Ngay khi Lạc Vân Sam chuẩn bị lái xe về nhà, điện thoại nàng để trong túi áo đột nhiên vang lên.
Số điện thoại này là sau khi về nước Lạc Vân Sam mới bắt đầu dùng, những người biết số này ngoại trừ bạn bè thì cũng chỉ có vài người trong trường học biết.
Lạc Vân Sam nhìn thấy dãy số xa lạ thì trong lòng bỗng cảm thấy có chuyện không tốt.
- Alo.
Lạc Vân Sam không chút do dự, nàng nhanh chóng nghe máy.
- Cô Lạc, Y Phong! Y Phong cậu ấy đánh nhau với người khác sau đó bị chặn đường, người ta bắt cậu ấy nộp tiền!
Điện thoại truyền đến giọng nói của Cầu Hủy, lúc em nói còn vì sợ hãi mà đứt quãng.
- Đánh nhau gì cơ, bây giờ em ở đâu, tôi lập tức đi tới đó!
Lạc Vân Sam nhíu mày, vẻ mặt nàng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
- Bọn em ở đường số , quận Đông Thành, gần đây có một quán cà phê.
Giọng nói của Cầu Hủy hơi run, nhưng em vẫn nói rõ ràng từng chi tiết.
- Được! Trước tiên em đừng quá vội vàng, chúng tôi lập tức tới đó.
Nói xong Lạc Vân Sam lập tức đưa điện thoại cho Phùng Liễu, nàng bắt đầu tìm vị trí quán cà phê trên bản đồ.
Phùng Liễu vừa nhận điện thoại đã không ngừng trấn an Cầu Hủy, cô còn hỏi em tình hình từ đầu đến cuối như thế nào.
Nghe xong miêu tả có phần đứt quãng của Cầu Hủy, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cũng biết cái gì gọi là đánh nhau.
Nhất Trung là trường trung học tốt nhất ở thành phố Ninh, nó nằm ở phía nam thành phố.
Nếu đã có những trường trung học tốt nhất thì tất nhiên cũng có vài trường trung học dạy nghề kém chất lượng.
Lời này cũng chẳng phải muốn kỳ thị các học sinh học nghề nhưng tinh thần học tập ở những ngôi trường dạy nghề đó thực sự rất tệ, bởi vì là trường tư nhân nên cũng không sàng lọc học sinh, chỉ cần bạn đóng tiền là có thể vào đó học, trường học ấy đối với việc kiểm tra thành tích cũng rất lỏng lẻo, rất nhiều người chỉ cần bỏ tiền ra là có thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Trường trung học dạy nghề nằm ở vùng ngoại thành phía đông cách nội thành không xa lắm, Cầu Hủy và Lữ Y Phong đến đây chơi mới gặp mấy người này.
Thật ra ban đầu không có chuyện gì, những người đó nhìn thấy Cầu Hủy và Lữ Y Phong hai nữ sinh ngồi cạnh nhau nên mới đứng gần đó thảo luận dáng người của hai em ấy.
Đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy Cầu Hủy và Lữ Y Phong ăn sinh nhật thì một người trong nhóm kia đi tới ngỏ ý muốn cùng nhau ăn bánh sinh nhật!
Bỗng nhiên có người lạ tới lại còn muốn mình chia bánh ngọt cho, tất nhiên Lữ Y Phong sẽ từ chối.
Hơn nữa những người đó nhìn qua cũng chẳng có vẻ gì là đứng đắn, Lữ Y Phong cảnh giác nhìn người nọ tới gần, em ấy lập tức gọi nhân viên phục vụ rồi đi về.
Sau khi bị đuổi đi, học sinh trường nghề kia cho rằng mình bị Cầu Hủy và Lữ Y Phong làm cho mất mặt nên đuổi theo hai em ấy.
Lúc Lữ Y Phong phát hiện có người theo dõi mình thì em ấy đi thẳng tới một con hẻm, em ấy dựa vào chiều cao mà đánh nhau với ba người kia một phen, cuối cùng cả bốn người thấy giằng co không được liền dừng tay.
- Vậy bây giờ ở chỗ ấy chỉ có một mình Lữ Y Phong và ba người kia sao?
Phùng Liễu nhíu mày hỏi lại.
- Em có bị thương không?"
- Có, nhưng mà bọn họ bọ thương rất nhiều, bây giờ muốn bọn em bồi thường tiền thuốc men mới có thể cho bọn em đi.
Cầu Hủy có chút căng thẳng nói, ánh mắt em không ngừng nhìn vào con hẻm kia.
"Tuy rằng Lữ Y Phong có thực lực nhưng em ấy phải chống lại ba người thì! "
- Đến rồi.
