“Mẹ, con đang đứng đây trên người chỉ có mỗi khăn tắm và không muốn thảo luận về đời sống tình dục của con với mẹ đâu!” Nắm tay Lacy Maguire trên chiếc ống nghe màu tía siết chặt hơn. Sao mình lại nhấc máy cơ chứ? Lẽ ra nàng vẫn có thể ngâm mình trong bồn nước đầy bọt hương hoa nhài đến tận cằm, nhấn chìm mọi sự khó chịu, theo dõi cảnh nàng tiên cá nhìn trộm hoàng tử Eric từ màn hình DVD trên bồn tắm có phải hơn không.
“Chúng ta có thảo luận về đời sống tình dục của con đâu. Con làm gì mà có đời sống tình dục chứ,” mẹ nàng bảo, giọng bà nửa khôi hài nửa châm chọc.
“Con sẽ chẳng nói về chuyện này.” Lacy liếc mắt sang màn hình phẳng sáu mươi inch trước giờ thành phương tiện giải trí cho chú mèo cưng. Trong khi TV vẫn ở chế độ câm, một cô phóng viên đưa tin đứng trước đồn cảnh sát địa phương và một tấm ảnh của một người đàn ông, gương mặt chẳng lấy gì vui vẻ cho lắm, choán hết nửa màn hình. Dòng chữ Có vũ khí và Rất nguy hiểm? xuất hiện bên dưới tấm ảnh ấy. Lacy vừa định bật tiếng lên thì nghe tiếng chó sủa róng riết ngoài sân sau.
“Chẳng bình thường gì cả!” mẹ nàng chưa chịu buông đề tài.
Nói chuyện về sex với mẹ cũng chẳng có bình thường gì đâu. “Con mới nhận tấm bưu thiếp từ Mimi.” Lacy thử đổi chiều câu chuyện. Đoạn nhét khăn tắm cao hơn quanh ngực, nàng nhìn qua cửa sổ nhìn ra trời tháng Hai u ám. Dàn âm thanh trong nhà đang phát bản “Tuần lộc đè lên người bà.”
Dí mũi vào cửa kính lạnh cóng, nàng phát hiện chú chó xù lai chó săn nhà mình đang chạy vòng vòng quanh nhà kho. “Mẹ ơi, con Fabio đang chạy nháo nhào ngoài sân sau. Con phải ra xem nó đang đuổi con gì đây. Có thể là một con chồn hoang bị dại mất.”
“Chắc lại mèo hoang thôi. Mà này, con không thể rước thêm con nào nữa đâu nhé. Con biết người ta nói sao về phụ nữ nuôi quá ba con mèo rồi chứ gì?”
“Họ nói gì cơ?” Lacy mừng húm vì đề tài câu chuyện thay đổi. Giật thử cánh cửa, nàng lầm bầm vì then khóa chết bị cài còn chìa khóa thì lại để trong ví. Quỳ hai tay hai chân xuống đất, nàng vỗ vỗ mở cánh cửa nhỏ dành cho chó. “Fabio, vào đây nào.”
Giọng nói the thé của mẹ nàng vang cả trong ống nghe. “Bất cứ cô nào nuôi quá ba con mèo đều mang phận gái già. Cái chuyện con đặt tên cho con chó xù lai ấy là ‘Fabio’ là bằng chứng cho thấy con cần đàn ông trong đời đấy.”
“Con chẳng thể nào là gái già được. Con ly dị mà.” Giống như mẹ thôi. Giống như con đã thề ấy, nhất định không bao giờ bỏ chồng. Lacy âm thầm bấm nút xóa suy nghĩ ấy ra khỏi đầu và chui đầu qua cửa dành cho chó. Một cơn gió lạnh mang theo mùi mưa thổi bạt tóc vào mắt nàng. “Fabio, về với mẹ đi con!” Chú chó, cùng cặp sừng tuần lộc sũng nước đeo trên đầu, liếc nhoắng qua Lacy nhưng lại tiếp tục vừa tru lên vừa chạy quanh. Dù nó có tìm thấy gì đi nữa, vẻ tự hào âm vang trong tiếng sủa của nó.
