Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

chương 57: 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người dịch: LC (fb:dot.chay.lang.man)

Dứt lời, Lục Huyền Thiên vỗ tay một cái.

Mười mấy cô gái trẻ mặc váy áo diễm lệ đi vài bước về phía trước, đi tới chính giữa, thì hành lễ với Đề Kiêu.

Diệp Ly Châu nhìn một cách tò mò.

Những cô gái này đều rất trẻ, có vẻ như mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy, mỗi người đều rất nở nang, trang điểm rất đậm, quyến rũ động lòng người.

Đề Kiêu cách cái khăn che mặt nhéo cằm Diệp Ly Châu: “Có muốn bản vương nạp các nàng không?”

Giọng điệu của hắn mang theo ý uy hiếp nhàn nhạt, không giống lúc bình thường.

Diệp Ly Châu theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.

Cánh tay của Đề Kiêu gắt gao giam nàng lại, nàng không thể trốn đi, chỉ có thể bị ép ở trong lòng hắn. Lúc này, Diệp Ly Châu bị hắn cách một cái khăn vuốt ve gò má. Lực tay của Đề Kiêu rất lớn, da thịt của Diệp Ly Châu thì quá mức non mịn, nàng biết nhất định trên mặt sẽ có dấu ngón tay.

Đề Kiêu lần thứ hai nói: “Có muốn không? Hử?”

Diệp Ly Châu nhớ tới vừa nãy mình bị Đề Kiêu đè trên giường, khi đó, hắn chính là dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn nàng, ép buộc nàng, cuối cùng, Diệp Ly Châu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không muốn.”

Lúc này Đề Kiêu mới buông nàng ra một chút, để nàng có thể hít thở bình thường.

Hắn rót ly rượu, đặt vào trong tay Diệp Ly Châu, rồi mới hướng về phía Lục Huyền Thiên nói: “Nhị thái tử, sủng cơ trong nhà hay ghen, mấy vị mỹ nhân này, bản vương không thu nhận được rồi.”

Lúc này Lục Huyền Thiên mới một lần nữa nhìn về phía người con gái được bao bọc rất kín kẽ trong lòng Đề Kiêu.

Sủng cơ của Tần Vương lại là người con gái nhỏ bé nhu nhược như vậy.

Thân hình Đề Kiêu cao to, trên chiến trường, có thể từ trong thiên quân vạn mã đoạt được thủ cấp của tướng quân phe địch. Một người đàn ông võ nghệ cao cường, có dũng có mưu như vậy, phụ nữ xứng đôi với hắn, ít nhất phải là người có thân thể khoẻ mạnh cao gầy đầy đặn chứ nhỉ?

Trong lúc nhất thời, Lục Huyền Thiên có phần muốn biết, khuôn mặt bên dưới mạng che mặt của vị sủng cơ này.

Lục Huyền Thiên cười nói: “Tần Vương điện hạ quyền thế ngút trời, còn sợ một sủng cơ nho nhỏ hay sao?”

“Không phải là sợ, mà chỉ là không nỡ làm nàng tức giận thôi.” Đề Kiêu thản nhiên nói, “Nếu bản vương nhận lấy lòng tốt của Nhị thái tử, chọc cho tiểu oan gia này tức giận, thì có giết hết mười mỹ nhân này, cũng không làm tiêu tan được cơn giận của nàng.”

Mặc dù Lục Huyền Thiên hiểu đây là thủ đoạn mà Đề Kiêu dùng để cự tuyệt hắn, nhưng vẻ mặt của Đề Kiêu khi nhìn cô gái trong lòng, quả thật có thêm vài phần cưng chiều.

Sủng cơ kia được che chắn vô cùng kỹ càng, chỉ lộ ra một đôi mắt hơi sưng đỏ, đôi con ngươi trong veo sạch sẽ, giữa trán rủ xuống một viên đá màu đỏ, càng lộ ra màu da óng ánh của nàng, so với tuyết còn tinh khiết sạch sẽ hơn.

Một tay sủng cơ đang cầm ly rượu. Bàn tay đó quá mức non mềm, dường như chỉ dùng chút lực vuốt ve, là có thể bóp cho tay nàng tím bầm. Đầu ngón tay của nàng sạch sẽ, hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt, dường như dụ người tới nhấm nháp.