Lạc Vân Sam dừng xe, nàng đỗ xe ở gần quán cà phê, ngay sau đó bóng dáng Cầu Hủy xuất hiện trong tầm mắt của nàng và Phùng Liễu.
- Cô ơi, Y Phong ở bên kia!
Sau khi nhìn thấy Lạc Vân Sam và Phùng Liễu, Cầu Hủy như tìm thấy chỗ dựa mà chạy tới.
Đến lúc Lạc Vân Sam và Phùng Liễu tới hiện trường vụ ẩu đả, hai người nhìn thấy ba nam sinh đứng vây quanh Lữ Y Phong, mặt mũi người nào cũng tím tái, ánh mắt bọn chúng nhìn cô có chút kiêng dè.
- Cô ơi, em ở trong này!
Lữ Y Phong đang dựa vào vách tường, em ấy nhìn thấy Lạc Vân Sam liền đứng thẳng người nhanh chóng chạy ra.
- Dựa vào cái gì mà gọi giáo viên đến đây, chúng mày chơi không đẹp!
Ba nam sinh kia vừa nghe thấy có giáo viên tới, mặt bọn chúng đều đần thối ra.
Tuy rằng bình thường bọn chúng quấy phá trong trường học, nhưng ở độ tuổi nàng vẫn còn e sợ giáo viên.
- Các em đang làm gì đây? Ba nam sinh lại đi bắt nạt một nữ sinh?
Sắc mặt Phùng Liễu lập tức trở nên nghiêm túc, cô lấy khí thế của chủ nhiệm lớp khiến ba nam sinh kia sợ tới mức lùi ra sau.
- Sợ cái gì mà sợ, đây cũng chẳng phải giáo viên trường chúng ta.
Một nam sinh dáng người thấp bé lớn tiếng nói.
- Cô kia, học sinh của cô đã hứa là bồi thường tiền thuốc men cho bọn tôi rồi, cô cũng không thể nào quỵt nợ được.
- Tiền thuốc men sao?
Lạc Vân Sam tiến lên, nàng nhìn thấy mặt mũi ba nam sinh này vẫn còn chút trẻ con liền hỏi.
- Muốn bao nhiêu?
Nhìn thấy Lạc Vân Sam có ý muốn bồi thường, nam sinh thấp bé kia lại nói.
- Cũng chẳng nhiều đâu, ba người chúng ta mỗi người một trăm là được rồi.
Dáng người nam sinh kia cũng không cao, bọn họ coi như là một nửa người xã hội, biết cái gì nên và không nên làm.
Vốn dĩ ba người bọn họ chỉ đi về nhà mà thôi nhưng lại không đoán được Lữ Y Phong cứ như vậy mà đánh tới, nếu em ấy không dẫn theo Cầu Hủy thì ba người kia bọn họ cũng chẳng làm gì được em ấy.
Bây giờ lại có thêm hai giáo viên tới, bọn họ có ngu mới làm to chuyện.
- Chắc chắn chưa?
Lạc Vân Sam cười như không cười nhìn nam sinh thấp bé kia, trong mắt nàng mang theo một tia uy hiếp nói.
Nam sinh không nhịn được mà xoa xoa cánh tay, cuối cùng cậu ta kéo ra khoảng cách với Lạc Vân Sam rồi đáp.
- Cô không được ỷ lớn hiếp nhỏ!
Sau khi nói xong, nam sinh lấm lét nhìn Lạc Vân Sam một cái.
"Những chị gái xinh đẹp thời buổi này đều mạnh mẽ như thế à, ánh mắt dọa người chết khiếp đi được.
"
- Vậy sao cậu không nói các cậu bắt nạt chúng tôi chỉ nhiều không ít hả?
Lạc Vân Sam nhướng mày, nàng bắt đầu hoạt động cổ tay.
- Này, các cô là giáo viên, nếu cô đánh tôi, chúng tôi lập tức tới trường các cô tố cáo.
Nam sinh kia vừa nói vừa lùi ra sau, cuối cùng cậu ta trốn sau lưng một nam sinh cao to hơn.
Nam sinh cao to kia hình như cao khoảng m, khi cậu đối diện với Lạc Vân Sam thấp hơn mình thì bình tĩnh hơn nhiều.
- Nếu cô ra tay thì chúng tôi lập tức gọi người tới, cô là giáo viên chắc chắn sẽ bị ảnh hướng lớn hơn nữa, nếu cô trả tiền thì chúng tôi sẽ giấu mọi chuyện trong bụng.
Nam sinh cao m kia vẫn còn chút đầu óc, cậu biết mình nên nói cái gì là có lợi nhất.
- Nhưng bây giờ tôi chưa hề động tay, chính các cậu theo đuôi học sinh của tôi, các cậu khiến tinh thần và thể xác của các em ấy bị xâm hại.
