó chính bọn này tự hoạt động và đào ra các nhóm mật thám khác của các nhà rồi tất cả đều nghiện ngập cả.
Nhưng nghiện thì nghiện, Ngô Khảo Ký không chỉ dùng thuốc phiện mà áp chế đám này, tài lực, tiền bạc hắn không thiếu, cho nên đám này được đối xử cực kỳ trọng thị về mặt đãi ngộ.
Lúc này nó đã là một cơ cấu hoàn chỉnh khổng lồ ở Bố Chính .
“ Điều cốt yếu là Chủ Mẫu đang ở Bố Chính , nói gở mồm nếu nơi này có sơ sót hay chủ mẫu mất một cọng tóc thì chúng ta đi đời cả đám” Lý Thuận chán nản..
“ Lý sở trưởng, hay chúng ta tụ tập hết nhân viên bảo vệ Bố Chính, quan tâm gì nơi khác sống chết, chỉ cần chủ mẫu an toàn thì chúng ta yên việc” Phạm Tung nêu là kế đường cùng.
“ Chúng ta là nhân viên chìm, mấy người biết chiến đấu..
ngàn người có người có thể đánh là cùng… chẳng bõ dính răng..” Lý Thuận nhe răng nhếch miệng ..
hắn quyết định sau lần này phải thỉnh cầu Ngô Khảo Ký cho bọn hắn thành lập một lực lượng vũ trang riêng, rất nhiều việc cần làm mà chỉ có vũ trang mới có thể thực hiện..
“ Con mẹ nó quá nhức đầu…” Cả đám mật thám than vắn thơ dài.
…………………………………………………………..
Cùng lúc này tại một nơi nào đó trên cánh đồng tiểu bình nguyên Đặng Gia.
“ Dừng… Dừng…” Ngô Khảo Ký hét lớn…
“ Dừng kiểm tra quân số…” Ngô Khảo Ký hét lên trong đêm….
chiến tượng đèn pha dừng lại.
Phía sau đám quân sĩ vẫn đang hồng hộc lẽo đẽo bám theo….
“ Con mẹ nó quá nguy hiểm…” Ngô Khảo Ký rùng mình.
Cảnh hơn trăm voi điên cuống nổi loạn tàn sát tứ phía khiên hắn lúc này vẫn còn kinh hồn táng đảm không thôi.
Ngô Khảo Ký biết minh nghịch dại, không thể con đuôi mà chạy.
Nhánh quân của hắn hoàn toàn không được trang bị Ballista không có bất kì thứ gì có thể chống lại voi chiến.
Chỉ có thể dùng lựu đạn để dọa lũ này chạy đi.
Nhưng lựu đạn dùng cũng hết.
Mà đám cuồng thú này đến một ngưỡng kích thích nào đó thì đã phát điên, lưu đạn chúng cũng xông vào thì thật là tai họa.
Cách cuối cùng là chạy..
hơn trăm voi không phải thứ nhánh quân này của Ngô Khảo Ký có thể đối chọi.
Quân sĩ dưới ánh đèn pha chiếu dọi bắt đầu tụ tập điểm danh, kiểm tra vũ khí, quân số.
Còn trùm cuối đang méo mặt suy tư, lúc nãy chạy loạn hắn chỉ bừa một hướng rồi chạy mà không ngó la bàn, nên thực tế hắn không thể xác định mình đang ở đâu.
Nói cách khác… lạc đường.
…………………………………..
Đặng Gia thành cổng phía NAM , cuối giờ tý.
Hỗn chiến, nói đúng hơn là hỗn sát.
Lúc này quân Đại Việt đã chiếm hoàn toàn thế thượng phong.
Trên cánh đống bát ngát máu chảy thánh sông, thậm chí cảm giác được mặt đất khô cằn đã trở nên mềm mại bởi máu người thấm đẫm.
Quân Bố Chính thắng lớn, thắng triệt để.
Chưa có thống kê chính thức nhưng chắc chắn là thắng trận không thể sai lầm.
Nhưng chắc chắn thương vong cũng không thể nhỏ như những trận đán trước đây mà Ngô Khảo Ký chỉ huy.
Bởi vì người chỉ huy là Lý Thường Kiệt.
Không phải Lý Thường Kiệt chỉ huy không tốt dẫn đến thương vong , mà thời này chiến tranh lạnh, giết người ngàn tự thương .
Tính cách của Ngô Khảo Ký quá cầu toàn và quá tiếc mện binh sĩ cho nên cách đánh của hắn là rón rén, chiếm tiện nghi nhỏ, cái nhìn không toàn cục.
Lý Thường Kiệt thì khác, ông ta chấp nhận hy sinh một số quân sĩ tính mệnh nhưng để đạt được mục têu lớn.
Nói nhìn có vẻ không quan tâm tính mệnh quân sĩ nhưng thực tế lại rất hiệu quả.
Càng kéo dài chiến tranh thì Bố Chính càng bất lợi vì Bố Chính là một châu.
