Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ôi trời ơi!” Cô gái tóc nâu lom lom nhìn khẩu súng trong tay anh. Nàng quỳ thụp xuống, kéo con chó lại gần. “Đừng bắn! Nó không cắn đâu.”

Chase nhận ra súng mình đúng là đã chĩa vào con chó và bây giờ thì chĩa thẳng vào cô gái đang quỳ, tay ghì chặt con chó trông giống quái nhân Yoda vào ngực. Anh hạ súng, đẩy mình ra khỏi tường. “Tôi không định bắn đâu mà. Tôi cần cô giúp.”

Cô gái nhìn trân trân vào vai anh, chiếc áo thun màu nâu sáng giờ sẫm lại vì máu khô. Đoạn nàng chuyển qua chăm chú nhìn thẳng mặt anh. “Ôi trời ơi!”, nàng lặp lại, mặt cắt không còn hột máu

Cái câu “Ôi trời” thứ hai mách cho Chase biết rằng cô ta nhận ra anh. Phải mà, bản mặt anh đã được phát đi khắp các bản tin thời sự trên bang Texas rồi. Mẹ kiếp

“Cô ở nhà một mình à?” Cơn đau lẩy bẩy trong giọng nói của anh.

“Không! Chồng tôi nữa chứ.” Mắt cô gái lại mở lớn, sau đó liếc sang trái khi cô vén tóc ra sau tai trái.

Chase đọc lại từ “Ly dị” trên ngực áo cô nàng. Vốn là cảnh sát chìm, anh thận trọng khả năng nói dối kém cỏi của người ta - điều này giúp cho công việc của anh dễ dàng hơn gấp bội. “Đứng dậy đi!”

Cô gái đứng lên, tay vẫn ôm chặt con chó đang run rẩy “Hay tôi nhắm mắt, quay mặt đi, rồi anh biến mất nhé? Sau đó, tôi sẽ vờ như chưa bao giờ thấy anh.”

“Có thực sự cô sẽ làm thế?” anh nhìn nàng chăm chú, bụng cũng muốn tin lời hứa vừa rồi.

Cô gái lại tròn mắt liếc sang trái. “Thực chứ sao không.”

Nếu không bị mười kiểu cơn đau hùa nhau hành hạ, chắc chắn anh đã cười phá lên vào cái khả năng không biết nói dối của cô nàng. Còn nữa, nếu không vì đau, anh sẽ không muốn dời chân đi. Ánh mắt anh lại quét qua người cô lần nữa. Ít nhất anh đã ghi nhận hết M.O (Modus operandi: biệt ngữ trong ngành cảnh sát, dùng để miêu tả nhân dạng và cách thức vận hành của tội phạm) của nàng – đã ly dị chồng, vừa xinh, vừa ngồ ngộ, gần như là khi khai thì khai thật – hay đúng ra là khi nói dối thì nói dối rất kém.

“Ta cứ vào nhà đi đã.” Quên là tay vẫn cầm súng, anh ra dấu bảo cô đi trước.

“Xin anh, anh đi ngay cho.” Giọng cô gái run rẩy.

Ráng hít thở sâu, anh đã định làm theo lời nàng van nài. Nhưng bước chân tiếp đến đã quẳng anh ngược lại bức tường thực tai. Chắc chắn anh chưa đi hết dãy nhà này, cảnh sát sẽ ập đến. Như thế anh chẳng làm quái thế nào mà còn cơ hội chứng minh mình không dính dáng đến vụ hạ sát Stokes, hoặc chứng minh anh không lấy chỗ ma túy có được từ vụ khám nhà do anh và Zeke cùng làm tháng trước. Khỉ thật, sao lúc trước anh chẳng khi nào nghi Zeke lấy chỗ cocain ấy nhỉ?

“Tôi không thể đi.” Anh bảo, “Nghe này, tôi biết cô sợ và không tin tôi. Cô có mà điên mới tin tôi. Nhưng tôi không làm hại cô đâu. Thiên hạ nói gì cũng mặc. Sự thật là tôi bị gài bẫy, với lại… Mẹ kiếp, tôi vô tội.”

