Sấm lớn mưa nhỏ.
Đó chính là thời tiết của Bố Chính lúc này.
Mà cũng thể hiện luôn cuộc đàm phán trong mưa diễn ra nơi bình nguyên Đặng Gia.
Hai bên sau một hồi dùng ngôn từ đao to búa lớn bỗng ăn ý hạ giọng bàn bạc vấn đề con tin cũng như vấn đề địa giới tạm thời.
Không có nhiều tranh chấp không có nhiều cãi vã, thật giống như hai thương nhân lâu ngày gặp lại hàn huyên công chuyện làm ăn mà thôi.
“ Ngươi cảm thấy tên Vua Chiêm này như thế nào.?” Ngô Khảo Ký quay qua hỏi Lê Văn Toản .
“ Người này không đơn giản, chắc chắn có mưu đồ… Theo hạ quan thấy bọn hắn cố gắng kéo dài thời gia mưu đồ lớn.
Có lẽ là chuẩn bị cho một cuộc tổng tấn công..
Núi Am chỗ đó…” Lê Văn Toản lường lự nói ra suy nghĩ của mình.
Chiến mã chậm chạp bước trong mưa, Ngô Khảo Ký không vội vàng, hắn đang tận hưởng những hạt mưa mát mẻ lăn tăn rơi trên má.
Cơn mưa làm lạnh đi cái đầu đang hừng hực khí thế của một kẻ xuyên không muốn chứng minh bản thân.
Ngô Khảo Ký học được rất nhiều điều từ khi đến nơi này.
Điều hắn đầu tiên học được ở xã hội này đó chính là số lượng chính là sức mạnh.
Không như thời hiện đại khi mà khoa học có thể cân bằng mọi khoảng cách về số lượng nhân sự, ở nơi này thiết luật đó chính là số lượng bằng sức mạnh.
Ở thời hiện đại từng có Israel cân cả thế giới Ả Rập trong cuộc chiến ngày, thể hiện rõ một khi vũ khí hiện đại cất tiếng nói thì số lượng quân đội chênh lệch có thể xóa nhòa vô hạn.
Nhưng ở thế giới này điều đó là không thể, Ngô Khảo Ký hắn chỉ có trình độ khoa học ở mức độ có thể làm “giảm bớt” sự chênh lệch số lượng mà thôi.
Trong quân sự hắn vẫn phải cố gắng duy trì số lượng quân không quá ít hơn so với đối phương thì mới có thể an toàn.
Kể cả Ngô Khảo Ký không có hệ thống kiểm soát cùng lắm hắn cũng chỉ phát triển đến mức độ pháo thần công, súng trường hỏa mai.
Mà thực tế hai thứ này đâu phải là vô địch, đứng trước số lượng tuyệt đối chúng vẫn bị hạ gục như bình thường.
Nói đến súng thần công chúng mạnh mẽ chủ yếu trên biển và công thành chiến.
Vì chúng có thể phá vỡ cấu trúc phòng ngự của quân địch, nhưng thực tế sát thương của những viên đạn bi sắt , bi gang không có cao.
Trừ khi có đạn nổ mới tạo nên sự khác biệt.
Do đó nếu dã chiến thì pháo nặng nề chậm chạp sẽ làm mồi cho kỵ binh khi mà quân địch đã quen với tiếng nổ và không còn sợ hãi.
Súng hỏa mai sở dĩ chiếm ưu thế so với cung tên và các vũ khí khác không phải vì nó bắn xa hơn, chính xác hơn, hay có cái gì đó thần thánh.
Trong buổi đầu của bình minh vũ khí nóng thì súng hỏa mai cũng chẳng mấy làm nên trò trống gì trong nhiều cuộc chiến vì nhiều yếu tố.
nặng nề, bắn chậm, tác chiến phụ thuộc nhiều thời tiết.