Lacy lại áp sát ống nghe vào tai vừa kịp nghe mẹ nàng bảo, “Dĩ nhiên là mẹ nhớ. Thế con tưởng sao mẹ lại gọi cho con nào? Mẹ biết nghĩ đến ngày kỷ niệm đám cưới là đau khổ thế nào mà.”
Lacy bắt đầu dội lại, ước gì mình có thể quay ngược thời gian. Nếu là năm phút trước nàng sẽ không bao giờ nhấc máy trả lời cái cuộc gọi chết tiệt này. Nếu là năm ngày trước nàng đã không bao giờ nhận lời mời chụp ảnh lên bưu thiếp Giáng sinh cho tạp chí Pet Magazine Group. Còn nếu là năm năm trước nàng sẽ không đời nào lấy Peter làm chồng.
Rốt cuộc nàng cũng rút đầu khỏi cửa chó và ngã ngồi xuống nền gỗ cứng lạnh cóng trên phần mông trần của nàng. “Mẹ, hay để con gọi lại sau nnhé?” Có lẽ là, sau khoảng hai ba năm nữa nhé, mẹ?
Mẹ nàng vẫn thao thao bất tuyệt. “Thường mẹ mất cả tháng mới lấy lại cân bằng. Mà tốt nhất là…”
“Vậy với sáu lần kỷ niệm ngày cũ, vị chi là mẹ buồn cả nửa năm. Sao lại phải thế, chừng ấy vừa đủ thời gian cho mẹ săn lùng nạn nhân kế tiếp. Ý con là kiếm chồng khác đấy ạ.” Lacy cau mày, nàng biết lời ấy sẽ mang lại phải ứng dội. Cái “kỷ lục ly dị” của mẹ nàng đã được dán đầy mác đề tài nhạy cảm. Nhưng mà đời sống không tình dục của nàng cũng thế thôi.
"Đừng giở thói đành hanh với mẹ nha Lace! Nhạc Giáng sinh đấy à? Phải con đang chụp ảnh Giáng sinh cho tạp chí không? Đám phó nháy có lập dị không? Đừng nói năm nay con lại không có cây thông Noel nữa nhé. Sao con chẳng thể nào làm gì đó cho bình thường được nhỉ? Con gái của Martha làm cho siêu thị Wal-Mart mà vẫn có cuộc sống tình dục đấy nhé.”
“Để mai con sửa lại đơn xin việc, mẹ ạ. Sex là một phúc lợi hay ho mà công ty cần có.” Lacy liếc xuống hành lang nơi sự phản chiếu từ ánh đèn màu của cây thông Noel nhảy múa trên tường. Đấy là điểm tựa tinh thần. Và nhạc và nến, ôi… làm nàng thấy phấn chấn. “Thế gặp ai mẹ cũng hỏi chuyện sex của người ta à?”
“Đâu có! Tình cờ con bé ấy vừa có bầu thôi.” Tiếng mẹ nàng lẫn với một loạt tràng sủa tới-xem-tôi-bắt-được-gì-này rối rít khác.
“Mẹ này, Fabio cần con. Con phải đi đây. Hôn mẹ nhé. Chụt chụt.” Nàng nhái lại giọng mẹ mình.
“Đừng có mà gác máy với mẹ nha Lace! Mẹ không phải…”
Nàng cúp máy, mẹ giận cũng đành chịu. Bà Karina Callahan, mẹ một con, sáu lần ly dị và còn tiếp nữa, luôn coi việc cúp máy cắt ngang cuộc gọi là tội ác ở cấp độ liên bang. Mẹ nàng đã bỏ vài ông chồng cũng chỉ vì thế. Chẳng ngờ gì nữa, sau này Lacy thể nào cũng trả giá cho tội ác này, nhưng giờ đây nàng đang có một tình huống với chú chó, hai mông trần của nàng lại đang truyền hơi lạnh lên khắp cơ thể, và hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới lần thứ năm của nàng. Hay đúng hơn lẽ ra là đã thế, nếu mười tám tháng trước Peter đã không quyết định chơi trò đè cô nàng thư ký trẻ vào vách thang máy.
