Quan sát anh mở khóa cửa, Sue nhận ra đây là gì: là một cơ hội.
Còn nơi nào khác tuyệt vời hơn để tìm ra điểm yếu của một anh chàng đào hoa hơn là trong chính nơi riêng tư của anh ta chứ? Khi Jason đẩy cửa, Sue bước vào căn hộ tối. Anh phải có vấn đề chứ. Sau khi cô moi được chúng ra, chắc chắn sự nóng bỏng đến tan chảy của trong những nụ hôn của anh sẽ chẳng còn khiến cô hứng thú nữa đâu.
Khi mắt cô điều chỉnh để quen với bóng tối, Sue chuẩn bị tinh thần. Cô tưởng tượng ra mình sẽ thấy đầy rác và bánh pizza trên bàn cà phê. Có lẽ còn cả đồ lót bẩn và những chiếc tất bốc mùi trên sàn nhà nữa.
Chúa hẳn cấm cô bước vào phòng tắm trong khi còn ở đây. Và chỉ cần có thế, cô phải vào đó mới được.
Dẹp nhu cầu cần đi toilet sang bên và thề là cô sẽ không bắt đầu dọn dẹp đâu. Cô đã làm điều đó với một vài cậu bạn trai hồi đại học, cố gắng khiến một người đàn ông trở nên sạch sẽ bằng cách dọn dẹp căn hộ của anh ta. Chẳng được tích sự gì hết. Khi một người đàn ông không ngăn nắp, thì vẫn sẽ luôn là một người không ngăn nắp. Cô biết thế bởi cô đã trải qua năm năm trời lẽo đẽo theo sau dọn dẹp cho Collin. Cố gắng để trở thành người vợ hoàn hảo. Lập kế hoạch cho một cuộc sống hoàn hảo. Nghĩ rằng mình đã có được người đàn ông hoàn hảo.
Rồi cô phát hiện ra bộ đồ ngủ. Và tình nhân thật sự của anh ta.
Đèn bật sáng. Sue chớp mắt, và cô quan sát thấy nơi ở của Jason. Tin xấu là cô không thể buộc tội anh là một người bừa bộn được. Tin tốt là có lẽ cô sẽ tìm thấy điều đó trong phòng tắm.
“Em muốn uống gì không?” Anh bước vào bếp ngang qua phòng khách. “Tôi có cô ca, bia và rượu vang đỏ.”
“Không cần đâu.” Cô nhìn quanh phòng. Không thể gọi anh là kẻ bừa bộn được. Vài cuốn sách để trên sofa và một đôi giày bên cạnh bàn cà phê. Thiết kế trang nhã và nam tính. Một bộ ghế da màu kẹo bơ lạc đặt ở góc phòng và bộ tủ ly đặt một chiếc TV màn hình phẳng lớn cùng dàn âm thanh đặt đối diện. Tranh treo tường trông khá bắt mắt.
“Phòng tắm ở đâu nhỉ?” Cô nghiên cứu một bức tranh vẽ một con sói đơn độc.
“Cửa đầu tiên bên phía tay phải.” Anh bước ra phía sảnh. “Tôi quên đồ trong xe rồi. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô lao vào phòng tắm. Khi cô nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại, cô bắn thẳng đến chỗ tủ thuốc. Chắc chắn là thô lỗ khi lục lọi lung tung không gian cá nhân của một người, nhưng làm ơn đi, phụ nữ ai chẳng làm vậy chứ? Bên cạnh đó, cô tuyệt vọng quá rồi. Cô cần phải tìm ra điểm yếu của người dàn ông này. Cô cần bôi bẩn người đàn ông này, và cô cần làm thế thật nhanh.
Cô lục tìm qua vài lọ thuốc đau đầu và cau mày. Không có bao cao su, không có thuốc chữa bệnh lạ. Bên dưới tủ và trong ngăn kéo chẳng có gì ngoài sự nhàm chán. Không có đồ chơi tình dục hay sách báo khiêu dâm. Ngay cả nhà vệ sinh trông cũng gọn gàng sạch sẽ. Tốt thôi.
