“Cậu nghĩ ai là người gửi con chuột chết đó?” Jason hỏi.
Sue nhảy dựng lên.
“Sue sẽ giết tớ vì làm chuyện này mất, nhưng mẹ cô ấy khăng khăng đấy,” Chase lên tiếng. “Và –”
Sue bật người về phía trước. “Tôi sẽ giết anh sau! Giờ thì nói cho tôi nghe anh nghĩ ai đã gửi con chuột đó.”
Jason trông thấy sự sợ hãi ánh lên trong mắt cô, và anh nắm lấy tay cô trong tay mình.
“Sue à?” Giọng Chase ngân lên một quãng tám. “Jason, có phải –”
“Phải, là tôi đây.” Sue bước lại gần hơn. “Nói cho tôi nghe anh biết được gì rồi.”
“Tôi... Ở... Chết tiệt thật! Tôi biết hai người hợp nhau lắm mà.”
“Không có hòa hợp gì ở đây hết.” Sue giật tay cô khỏi tay anh và cau mày với cái loa.
“Sao cô không đi Mexico à?” Chase hỏi. “Khi cô không có mặt ở khách sạn, Lacy đã bảo tôi gọi tới tất cả các khách sạn khác ở Mexico để tìm cô đấy.”
“Chuyến đi... tôi –” Sue ngậm chặt miệng.
“Bác sĩ có một ca cấp cứu.” Jason trả lời thay cô. “Giờ thì, chuyện gì nào?”
“Nếu đến mai cô vẫn chưa về nhà. Tôi chắc sẽ phải lết đến Mexico để tìm kiếm cô mất. Lacy đã –”
“Chase.” Jason lên tiếng, sự thất vọng rành rành trong giọng anh. “Cậu có tin gì nào?” Anh nắm lấy tay Sue lần nữa và di di ngón cái trên các đốt ngón tay cô.
Chase buông một tiếng thở dài thất vọng. “Tôi đã kiểm tra lý lịch tay bác sĩ chuyên khoa chân và có vài thông tin đây.”
“Tin gì?” Jason vòng tay quanh eo Sue.
“Bắt đầu thì. Anh ta có một kỷ lục luôn đấy. Một tiền án về tội ăn cắp xe hơi khi còn nhỏ. Gần một năm trong tù năm gần tuổi. À, cậu sẽ muốn kiểm tra luôn chiếc Prsche của anh ta đấy. Dù sao thì, anh ta cũng mắc luôn cả tội gian lận bảo hiểm ở Georgia nữa.”
“Sao cậu nghĩ hắn ta gửi con chuột đến?” Jason biết không thứ nào trong những tội danh kia là đầu mối để cảnh sát quy kết tội quấy rối cho gã đàn ông này. Và Chase là cảnh sát giỏi, ngay cả khi cậu ấy cho Sue vài lời khuyên thật vớ vẩn trong cuốn sách của cô.
“Tôi không nghĩ anh ta gửi con chuột đến,” Chase nói. “Vợ anh ta –”
“Ý anh là vợ cũ, phải không?” Sue nghiêng người dựa vào anh. “Làm ơn nói với tôi đấy là vợ cũ đi.”
Sự tổn thương lấp đầy ánh mắt Sue. Những cảm xúc đó khiến xương sườn anh đau nhói.
“Xin lỗi. Nhưng theo những gì tôi điều tra được từ anh chàng này, anh ta vẫn đang kết hôn. Thậm chí còn có một cậu con trai bốn tuổi nữa. Nhưng cô không phải người duy nhất anh ta nói dối đâu. Anh ta cũng đã ngoại tình với một phụ nữ khác vào năm ngoái. Nói với cô ta rằng anh ta đã ly dị. Cô ta tin điều đó cho đến khi vợ anh ta rình rập xung quanh. Cô ta cuối cùng đã phải xin lệnh cấm đối với người vợ sau khi cô ta cố tình chẹt chết con chó của người phụ nữ đó.”
“Khốn kiếp,” Sue lên tiếng.
“Ừ. Khốn kiếp là chuẩn đấy,” Chase đồng ý.
