Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

chương 56: 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người dịch: LC

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Ly Châu xoa nhẹ lên ngực.

Ngực trái hơi nóng lên. Vết son tan ra từng chút một trong nước, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Nàng vuốt bọt nước trên mặt, cuối cùng cảm thấy mình vẫn nên đi một chuyến thì hơn.

Nếu không đi, Diệp Gia Hữu chắc chắn sẽ không yên tâm.

Ngày kế, lúc Diệp Ly Châu tỉnh dậy, sắc trời đã sớm sáng choang.

Bình thường Diệp Gia Hữu dậy sớm hơn Diệp Ly Châu, nghe nói Diệp Ly Châu đã dậy, cậu mới tới Tĩnh Thủy Hiên.

Diệp Ly Châu ngồi trước gương trang điểm. Nàng đã thay một bộ váy áo màu đỏ tươi, quần áo có sắc màu tươi đẹp, mặc vào cởi ra cũng phiền phức, phần eo có ít nhất năm mươi cái dây lưng chi chít cột lại, cái này cũng làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn không đủ một nắm tay, cực kỳ mảnh mai của nàng

Ngọc Sa chải tóc cho Diệp Ly Châu, Tiểu Bùi thì đã bưng thuốc tới cho nàng uống.

Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu ơi, em đi với chị qua đó. Em ở trên xe ngựa chờ chị, chị về sớm chút nhé.”

Diệp Ly Châu lắc đầu nói: “Gia Hữu, em vẫn là không nên tới đó. Nếu người của phủ Tần Vương biết được em đã đến mà không đi vào, thì ngoài mặt cũng khó coi. Nếu em cùng đi vào, lúc chị trả lại tiền, trên mặt Tần Vương sẽ lúng túng. Chị đi một lát thôi rồi về.”

Diệp Gia Hữu nói: “Vậy —— một giờ sau em đi đón chị nhé?”

Diệp Ly Châu nói: “Thời gian rất khó nắm chuẩn, ngộ nhỡ Tần Vương điện hạ giữ chị lại dùng cơm trưa, thì chỉ đến chiều mới về được.”

Diệp Gia Hữu nói: “… Châu Châu, chị nghĩ nhiều rồi. Giờ bữa sáng còn chưa dùng, ngài ấy hẳn là không giữ chị lại tới lúc đó đâu.”

Diệp Ly Châu: “Hả? Vậy sao?”

Diệp Gia Hữu suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ Tần Vương đi ra ngoài, hoặc là có việc bàn bạc với người khác, không có thời gian tiếp đãi Diệp Ly Châu, để Diệp Ly Châu đợi lâu, cứ như vậy, thời gian cũng khó đoán.

Dù sao thì Diệp Ly Châu quang minh chính đại đi vào phủ Tần Vương, với thân phận của Tần Vương, sẽ không để cho Diệp Ly Châu bị tổn hại.

Cậu đặt một cái hầu bao vào trong tay Diệp Ly Châu: “Đây là ngân phiếu mà tối hôm qua em lấy ra, tổng cộng có bốn ngàn lượng. Châu Châu, chị giao cho Tần Vương. Chớ nói nhiều quá, nói nhiều tất lỡ lời, giải thích đơn giản chút là được.”

Diệp Ly Châu gật đầu.

Ăn sáng xong, nàng liền mang theo hai nha hoàn, ngồi xe ngựa đi tới phủ Tần Vương.

Nàng một đường khiêm tốn, đến cửa hông của phủ Tần Vương, thì để thị vệ trông cửa đi vào thông báo. Chưa qua bao lâu, quản gia của phủ Tần Vương đã đi ra.

“Diệp tiểu thư.” Quản gia hành lễ, “Cô tới tìm điện hạ nhà chúng tôi ạ? Bên ngoài gió lớn, xin mời vào trong phủ ạ.”

Diệp Ly Châu gật đầu: “Ta tìm Tần Vương điện hạ có việc cần nói.”

Quản gia mang theo Diệp Ly Châu vào trong. Quản gia nói: “Tần Vương điện hạ đang nghị sự với mấy vị tướng quân ở phòng lớn, không tiện bỏ lại mấy vị tướng đến gặp cô. Cô nghỉ ngơi ở trong phòng trước, lát nữa có được thời gian rảnh rỗi, tự có người nói cho điện hạ biết cô đã tới.”