Cô cởi quần jean trong khi vẫn quan sát căn phòng. Không có thứ gì trang trí phòng tắm cả. Một tấm màn che sọc xanh trắng, một cặp khăn bông xanh lá cây.
Xong xuôi, Sue kéo quần lên, lau rửa cẩn thận và vội vã rời phòng tắm. Cô nghe thấy một tiếng kêu nhỏ xíu và dừng lại lắng nghe. Nhưng âm thanh mờ dần. Có lẽ nhà bên có một em bé.
Di chuyển dọc theo hành lang, cô bước đến phòng giải trí. Cô trông thấy một bức ảnh đóng khung trên kệ và muốn nhìn kỹ hơn trước khi Jason quay lại. Bức ảnh là anh chàng Jason trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát quàng tay quanh một phụ nữ lớn tuổi. Sue cho rằng đó là mẹ anh, mặc dù trông họ chẳng có điểm nào giống nhau. Có lẽ anh trông giống cha. Nhưng không có người cha nào trong ảnh cả.
Cô biết cảm giác không có cha là thế nào. Ngực cô siết lại đầy cảm thông. Có phải cha Jason cũng mất rồi không? Cô cầm khung ảnh lên. Tim cô thít lại trước chỗ trống bên cạnh Jason trong hình.
Cánh cửa mở ra. Cô bỏ khung lại vào kệ và di chuyển đến chỗ những cuốn sách. Kiểm tra xem anh đọc gì thì cũng không phải là rình mò cho lắm. Ánh mắt cô lướt qua vài tựa sách kinh dị và một cuốn lịch sử Houston. Và rồi ánh mắt cô ghim lại khi lướt qua tựa đề của bốn cuốn tiểu thuyết quen tuộc.
Tiểu thuyết của cô.
“Anh mua sách của tôi à?”
Anh xuống lấy cuốn sổ ghi chép trong ngăn kéo phụ trong ô tô. “Ừ.” Anh liếc nhìn lên. “Em hỏi cứ như thể ngạc nhiên lắm vậy.”
“Sao anh lại mua sách của tôi?”
Anh trông bối rối. “Sao lại không?”
“Nhưng... anh chẳng bao giờ đến bất kỳ buổi ký sách nào cả.”
Cô cắn môi, hy vọng anh không nghĩ rằng cô đang thấy thất vọng. Thật sự là cô không thất vọng, nhưng khi cô có địa chỉ của anh ở chỗ Lacy sau đám cưới để đưa anh vào danh sách ngưng gửi thư mời, cô cứ nghĩ anh sẽ theo Lacy và Chase đến buổi gặp mặt chứ.
Được rồi, vậy có lẽ cô có thất vọng.
“Vậy đó là lý do em loại tôi khỏi danh sách nhận thư mời à?” Anh nhíu mày. “Đó là lý do tôi có đăng ký nhận tin về các tác phẩm mới, thế mà lại chẳng thấy gì.”
“Tôi không loại anh khỏi danh sách nhận tin. Melissa quản lý mảng đó.”
Và đó là sự thật. Được rồi, một phần sự thật. Melissa quản lý; nhưng ừ thì, sau nụ hôn vô nghĩa và tuần chờ đợi vô ích một cuộc gọi, cô đã tự đưa ra quyết định của mình.
“Loại Jason Dodd khỏi danh sách đi,” cô đã nói vậy với quản lý của mình. Cô không đưa ra một lý do nào cả. Không phải vì cô không có nổi một lý do chính đáng. Cô không có hứng thú biết anh có vui sướng khi nhận được một lời mời đến một buổi ký sách mà anh sẽ chẳng thèm tham dự.
Jason quan sát cô. Ngay lúc này anh trông giống một cảnh sát hơn bao giờ hết.
“Gì nào?” Cô ước mi mắt mình ngừng co giật.
Anh giơ một tay lên. “Tôi đâu có nói gì đâu.”