Jason vuốt tay anh lên xuống lưng Sue. “Chase này, à... có vài chuyện xảy ra sau khi cậu đi.”
“Chuyện gì?” Chase hỏi.
“Ai đó đã cố gắng đột nhập vào nhà Sue đêm qua. Cắt đường dây điện thoại. Cô ấy chỉ nhìn được thoáng qua kẻ đó thôi, nhưng cô ấy nghĩ đó là một người đàn ông.”
“Có lẽ vợ hắn ta trông nam tính thì sao,” Chase gợi ý.
“Và có ai đó đã để loại những tin nhắn đe dọa trên điện thoại.” Jason cố gắng nhớ lại giọng nói. “Tớ cũng đã nghe một trong số đó rồi. Nếu đó là giọng nữ, cô ta hẳn phải che giấu cực giỏi. Và có vẻ như ai đó cũng đột nhập cả vào máy tính của Sue nữa và đọc các tập tin trong máy.” Jason giải thích về cảnh con chuột trong cuốn sách của Sue.
“Vì cái quái gì mà cô ấy không nói với tớ tình tiết này?” Chase gầm lên.
Sue di chuyển đến bên cạnh anh. “Cô ấy không nói với anh bởi vì anh sắp rời L.A.”
“Lẽ ra cô vẫn nên nói với tôi.”
Jason trông thấy biểu hiện giằng xé của Sue, và anh không biết liệu có phải cô sắp khóc rống lên với anh hay bắt đầu đi đi lại lại. Anh liếc nhìn áo mình, chuẩn bị cho cả hai.
“Jason,” Chase lên tiếng. “Bỏ loa ngoài đi.” Jason nhấc ống nghe lên, nhưng Sue ngăn anh lại.
“Tôi có quyền nghe chuyện này.”
“Được rồi,” Chase nhượng bộ. “Chỉ là... tôi biết cô, Sue, và cô sẽ không thực hiện chuyện này một cách nghiêm túc đâu. Nhưng chiết tiệt, chuyện này nghe có vẻ tồi tệ rồi đấy. Jason, đừng để cô ấy làm gì đó rồi tự giết chính mình nhé.”
Sue nhìn ra ngoài cửa sổ xe khi Jason lái họ trở về nhà cô. Cô đã nghe anh hứa với Chase và Lacy rằng sẽ không rời khỏi cô cho đến khi họ về nhà vào thứ sáu tới. Lacy cũng đã bắt cô phải hứa sẽ ở dưới sự bảo vệ của Jason.
Cô định sẽ tìm cho mình một tay vệ sĩ xấu xí. Sue có thể xoay xở được chuyện đó, nhưng phá vỡ lời hứa với bạn bè là vi phạm đạo đức của bản thân. Cô nhắm mắt và lắng nghe chú mèo con đang meo meo ở ghế sau. Tất nhiên cô phải trông nom cả Hitchcock và Mama hòa thuận cho đến khi Jason xoay xở được, chuyện đó chắc cũng không khó khăn gì. Mama không thích ngồi ô tô, nhưng còn lâu Sue mới để một con mèo mẹ và năm con mèo con ở một mình.
“Nếu căn hộ của anh bị cháy? Hay nếu một trong số chúng bị ốm và cần bác sĩ thú y thì sao?” Cô đã hỏi Jason như vậy.
Jason không tranh cãi mà lôi chiếc túi đựng mèo chưa từng được sử dụng ra. Thực tế là anh có một chiếc túi như vậy khiến cô ngạc nhiên. Khi cô hỏi anh về điều đó, anh chỉ nhún vai là thay đổi chủ đề. Anh quả là người giỏi thay đổi chủ đề.
Hai ly rượu vang đỏ Sue đã tiêu thụ ở nhà Jason trong khi anh in cuốn sách đang khiến cơ thể cô mềm nhũn. Cô có thể uống được tới ly thứ ba nhưng chợt nhận ra mình đang sử dụng đúng thứ học thuyết Merlot-có-khả-năng-cứu-cả-thế-giới. Điều mà chẳng mảy may đúng, bởi cô uống Canbernet[] cơ.