Loạng choạng đứng dậy. Lacy ném điện thoại vào chiếc ghế tựa màu xanh. Chiếc ghế, được trang bị kèm theo máy mát-xa, túi chườm nóng, và tủ lạnh mini, đã là thứ duy nhất nàng và Peter giành nhau trước tòa. Lacy nhất quyết giữ nó cho bằng được, chẳng phải vì nàng thích nó, mà vì cả ba con Leonardo, Samatha và Sweetie đều thích ghế này.
Peter cũng thích, nhưng giờ anh ta đã có cô thư ký sẵn sàng vừa mát-xa vừa làm nóng cho mình rồi.
Nàng liếc lên vừa lúc Leonardo, con mèo mướp lông hung đỏ của nàng, khệnh khạng đi vào phòng. Chiếc mũ ông già Noel rũ xuống một bên tai nó nhắc Lacy nhớ phải chụp cho xong hình. Đáng lẽ nàng đã chụp xong từ lâu nếu Samatha không đình công không chịu làm người mẫu và cứ trốn tiệt dưới gầm giường khiến Lacy phải giấu đi cơn bực bội vào bồn tắm.
Leonardo đứng trên hai chân sau khiến quả bóng bông trắng trên chóp mũ đỏ nhọn đung đưa quanh bộ ria cứng như dây kẽm. Con mèo đưa mắt nhìn cái điện thoại trên ghế bành của nó, rồi nguýt dài ánh mắt xanh lục vẻ buộc tội sang phía nàng.
“Xin lỗi mày nhé.” Lacy mò lấy điện thoại và gãi nhẹ dưới cằm chú mèo.
Tiếng Fabio sủa chói tai lại lôi kéo lấy sự chú ý của nàng. Nàng vội quăng cả khăn tắm lẫn điện thoại sang chiếc ghế khác. Trần nhồng nhộng, nàng vụt qua bàn nước, mở túi đựng quà tặng chứa cái áo thun ngoại cỡ màu hồng - một món quà lễ Tình nhân từ Sue, bạn nàng.
Sau khi khoác lên người tấm áo màu hoa anh đào, nàng tìm chìa khóa, mở cửa, phóng ra sân giải cứu nạn nhân mới nhất của Fabio. Chắc lại một con gián to không tưởng. Fabio hãnh diện về tài diệt gián mà. Với lại những con to cỡ ấy, nó có quyền tự hào chứ.
Bruno Béo thở hào hển. “Ông không nghĩ là tôi giết hắn chứ, phải không nào?”
Zeke nghiến chặt răng nhìn trừng trừng lên bờ hồ. Bọn chúng đã đi bộ cả tiếng đồng hồ mà chẳng tìm thấy gì cả. Bruno, tay ôm lấy một bên sườn, khò khè hổn hển. Làm sao mà thằng Bruno này nhảy hàng giờ liền không sao, vậy mà mới đi bộ hơn một kilômét lại đã thở không nổi thế kia? Zeke nắm chặt tay thành nắm đấm, những muốn choảng thứ gì đó. Muốn choảng lấy Chase Kelly.
“Tôi rõ quyết tâm là không muốn tiêu đời vì tội giết cớm. Tôi đã có” – Bruno hít vào, thật sâu – “kế hoạch rồi, ông biết đấy. Một cuộc thi phát hiện tài năng tuần tới sẽ diễn ra ở Houston cho chương trình truyền hình thực tế mới ấy. Tôi đã đăng ký một suất diễn rồi. Nếu thắng cuộc thi này, tôi sẽ… lên truyền hình này, đủ thứ hết. Tôi sẽ lên như diều gặp gió. Không còn ba cái vụ phạm pháp nữa. Thế…”
“Im mồm!” Zeke quay ngoắt sang. “Mà thôi đừng có như thế nữa!”
“Phong cách chút nào, ông anh.” Bruno nói, gạt mồ hôi nhỏ giọt từ hàng lông mày sậm.
Trời lạnh âm độ C mà thằng này lại toát mồ hôi. Zeke sắp hết kiên nhẫn. Trong vài tháng nữa thôi, hắn hẳn sẽ thoát ra rồi. Nghỉ hưu trong danh dự, và gần như có đủ tiền để cho công sức hai mươi năm qua là xứng đáng. Nhưng không! Mọi việc phải bị phá thối lên. Gã chỉ điểm con hoang ấy cứ phải chỏ mũi loăng quăng. Và hắn đã trao cho Kelly đủ bằng chứng làm hư bột hư đường hết cả.