Cô liếc nhìn lần nữa những cuốn sách. “Anh có đọc chúng hay anh chỉ mua để bày thôi?” Quay người lại, cô cố gắng quan sát anh y như cái cách anh đang quan sát cô.
“Bìa sách thu hút tôi.” Anh nhăn mặt. “Dĩ nhiên là tôi có đọc. Tôi đã nói với em là tôi thích sách của em mà.” Nắm chặt cuốn sổ ghi chép trong tay, anh bước vào bếp. Một lúc sau anh thò đầu qua cửa. “Giờ thì có lẽ em sẽ cho tôi vào nhóm phê bình của em chứ hả? Tôi có thể giúp em một vài thông tin về cảnh sát đấy.”
“Tôi có người giúp khoản đó rồi.” Cô bước qua cửa bếp.
“Thật sao?” Jason nhấc điện thoại lên. Chỉ có ít nhiều ngạc nhiên trong giọng anh.
“Thế nghĩa là sao?”
Anh nhún vai. “Không có gì, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” cô hỏi.
Trán anh nhăn lại, và anh trông như một cậu bé vừa mới bước vào một mê cung và không thể tìm thấy lối ra. Nhưng quá muộn rồi, anh đã bước vào đó.
“Đừng có mà làm thế,” Sue gắt.
Anh lắc đầu. “Được rồi, chỉ là vài chi tiết trong sách giống tiểu thuyết hơn là giống thực tế thôi. Tôi nghĩ một cảnh sát sẽ cung cấp cho em thông tin để các tình tiết thực tế hơn.”
“Chỗ nào vậy?” Cô di chuyển vào bếp và đứng cách anh một chiếc bàn. “Nhưng trước khi anh bắt đầu chỉ trích quá nhiều, anh nên biết người cung cấp tin cho tôi là một cảnh sát thật đấy.”
Jason cau mày. “Có phải Martin không?” Anh chỉ điện thoại vào cô. “Tôi đã bảo em rồi, thằng đó bị đần đấy.”
“Không. Là người tôi tôn trọng và tin tưởng hơn Martin nhiều.”
Jason quan sát cô. “Và rõ ràng là hơn cả tôi nữa.”
Cô cho anh một nụ cười cáu kỉnh. “À anh ấy tự nguyện cung cấp thông tin luôn đấy.”
“Được rồi, bất kể hắn ta nói gì với em thì đều muốn gây ấn tượng với em cả, có lẽ là để được mò vào trong quần em ấy chứ. Thế hoặc hắn là một tay cảnh sát bị đần không muốn –”
“Tôi chắc chắn Chase sẽ đánh giá cao ý kiến của anh.”
Mắt Jason mở lớn. “Chase giúp em á? Cậu ấy cũng đọc tác phẩm của em trước khi nó được xuất bản luôn hả?”
“À ừ. Được rồi, anh ấy không đọc sách. Tôi chỉ tham khảo ý kiến anh ấy thôi.”
Sue đang bắt đầu một danh sách câu hỏi về việc “tưởng tượng quá đà” đúng lúc điện thoại Jason reo. Anh giơ một ngón tay và trả lời.
“Jason Dodd đây,” anh nói vào tai nghe, nghe có vẻ giống cảnh sát lần nữa. “À chào mẹ.” Cung cách cảnh sát biến mất. “Phải, con đang định gọi cho mẹ[].” Vậy là anh có gọi cho ai đó. Chỉ không phải Sue.
Anh nhìn chằm chằm cô. “Không, con đang trông nhà cho Chase.”
Sue bước khỏi bếp. Rõ ràng anh sẽ không muốn bất cứ ai anh đang nói chuyện biết anh đang phải trông nom cô, bởi vì anh không hề đề cập đến cô. Trong khi bước khỏi phòng để bớt xâm phạm sự riêng tư, cô vẫn dỏng tai lắng nghe.
“Con quên sạc điện thoại mà. Mọi chuyện ổn cả chứ ạ?” Anh di chuyển tới bên cửa và nhìn chằm chằm cô.
