Cô ta bảo vệ sĩ của nhà họ Phó mau chóng đứng giữ ở trước cửa, chặn lại Kỷ Ngự Đình, Lộc Hoa và Tự Niên ở ngoài cửa.
“Cậu Ngự, anh Hoa, nếu Sanh Ca đã lựa chọn ở bên anh tôi, chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.
Bây giờ tất cả mọi người trong giới giàu có đều biết chuyện này rồi, chúng ta nên nghĩ xem nên nói với truyền thông như thế nào, để dẹp yên hot search ngày mai.
”
Dưới đôi mắt sâu thẳm của Kỷ Ngự Đình không ngừng tỏa ra sự tàn nhẫn đáng sợ, anh lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Cút ra!”
Phó Âm không nhúc nhích, dưới ánh mắt ác độc của cô ta ẩn chứa sự cười nhạo.
“Cậu Ngự, một khi chuyện bắt gian thế này mà bị phanh phui, danh tiếng của Sanh Ca sẽ bị mất hết, dù sao cũng là vợ sắp cưới của anh, anh đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy sao?”
“Tôi chỉ tin những gì tôi tận mắt nhìn thấy, Phó Âm, nếu bên trong không có Sanh Ca, nhà họ Phó cô cố tình huỷ hoại danh dự của vợ sắp cưới của tôi, món nợ này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”
Giọng điệu Kỷ Ngự Đình u ám, đôi mắt đen như mực giống như đã hiểu rõ tất cả từ lâu.
Lộc Hoa cũng cảm thấy em gái nhà mình không thể nào làm ra chuyện này, nhìn về phía Phó Âm một cách chán ghét: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho chuyện này không liên quan đến nhà họ Phó, nếu không nhà họ Lộc tôi sẽ không để yên đâu!”
Phó Âm hơi ngẩn ra.
Kỷ Ngự Đình lười nói nhảm với cô ta, quét mắt về phía Tự Niên: “Đá cửa, còn không cho thì cứ xông vào!”
Khớp tay Tự Niên bóp lên tiếng rôm rốp.
Trong mắt anh ta, vệ sĩ của nhà họ Phó giống như nhổ củ cải vậy, vốn dĩ chẳng để vào mắt, hai ba cái đã đánh cho ngã sấp xuống đất.
Sau đó anh ta đạp một cái thật mạnh qua, khoá cửa đã lập tức bị phá ngay trước mặt mọi người.
Phó Âm cười lạnh một tiếng: “Cậu Ngự, một lát cậu phải bình tĩnh chút đó, mặc dù bị cắm sừng, nhưng chuyện này là do Sanh Ca chủ động, không liên quan gì đến anh tôi, anh có nổi nóng cũng phải đúng người đó!”
Kỷ Ngự Đình mặc kệ cô ta.
Theo sau còn có vợ chồng Phó Nghị Quốc vừa vội vàng chạy lên lầu sau khi trấn an các khách mời trong vườn hoa.
Cửa bị Tự Niên đá ra.
Trong phòng ngủ tối đen, rèm cửa sổ cũng đóng chặt lại, trong không khí lại thoang thoảng mùi vị mập mờ.
Tự Niên mở đèn bụp một cái.
Trên chiếc giường lớn màu trắng kiểu Âu.
Hai cơ thể đang quấn lấy nhau, bọc chặt trong chăn.
Bà chủ nhà họ Phó, Đào Hà che mắt lại, thở dài: “Ôi! Đúng là tạo nghiệp mà! Hai đứa nhỏ này cũng thật là…”
Tự Niên nhận được tín hiệu từ Kỷ Ngự Đình, bước lên vén chăn bông ra.
Không có Sanh Ca.
Đang quấn lấy nhau, thế mà lại là hai người đàn ông!
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng lõa thể trên giường bằng ánh mắt chấn động.