Cho nên nếu một tên xuyên không nào nghĩ đến việc chế được hỏa mai súng là có thể hueyeenh hoang khoác lác cho rằng mình vô địch thiên hạ mà diễu võ dương oai trước cung, tên, nỏ thì tên đó là ngu ngốc và chết cực nhanh.
Không phải tự nhiên nhà Mãn Thanh của dân tộc Nữ Chân lại say NO với súng hỏa mai mặc dù vẫn dùng súng Thần Công, Hỏa pháo.
Không phải họ ngu ngốc mà họ thấy được súng hỏa mai không thể so bì cùng lực lượng cung thủ hùng hậu của họ.
Nên nhớ súng hỏa mai nòng trơn chỉ có thể bắn đạn bi m sau đó đường đạn sẽ mất đi trọng tâm mà rơi đất hay xoáy lên trời.
Trong khi đó cung thủ của người Nữ Chân nhiều vô số và có thể dễ dàng xạ trình ở khoảng -m giết chết địch nhân.
Tất nhiên quyết định say No của nhà Thanh với súng hỏa mai đã làm cho bọn họ phải chịu hậu quả vô cùng tồi tệ vì họ không biết rằng trên đời này còn có một thứ có tên gọi “ Tiến bộ khoa học kỹ thuật”.
Cho đến khi súng phát triển đến một tầm cao mới thì mới có thể áp chế cung tên và nỏ.
Nói đến đây để Ngô Khảo Ký thấu triệt một điều, đừng nghĩ có chút ít kiến thức hiện đại là có thể xưng hùng ở thế giới cổ.
Súng hỏa mai thực ra có nhiều ưu điểm, thứ nhất đào tạo xạ thủ súng dễ, cần - tuần có thể xung trận hãm chiến, trong khi đó một cung thủ muốn đào tạo sẽ mất - năm.
Do đó nếu chiến đấu kéo dài, một bên có thể lôi nông dân ra chiến đấu liên tục bổ xung người thiệt mạng.
Một bên không có người bổ xung, thì phe cung thủ sẽ là người chịu thiệt thòi.
Nói đến đây lại quay về vấn đề số lượng dân , số lượng lính.
Ngô Khảo Ký thiếu chính là thứ này, nên hắn rút ra bài học và tỉnh táo không nên tự mãn vì mình là người hiện đại xuyên tới.
Bài học thứ hai đó chính là không thể khinh thường trí tuệ cổ nhân.
Ngô Khảo Ký phải thừa nhận, hắn chỉ có thông minh vặt ở những vấn đề nho nhỏ liên quan đến công nghệ, còn về tổng quan cách cục hắn thấp một mảng so với các nhân vật tài năng của xã hội này.
Nói không đâu xa nếu hắn xo cùng Ngô Khảo Tích, Lê Văn Toản , Vũ Tường Yên , cũng cảm thấy mình có chút miễn cưỡng.
Còn nếu so quyền mưu với Thái Hậu , so quân sự với Lý Thường Kiệt hắn nguyện ý không đi so vì quá mất mặt.
Nói về quân sự về cách bố trí phòng thủ hắn còn không bằng Đinh Quý, về bố trí tấn công hắn không bằng Ngô Bình, Ngô Văn Võ.
Về trận chiến vừa qua trên cánh đồng hoang là Ngô Khảo Ký nêu ý tưởng về cách chiến đấu của người Mông Cổ, còn vạch ra chích xác cánh chiến đấu lại là các tướng quân của Bố Chính , việc điều phối các đạo quân, thời điểm, việc thám báo hoạt động.
Ngô Khảo Ký ngồi đó và nghe cùng học tập.
Túm cái váy lại Ngô Khảo Ký là đang học tập và hấp thu kiến thức của người cổ nhân, rất may nói về học tập Ngô Khảo Ký hắn chưa bao giờ ngán ai cả.
Quay trở lại vơi nhóm người áo đen đang lặng lẽ trên chiến mã dưới làn mua hướng về Đồ Chiêm Quan.