Cô giả vờ quan tâm tới bộ sưu tập sách của anh lần nữa.
“Không, con sẽ gặp mẹ trong vài ngày nữa nhé. Con cũng vậy.” Anh gác máy.
Cũng vậy cái gì cơ? Có phải ai đó vừa nói Em yêu anh[] không?
Không chờ anh đọc thấy câu hỏi trong mắt mình, Sue quay người đi. Không phải là cô có bận tâm xem ai vừa gọi tới. Tuy nhiên, như cô mong đợi, vấn đề của Dodd đây rồi. Người đàn ông này dường như có một cô bạn gái nhưng không hề cảm thấy hối hận về việc đụng chạm, hôn cô, và chơi trò chơi đấu trí tình dục.
Hiện thực châm chích cô, và cô không hoàn toàn hiểu được cảm xúc đó. Đây là những gì cô muốn, phải vậy không – khám phá ra tất cả những bí mật nhỏ bé bẩn thỉu của anh?
Cô nghe thấy anh tiến lại phía sau mình. “Em có chắc là không muốn uống gì không?”
“Tôi ổn mà.” Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh đóng khung. “Đây là mẹ anh à?”
Khi anh không trả lời, cô ngước nhìn anh. “Kiểu thế,” anh nói.
“Kiểu thế á? Giống kiểu anh có một con mèo à?” Giống kiểu anh có một cô bạn gái à? Và giống kiểu anh không nói với cô ta là anh vừa gác máy và kiểu hôn tôi nguyên ngày à?
Trán anh nhăn lại. “Cái đó khác.”
“Khác cái gì? Kiểu có một người mẹ và một con mèo là khác à? Phải rồi, tôi đồng ý, khác quá ấy chứ.”
Anh bắn cho cô một ánh nhìn bối rối. “Tôi đang nói là con mèo của tôi không thấy ra ngoài chào đón tôi.” Anh bước vào phòng khách. “Nó thường chào mừng tôi ngay ngưỡng cửa cơ mà.”
“Kitty, kitty,” Sue lên tiếng, và quay lại nhìn Jason. “Tên nó là gì?”
Anh đưa cô một ánh nhìn trống rỗng. “Tôi không đặt tên cho nó.”
Sue bước tới chỗ rèm cửa, một trong những nơi ẩn náu yêu thích của Hitchcock, và nhìn vào phía sau. Không thấy gì.
“Thế tên nó chỉ đơn giản là mèo con thôi à?”
“Không.”
“Anh nuôi nó bao lâu rồi?”
“Sáu hay bảy tháng gì đó.”
Miệng Sue rớt xuống. “Và anh không buồn đặt tên cho nó sao?”
Anh bắn cho cô một cái nhìn, vừa tội lỗi lại vừa như thể anh vừa giẫm phải một mớ hỗn độn. “Tôi không đặt tên cho nó bởi vì tôi không chắc sẽ nuôi nó.”
“Có vấn đề trong việc phải cam kết lâu dài.” Cô lẩm bẩm.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Cô quỳ gối và nhòm xuống gầm sofa. “Nó là con đực hay con cái?” Jason không trả lời, và cô ngước nhìn anh. “Đừng nói với tôi là anh không biết đấy.”
Anh nhún vai. “Đó là vấn đề riêng tư. Tôi không nghĩ cần phải biết.”
“Bác sĩ thú y của anh không nói cho anh nó là đực hay cái à?”
“Nó chưa ốm bao giờ.”
“Và nó cũng chẳng có kiểu ảnh nào cả.” Cô trao anh một ánh mắt nghiêm nghị. Ông chủ tồi tệ. Cô thêm vào danh sách các vấn đề của anh.
“Ảnh á? Kiểu ảnh nào mà một con mèo lại cần chứ?”