Trên mặt Phó Thần Dật có màu sắc không bình thường, rõ ràng là ý thức vẫn không tỉnh táo lắm, người đàn ông còn lại thì bị cột tay chân lại, miệng còn bị bịt lại, cả người đều có dấu vết sau khi hoan ái.
Tự Niên sờ sờ mũi, che miệng cười khẽ: “Khẩu vị của cậu Phó, đúng là rất… đặc biệt!”
Vốn dĩ Phó Âm đang đợi Kỷ Ngự Đình nổi trận lôi đình, nhưng lại thấy anh rất bình tĩnh, trong bụng đầy nghi ngờ, cho đến khi cô ta nhìn thấy rõ người trên giường là ai.
“Sao lại là anh? Lộc Sanh Ca đâu?”
Người trên giường thế mà lại là người giúp việc nam mà cô ta phái đến làm Sanh Ca hôn mê, Lý Tam!
Người không thể bình tĩnh nổi còn có hai vợ chồng Phó Nghị Quốc!
Phó Nghị Quốc nổi giận: “Thằng con ngỗ nghịch! Cái thứ khốn nạn phá hoại danh tiếng của nhà họ Phó này!”
Đào Hà cũng hoảng loạn, hét rống lên: “Còn không mau đắp chăn lại, như vậy còn ra thể thống gì!”
Nhưng những người bước vào đều đã bị cảnh tượng trên giường làm cho chấn động, vốn dĩ không có ai nghe theo mệnh lệnh của bà ta.
Theo tiếng ưm ưm hoảng sợ của Lý Tam, tiếng động trong phòng vô cùng hỗn loạn.
Phó Thần Dật lại giống như bị điên rồi vậy, ôm lấy Lý Tam không ngừng hôn hít, trong miệng lại không ngừng nói: “Sanh Ca, cuối cùng em cũng thuộc về anh rồi! Sanh Ca, Sanh Ca…”
Trong mắt của Kỷ Ngự Đình trộn lẫn màu máu, trong phút chốc toả ra sát khí.
“Miệng đã dơ bẩn mà còn dám gọi tên vợ sắp cưới của tôi, đánh chết anh ta!”
“Vâng!”
Tự Niên mau chóng bước lên, lưu loát đánh cho người kia hai cú.
Sắc mặt Phó Thần Dật vẫn còn chìm trong đê mê, khoé môi bị đánh rách, người bị đánh đến mơ màng.
Tự Niên nắm lấy tóc anh ta, chỉ vào Lý Tam ở bên cạnh: “Cậu Phó, cậu nhìn cho rõ xem! Người đàn ông ngủ với cậu là ai!”
Dưới tác dụng của thuốc, đầu óc của Phó Thần Dật vốn dĩ không tỉnh táo nổi, giống như đang một cái máy lặp lại vậy, không ngừng nói: “Sanh Ca! Sanh Ca của anh! Em nhất định phải gả cho anh…”
Phó Nghị Quốc mất mặt đến không còn mặt mũi gì nữa, định đuổi Kỷ Ngự Đình và Lộc Hoa ra ngoài, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà họ Phó, phải đóng cửa tự giải quyết với nhau.
Nhưng không đợi ông ta mở miệng, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo mềm mại.
“Ôi, có người đang gọi tôi à? Tôi chẳng qua là đi xử lý chút chuyện riêng, thế mà đã bỏ qua chuyện hay gì rồi à?”
Đôi môi đỏ của Sanh Ca cong lên, hõm cổ xinh đẹp ưu nhã như thiên nga hơi ngẩng lên, vẫn là dáng vẻ cao quý xinh đẹp trước giờ.
Cô không đến một mình.
Mà cô còn dẫn theo không ít truyền thông trong vườn hoa, ánh đèn flash rọi ngay giường lớn kiểu Âu, điên cuồng chụp lại.
Thất Niên cũng đội mũ lưỡi trai, đứng lẫn trong đó, máy quay phim trong tay đang quay lại, liên kết với màn hình trong sân vườn.
Nguồn điện của màn hình lớn siêu nét trong vườn hoa đang mở, một sao nữ trong giới giải trí đang hát trên sân khấu.
