Sau khi đưa hai học sinh của mình về nhà an toàn thì tới đêm muộn.
Lạc Vân Sam vừa lái xe đến cổng tiểu khi thì đã gần giờ đêm, hai người cũng muốn quay về nhà của mình
- Vân Sam, ngày mai gặp lại.
Phùng Liễu đứng ở lỗi rẽ cười vẫy tay chào Lạc Vân Sam.
- Chúc cô ngủ ngon, ngày mai gặp lại.
Lạc Vân Sam phất tay, nàng đứng nhìn bóng lưng Phùng Liễu rời đi.
Mỗi lần chào tạm biệt nhau khi ra về là lúc Lạc Vân Sam không thích nhất, tuy rằng hai người ở chung một tiểu khu nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch nàng vẫn chỉ cô đơn một mình, trông cũng rất đáng thương.
Lạc Vân Sam yên lặng thở dài, nàng lắc đầu rồi xoay người đi tới tòa nhà nơi mình ở.
Lạc Vân Sam vừa rời đi không lâu, bỗng bóng dáng Phùng Liễu lại một lần nữa xuất hiện ở con đường nhỏ, cô đi khá nhanh, hình như trong tay cô còn cầm cái gì đó.
Lạc Vân Sam vừa về tới nhà trực tiếp cần quần áo đi vào phòng tắm, nàng mở vòi sen rồi để nước phun lên mặt, lên người của mình.
Vài phút sau nàng mới chậm rãi cởi quần áo ướt đẫm ra, lúc này nàng mới bắt đầu tắm rửa.
Tốc độ Lạc Vân Sam tắm rửa cũng rất nhanh, hơn mười phút sau nàng đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm đơn giản.
Khi Lạc Vân Sam đang cầm khăn lông lau mái tóc còn ướt của mình thì bỗng dưng có tiếng gõ cửa truyền tới.
- Ai vậy?
Lạc Vân Sam cảnh giác hỏi, nàng nhíu mày đi tới cửa.
- Là tôi, mở cửa đi Vân Sam, em để quên điện thoại ở chỗ tôi.
Âm thanh tiếng nói của Phùng Liễu truyền từ cửa vào.
"Điện thoại sao?"
Lạc Vân Sam kinh ngạc, lúc này nàng mới nhớ tới điện thoại mình không ở đây.
- Em tới đây.
Lạc Vân Sam sửa sang lại cổ áo một chút rồi nàng trực tiếp ra mở cửa.
- Vân Sam!
Cửa vừa mở, chạm vào ánh mắt Phùng Liễu là bộ dáng vừa tắm xong của Lạc Vân Sam, cổ áo nửa mở nửa đóng, xương quai xanh và non nửa ngực cũng lộ ra.
Mùi sữa tắm trên người Lạc Vân Sam hòa cùng với mùi cơ thể của nàng bay vào mũi Phùng Liễu, chúng cứ vậy mà chiếm cứ đại não cô.
"Rất dễ ngửi.
"
- Em vừa tắm xong à?
Phùng Liễu sửng sốt một chút rồi hỏi, hỏi xong cô mới thấy là mình hỏi hơi thừa.
- Vâng, cô có muốn vào ngồi chơi một chút không?
Lạc Vân Sam bên ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra tim nàng đập rất nhanh.
Sau khi ánh mắt Phùng Liễu rơi trên ngực Lạc Vân Sam, nàng mới chợt nhớ ra là mình đang ở trạng thái "trống rỗng", cũng may là cái áo ngủ này dài không thì hai người sẽ đứng ở đây sẽ rất xấu hổ.
- Được!
Không biết có phải Phùng Liễu đã bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc hay không, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đáp ứng nàng.
Lạc Vân Sam thấy Phùng Liễu muốn đi vào liền quay người lấy ra một đôi dép đi trong nhà.
Đôi dép này chỉ thuộc về một mình Phùng Liễu, mỗi lần Phùng Liễu tới đây đều đi đôi dép đó, nó có cùng kiểu dáng nhưng khác màu với đôi dép của Lạc Vâ Sam.
Ánh mắt của Phùng Liễu cũng di chuyển theo động tác của Lạc Vân Sam, sau khi nhìn thấy thứ gì đó xuyên qua cổ áo thì cô đột ngột ngẩng đầu lên, hai gò má cũng đỏ bừng.
"Đúng là!.
cũng là người lớn rồi lại còn lén lút đi nhìn xương quai xanh người ta làm gì chứ!"
- Cô chờ em một chút, em vào phòng sạc điện thoại một chút.
Sau khi Lạc Vân Sam cần được điện thoại thì nàng liền lấy cớ về phòng, nàng nhanh chóng lấy một bộ đồ từ trong tủ ra mặc vào.
"Mặc dù không mặc gì rất kích thích nhưng da mặt mình còn chưa dày đến thế đâu!"
Đợi đến lúc Lạc Vân Sam từ trong phòng đi ra, Phùng Liễu cũng quen thuộc đi vào phòng bếp lấy nước, cô còn tiện tay cắt một đĩa trái cây.
- Sao em cứ có cảm giác cô càng ngày càng giống chủ nhân ở đây thế nhỉ?
Lạc Vân Sam ngồi xuống bên cạnh Phùng Liễu, nàng dùng xiên lấy một miếng táo lên.
- Hả? Chắc là ngày nào cũng tới đây nên vậy.
Phùng Liễu thản nhiên trả lời.
Phòng mà Phùng Liễu thuê là phòng đơn nên nhỏ nhiều so với căn hộ bốn phòng hai phòng ngủ của Lạc Vân Sam, cho nên bình thường cô tới nấu cơm cũng đều nấu ở nhà Lạc Vân Sam.
