Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

chương 290: 290: bớt khoe khoang đi đều là do cậu ngự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi tiệc sắp bắt đầu.

Khách mời tụ tập trong sân vườn, vô cùng náo nhiệt, tiếng đàn violin và piano truyền đến một cách dễ chịu.

Mà lúc này, bên trong biệt thự.

Phó Thần dật đang đứng trên hành lang vắng vẻ, đối mặt với lựa chọn khó khăn.

Phó Âm quyết định đẩy anh ta thêm một cái: “Anh, uống vào đi! Chuyện này em đã làm rồi, anh không có đường lui đâu, nếu như để Kỷ Ngự Đình và Lộc Hoa biết trước khi anh làm, bọn họ sao có thể không trả thù nhà họ Phó?”

“Nhưng nếu như anh làm xong rồi, Kỷ Ngự Đình sẽ ghét bỏ Lộc Sanh Ca, huỷ bỏ hôn ước với cô ta.

Còn nhà họ Lộc sẽ cảm thấy mất mặt, không có mặt mũi nào bắt nhà họ Phó chúng ta giải thích nữa.

Như vậy quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta cả! Đến lúc đó không phải Lộc Sanh Ca sẽ mặc cho anh nắm trong tay sao?”

“Anh!”

Phó Thần Dật bị ép đến không có đường lui, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Anh ta nhận lấy chai sâm panh mà Phó Âm đưa qua, ngẩng đầu một hơi uống cạn.

Phó Âm hài lòng, cười vô cùng vui vẻ: “Mau lên lầu đi, tối nay cô ta là người đẹp chỉ thuộc về anh mà thôi, tận hưởng cho tốt nhé!”

Tâm trạng Phó Thần Dật phức tạp, vịn lấy cầu thang, bước đi rất chậm.

Phó Âm nhìn bóng lưng của anh ta, lặng lẽ lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn [Thành công rồi.

]

Sau đó lại hỏi [Xác nhận lại thuốc đã chuẩn bị cho Chu Tiểu Tinh một lần nữa, một lát tiến hành theo kế hoạch.

Tôi muốn cô ta phải mất hết tất cả.

]

Cùng lúc đó.

Sanh Ca bị đưa đến phòng của Phó Thần Dật.

Người giúp việc nam đặt cô lên giường lớn, chuẩn bị cởi bỏ lễ phục của cô.

Không đợi anh ta chạm vào, cổ tay đã bị một đôi tay thon dài nắm lại.

Người giúp việc nam ngẩn ra, nâng mắt nhìn thấy không biết từ lúc nào Sanh Ca đã tỉnh lại rồi.

Dưới ánh đèn chiếu rọi muôn màu muôn sắc từ vườn hoa ngoài cửa sổ, đôi mắt của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Nhưng dưới đáy mắt lại tràn đầy sự lạnh lẽo.

Đôi môi đỏ xinh đẹp nở nụ cười vô cùng to.

“Cô? Cô tỉnh lại lúc nào? Cô không trúng thuốc mê của tôi sao?”

Người giúp việc nam ngẩn ra một giây, sau đó lập tức phản ứng lại, ánh mắt dữ dằn, tay phải nhanh chóng giãy ra, ngón tay cái mở ra, kề ngay hõm cổ của cô, chuẩn bị bóp ngất cô.

Đôi mắt lạnh lẽo của Sanh Ca hơi híp lại, đang định ra tay, nhưng có người đã nhanh hơn cô.

Ầm một tiếng vang lên.

Người giúp việc nam còn chưa kịp phát hiện ra thì đã bị người phía sau đánh ngất, nửa người ngã trên giường, không còn biết gì nữa.

Anh ta vừa ngã xuống, gương mặt thanh tú như ánh nắng mặt trời của Thất Niên lộ ra.

Sanh Ca hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây? Là anh Ngự phái anh đi theo tôi sao?”

Thất Niên gật đầu, ngồi xổm xuống bên giường kiểm tra tình trạng của cô, phát hiện hõm cổ cô bị siết đến hơi ửng đỏ, mặt anh ta tràn đầy sự hoảng sợ.