Hình ảnh trên màn hình sau lưng đột nhiên thay đổi, biến thành hai bóng dáng đang quấn lấy nhau trong biệt thự nhà họ Phó.
Hiện trường lốp bốp một tiếng, không ít người chấn động đến cằm cũng sắp không đỡ được nữa.
Đây là lần đầu tiên các cô nàng tiểu thư nhìn thấy hình ảnh ghê tởm như thế này, bị dọa đến sắc mặt thay đổi, hét lên thành tiếng.
Trong vườn hoa vô cùng hỗn loạn.
“Trời ơi! Không phải bảo là cô Lộc ngủ với cậu Phó sao? Sao lại là đàn ông vậy?”
“Cậu Phó thế mà lại là…! Ôi mẹ ơi! Thật là buồn nôn quá đi!”
“Trong buổi tiệc sinh nhật của em gái mình mà lại làm ra hành vi bệnh hoạn như thế này, thật là quá đáng!”
“Còn muốn phá hỏng danh tiếng của cô Lộc, việc làm này của nhà họ Phó đúng là không biết xấu hổ!”
“…”
Trước kia ở trong lòng tất cả mọi người, Phó Thần Dật luôn là dáng vẻ ôn hoà như ngọc, đối xử với người khác rất khiêm tốn và nhã nhặn, trông rất đứng đắn.
Bây giờ, danh tiếng tốt trong hai mươi mấy năm qua đã hoàn toàn bị chôn vùi trong lần phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn này.
Có người điên cuồng phỉ nhổ.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, cầm điện thoại quay lại.
Còn có gia đình quyền quý nổi nóng, bắt đầu đồng loạt ném ly rượu, ồn ào nói muốn cắt đứt mối quan hệ làm ăn với nhà họ Phó.
Trong biệt thự, tình hình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Nhìn thấy Sanh Ca đi vào, chân dài của Kỷ Ngự Đình bước ra, chặn ở trước mặt cô, che mắt cô lại, không cho cô nhìn.
Sanh Ca không vui lắm, miệng nhỏ chu lên: “Cho em xem coi có chuyện gì lạ?”
Vẻ mặt Kỷ Ngự Đình không vui, trực tiếp ôm ngang cô lên, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: “Ở đây có mình em là nhỏ tuổi nhất, nhìn rồi sẽ bị đau mắt hột, ngoan, chúng ta trở về nào.
”
Sanh Ca ôm chặt lấy cổ anh, không giãy giụa, cũng không phản bác.
Vừa mới ra khỏi cửa, Kỷ Ngự Đình dừng bước chân lại, giọng điệu lạnh lẽo nói với Phó Nghị Quốc: “Chuyện tối hôm nay, tôi sẽ không cho qua như vậy đâu, nhà họ Phó cứ đợi đó!”
Hai vợ chồng Phó Nghị Quốc gọi người làm, đang bận rộn giải tán đám phóng viên, ngăn cản máy quy tiếp tục quay chụp.
Hai người bị mấy chuyện bực bội này khiến cho đầu cũng to ra.
“Cháu à! Chuyện này…”
Kỷ Ngự Đình không hề muốn nghe ông ta giải thích, ôm lấy Sanh Ca rời đi.
Sanh Ca ôm chặt lấy cánh tay anh, quay đầu nhìn anh mình Lộc Hoa, ánh mắt lo lắng, đôi môi đỏ mấp máy mấy chữ với anh ấy.
Lộc Hoa nghe hiểu.
Ý cô nói là: “Trông chừng Chu Tiểu Tinh.
”
Đầu mày Lộc Hoa nhíu chặt, suy nghĩ một lúc.
Sau khi ý thức được chuyện gì đó, anh ấy lập tức chạy về phía ngược lại, đi tìm Chu Tiểu Tinh.
Phó Âm ngăn anh ấy lại: “Anh Hoa, anh muốn đi đâu?”.