Cần cổ mảnh mai của nàng động đậy như thể Lacy cố nuốt sự thật khó tin ấy. Nhìn thoáng cặp mắt chất chứa kinh hoàng của nàng, Chase biết cô gái chưa thể tin anh được.

“Nào vào nhà đi đã.” Lần này anh ngoắc bàn tay thay vì ngoắc khẩu súng. Cô sẽ an toàn khi ở cùng tôi, thề đấy.”

Cô gái lùi lại, loạng choạng, suýt ngã. Bình thường, Chase sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội nhào tới đỡ một cô gái như nàng trong vòng tay. Nhưng sau khi bị đánh tơi bời, bị trúng đạn, và nhảy liều từ trên cầu xuống hồ, việc nhào tới này dường như là không thể. Chờ nàng đứng vững trở lại, anh hất đầu về phía nhà chính. “Đi thôi.”

Ánh mắt nàng liếc qua cái áo đẫm máu của anh như thể đang suy tính xem mình có được bao nhiêu cơ hội để áp đảo anh.

Bản thân cũng lo mình tạo điều kiện cho nàng làm thế, nên anh ưỡn thẳng hai vai. Cơn đau xoắn xít xuống tận ruột gan. Anh nhất định không nao núng. “Đi mau.” Anh định làm bộ dữ dằn, nhưng lập tức hối hận khi thấy vẻ hoảng sợ bao trùm gương mặt cô gái.

Nàng ngẩng cao đầu bước đi. Anh đi kè sát bên, đề phòng nàng làm bậy. Khi nàng mở cửa sau, anh ngáng một chân ngay mép cửa. Nàng vấp chân anh khi định lần cuối cùng lao nhanh vào trong khóa cửa nhốt anh ở ngoài. Quên phắt khung xương Chase quặn hơi từ bụng để thốt lên tiếng gầm. Con chó đáp lại bằng tiếng ẳng giận dữ khi Chase túm lấy khuỷu tay nàng. Không muốn thêm vài vết răng chó cắn vào bản liệt kê các vết thương hiện có, anh buông cô gái ra.

Quay ngoắt người, nàng trừng mắt nhìn anh . Đôi mắt nàng mở lớn. Lửa thịnh nộ ngùn ngụt trong cặp mắt xanh biếc. Trước khi để cơn giận kịp biến thành hành động, anh nhanh tay lôi nàng vào trong. Tiếp theo anh đóng sập cửa, mắt không rời nàng một giây. Cho đến khi anh thuyết phục được nàng rằng mình không có ý định hại nàng hay con chó kỳ quặc kia, thì nàng sẽ không chịu làm con tin ngoan ngoãn tự nguyện bao giờ.

“Ngồi xuống đây.” Anh chỉ tay vào ghế sofa bằng da màu trắng. Trong khi nàng ngồi xuống, anh xem xét căn phòng. Ghế sofa, ghế tựa… từ khóe mắt anh thoáng thấy có cái gì động đậy. Chase vặn người lao đến chỉ để đối mặt với con mèo mướp béo múp lông hung đỏ đội… mũ ông già Noel. Tuy cơn hoảng hốt của anh vơi hẳn, cảm giác tò mò lại tăng gấp bội.

Anh chớp mắt nhìn lại cho kỹ. Con mèo Noel đủng đỉnh nhìn lại khắp lượt anh, rồi như thể thấy anh chán ngắt, nó quay lại ngủ tiếp. Giờ anh mới để ý tiếng nhạc trong phòng, bản “Tiếng Chuông Ngân.” Anh ngửi thấty mùi bánh gừng và mùi cành thông – mùi Giáng sinh.

Chase vuốt mặt, tiếp tục xem xét xung quanh. Màn hình tivi cực lớn, kiểu dáng hiện đại đang câm lặng mở trong một góc phòng, trong khi chiếc đồng hồ lên giây cót kiểu cổ đang đều đặn gõ nhịp thời gian trong góc phòng bên kia.

Đến bên chiếc ghế có máy mát xa hiện đại, anh dựa vào nó đứng cho vững. Chase chưa bao giờ thấy một kiểu kết hợp vật dụng phong phú đến vậy. Chiếc ghế sofa trông đắt tiền và kiểu dáng hiện đại, nhưng cái ghế tựa màu xanh nhạt trông cũ kỹ bợt bạt làm sao, và cần được lợp lại lớp bọc.