“Xong rồi xong rồi! Có phải tôi xuất hiện quá trễ rồi không? Cô bị thương rồi à? A a a! Boss sẽ lấy mạng tôi mất!”

Sanh Ca bị dáng vẻ phát điên muốn khóc của anh ta chọc cho bật cười.

“Không có bị thương, mấy vết đỏ này một chút nữa là hết thôi, anh đến rất đúng lúc, giúp tôi chuyện này đã.

Thất Niên gãi đầu: “Cô định làm gì…?”

Sanh Ca nhướng mày, đáy mắt sâu xa: “Đợi lát anh sẽ biết!”

Trong vườn hoa, buổi tiệc đã bắt đầu rồi.

Phó Nghị Quốc đang đọc diễn văn trên sân khấu.

Kỷ Ngự Đình một mình ngồi một bàn.

Hàng mày rét lạnh của anh nhíu chặt lại, hơi thở lạnh lẽo đến kinh người, không ai dám đi qua ngồi cùng bàn với anh.

Buổi tiệc đã bắt đầu rồi, thế mà Sanh Ca lại đi lâu như vậy chưa quay lại, thằng nhóc Thất Niên cũng không có tin tức gì.

Tâm trạng không yên, đáy lòng nôn nóng, không ngừng trào lên trong lòng anh.

Không bao lâu sau, chỗ ngồi bên cạnh anh đã bị kéo ra.

“Sanh Sanh…”

Kỷ Ngự Đình quay đầu, sắc mặt bỗng chốc ngưng trệ, hơi thở u ám đến vô cùng: “Sao lại là cô?”

Hôm nay Nhã Ca mặc bộ lễ phục cao cấp của Fadia, dưới lớp trang điểm tinh xảo, làn da cô ta vô cùng nõn nà, đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Không ít công tử nhà giàu nhìn thấy cô ta xuất hiện, mắt đã không rời đi được nữa, sau đó, bọn họ nhìn thấy cô ta ngồi xuống bên cạnh Kỷ Ngự Đình, trái tim lập tức lạnh đi.

Một người đẹp như vậy, thế mà Kỷ Ngự Đình lại không thèm nhìn một cái.

Trên người Nhã Ca vốn dĩ đã có sức hút như người nổi tiếng hạng A, sau khi cô ta ngồi xuống, không ít ống kính quay sang, điên cuồng chụp lại.

Dưới ống kính, mặt cô vẫn điềm tĩnh như thường, nở nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Cậu Ngự, ống kính bên kia đang quay kìa, sắc mặt đừng có hung dữ như vậy.

Đôi môi mỏng của Kỷ Ngự Đình mím chặt, không quan tâm đến cô ta.

Nhã Ca cũng không cảm thấy xấu hổ, tự mình rót một ly rượu đỏ, khẽ chạm một cái với ly nước trái cây của Kỷ Ngự Đình, phát ra tiếng vang thanh thuý.

“Cậu Ngự muốn tìm cô Lộc sao? Tôi vừa mới nhìn thấy cô ta đó.

Nhã Ca nhấp một ngụm rượu đỏ, xinh đẹp nhã nhặn, tiếp tục nói: “Hình như cô ta đang nói chuyện với cậu Phó trên hành lang.

Đôi mắt Kỷ Ngự Đình sâu thẳm, hoàn toàn xem cô ta như không khí.

“Cậu Ngự tin tưởng cô ta như vậy sao? Một bên cô ta nói sẽ không nói chuyện riêng với cậu Phó, sợ anh hiểu lầm, một bên lại lặng lẽ đi gặp cậu Phó, hình như hai người họ còn cùng nhau lên lầu, chẳng lẽ cậu Ngự không tò mò bọn họ lên lầu làm gì sao?”

Sắc mặt của Kỷ Ngự Đình dần trở nên rét lạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng trừng Nhã Ca, trào phúng: “Con người tôi không chứa nổi một hạt cát trong mắt, mấy thủ đoạn thấp hèn này của cô, tôi đều đã từng dùng trước mặt Sanh Ca rồi, cũ rích.