Ngô Khảo Ký âm trầm gương mặt mà trả lời Lê Văn Toản:
“ Không có gì khó hiểu… người Chiêm đang muốn kéo dài thời gian… ngươi không thấy gì sao?”
Ngô Khảo Ký giơ giơ tay hứng lấy hạt mưa sau đo vuốt vuốt gương mặt lấm tấm nước của mình.
“ Mưa…” Lê Văn Toản như nhận ra gì đó.
“ Phải, là mưa… mùa mưa bão đang đến gần, chỉ cần hắn trụ đến mùa mua bão, quân triều đình không dám xuất kích trong mùa này về miền Nam.
Chỉ cần mưa, nước sông dâng lên , đại chiến hạm Chiêm có thể nhập nội Bố Chính, chỉ cần mưa, lũy đất của chúng ta sẽ gặp thiên đại vất vả để duy trì, chỉ cần mưa các bãi lầy sẽ biến mất , việc đổ bộ từ thuyền lên bờ là có thể trực tiếp tiến hành….” Ngô Khảo Ký cười nhạt, hắn không còn là thái điểu người hiện đại chân ướt chân ráo bước vào thế giới này.
“ Hả… vậy vậy làm thế nào cho phải….” Lê Văn Toản giật mình hoảng sợ.
“ Chớ lo, bọn hắn muốn tính toán bản quan, bản quan chẳng nhẽ không tính toán bọn hắn, để xem ai cười cuối cùng…” Ngô Khảo Ký vỗ vỗ vai Lê Văn Toản để hắn yên tâm hơn…
giờ chiều phòng quân cơ nghị sự tại Đồ Chiêm Quan tầng một, nơi này đã tập trung tất thảy tướng lãnh quan trọng của Bố Chính.
Ngay cả những người đang trú đóng tại Đèo Ngang, Tòng Chất, Vân Sơn, Minh Cầm cũng đều có mặt.
Trước mặt họ là một bản đồ rộng lớn, chi tiết của Bố Chính kéo dài đến tận Ma Linh, Địa Lý và đèo Vân Hải.
Nhưng chi tết thì chỉ có Bố Chính mà thôi, các vùng khác mới chỉ là những chú thích sơ sài.
Chúng tướng quân, văn thần quan trọng của Bố Chính đang lặng yên không tiếng động lắng nghe Chùm cuối thuyết trình về kế hoạch tác chiến trong thời gian gần, kế hoạch phát triển và cũng có cả kế hoạch xây dựng.
Vị thành chủ này đã nói gần tiếng đồng hồ, mọi người phía dưới thực tế ai cũng có một bản kế khoạch này trong tay, nhưng Ngô Khảo Ký nói là giải thích những ảo diệu trong đại phương án quy hoạch của hắn…
Chúng tướng khâm phục lắng nghe và theo dõi, cộng thêm kích động trong lòng như muốn bắt tay ngay vào việc.
Chúng quan văn thì đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác cùng kính nể vô cùng lãnh đạo của họ.
Bản kế hoạch chi tiết, đường lối rõ ràng, tuy răng một số chỗ cần sửa đổi và bổ xung.
Nhưng các vị ngồi đây điều hiểu.
Chủ công của họ không phải người bảo thủ.
Còn có một ánh mắt, đê mê, mơ màng kèm theo tự hào cùng thần tượng … đó chính là ánh mắt của Lý Từ Huy.
“ Lý Từ Huy thành chủ Bạch Thành, ngươi vẫn chú ý nghe giảng sao? Ngươi có điều gì khó hiểu” Ngô Khảo Ký dừng thuyết giảng, hắn cau mày tức tối nhìn vẻ mặt hoa si của Lý Từ Huy.
Đây là công việc không phải lúc tình cảm đong đưa.
“ À..
ồ..
khụ khụ…ta hiểu ta hiểu hết… ngươi nói gì thì là cái đó..” Lý Từ Huy bị đánh tỉnh vội vàng ho khan.