Đầu gối anh vô ý đụng mạnh chiếc ghế mát–xa đặt không hợp chỗ khiến nó hoạt động, rung bần bật và kêu ro ro. Chase bật ngửa. Con mèo Noel ngóc đầu lên, kêu meo meo ra ý khen ngợi rồi thoải mái rúc vào lòng ghế. Tiếng nhạc Giáng sinh vang vang. “Chuông giáo đường ngân vang…”

Chase nhướng mày nhìn cô gái. Con chó ngồi trong lòng cô lắc lư cái đầu to cộ và suýt nữa thì làm rơi cặp sừng tuần lộc.

“Cô có biết là bây giờ không phải mùa Giáng sinh chứ?” anh hỏi.

Không thèm trả lời, nàng kéo gấu áo xuống và quay mặt ra hành lang, trông theo một con mèo khác vừa bước vào. Con mèo mướp nhưng lông trắng này đang mặc trang phục yêu tinh, lắc lư làm dáng trước khi nhảy lên ghế tựa cùng con mèo hung đỏ đội mũ ông già Noel.

“Được rồi, chuyện này lạ lùng thật đây.” Chase bảo và đưa mắt dò xét cô gái.

Nàng vẫn không trả lời. Thình lình, một giọng nói từ phòng bên vọng sang, “Ăn cá ngừ đi.Nhớ mua thêm ba lít sữa.”

Chase quay ngoắc người, giương súng lên theo bản năng. Anh phóng đến lối vào bếp, mắt đảo qua đảo lại từ cô gái sang hướng phát ra tiếng nói.

Nàng rúm người trên sofa “Anh định bắn tủ lạnh nhà tôi đấy à?”

Súng vẫn lăm lăm trong tay, anh trợn mắt ngó nàng. “Tủ lạnh biết nói ư?”

Nàng gật đầu, nhét gấu áo chèn giữa hai đùi để trần.

Ấn tượng mạnh mẽ nàng gây cho anh chuyển sang một cấp bậc mới. Tất nhiên, nàng vẫn giữ nguyên điểm mười trên nấc thang sắc vóc. Anh cỡ nào cũng cá rằng kỹ năng nói dối của nàng chưa hề tiến triển, nhưng định nghĩa của anh rằng nàng hơi ngồ ngộ đã không còn hợp nữa. Cô nàng này, cùng chó mèo mặc quần áo Giáng sinh của mình, cùng ghế mát-xa phát rung và tủ lạnh biết nói, đã nâng định nghĩa của điên khùng lên một cấp bậc hoàn toàn mới.

Anh rướn người ngó qua món vật dụng lạ đời. Tủ màu bạc từ trên xuống dưới kiểu sáng trông như vừa được rinh từ phim khoa học viễn tưởng. Anh liếc nàng. “ Còn đồ dùng nào biết nói nữa không?”

Nàng tỉnh bơ, làm như câu hỏi đó chẳng có gì lạ lắm. “Còn lò vi ba và thùng rác. Cả con cá treo tường kia. Nó biết hát đấy.”

Chase chớp mắt, cố tiêu hóa thông tin kỳ cục ấy. “Thế cô tên gì vậy?” Có lẽ anh đã chết dưới lòng sông và đây là Địa ngục… hay là Lò luyện ngục cũng nên, anh cho là thế, vì dưới Địa ngục không thể có người đẹp nhường kia.

“Lacy.” Nàng do dự. “Thế anh tên gì?” Nàng hỏi thêm như thể đã hồi tâm chuyển ý.

Anh quay sang tivi. “Chẳng phải họ thông báo rồi ư?”

“Tôi tắt tiếng. Tôi chỉ thấy ảnh của anh thôi.”

Ít nhất về điểm này, cô gái không nói dối. Anh lết đến bên chiếc ghế cũ và ngồi ngay xuống trước khi ngã quỵ. “Chase Kelly.” Anh đáp. Thấy cồm cộp sau lưng, anh quơ tay ra sau lôi ra một chiếc khăn tắm ướt nhẹp và điện thoại màu tía.