Cô thậm chí không thèm ngước nhìn lên. “Anh có một con mèo được sáu tháng rồi, anh không mang nó đến bác sĩ thú ý, không đặt tên cho nó, không biết giới tính của nó, và anh vẫn chưa quyết định anh có muốn giữ nó lại hay không sao?” Phải rồi, vấn đề của anh đang tăng dần theo cấp số nhân rồi. Cô đứng lên lại và nhìn quanh. “Có lẽ anh đã thả nó ra và nó tìm thấy một người chủ tốt hơn rồi đấy.”
Anh cau mày. “Không, nó ở trong nhà mà. Tôi chắc chắn đấy trước khi tới nhà Chase.”
“Nó có biểu hiện gì lạ không?” Cô hỏi. “Có lẽ chỉ là nó không thích tôi thôi.”
“Không đâu, nó thích tất cả các cô gái khác mà.”
“Tất cả cơ à.” Cô bắn cho anh một ánh nhìn khác.
“Em nghe như đang ghen ấy nhỉ.”
“Làm ơn đi.” Cô hy vọng giọng mình có vẻ thuyết phục. Không phải là cô đang ghen đâu nhé. Không hẳn.
Anh nhìn đồng hồ. “Tôi cần gọi điện hoặc tôi sẽ lỡ mất cuộc gọi. Em đã xem qua phòng ngủ của tôi chưa? Nó có thể đang ngủ trên giường tôi đấy.”
“Anh ngủ với nó mà không biết tên nó. Đúng là đàn ông.”
Anh lờ đi lời nhận xét châm biếm của cô. “Xem qua cả gầm giường nữa nhé.” Anh bắt đầu bấm điện thoại.
Sue biến mất phía cuối hành lang sau đó do dự. Ý tưởng bước vào phòng ngủ của aJason mang một cơn nhộn nhạo mới đến dạ dày cô. Sue nghe thấy anh nói chuyện với ai đó việc việc kiểm tra biển số xe mà anh đã ghi lại trước đó. Cô lắng tai nghe.
“Tôi không nghĩ là anh đã bắn được hắn.”
Vậy là họ đã không thấy chiếc xe đã theo dõi họ. “Được rồi, gọi cho tôi khi có thông tin gì nhé,” Jason nói. “À. Tôi có số điện thoại khác nữa đây.”
Cô tiếp tục bước dọc hành lang tới cánh cửa cuối cùng bên phải. Nó đang được mở hé và cô có thể trông thấy chiếc giường cỡ đại lộn xộn với ga trải màu đen.
Đen á? Kiểu người nào lại dùng ga trải giường đen chứ?
Kiểu có một con mèo mà không đặt tên cho nó.
“Kitty?” Cô bật đèn. Mắt cô tìm kiếm... lén lút... Dù cô không biết tại sao nữa. Cô đã tìm thấy tất cả những điều bẩn thỉu mình cần. Jason Dodd có đầy vấn đề. Vậy thì tại sao sự thu hút kia vẫn không biến mất?
“Tìm thấy chưa?” anh gọi .
“Chưa.” Cô quỳ trên tay và đầu gối và nhòm xuống gầm giường. Cô tìm thấy ít bụi bẩn và... cái gì kìa...?
Trượt sâu hơn vào trong cô khẳng định lại nghi ngờ của mình. Chuẩn rồi. Một cái bao cao su. Có gân và... cỡ đại?
Cỡ đại.
Miệng Sue khô lại. Cô lùi lại và đâm sầm vào thức gì đó vững chắc. Thứ gì đó rắn chắc chủ sở hữu của cỡ đại.
Cô liếc qua vai, mắt cô lang thang đến khóa quần của anh. Chưa bao giờ trông thấy thứ gì lớn hơn cỡ trung bình, cô không thể ngăn bản thân khỏi nỗi tò mò. Cô nhớ lại cảm giác sự cứng rắn của anh áp vào cô sớm nay nhưng không nhận ra rằng nó có thể lớn hơn được nữa.
“Nó có dưới đó không?” anh hỏi.