Chúng tướng và quan lại bấm bụng cười, đây rõ là biểu hiện của việc đi học không chú ý nghe giảng bị bắt gian tại trận.
“ Ngươi chờ đó…” Ngô Khảo Ký đe dọa “ Chuyện này ảnh hưởng an nguy của Bố Chính và định hướng phat triển lâu dài của Bố Chính mọi người phải hết sức lắng nghe, có gì không hiểu hỏi ngay, và có gì cần thay đổi hay bổ xung cũng cần đóng góp… Ta e rằng thời gian tới ta sẽ không tại Bố Chính do đó các ngươi phải cẩn thận theo kế hoạch làm việc ….”
“ Nhất là ngươi Lý Từ Huy, khi ta không có mặt thì ngươi chính là lãnh đạo của Bố Chính cho nên những hành động như ngày hôm nay không thể tái diễn.
Một sai lầm nhỏ của ngươi có thể làm ảnh hưởng tất cả mọi người ở đây..”
“ Được rồi mọi người giải tán cùng về nghĩ thêm về kế hoạch, ngày sau tái họp tại Phủ Nha Bố Chính để thống nhất..”
Ngô Khảo Ký nghiêm khắc chỉnh đốn tác phong của Lý Từ Huy .
“ Đại nhân phải đi xa?” Một viên quan hết sức bất ngờ thắc mắc đây là nỗi lòng chung của quân tướng, quan lại ở đây.
“ Ký ngươi phải đi đâu…?” Lý Từ Huy giật mình.
“ Phương Bắc có chiến tranh… nếu ta đoán không nhầm thì Lý Thái Úy lần này nam chinh viên binh Bố Chính dẹp loạn xong Chiêm Thành cũng là lúc ta bị bắt đi lính.
Hài… chuyện này tránh không được.
Cho nên trước mắt vẫn là y theo kế hoạch xử lý mấy con ruồi Chiêm Thành đi.
Để chúng vo ve nhiều thực phiền phức..” Ngô Khảo Ký cũng úp mở thông tin một chút, còn hắn gọi Chiêm Thành chỉ là muỗi ruồi vo ve thì không phải không có cơ sở.
Chúng quan lại cũng đồng ý cách nói của vị lãnh tụ này.
Sau khi nghe kế hoạch thì bọn họ cảm thấy người Chiêm khá giống ruồi vo ve.
Và họ cảm thấy vị lãnh tụ của bọn hắn tâm rất rất đen, thậm chí đen hơn tòa Hắc Thành nhiều lần.
Không hổ là thành chủ hắc thành.
Mà một số người tâm tính thiện lương thì đang mặc niệm cho người Chiêm Thành , họ biết trước được những gì sắp xảy ra với quốc gia này.
Đang thương lũ này chọc ai không chọc đi chọc Hắc thành chủ tâm đen hơn mực.
Buổi tối, Bạch thành , phủ công chúa, mật gian phòng.
Lý Từ Huy thân thê lõa lồ làn da trắng muốn đang đỏ phùng phừng da thịt do bị kích thích, nàng chỉ mặc một chiếc quần lụa tam giác mỏng đang oằn oại nằm đó mà ngậm… ( lược vạn chữ)
Ngô Khảo Ký tinh thần thư thái, cơ thể lực lưỡng cơ bắp tràn đầy sức mạnh đang co giật một chút trong đê mê.
Lý Từ Huy nuốt ừng ực thứ…( lược chữ) trong miệng sau đó dùng khăn lau đi ( lược vạn chữ)..
“ Ký, anh … thấy sao….” Lý Từ Huy đỏ bừng khuôn mặt thẹn thùng mà trườn lên người Ngô Khảo Ký uốn éo.
Phải , đây là Lý Từ Huy mà không phải Ảnh.
Từ khi biết Ảnh không thể xuất hiện trong thời gian ngắn go bị “bệnh” gì đó Ngô Khảo Ký có thể đoán ra chuyện gì đó.