“Anh đã làm gì?” Nàng vuốt ve con chó ngọ nguậy, mắt dán vào chiếc điện thoại. “Nếu anh… không ngại tôi hỏi.”

Anh nghe thấy vẻ ngần ngừ trong lời nàng như thể nàng không rõ liệu mình có thực sự muốn biết hay không. Dù nỗi hoảng sợ vẫn còn nhuốm mắt nàng, nhưng giờ trong ấy lại sôi sục thêm vẻ giận dữ.

“Tôi là cảnh sát trong đội phòng chống ma túy,” Chase đáp. “Một đồng sự gài bẫy vu cho tôi là cớm bẩn. Tôi đã chẳng làm gì cả.” Bỏ khăn tắm và điện thoại xuống nền nhà lát ván gỗ, anh cố nén tiếng rên khi ngã người tựa vào lưng ghế.

Con chó ve vẩy đuôi trong lòng nàng Lacy không hề nhúc nhích. “Anh bị… gán tội gì?”

Dù có thể nói dối, anh không thấy có lý do cần phải làm thế. “Tôi nghĩ là họ buộc tội tôi lấy trộm ma túy và có lẽ là giết hại một đồng sự khác. Tôi bị gài bẫy.”

“Thế ư?”

“Cô không tin chứ gì?”

Nàng bậm môi dưới vào, môi dưới bật ra, ươn ướt, hồng hơn môi trên một chút. “Tin chứ.” Nàng cọ cằm vào vai trái

“Không, cô chẳng tin,” Chase bóc mẽ. Mắt nàng mở to và anh giơ tay trấn tĩnh. “Không sao đâu. Cũng không trách cô được. Nếu ở địa vị của cô, tôi cũng không tin lời mình.” Anh gục đầu vào lòng bàn tay và day day thái dương. Sao tên Zeke lại làm thế này? Tại sao?

“Anh nên đi ngay trước khi chồng tôi về,” nàng nói.

Anh nhìn quanh căn phòng. Trên kệ lò, bên trên lò sưởi, bày một dãy ảnh lồng khung kính. Đa phần ảnh chụp mèo và con chó lạ lùng, duy chỉ có một bức hình người phụ nữ đứng tuổi. Một tấm khác là hình cưới trắng đen. Người phụ nữ trong hình tóc màu đen, nhưng không phải Lacy.

Anh lại quay sang nhìn nàng. “Cô đang nói dối.”

“Đâu có. Chắc chắn ông xã tôi đi mua… sữa.” Nàng hất đầu về hướng bếp. “Thế anh không nghe tủ lạnhvừa nhắc à? Tụi tôi hết sữa rồi.” Mặt nàng tái nhợt, mắt chớp lia lịa.

Anh tin lời tủ lạnh chứ không tin nàng. Anh đứng lên, đi sang chỗ nàng. Mỗi bước đi mở ra một cơn đau mới. “Cho tôi xem tay trái của cô.”

Nàng liếc xuống nơi năm ngón tay mình đang giấu trong lớp lông chó xoăn xoăn. “Tôi… tôi không đeo nhẫn cưới.”

“Thế cái áo thun thì sao?”

Nàng nhìn xuống áo và hai má ửng màu. “Áo này cũ rồi. Trước tôi có ly dị nhưng sau lại tái hôn mà. Người ta ai mà chẳng ly dị rồi tái hôn. Lắm lần.”

“Vậy thì cô chẳng còn tuyệt vọng hay dễ thương gì nữa phải không?” Anh hối hận vì trót cợt nhả ngay khi vẻ hoảng hốt loạn bùng lên trong mắt nàng. “Xin lỗi. Tôi không có ý đó… Tôi sẽ không làm hại cô đâu.”

Anh nhìn quanh phòng, phát hiện thêm nến thơm mùi ngày lễ đang cháy bập bùng. “Nghe này. Tôi cần nơi để ẩn mình một thời gian. Ngay khi nào lấy lại sức, tôi sẽ đi khuất mắt cô ngay. Tuy nhiên, từ nay tới đó, cô nên thành thật với tôi. Ngoài cô ra, còn ai sống ở đây nữa không ?”