Sắc mặt Nhã Ca hơi cứng lại.

Kỷ Ngự Đình lười quan tâm đến cô ta, đứng dậy đi về phía biệt thự.

Tự Niên đúng lúc tìm đến, nói vài câu vào tai anh.

Trước đó không ít ống kính đều liên tục chụp theo thân ảnh đứng dậy của anh, chụp hết rõ ràng sắc mặt ngày càng rét lạnh dưới lớp mặt nạ quỷ màu xám bạc của anh.

Kỷ Ngự Đình dần nổi cáu, tiện tay quơ lấy ly rượu trên bàn, đập mạnh xuống đất.

Loang choang một tiếng.

Tiếng vang sắc nhọn kinh động đến tất cả mọi người.

Phó Nghị Quốc vốn dĩ còn đang phát biểu trên sân khấu, cũng bị tiếng động này thu hút.

Trong vườn hoa, tiếng nhạc dừng lại, tiếng phát biểu cũng dừng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỷ Ngự Đình đang nổi giận, không ai dám nói chuyện.

Ánh mắt Kỷ Ngự Đình rét lạnh, nhìn về phía Phó Nghị Quốc ở trên sân khấu: “Nhà họ Phó, hay lắm!”

Sắc mặt của hai vợ chồng Phó Nghị Quốc cứng đờ.

Các khách mời khác đều bị khí thế tức giận của anh dọa cho thở mạnh cũng không dám.

Tổ tông này là muốn… đập nát mặt mũi của nhà họ Phó trước mặt tất cả mọi người sao?

Phó Âm có dự cảm không lành, trước khi Tự Niên mở miệng, cô ta đã ra hiệu cho người giúp việc nữ trước.

Một người giúp việc lo lắng không yên chạy từ trong biệt thự ra: “Ôi trời! Không hay rồi, ông trời ơi!”

Bởi vì chạy quá gấp, cô ta còn vấp một cái, lăn dưới đất một vòng.

Phó Âm giả vờ tỏ vẻ hỏi hang: “Có chuyện gì vậy? Hôm nay là sinh nhật của tôi, là ngày tốt lành, thế mà cô lại dám nói chữ không hay!”

Người giúp việc run rẩy: “Cô chủ, lúc nãy, cô Lộc uống say rồi, cô ấy thế mà lại vào phòng của cậu chủ, cùng cậu chủ… ngủ ngủ rồi!”

“Cái gì?”

Hai vợ chồng Phó Nghị Quốc và Lộc Hoa gần như là lên tiếng cùng một lúc.

Tất cả ánh nhìn trong phút chốc đều tập trung lên người Kỷ Ngự Đình.

Sắc mặt Kỷ Ngự Đình đen thui, cả người giống như mưa giông sắp tới, anh đưa theo Tự Niên, mang theo sát khí mà đi vào trong biệt thự “bắt gian”.

Lộc Hoa theo sát, Phó Âm dẫn theo mấy vệ sĩ sức lực to lớn đi theo.

Mấy khách mời khác đều láo nháo cả lên.

Hai vợ chồng Phó Nghị Quốc bị ép ở lại trấn an khách mời, kiên trì mời người nổi tiếng lên biểu diễn, định chuyển dời sự chú ý của mọi người.

Nhã Ca là người bình tĩnh nhất.

Cô ta nếm rượu, trong đôi mắt xinh đẹp như cười như không, giống như đang xem kịch hay.

Kỷ Ngự Đình dẫn theo Tự Niên, đi thẳng đến phòng ngủ của Phó Thần Dật.

Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, bên trong không hề truyền ra bất kỳ tiếng động gì, nhưng cánh cửa phòng đóng chặt lại, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy bên trong đang làm chuyện gì đó mờ ám!

Đi đến trước cửa, Kỷ Ngự Đình đứng một lúc, cho đến khi nghe thấy ở cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót vừa gấp rút vừa hỗn loạn.

Anh mới híp đôi môi lạnh lẽo, dặn Tự Niên: “Tông cửa!”

“Đợi một chút!”.

Truyện Chữ Hay