“Không.” Cô ép mắt mình hướng lên trên. Bị cám dỗ bởi việc muốn nói với anh thứ cô vừa tìm thấy, nhưng điều đó liệu nghe có giống ghen không? Đột nhiên, Sue nghe thấy một tiếng động khác: tiếng rên khe khẽ. Cô đứng bật dậy và đi theo tiếng kêu đến cánh cửa tủ khép hờ. Kéo nó mở ra, cô nhìn chăm chú vào bên trong.
Ở đó, trong góc, giữa vài đôi giày, cô trông thấy ‘nó’.
Sue nhìn Jason đang đứng ở chân giường. “Tôi tìm thấy mèo của anh rồi này.”
“Tốt.”
Cô mỉm cười. “Và tôi nghĩ tôi có câu trả lời cho một câu hỏi khác.”
Chân mày anh nhíu lại. “Câu hỏi gì.”
“Nó là con cái. Và anh có thể bắt đầu nghĩ tên cho nó đi. Nó có lẽ sẽ nói rằng tên Mama[] nghe ổn đấy.”
Mắt Jason mở lớn. “Không!” Anh ló đầu vào trong tủ quần áo. “Khốn kiếp.”
Sue cười toe toét. “Hẳn đây là nhược điểm mà anh đã không xem xét kỹ hử?”
Hai mươi phút sau khi tìm thấy con mèo, Jason ngồi bên bàn làm việc trong phòng ngủ thứ hai cố tìm hiểu xem tại sao máy tính của anh lại không nhận lệnh in cuốn sách của Sue. Sue ngồi trên sàn nhà, thì thầm với Mama cùng năm con mèo con của nó.
Có gì đó thật thú vị khi Sue tham gia cùng anh và mèo của anh trong phòng ngủ. Nhưng Sue đã gửi đi thông điệp rất nghiêm túc. Nó chẳng có chút nghĩa lý gì, nhưng anh tôn trọng mong muốn của cô. Bây giờ thôi. Jason Dodd không phải một người hèn nhát. Và anh biết khi một người phụ nữ muốn mình. Sue muốn anh, cô chỉ... đang cố đấu tranh với nó bởi vài lý do nào đó.
Điện thoại reo ngay cạnh chiếc máy in, anh nhấn loa ngoài và lên tiếng. “Hello?”
“Tưởng cậu đang ở nhà tôi cơ mà.” Giọng Chase oang oang trên loa.
Jason quay về phía Sue. Đôi mắt xanh mở lớn và miệng cô mấp máy từ, Không. Thực tế rằng cô không muốn Chase biết cô đang ở đây khiến Jason thấy thật nhức nhối nhưng rồi anh nhận ra anh cũng chưa sẵn sàng công khai điều đó. Chúa biết Lacy sẽ nói gì. Anh yêu quý vợ Chase và khá chắc chắn rằng cô cũng cảm thấy như vậy về anh, nhưng cô dường như không mấy quan tâm đến lối sống của anh.
Jason nhìn trở lại điện thoại. “Tớ về nhà để cho mèo ăn.”
“Mèo của cậu á?” Chase hỏi. “Cậu chưa bao giờ nói với tôi là cậu nuôi mèo.”
Jason cau mày nhìn về phía Sue, người rõ ràng là đang rất thích thú quan sát anh vật vã trong việc trình bày về con mèo vớ người khác. “Tôi không biết là mình lại cần sự cho phép đấy. Cậu là ai, cảnh sát mèo à?”
“Không,” Chase nói. “Xem nào, lý do tôi gọi là tôi đang có một cô vợ đang cuống lên ở đây, và tôi cần chút không gian cho riêng mình.”
“Chuyện gì vậy?” Jason cắm điện và khởi động lại máy in.
“Là về Sue.” Jason dừng lại và nhìn về phía người phụ nữ đang được nhắc đến.
“Cô ấy thì sao?”
“À, sau sự cố con chuột, tớ cứ thắc mắc mãi. Lúc chiều tớ có gọi mà chỉ nghe thấy máy trả lời tự động.”
“Và?” Jason nín thở.
“Và tớ nghĩ có thể tớ biết ai là người đã gửi con chuột chết đó.”