Chỉ nhìn bàn tay nhỏ mềm mại này, Lục Huyền Thiên đã có thể đoán ra, vị sủng cơ này được bảo vệ rất tốt, bình thường hẳn là một chút đau khổ cũng chưa từng nếm trải.

Hình như nhận thấy tầm mắt của Lục Huyền Thiên, Đề Kiêu lạnh lùng quét mắt qua.

Kiểu đàn ông giống như Đề Kiêu luôn có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, người phụ nữ của hắn, người khác không thể nhìn, càng không thể chạm vào.

Lục Huyền Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám liếc nhìn nữa. Hắn còn chưa ngu đến mức tùy tiện quan sát người phụ nữ của Tần Vương.

Dường như nhận ra có điều không đúng, Diệp Ly Châu ngẩng đầu nhìn Đề Kiêu, rồi lại nhìn về phía Lục Huyền Thiên.

Đề Kiêu không cho từ chối, giữ lấy cằm của nàng, không cho nàng quay đầu nhìn người khác.

Mắt của Diệp Ly Châu có hơi sưng một chút. Mới vừa rồi nàng khóc thật lợi hại, Đề Kiêu khẽ hôn mắt nàng một cái.

Diệp Ly Châu thật không ngờ Đề Kiêu lại có thể làm chuyện này với nàng ở ngay trước mặt người khác, sắc mặt nàng thoáng chốc đỏ lên, bởi vì có khăn che mặt che chắn, cho nên cũng không thể nhìn ra.

Lúc này, Diệp Ly Châu đã không muốn ngồi trên đùi hắn nữa.

Lúc ở riêng cùng với Đề Kiêu thì thế nào cũng được, nhưng khi ở bên ngoài…

Diệp Ly Châu nhìn người đàn ông mặt lạnh nào đó, nghĩ thầm nếu nàng yêu cầu được đứng ở bên cạnh, có khi nào sẽ chọc giận người này hay không đây.

Nàng ngọ nguậy cơ thể, muốn xuống khỏi người hắn.

Đề Kiêu nhéo hông Diệp Ly Châu: “Đừng nhúc nhích.”

Diệp Ly Châu cảm thấy cộm lên đến luống cuống, nàng túm lấy cánh tay Đề Kiêu, khóe mắt ửng đỏ, thoạt nhìn rất tội nghiệp.

Đề Kiêu hiểu ý nàng: “Có phải là đói rồi không?”

Diệp Ly Châu: “Hả?”

Sắp đến trưa rồi, Đề Kiêu cảm thấy nhất định là Diệp Ly Châu đói bụng.

Hắn để thị nữ múc một chút canh, tự mình bưng tới: “Nào, uống chút canh lót dạ.”

Diệp Ly Châu vẫn đang đeo cái khăn che mặt, nghe xong Đề Kiêu nói, không thể không vén cái khăn lên một chút, ngoan ngoãn để hắn đút canh cho.

Khăn che mặt tuy rằng vén lên chút ít, nhưng thị nữ ở gần bên lại chỉ có thể nhìn thấy cái cằm tinh xảo của nàng, về phần Lục Huyền Thiên bên kia, cánh tay Diệp Ly Châu vừa vặn che chắn, ngay cả cái cằm hắn cũng không nhìn thấy được.

Diệp Ly Châu cũng không biết Đề Kiêu cho nàng ăn canh gì. Canh có màu trắng ngà, mùi vị tanh ngọt, khó uống chết đi được. Uống được hai ngụm, nàng bèn ngậm chặt miệng không uống nữa.

Đề Kiêu lấy một miếng bánh, nhét vào trong tay Diệp Ly Châu: “Ngoan ngoãn gặm bánh đi.”

Diệp Ly Châu gặm một cái, phát hiện bánh cứng quá, căn bản không gặm được.

Hiện tại nàng cuối cùng cũng thấy đói bụng, lại dùng sức cắn một miếng, mới cắn được một góc nho nhỏ.

Bánh bột ngô có vị ngọt, mùi tanh ngọt sực nức, Diệp Ly Châu miễn cưỡng nuốt xuống, rồi nhét chỗ còn dư lại vào tay Đề Kiêu: “Không ăn.”