“Hắn không có ở đây.” Bruno nhặt hòn đá ném ra xa làm nước văng tung tóe. “Tôi cá là cú ngã đã giết chết hắn. Có lẽ là đập đầu vào tảng đá. Tôi không nghĩ phát bắn của tôi lại giết chết hắn. Tôi đã nói với ông rồi, tôi không ngán đả thương ai cả, bẻ gãy chân tay gì đấy, nhưng tôi không giết người ta. Đặc biệt cớm lại càng không.”
“Nếu vậy thì cái xác thúi của hắn đâu, hử?” Zeke khạc ra.
“Chắc là kẹt dưới đáy hồ rồi.”
Zeke lùa tay vào mớ tóc thưa. Hai bàn tay hắn run lên vì tức tối. “Không!” Hắn co chân đá vào mấy viên đá hớ hênh. “Thằng Chase Kelly là cái thằng chó đẻ may mắn. Nó sổng ra ngoài mà vẫn còn sống và mẹ kiếp nếu như mà hắn không có thoát đi.”
“Nhưng hắn nào có ở đây,” Bruno rền rỉ. “Vả lại hắn dính đạn. Hắn đi xa được đi đâu chứ?”
Zeke hết nhìn xuống bờ bên này lại ngó bờ bên kia. Chase Kelly có khả năng làm hắn toi đời. Hắn không thể để điều đó xảy ra. “Tao với mày phải tìm cho ra nó. Nó phải chết và phải chết ngay hôm nay.”
“Fabio, ra đây con.”
Chase nghe tiếng người và biết mình nên vùng chạy. Ngặt là đau quá không thể nhúc nhích nổi. Thở cũng đau. Sống cũng đau, Nhưng anh đã chọn lấy lựa chọn ấy, phải không nào? Anh đã chọn tiếp tục sống.
Ồ, anh đã chối bỏ điều ấy trong mỗi bận khám sức khỏe tâm thần bắt buộc của mình trong hai năm qua. Đã chối bỏ điều ấy với Jason, cựu cộng sự của anh, anh này cũng phát sợ Chase cứ lao đầu vào nguy hiểm.
Sâu trong tâm khảm, Chase không định để mình bị giết. Cũng không thể nói là nếu thời cơ ấy đến gõ cửa thì anh sẽ không mời nó vào nhà uống bia bàn thảo. Tuy nhiên lúc Thần Chết nhìn thẳng mặt anh, anh lại tìm thấy một điều gì đó trong anh tưởng chừng như đã chết theo Sarah: ý chí được sống.
“Fabio!” cô chủ chó lại gọi lớn.
Chase nhặt hòn đá, ném về phía con chó to mồm. Con cún lai xấu xí này giống nhân vật Yoda trong phim Chiến tranh các vì sao, chỉ thêm cặp sừng tuần lộc và bộ lông thảm hại.
Nhăn nhó, Chase đứng lên. điều cuối cùng anh biết mình cần phải liên lạc với ai đó nhưng ai sẽ tin là Zeke, với thâm niên hai mươi năm phục vụ Phòng Cảnh sát thành phố Houston, đã biến chất chứ? Quỷ thần ạ, ngay chính Chase còn bàng hoàng tin không nổi nữa là.
Anh nhìn bao quát khu nhà. Một nhà kho nằm trên khu hơi quang quẽ giữa bụi thông đi bọc vào sau nhà chính trông khá hứa hẹn. Anh cần một nơi dừng chân thở lấy hơi, một nơi anh có thể suy nghĩ thấu đáo tránh cơn gió lạnh cắt da. Anh còn phải nghĩ cho ra Zeke đang tìm cuốn sổ khỉ gió nào.
Chase đưa mắt nhìn chiếc áo sơ mi váy máu. Viên đạn chỉ sượt qua vai anh. Dù vết thương đau như quỷ, nhưng máu cũng không còn chảy nữa. Dầu vậy, có được một viên giảm đau cũng đỡ lắm. Toàn thân anh còn giần giật nhức nhối sau cú nhảy khỏi cây cầu ấy. Hay là tại cả nấm đấm của Bruno nhỉ? Anh cho tay chạy dọc khung sườn, không nghĩ là có cái nào gãy, nhưng chắc chắn là chúng đã long ra lắm rồi.