Nàng nhìn hai con mèo nép bên nhau trên ghế mát-xa đang rung. Đoạn nàng chậm rãi quay sang anh. “Tôi sống một mình, nhưng bạn tôi hay ghé lắm.” Lần này, nàng không chớp mắt.

“Thế chốc nữa đây, cô có chờ ai đến không , ngày hôm nay hay là tối nay ấy?” Anh nhận thấy bản nhạc đang chơi là bài “Ông già Noel đến rồi.”

Lacy chớp mắt. “Có.”

“Đừng có nói dối.” Anh ngồi xuống cạnh nàng khiến mặt ghế sofa kẹt lên dưới sức nặng của anh. “Tôi sẽ không làm hại cô hay đám chó mèo Noel nhà cô đâu.”

“Tôi không phải loại người hẹp hòi đến người ta phải hẹn trước khi ghé thăm.”

“Tôi chưa bao giờ bảo là cô hẹp hòi.” Có lẽ, kỳ cục thì đúng hơn. Dựa lưng lên ghế sofa mềm mại, anh nhắm mắt cố quên cơn đau khủng khiếp đang giần giật trong người mình. Cố thả lỏng cơ bắp, anh lắng nghe tiếng nhạc bài “Chú tuần lộc Rudolph mũi đỏ.” Và đặt súng trên lòng mình. Hệ thống sưỡi trong nhà khiến không khí hết lạnh, chiếc đồng hồ quả lắc tích tắc, nhạc tiếp tục chuyển sang bài khác. Cô gái cựa quậy. Chiếc sofa lún xuống. Chase mở bừng mắt. “Cô định đi đâu thế?”

“Đi vệ sinh.” Cô gái lại tái mặt, ngồi thẳng lại

“Nhà vệ sinh ở đâu?” anh hỏi. Khi nàng chỉ tay về phía bếp, anh đứng dậy. “Nào thì đi.”

“Thôi khỏi.” Nàng lại lọt thỏm xuống sofa.

“Tôi sẽ không nhìn chúng đâu, nếu đó là điều cô ngại. Anh chống tay lên lưng ghế để đứng vững. Động tác này làm còng số tám còn giắt bên thắt lưng anh kêu lẻng xẻng. Cho tay vào túi quần sau, anh lần tìm chìa khoá. Khi chạm tay vào nó anh thở phào nhẹ nhỏm. Vẫn biết cô gái sẽ phản đối, nhưng trước khi thuyết phục được cô tin anh, Chase không còn lựa chọn nào khác. Anh tháo còng khỏi thắt lưng.

Nàng trợn mắt nhìn chiếc còng. “Tôi không có bí đến mức đó đâu.”

“Thôi nào.” Anh ra hiệu cho nàng đứng dậy

Nàng đẩy con chó đang ngồi trên lòng xuống và đi nhanh ra bếp.

“Đừng có nhanh thế chứ.” Anh nắm cánh tay nàng.

Lacy tái mặt nhìn vào vai anh. “Anh đang chảy máu kia kìa”

Anh liếc xuống, trông thấy máu tươi lấm tấm trên áo. “Đi vệ sinh ngay đi Lacy. Tôi không có thời gian giỡn chơi đâu.”

Chuông điện thoại reo làm anh im bặt. Niềm hy vọng rạng rỡ trong đôi mắt xanh của nàng. “Nếu tôi không nghe máy, người gọi sẽ báo cảnh sát cho xem.”

“Phải phải, và nếu có nghe máy, cô sẽ nói điều gì đấy gợi ý mách họ. Thôi, ra phòng vệ sinh đi.”

Chợt máy ghi âm tự động phát tiếng. “Xin chào, bạn vừa gọi đến dịch vụ nhiếp ảnh Lacy Maguire. Chắc là hiện tôi đang ở trong studio dán mắt vào ống kính, cho nên cứ để lại lời nhắn và tôi sẽ gọi lại ngay.”