Lục Huyền Thiên cười nói: “Xem ra ái thiếp của Tần Vương không yêu thích mỹ thực của Hạ triều chúng ta.”

Đề Kiêu đút cho nàng một ngụm rượu nho, lần này trái lại Diệp Ly Châu không bài xích. Rượu nho ngọt ngào, mùi vị cũng không kỳ quái, nàng uống một ngụm cạn sạch.

Đề Kiêu để thị nữ bưng tới một đĩa điểm tâm mềm dẻo ngon miệng. Hắn lấy một miếng bánh phục linh, bỏ vào trong tay Diệp Ly Châu, lúc này mới nói: “Người bị chiều hư rồi, chỉ chịu ăn đồ trong phủ thôi, thứ từ nơi khác, nàng không chịu ăn.”

Lục Huyền Thiên càng cảm thấy sủng cơ này không tầm thường.

Hắn đương nhiên không dám ngấp nghé người phụ nữ của Tần Vương. Vừa rồi chẳng qua là ngắm người này một chút thôi mà ánh mắt Tần Vương nhìn hắn đã giống như giết người, giả sử hắn dám động tâm thật, Lục Huyền Thiên không hề nghi ngờ, Tần vương sẽ làm thịt hắn.

Hạ triều so sánh với Yến triều, dù là diện tích đất đai, hay là dị sĩ có tài, Hạ triều đều không bằng Yến triều. Tần Vương mà đến hoàng đế Yến triều cũng kiêng dè, thì Lục Huyền Thiên, một Nhị thái tử hèn mọn, căn bản không dám đắc tội.

Cho nên, Lục Huyền Thiên nghĩ, nếu có thể dùng lễ trọng lấy lòng vị sủng cơ này, để sủng cơ ở trước mặt Tần vương thổi một chút gió bên gối, vậy chuyện kết giao với Tần Vương khẳng định là làm chơi ăn thật.

Ở trong mắt Lục Huyền Thiên, đàn bà càng dễ lôi kéo hơn đàn ông.

Diệp Ly Châu để bánh phục linh bên dưới cái khăn che mặt, chậm rãi ăn hết.

Nàng ngồi trên người Đề Kiêu thực ra rất không thoải mái. Nội dung mà hai người kia nói cũng cực nhàm chán, nàng chẳng có tâm tình nào mà nghe.

Sáng sớm bị làm cho mệt mỏi, ăn xong bánh phục linh, Diệp Ly Châu dựa sát lên vai Đề Kiêu, bất giác ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Diệp Ly Châu rốt cuộc tỉnh lại. Nàng dụi dụi mắt, mới phát hiện khăn che mặt đã được tháo xuống.

Đề Kiêu ôm nàng đi ra ngoài, Diệp Ly Châu túm chặt cổ áo hắn: “Người đã đi rồi ạ?”

Đề Kiêu thản nhiên nói: “Đã đi rồi.”

Diệp Ly Châu vùng vẫy nhảy xuống từ trong lòng hắn.

Vừa đứng xuống đất, nàng còn có chút mềm chân, đầu cũng có chút choáng váng.

Diệp Ly Châu nói: “Vậy ta… ta cũng nên thay quần áo quay về thôi.”

Nàng nhìn sắc trời lúc này, đã không còn sớm nữa. Là lúc quay về rồi.

Đề Kiêu đi ở phía trước, bóng lưng hắn thẳng tắp. Hắn cố gắng hết sức đi chậm lại chờ Diệp Ly Châu, cũng không quay đầu lại.

Diệp Ly Châu đi bước nhỏ theo sau.

Eo và chân của nàng vẫn còn có chút đau, có điều, Diệp Ly Châu cũng không muốn để cho Đề Kiêu biết, chỉ đi theo sau lưng hắn, vào trong phòng.

Cầm lấy váy áo và đồ dùng được đặt ở trên giường, Diệp Ly Châu nói với Đề Kiêu: “Điện hạ ra ngoài trước đi, ta phải thay quần áo.”

Đề Kiêu lặp lại: “Đi ra ngoài?”

Tuy rằng đã bị Đề Kiêu nhìn thấy hết rồi, nhưng Diệp Ly Châu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, lúc thay quần áo, cũng không bằng lòng bị người khác nhìn chằm chằm.