Lạc Vân Sam làm sao lại bị mấy lời của mấy học sinh trung học này làm cho không nói lại được cơ chứ.
- Nếu tôi báo lên trường học thì chắc chắn trường học sẽ xử phạt các cậu, hơn nữa tôi còn chắc chắn rằng bố mẹ hoặc người giám hộ của các cậu cũng sẽ bị gọi lên.
Ba nam sinh ngoảnh mặt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ còn luống cuống nhưng lại không dám đi báo cảnh sát, nếu thật sự dính tới cảnh sát chỉ sợ là bọn họ chẳng dám về nhà nữa
- Vậy chuyện này cứ cho qua đi, chúng tôi nhận còn không được sao?
Nam sinh cao to nói.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp cảnh học sinh gọi giáo viên tới, bình thường đầy là nhờ mấy người bạn tốt tới cơ mà? Là do bọn họ không theo kịp thời đại hay sao?
- Xin lỗi đi.
Lạc Vân Sam liếc nhìn ba người.
Lạc Vân Sam thấy trong mắt bọn họ không có những thứ không sạch sẽ nên chắc không phải là những học sinh bất trị, tạm thời cho bọn chứng cơ hội đi.
Ba nam sinh cũng đều thức thời, chúng nhìn thấy khoảng cách hai bên khá xa nên mới miễn cưỡng nói mấy chữ, sau đó sờ vào mấy chỗ mình bị đánh rồi phẫn nộ mà rời đi.
Sau khi ba người kia rời đi, Lữ Y Phong vô cùng thành thật, em ấy cúi đầu nói xin lỗi Phùng Liễu và Lạc Vân Sam.
- Em xin lỗi cô, em đã không bảo vệ tốt cho Cầu Hủy.
- Chỉ vậy thôi à?
Phùng Liễu hỏi lại.
Lữ Y Phong xấu hổ sờ mũi, em ấy nói tiếp.
- Cô ơi, nếu thật sự đánh nhau thì có lẽ em sẽ đánh thắng bọn học.
"Tuy rằng thắng sẽ hơi thảm hại một chút.
"
- Nhưng thưa cô, là do bọn họ theo dõi chúng em trước.
Cầu Hủy nhỏ giọng nói.
- Tại sao gặp nguy hiểm lại báo cho chúng tôi trễ như vậy?
Phùng Liễu nghiêm túc hỏi.
- Hai người các em không biết gọi người qua đường giúp sao? Lại còn không nói lời nào đã đánh nhau nữa chứ.
Lữ Y Phong ngoan ngoãn cúi đầu, em ấy cũng biết chuyện đêm nay là do em ấy quá nóng vội, khi phát hiện mình bị theo dõi liền ỷ vào việc mình học võ mà đánh nhau.
- Lần sau em sẽ không làm vậy nữa ạ.
Lữ Y Phong kéo Cầu Hủy ra phía sau mình.
- Lần sau chúng em sẽ chọn cách xử lý nhẹ nhàng hơn ạ.
- Đừng để có lần sau!
Phùng Liễu nghiêm túc nói, ngữ khí của cô không tốt lắm.
- Đêm nay không xảy ra chuyện là may mắn rồi, lần sau tiết tự buổi tối nhớ ngoan ngoãn ngồi trong lớp học bài.
- Vâng ạ/
Lữ Y Phong nhanh chóng đáp ứng.
- Em cảm ơn cô ạ.
Cầu Hủy lại cảm ơn cô lần nữa.
- Tốt rồi, đêm nay là sinh nhật em nên tôi sẽ không truy cứu, nếu như có lần sau tôi sẽ phải nói với phụ huynh của em.
Lạc Vân Sam và Phùng Liễu dạy bảo hai em một chút rồi nhắc nhở.
- Vậy chuyện hôm nay cô đừng nói với bố mẹ em được không?
Lữ Y Phong cười hỏi, em ấy bắt đầu quay sang Lạc Vân Sam nịnh nọt, làm nũng.
- Em cầu xin cô đấy ạ!
Trong mắt Lạc Vân Sam hiện lên vài ý cười, bây giờ mới biết xin tha thứ cơ à?
- Cái này phải hỏi cô Phùng xem ý kiến cô ấy thế nào?
Lạc Vân Sam để Phùng Liễu toàn quyền giải quyết.
- Không được để có lần sau đấy!
Phùng Liễu trầm giọng nói.
- Cảm ơn cô, yêu cô quá ạ!
Chớp mắt một cái, Lữ Y Phong đã lấy lại sức sống, em ấy làm hình trái tim với Phùng Liễu.
Bỗng dưng thân thể Lữ Y Phong cứng đờ, tay phải em ấy bắn tim, tay trái lại bị Cầu Hủy siết chặt một cái.
"Đau!".