“Lace!” Tiếng phụ nữ mồn một gào lên từ đầu dây bên kia. “Mẹ thất vọng về con quá! Con cũng biết mẹ cảm thấy thế nào khi người ta cúp ngang mẹ mà. Giờ thì mẹ đã thấy chuyện đời sống tình dục của con không phải là chuyện của mẹ, nhưng mẹ là mẹ của con. Nếu con không tâm sự với mẹ về chuyện này thì có có thể nói với ai chứ?”

Mắt Chase mở lớn nhìn biểu hiện trên mặt Lacy Maguire. Giọng nói trong máy ghi âm lại tiếp. “Bởi vì mẹ biết ngày hôm nay với con khó khăn thế nào, nên mẹ sẽ tha thứ cho. Nhưng chớ có tái phạm đấy! Mà cũng đừng để ngày hôm nay làm con buồn. Chào nhé con yêu. Chụt. Chụt.”

Máy ghi âm tắt ngấm. Lacy quay qua anh ngọn lửa trong mắt nàng bùng lên dữ dội hơn. “Đừng có trông khoái trá như thế.”

“Vẻ mặt này không phải là đang khoái trá gì đâu. Mà là đau đấy. Tôi đang đau muốn chết đây. Đi vệ sinh ngay đi.”

“Đi cùng anh thì tôi sẽ không đi đâu.” Hai vai nàng đanh lại, dáng đứng kiên cường cho anh thấy rõ thêm về tính cách của nàng. Cô này ấy à, không phải là thứ chết nhát.

“Vậy thì để tôi kiểm tra đã,” anh nói.

“Anh tưởng tôi giấu súng trong toilet chắc?”

“Không. Nhưng biết đâu cô có lối thoát hiểm ra cống lớn hoặc đường truyền Internet tốc độ cao nối với toilet thì sao?”

Anh chen qua nàng để liếc vào trong nhà tắm không bồn tắm. Nhìn chung, mọi thứ đều có vẻ bình thường. Chỉ có điều nắp bồn cầu hình cá bơi tung tăng.

Anh bước ra ngoài, ra hiệu cho nàng vào và quay lưng lại. “Đừng có đóng cửa.”

Anh đứng dựa vào máy giặt và máy sấy kệ thành hàng ngang sát tường chờ đợi.

Anh quay lại khi nghe tiếng giật nước. Khi nàng xuất hiện, có một vẻ lấp lánh trong mắt nàng làm anh không ưa. Chắc anh phải còng tay nàng vào đâu đó trước khi lục tủ thuốc tìm kháng sinh và thuốc giảm đau. Tuy không đói nhưng Chase sực nhớ suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ qua mình chưa ăn uống gì cả, anh quyết định xem xem cái tủ lạnh biết nói kia đang chứa những gì. Anh trộm nghĩ không biết nó có trả lời khi anh hỏi không đây.

“Cô có thứ gì cho tôi ăn được không?” Anh đẩy nàng tới trước. “Bánh mì hay sữa gì đó?”

“Lúc nãy anh không nghe à? Nhà tôi hết sữa rồi.” Nàng chỉ tay vào ổ bánh mì trên bàn bếp. “Tôi đâu có chờ khách nào tới. Nhưng anh cứ tự nhiên dùng bánh mì.”

“Cô có muốn ăn gì không ?” anh hỏi.

“Sao tự nhiên miệng tôi đắng nghét.” Nàng mỉa mai sâu cay.

Anh kéo ghế tựa ra giữa phòng. “Ngồi xuống đây và cố thật hết sức mà tin tôi.” Thấy trên quầy bếp có sao, anh kéo ghế ra xa tầm với tay.

Mắt vẫn cảnh giác theo dõi nàng, anh lục lọi tủ lạnh. Anh tìm thấy trong tủ có mấy bát đồ ăn còn từ bữa trước, nhưng Chase chọn lấy lọ mứt. Anh lôi từ trong máy rửa chén cửa mở toang ra một chiếc thìa, anh phết tùm lum mứt dâu tây lên lát bánh mì. Anh gập đôi lát bánh và cắn ngập răng vào miếng sandwich mềm mềm. “Cảm ơn nhé.”

“Ăn cá ngừ đi. Nhớ mua thêm ba lít sữa,” chiếc tủ lạnh đay nhiến và Chase chán nản lắc đầu.