Nghe thấy giọng điệu của hắn, Diệp Ly Châu nói: “Nếu chàng muốn ở lại, vậy thì ở lại đi.”

Nàng tháo đai áo, đem váy áo trên người cởi ra, rồi cầm lấy quần áo của mình, lúc đang muốn mặc vào, trong áo đột nhiên rơi ra một thứ.

Diệp Ly Châu còn chưa đi nhặt, thì đã có người nhặt lên cho nàng: “Đây là cái gì?”

Diệp Ly Châu chưa mặc quần áo đã đi cướp lại: “Đưa ta…”

Mái tóc dài của nàng xõa trên bờ vai, xương quai xanh mảnh khảnh mà xinh đẹp, vòng eo uyển chuyển không vừa một nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng như tuyết hiện lên chút ửng đỏ, trong con ngươi đều là ánh nước.

Dáng người Đề Kiêu cao, dù cho Diệp Ly Châu muốn cướp, cũng rất khó cướp được đến tay.

Nàng nhỏ giọng nói: “Chàng trả cho ta.”

Đề Kiêu cầm lấy váy áo của nàng, mặc vào cho nàng từng món một.

Da thịt Diệp Ly Châu mịn màng, ngón tay hắn hơi lạnh. Lúc lướt qua, sẽ khiến cho trong lòng người ta một trận ngứa ngáy.

Đề Kiêu buộc lại đai áo cho nàng: “Bên trong là cái gì? Hử? Nàng không nói, ta sẽ mở ra nhìn.”

Sau khi Diệp Ly Châu mặc xong áo quần thì lại đi cướp lại: “Chỉ là cái hầu bao thông thường thôi, không có gì cả.”

Đề Kiêu mới không tin lời nàng, mở ra nhìn một cái, bên trong có ngân phiếu bốn ngàn lượng.

Hắn hiển nhiên không tin Diệp Ly Châu ra cửa sẽ mang nhiều tiền như vậy, con số này, vừa bằng số tiền mà hôm qua Diệp Ly Châu mua đồ tiêu hết.

Đề Kiêu nheo mắt: “Hôm nay vì sao nàng tới đây?”

Diệp Ly Châu: “Vốn muốn trả lại tiền, hôm qua ta đi mua đồ không mang theo tiền…”

Trả tiền?

Đề Kiêu nắm lấy bả vai Diệp Ly Châu: “Chỉ vì trả tiền sao?”

Diệp Ly Châu cúi đầu xuống.

Sức lực của Đề Kiêu rất lớn, Diệp Ly Châu cảm thấy bả vai của mình cũng sắp bị hắn bóp nát rồi.

Nàng rất có cốt khí không kêu đau, mà là nói lắp ba lắp bắp: “Ta… nhà ta cũng có tiền, em trai ta nói, không thể tùy tiện tiêu tiền của chàng.”

Đề Kiêu sắp bị cô bé này làm cho tức chết rồi.

Nàng cũng đã to gan lớn mật tùy tiện ngủ với hắn, còn lúc nào cũng sàm sỡ hắn, bây giờ lại muốn cùng hắn phân rõ giới hạn?

Có thể sao?

Với thân thể này của nàng, mảnh mai yếu ớt, phải dựa dẫm bên cạnh hắn. Không có hắn, đời này Diệp Ly Châu cũng đừng nghĩ vui vẻ mà sống tiếp.

Mắt Đề Kiêu càng sâu hơn, hắn thả Diệp Ly Châu ra, đặt hầu bao vào trong tay nàng: “Đã tiêu trên người nàng, thì sẽ không muốn lấy lại.”

Diệp Ly Châu nói: “Vậy ta… Ta rời đi trước đây, em trai ta vẫn còn đang đợi ta ở nhà.”

Đề Kiêu thấy hiện tại sắc mặt nàng ửng đỏ như hoa đào, khí sắc rõ ràng rất tốt. Bây giờ thân thể nàng khá hơn rồi, tự nhiên sẽ không muốn tới gần hắn nữa.

Đề Kiêu lại muốn xem xem, nàng có thể chống đỡ được bao lâu.

Truyện Chữ Hay