Chiêm thành là một quốc.
Đại Việt dù có viện trợ Bố Chính nhưng đường xa khó cứu lửa gần, thêm vào đó quân chính quy tụ tập hết ở phương Bắc trong thời gian ngắn khó thể lo chu toàn cho Bố Chính.
Thêm vào đó Nghệ An, Thanh Hóa có lòng riêng, Bố Chính dựa không được.
Điều này dẫn đến quyết sách đánh nhanh khi quân Chiêm còn chưa đứng vững chân là điểm không thể phủ nhận đó là hợp lý.
Hi sinh đôi lúc là cần, chẳng có cuộc chiến nào chỉ có quân địch chết mà quân ta không vong.
Điều này Ngô Khảo Ký chưa học được và cũng chưa thích nghi được với thời đại này.
…………………………………..
Bố Chính quân thắn trận triệt để do nhiều nguyên nhân.
Trang bị tốt, Ballista hùng mạnh, trải đinh quá âm hiểm hạ bầy voi.
Giáp trụ quá vững chắc phong tránh tổn thương, vũ khí sắc bén, quân đội có phần tinh nhuệ hơn đôi chút.
Nhưng nói thật các yếu tố trên rất dễ bị xóa nhòa khi đánh đêm.
Đánh đêm sợ nhấ là loạn, một khi loạn thì tinh binh cường binh cũng như cỏ rác.
Cho nên bất ngờ nhất, không ai lường tới nhất, công thần hàng đầu mà Lý Thường Kiệt đánh giá lại là một thứ khác.
Lý Thường Kiệt lúc này đã từ lâu ngồi trên một chiến tượng để quan sát toàn cục, ở vị trí cao hơn sẽ dễ quan sát toàn trường hơn.
Ông không lo về an toàn vì ông đã mặc chiến giáp xịn xò nhất của Bố Chính lại có thân binh hai bên cầm khiên che chắn.
Nói thật loại đặc biệt giáp mà Ngô Khảo Ký đưa cho Lý Thường Kiệt kinh thường cung tên bắn tới, chỉ trừ khi quân địch có Ballista thì ông ta sẽ chịu thua.
Quay lại mà nói công thần của Bố Chính lớn nhất trong trận chiến chính là “đèn pha”.
Những con voi thồ bọc giáp cõng đèn pha đi đến đâu thì binh sĩ Bố Chính ào ào bủa vây bám theo đến đó.
Đèn pha dọi sáng nơi nào bọn họ sẽ chém giết nơi đó.
Cái chiến thuật này là tự nhiên thành hình chứ cũng chẳng phải luyện tâp gì trước đó.
Đấy là bản năng của con người trong bóng đêm.
Cho nên quân Đại Việt luôn tập trung được một số lượng lớn trong màn đêm đen và cánh chiến trường lộn xộn.
Hơn Vọi thồ trở đèn như cục nam châm hút lấy binh sĩ Đại Việt tạo thành các lưỡi cưa tròn nghiền thịt quân Chiêm.
Còn quân Chiêm thì dựa theo bản năng mà tản đi tránh Voi “chiến” với ánh sáng kỳ dị trên lưng.
Cho nên họ chẳng bao giờ tụ tập đủ được nhân số để chống lại số đông cùng trang bị siêu tốt của Bố Chính.
Từ đó dẫn đến hiện tượng đồ sát nghiêng về một phía.
Quân Chiêm bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ dựa vào màn đêm mà chạy trốn.
Nhân số của họ càng ngày cang thưa thớt.
Đúng lúc này không biết từ đâu có tiếng tù và thổi lên..
Tiếng cồng tiếng chiêng.
Rồi cả tiếng la hét inh ỏi.
“ Vua Chiêm trốn phía Tây… đuổi theo chém”
“ Chém Vua Chiêm…”
“ Vua Chiêm chạy hướng tây”
Trong đêm tối loạn lạc, phút chốc người Chiêm- Người Việt tạm dừng một giây mà nhìn về hướng tây.
Một con chiến tượng lọng dát vàng duy nhất còn lại của người Chiêm đang bung giò chạy về tây hướng.
Một đám thân binh hoàng gia đang tả xung hữu đột mở đường máu.
Ngay lập tức lân cận có - đèn pha chiếu về nơi đó khiến cả vùng sáng chưng.
Người ngồi trên lọng dát vàng của voi chiến, khoác hoàng bào đang thúc dục quân sĩ tiến lên.
Không phải Vua Chiêm thì còn là ai.
Chế Bì La Ma rất tủi thân, hắn muốn há miệng la lớn.
“ Ta không phải Vua Chiêm”
Nhưng phỏng có tác dụng? Hắn ý thức được có gì đó không đúng.
Nhưng là một người quen dùng cơ bắp hơn não.
Hắn gạt phăng mọi thứ khỏi đầu mà chỉ huy quân sĩ liều chết xông ra.
Chế Bì La Ma rât đáng thương..