Chuông điện thoại lại vang lên. Máy ghi âm lại trả lời và một giọng nữ vang lên bên đầu dây. “Ê nhỏ. Tớ nghĩ giờ này cậu đã lật coi qua chủ đề Kathy chọn cho tối mai rồi. Cậu mở email ra xem chưa? Nếu chưa thì xem ngay đi. Tớ thề cô nàng chỉ còn thiếu vài cọng khoai tây chiên thôi là thành một suất Happy Meal ngay. Nhưng phải nói là, cô ấy maà chọn đề tài thì buổi thảo luận của nhóm mình không bao giờ tẻ nhạt. À mà này, tớ vẫn nói là đề tài Chiến tranh thế giới thứ hai tuần trước của cậu chán ngắt.”

Chase nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng.

Giọng nói vẫn tiếp tục. “Mà thôi. Nhớ gọi cho tớ. Hôm qua sao cậu lạ thế? Có chuyện gì à? Ngoài chuyện đang thèm sướng ấy?” Người gọi tặc lưỡi. “Tớ đang nóng lòng nghe cậu giải thích đây. Đọc xong bài sưu tầm thông tin về cực khoái liên hoàn của cậu, Kathy ngây cả người.”

Miếng bánh phết mứt nghẹn ngay yết hầu của Chase làm anh phải cố vươn cổ nuốt ba lần nó mới chịu xuống. Anh tủm tỉm cười liếc Lacy. Mặt nàng đỏ đến ba sắc. Hóa ra con tin xinh đẹp nhưng ngộ nghĩnh của anh lại đang hứng tình đấy hử? Lại còn hiểu biết đôi điều về cực khoái liên hoàn nữa chứ. Nếu trong hoàn cảnh khác, anh sẵn lòng giúp nàng chứng minh… phạm trù ấy và cùng nàng nghiên cứu sâu hơn.

“Anh nghĩ buồn cười lắm à?” Cặp mắt xanh lơ của nàng nheo nheo nhìn anh. “Nào là dọa bắn chết tôi, bắn cả chó của tôi. Rồi ngang nhiên vào nhà tôi, xâm phạm riêng tư của tôi, ăn đồ ăn của tôi. Giờ anh còn dám nhạo báng tôi nữa.”

“Xin lỗi nhé.” Nụ cười của anh tắt lịm vì anh biết đề cập kiểu gì đến cái vụ cực khoái liên hoàn này chắc chắn cũng sẽ làm nàng tin là anh định làm cái điều mà anh thực sự không định làm ấy. “Tôi không có đe dọa bắn cô. Đi thôi nào.”

“Đi đâu?” Nàng đứng lên kéo gấu áo xuống.

“Vào phòng ngủ.”

“Đừng hòng.”

“Tôi đã bảo rồi là tôi không có ý định làm hại cô. Tôi biết cô không tin tôi. Nhưng khi tôi đi rồi, cô sẽ hiểu ra và tự nhủ, ‘Khỉ thật, anh ta đã nói thật.’ Mà thôi nào” Anh giắt súng lục vào cạp quần đoạn nắm lấy khuỷu tay nàng.

Lacy cố giằng ra nhưng Chase không chịu rời, ngoài mặt cố tỏ ra không đau đớn gì. Anh ra lại lối qua phòng khách, đi xuống hành lang đúng lúc dàn âm thanh nổi lên bài ‘Tuần lộc đè lên người bà.’ “Cô thích Giáng sinh quá nhỉ?”

Cứ mỗi bước đi cơ thể anh lại đón nhận một cơn đau mới. Anh phân vân tự hỏi lý do khiến Lacy sống biệt lập trong khu nhà này, tách biệt khỏi hàng xóm láng giềng xung quanh.

Anh còn băn khoăn một chuyện nữa, tại sao người xinh đẹp như nàng lại phải thèm muốn hứng tình. Cho dù nàng có đồ đạc biết nói và mang nỗi đam mê ám ảnh về Giáng sinh đi nữa, thì đàn ông vẫn cứ xếp hàng lớp lớp trước cửa nhà nàng mà.