Ảnh đã cưỡng ép chiếm quyền khống chế thân thể của Lý Từ Huy bên ngoài căn phòng này.
Cũng là lúc ở chiến trường để gây nên vụ thảm sát kinh hoàng đối với người Anak Đê.
Hành vi này chỉ có thể là Ảnh mà không thể là của Lý Từ Huy.
Ngô Khảo Ký đã đoán ra được mọi chuyện, hắn cũng không trách móc gì, xét trên nhiều khía cạnh thì đây vốn dĩ là hiện thực của thế giới cổ đại này.
Chém giết địch nhân, đồ sát thành trì ngoại tộc khiến họ suy yếu chính là một cách bảo vệ bản thân.
Nhưng cách làm của Ảnh là giết địch một ngàn tự tổn cho nên nhất định khi gặp lại Ngô Khảo Ký sẽ dạy dỗ lại nàng sau.
Vấn đề đó là Ảnh ngủ say sẽ không có ai khống chế cảm xúc tiêu cực của Lý Từ Huy cho nên Ngô Khảo Ký phải giải quyết chuyện này.
Hắn biên ra một câu truyện dối trá về hệ thống: Ngô Khảo Ký không thể quan hệ tình dục trực tiếp với Lý Từ Huy vì chỉ cần quan hệ sẽ có cố nhục.
Và hệ thống không đồng ý hai người có hậu duệ ở thế giới này.
Nếu vi phạm cả hai sẽ bị gạt bỏ.
Đây là thuần túy nói dối, nhưng Lý Từ Huy lại tin tưởng, vì đây cũng vốn là một kết quả nàng mong chờ, nàng không thể sinh con, lại không thể bình thường quan hệ tình dục.
Nhưng nàng mặc cảm sợ hãi không dám nói dùng Ngô Khảo Ký.
Nhưng nếu hệ thống cấm cản thì đó lại phù hợp với mong muốn của nàng, chính vì vậy tuy tin dữ nhưng lại là đại hạnh phúc tin cho Lý Từ Huy.
Từ đó mới có cảnh tượng lúc này, Lý Từ Huy rụt rè đề nghị cho Ngô Khảo Ký vui vẻ bên ngoài.
Ngô Khảo Ký lấy tinh thần một người chồng chung thủy say No.
Lý Từ Huy hạnh phúc nhưng lo sợ Ngô gia không có hậu đòi Ngô Khảo Ký kiếm đứa con bên ngoài cũng được, rồi nàng nhận làm con của mình rồi chăm sóc.
Ngô Khảo Ký mặt méo hắn không thể nói cho Lý Từ Huy biết trên cả cái quả đất này chỉ có Lý Từ Huy mới có thể sinh con cho hắn mà… nàng lại không thể.
Cho nên người chồng quốc dân mặc dù thèm lắm nhưng vẫn say NO.
Hắn nói chờ Ngô Khảo Tước có con trai, cướp một đứa về làm con thừa tự được rồi.
Lý Từ Huy cảm động nến nước mắt trào dâng….
Rụt rè đề nghị … giúp Ngô Khảo Ký giải toản bằng tay và miệng.
Dĩ nhiên người chồng quốc dân đồng ý mạnh mẽ và nhiệt liệt.
“ Ký… Anh phải đi đánh nhau với Trung Quốc?” Lý Từ Huy lo lắng.
“ Không được nói TQ baned truyện bây giờ… đánh Tống thì được vì Tống không phải là TQ mà chỉ là một xã hội phong kiến của người phương bắc trong thế giới giả định của thằng Tác ngố mà thôi” Ngô Khảo Ký chém … ( À Không là thằng tác chém)
“ Không phải Trung Quốc mà là Tống triều… nói năng làm xàm, trận này quân ta thắng nên Em không cần lo lắng nhiều.
Anh chỉ lượn lượn vòng ngoài chiếm tiện nghi thôi.”.