Ngay không phải ngay cả chai Merlot hảo hạn cũng không thể khiến vấn đề biến mất. Ai đó muốn cô phải chết. Và rồi còn vấn đề nhỏ-xíu khác nữa rằng cô đang hẹn hò với một người đàn ông đã có gia đình. Một người đàn ông đã có gia đình đã từng ăn cắp xe, và là người kết hôn với một kẻ tâm thần, có thể là người muốn cô phải chết.
Rồi đến Jason Dodd nữa chứ. Ngay cả sau khi nghe anh nói chuyện với một người chắc hẳn là bạn gái anh; sau khi cô tìm thấy một gói bao cao su cỡ đại, bằng chứng của cô bạn gái; sau khi biết anh có vấn đề với chuyện phải cam kết lâu dài đến nỗi anh thậm chí còn không đặt tên cho con thú cưng của mình hay kiểm tra giới tính của nó, thậm chí sau tất cả những điều này, cô vẫn muốn cuộn tròn trong vòng tay anh và để anh bảo vệ cô.
Và rồi, cô muốn anh giúp cô bắt kịp hai năm rưỡi cô đã không lên đỉnh.
Hẳn là có lẽ cô nên uống đến ly Cabernet thứ ba.
“Kế hoạch tối mai là gì?” anh hỏi.
Sue nhìn anh, tâm trí cô đang đặt ở ly rượu và cơn cực khoái. “Tối mai sao?”
“Với tay bác sĩ chân ấy?”
“À. Tôi sẽ gặp anh ta ở một quán ăn cạnh rạp chiếu phim Bờ Tây. Chúng tôi sẽ dùng bữa, và ngay sau khi anh ta trả tiền bữa ăn tôi sẽ bắn gãy xương bánh chè anh ta.”
Jason cười toe. “Thế nào nếu tôi bắn hắn ta hộ em?”
“Đi tìm gã khốn của riêng mình mà bắn. Lần này là của tôi.”
Tiếng cười khúc khích khe khẽ của Jason khiến cô phải nhắm mắt lại lần nữa và cố gắng lờ đi thực tế rằng cô thích có sự bầu bạn của anh.
Bất chấp mọi thứ, cô vẫn thấy anh thật tuyệt.
Paul cũng tuyệt đấy thôi.
Giờ thì Sue đã thông suốt suy nghĩ, cô nhận ra lẽ ra cô nên biết Paul có nhiều bí mật mới phải. Người đàn ông đó chưa bao giờ đưa cô về căn hộ của anh ta, không bao giờ cho cô số điện thoại nhà riêng. Ồ phải, cô lại chơi đùa với một tên ngốc nữa.
Giọng Jason vang lên. “Tôi sẽ cử ai đó ở lại với em trong khi tôi đi gặp hắn ta.”
Chỉ có thế, ly rượu cô đã uống bắt đầu bốc lên. Cô ngồi thẳng dậy. “Tôi sẽ gặp anh ta.”
Cái cau mày của họ gặp nhau. “Sue, tôi không muốn hắn hoặc vợ hắn ở gần em. Tôi sẽ gặp hắn ta và sau đó có thể đưa hắn xuống thành phố để thẩm vấn.”
“Anh có thể mang anh ta đi sau khi tôi bắn nát đầu gối phải của anh ta.”
“Tôi không đùa đâu.” Anh lái xe vào sân trước nhà cô. “Nó có thể trở nên nguy hiểm và –”
“Anh đâu phải người mà anh ta biến thành đồ ngốc, hoặc nói dối đâu. Tôi muốn tự mình đối diện với anh ta.” Cô nhảy khỏi xe anh và bước vội về phía cửa nơi ánh sáng hiên nhà đang chào đón. Cô lục tung túi xách tìm chìa. Ánh mắt cô di chuyển xuống. Cô bất động. “Khỉ thật!”
Ngay trước hiên nhà cô là một phong bì, vài đóa hoa và một chiếc hộp bọc vàng dán nhãn Godiva.