- Vậy thì cô ở lại đây với em đi, dù sao thì ngày mai chúng ta cũng đi làm cùng nhau mà.
Lạc Vân Sam lập tức nắm lấy cơ hội.
- Em muốn tôi ở lại vậy hả?
Phùng Liễu nhướng mày, sau khi cô nhìn xương quai xanh của Lạc Vân Sam lại không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
"Xương quai xanh của Vân Sam càng ngày càng đẹp!"
- Không phải đâu, chắc do lâu rồi em và cô không ngủ cùng nhau, bây giờ trời cũng lạnh hơn, em muốn cô tới làm ấm chăn giúp em đấy.
Lạc Vân Sam nói với giọng điệu nghe qua như nàng chỉ thuận miệng, thật ra tim nàng bắt đầu đập rất nhanh.
Nàng đưa ra yêu cầu như vậy cũng là bình thường, dù sao thì hai người cũng coi như là bạn tốt, sau một tháng đi làm cùng nhau thì quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.
- Để lần sau đi, hôm nay tôi chưa tắm rửa, quần áo cũng chưa thay.
Phùng Liễu cũng không lập tức từ chối, ngược lại cô còn có một chút lo lắng với đề nghị của Lạc Vân Sam.
- Vậy được rồi, ngày mai cô tới đây đi, chúng ta có thể cảm nhận xem ở nhà hai ngày là cảm giác thế nào!
Phùng Liễu vẫn có chút lưỡng lự, bây giờ kỳ thi tháng đã hoàn thành xong, việc dạy học cũng tiến hành như bình thường mà cũng chỉ vừa mới khai giảng nên cũng chưa có quá nhiều việc phải làm.
- Cũng được, tối mai chúng ta mua nhiều đồ ăn một chút.
Phùng Liễu đồng ý với nàng.
Vì cuối tuần này cô cũng không bận việc gì, thay vì ở nhà một mình chi bằng tới nhà Vân Sam đi, hai người cũng sẽ vui hơn.
- Vâng.
- Tóc em vẫn chưa khô, nhanh đi sấy tóc đi.
Nhìn thấy tóc Lạc Vân Sam vẫn còn ướt, Phùng Liễu hơi nhíu mày, cô mở miệng thúc giục nàng.
- Không sao đâu, ban nãy tắm bằng vòi sen nên chỉ ướt chút thôi ạ, lát nữa sẽ khô ngay ấy mà.
- Không được, bây giờ nhiệt độ xuống thấp rồi.
Phùng Liễu nghiêm túc nói.
- Cầm máy sấy ra đây tôi sấy tóc cho em.
- Không cần phiền phức như thế, em!
Lạc Vân Sam vừa nói vừa nhìn Phùng Liễu, nàng nhìn thấy sự quan tâm trong mắt cô thì lập tức mềm lòng.
- Vâng, để em đi lấy.
Sau khi lấy máy sấy đưa cho Phùng Liễu, Lạc Vân Sam ngồi trên ghế, nàng để Phùng Liễu sấy tóc giúp mình.
- Tôi nhớ là trước kia tôi đã bảo em phải làm khô tóc ngay khi tắm gội xong mà, em không nhớ à?
Phùng Liễu điều chỉnh mức gió của máy sấy, cô dùng tay nâng tóc Lạc Vân Sam lên rồi bắt đầu sấy tóc cho nàng.
- Em không quên, em vẫn luôn nhớ phải làm khô tóc mà.
- Thật đấy hả?
- Thật mà.
- Tôi tin em!
Phùng Liễu cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đầu Lạc Vân Sam, cô không nhìn được mà vuốt ve nó.
- Vân Sam, em thật sự trưởng thành rồi.
Phùng Liễu cảm thán.
- Mới ngày trước em chỉ lớn giống như mấy đứa trẻ Cầu Hủy và Lữ Y Phong, bây giờ em làm giáo viên của các nàng, cũng có thể trở thành chỗ dựa của học sinh rồi.
Lạc Vân Sam mỉm cười.
- Vậy ạ, nhưng em vẫn cảm thấy không thể rời khỏi cô được.
- Không thể rời khỏi tôi cơ à?
Phùng Liễu nhướng mày hỏi nàng.
Phùng Liễu cũng không quá tin tưởng vào câu nói vừa rồi của nàng, nếu Lạc Vân Sam không thể rời khỏi cô thì làm sao sống một mình ở nước ngoài bốn năm cơ chứ?
- Vâng ạ, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có cô đối xử tốt với em nên em đã quay lại đấy.
Có lẽ vì bầu không khí quá ấm áp nên khiến Lạc Vân Sam không nhìn được mà bộc lộ nỗi lòng của mình.
- Nếu như có thể, em thật sự muốn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh cô.
Trong mắt Phùng Liễu tràn đầy vẻ dịu dàng, cô hơi cau mày suy nghĩ xem câu nói kia của Lạc Vân Sam là nói về tình cảm hay chỉ thuận miệng mà nói thôi.
- Tôi vẫn luôn ở đây.
Phùng Liễu nhẹ nhàng đáp, cô tắt máy sấy rồi dùng tay vuốt tóc Lạc Vân Sam.
- Em biết mà.
Lạc vân Sam nhắm mắt, nàng cảm nhận được ngón tay Phùng Liễu đang lướt qua tóc của mình.
"Giống như ngày trước, mỗi lần mình quay đầu là có thể nhìn thấy Phùng Liễu ở phía sau phòng học.
"
"Chỉ cần Phùng Liễu ở đây, mình sẽ vô thức mà an tâm.
".