Bàn tay hắn nắm lấy cánh tay nàng. Không quá chặt khiến nàng đau đớn, nhưng đủ chặt để đánh động tâm can. Chống trả lại hắn đi! Giọng nói trong thâm tâm nàng gào thét. Nhưng nàng cũng đã từng nghe rằng không thể làm liều. Nàng cần vũ khí. Đèn bên trong phòng nè. Cây gậy bóng chày trong gara. Tuyệt vọng, nàng đưa mắt nhìn tới con cá biết hát treo trên tường hành lang.

Đến cửa studio, hắn ta dừng lại ngó nghiêng. Trong phòng có cây thông Noel treo đèn nhấp nháy nơi góc phòng và máy ảnh gắn trên chân máy. Nhìn chán, người đàn ông quay sang ngó nàng như thể nàng là bệnh nhân tâm thần. Fabio, với cặp sừng tuần lộc lủng lẳng hai bên mình, luồn qua chân hai người đến vị trí của nó trước cây thông rực rỡ.

“Tôi nghĩ tôi hiểu rồi. Cô là nhiếp ảnh gia,” hắn ta nói. “Cô đang chụp hình thú cảnh. Như là cho lịch Giáng sinh hay gì đó.”

Nàng gật đầu, mắt mải tìm vũ khí. Fabio chạy ngang qua họ, lanh chanh chui sang phòng ngủ. Phòng ngủ… tên đàn ông này, với còng số tám và súng trong tay, đang dẫn nàng đi đâu vậy nhỉ?

Lo sợ quặn thắt ruột gan Lacy . Chính xác là hắn đang nghĩ gì? Mỗi khi hắn nhúc nhích, chiếc còng số tám lại kêu leng keng.

“Hôm nay là ngày gì?” Hắn huých nàng đi sâu xống hành lang. Khi nàng không trả lời, hắn bóp nhẹ tay nàng. “Nhìn tôi đây này. Tôi sẽ không làm hại cô. Tôi cần cô giúp. Bình tĩnh nào. Nói chuyện với tôi đi rồi cô sẽ thấy tôi không phải kẻ xấu. Hôm nay là ngày gì?”

Nàng liếc nhìn lên, đầu óc quay cuồng suy tính. “Ý anh là gì?”

Hắn đẩy cửa phòng làm việc mở ra, thò đầu vào rồi giục nàng đi tiếp. “Nghe mẹ cô nói rằng cô trầm cảm là do ngày hôm nay. Tôi đoán là có lẽ đấy là ngày…”

“Không phải là chuyện của anh!” Không đời nào nàng lại nói chuyện với hắn về đời tư của mình. Không đời nào nàng sẽ để cho hắn giết nàng - để rồi xác mình được tìm thấy cứng đờ, khoác cái áo thun ly dị, tuyệt vọng và dễ thương này

Hắn ta nhún vai. “Thế có phải là ngày sinh nhật cô không? Hôm nay cô tròn ba mươi chứ gì?”

Ba mươi á? Đầu Lacy giật lên. “Trông tôi mà giống ba mươi hử?”

“Đâu có. Tôi… tôi…” Hắn ta liếc xuống hành lang

Niềm thôi thúc muốn kháng cự một cách bỉ ổi chiếm lĩnh nàng. Với tay ra sau, nàng giật con cá biết hát trên tường và vung lên. Lừa lúc tên này mất cảnh giác, nàng vụt mạnh vào đầu hắn.

Hắn khuỵu xuống đúng lúc con cá véo von, “Hãy đem tôi xuống sông…”

Nắm chặt cái chủy thủ khí trong tay, nàng phóng dọc hành lang. Nàng chạy băng qua chiếc đồng hồ quả lắc, qua ghế mát – xa, suýt chút nữa chạm tay vào nắm cửa thì hắn túm được áo nàng . Nàng cố thêm được hai bước nữa, nhưng rồi lại bật ngược tông vào hắn như sợi dây cao su bị kéo căng. Không chịu thua dễ dàng, nàng bất ngờ đổi hướng quay người đấm đá túi bụi bằng hết sức bình sinh của mình.

Truyện Chữ Hay