“Chài.” Anh sém chút tự vấp chân mà ngã. Gần một tuần qua nằm vùng. Anh đã chẳng thể nào chợp mắt được. Rồi trong một giờ đồng hồ vừa qua anh đã ép mình căng hơn, hoạt động nhờ vào kho adrenaline vừa mới cạn kiệt.
Nghe tiếng bước chân đến gần, anh bắt đầu di chuyển. Vết thương đã đau lại càng đau thêm. Loạng choạng sau nhà khi tay lăm lăm súng, anh đổ gục tựa vào vách ván ọp ẹp của căn nhà nhỏ bé.
“Gì thế hả Fabio? Đừng làm bẩn bộ cánh.”
Gió rét căm căm thổi vào bộ quần áo ướt sũng nước hồ của Chase. Vừa lắng nghe anh vừa thầm phác họa hình ảnh người làm chủ con chó lai quái dị này, rồi lại còn đeo sừng tuần lộc cho nó vào tháng Hai. Cho Giáng sinh, thì còn có thể, nhưng mà cho tháng Hai ư?
“Fabio, tao không cần thêm con gián nào vào bộ sưu tập đâu.” Giọng nói và tiếng bước chân nghe hết sức trẻ trung không thuộc về một bà già tóc bạc phơ như anh đã hình dung trong trí.
Hai đầu gối Chase khuỵu xuống. Cái lạnh gặm nhấm xương cốt anh. Anh tì hẳn người lên vác gỗ của căn nhà kho. Giờ không phải lúc thích hợp để lả đi. Người chủ con chó chắc chắn sẽ gọi xe cứu thương và cảnh sát. Người ta sẽ khâu vết thương rồi tống anh vào tù trước khi anh kịp hả họng.
Không, trước khi đối mặt đồng nghiệp, anh cần nghĩ cách chứng minh mình vô tội. Hoặc hay hơn nữa là chứng mình Zeke có tội. Zeke sẽ không hạ được anh mà không phải trầy vi tróc vảy đâu.
“Fabio!” giọng nói kêu lên. “Chân mẹ lạnh cả rồi này. Đừng có nói đến những chỗ khác luôn nhé.”
Con chó lòng vòng quanh nhà kho, nhảy chồm chồm miệng sủa không ngớt, cặp sừng trên đầu nó lòng thòng. Tiếng bước chân đến gần hơn. Chase tự trấn an. Mẹ kiếp, anh không muốn làm thế này. Động đến thường dân rầy rà lắm.
“Trời ạ, thôi đi nào. Nào cùng…” Miệng cô gái tóc nâu há hốc. Đôi mắt xanh lơ giờ mở lớn trợn tròn.
Chase ghi nhận đường nét của nàng. Mái tóc đen ẩm ướt lòa xòa thành từng lọn dài chấm vai. Ánh mắt anh đưa xuống thấp hơn. Mặc dù chiều cao trung bình, chẳng có thứ gì khác trên người nàng có thể được gọi là trung bình cả. Áo thun thùng thình, nhưng xoắn lại cũng đủ để cho anh áng chừng mọi thứ bên dưới. Ngực ngà, thân mình, đường cong. Từ gấu áo trở xuống là cặp chân xinh đẹp.
Khi cô gái lò cò trên hai bàn chân trần, gấu áo đung đưa từ bên này sang bên kia. Chase nuốt khan, mức độ thích thú tăng vọt. Và lý do khiến anh không ngất xỉu giờ lại hoàn toàn khác hẳn.
Mắt anh vẫn chăm chú vào gấu áo. Nàng có không mặc gì bên dưới không nhỉ? – Cô nàng vừa kêu thét vừa kéo gấu áo xuống giữa đùi. Với vải áo bị kéo căng, anh có thể đọc dòng chữ in bằng chữ lớn màu đen ngang ngực áo: Ly dị, Tuyệt vọng, và Dễ thương.
Chase chớp mắt. Anh dính đạn, ướt lạnh, và bầm dập tả tơi, nhưng anh chưa chết, và khi nhìn thấy dễ thương là anh nhận ra ngay.