Diệp Ly Châu mỉm cười: “Làm phiền rồi.”

Diệp Ly Châu đi vào phòng, hai nha hoàn cũng muốn theo vào. Quản gia ngăn người lại bên ngoài: “Đây là phòng mà Tần Vương điện hạ tiếp khách quý, hai cô nương đây chớ có đi vào.”

Gian phòng không lớn lắm, nhưng rất tao nhã. Một lát sau, đầy tớ trong phủ Tần Vương đưa trà nước và điểm tâm lên. Diệp Ly Châu không có hứng ăn, chỉ nhấp một ngụm trà nhuận giọng mà thôi.

Nàng chờ đợi có chút nhàm chán, đẩy một cánh cửa ra, còn có thể đi vào bên trong. Diệp Ly Châu không tiện đi lại lung tung trong nhà người khác, chỉ ngồi ở trên sạp nhỏ ngủ gà ngủ gật.

Chưa qua hai khắc, cánh cửa bên trong đã lại mở ra, tiếng của người đàn ông truyền tới: “Sao lại rảnh rỗi mà tới đây?”

Diệp Ly Châu mở mắt ra, ngước mắt nhìn Đề Kiêu: “Điện hạ.”

Nàng đứng dậy, đi về phía Đề Kiêu. Áo quần trên người Đề Kiêu vẫn chưa đổi, có lẽ hôm qua hắn ở trong doanh trại, giờ vẫn đang mặc một tầng áo giáp lạnh như băng. Áo giáp màu bạc, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Lúc cách Đề Kiêu ba bước, Diệp Ly Châu không dám đến gần thêm nữa.

Hắn mặc như vậy, so với lúc bình thường càng lộ ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn hơn vài phần.

Ánh mắt Đề Kiêu chợt tối đi: “Diệp Ly Châu.”

Diệp Ly Châu đang mặc váy áo đỏ tươi, vòng eo mảnh mai mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mặt mày đưa tình.

Đề Kiêu kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn nàng. Diệp Ly Châu có chút thở không ra hơi, nàng cũng không biết vì sao mới sáng sớm mà Đề Kiêu đã kích động như vậy.

Hơi thở của người đàn ông lạnh lùng mà sạch sẽ, áo giáp trên người cứng rắn lạnh buốt, cộm lên làm cả người Diệp Ly Châu đều đau.

Một lúc lâu sau, Diệp Ly Châu kiễng chân bám chặt lấy vai Đề Kiêu, sắc mặt đỏ đến rỉ máu: “Điện hạ…”

Đề Kiêu thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới tìm ta.”

Diệp Ly Châu: “Hả?”

Diệp Ly Châu có ngốc đi nữa, cũng không có khả năng ngốc đến mức nói thẳng ra là mình tới trả tiền.

Nàng dám chắc, nếu như nàng tự nói ra những chuyện này, Đề Kiêu sẽ ăn tươi nuốt sống nàng ngay.

Diệp Ly Châu suy nghĩ một chút, lắp bắp nói: “Ta… hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy chàng.”

Nàng nhắm mắt theo đuôi, đi theo sau lưng Đề Kiêu. Không ngờ căn phòng này lại thông với thư phòng và phòng ngủ. Đề Kiêu đi vào phòng ngủ, cởi áo giáp trên người xuống treo lên.

Diệp Ly Châu thấy hắn cởi quần áo, cơ bắp trên người rõ ràng, vai rộng eo thon, chân rất dài, thì vội vàng quay người đi, không nhìn Đề Kiêu.

Đề Kiêu thoáng liếc nhìn Diệp Ly Châu.

Bóng lưng nàng mảnh khảnh, váy áo màu đỏ tươi rất diễm lệ.

Có lẽ bởi vì tới gặp hắn, cho nên mới ăn mặc phô trương như vậy.

Hắn cầm quần áo mặc vào, thản nhiên nói: “Qua đây.”

Diệp Ly Châu không tình nguyện xoay người, thấy Đề Kiêu đã mặc xong áo bào, lúc này mới đi qua đó.

Diệp Ly Châu tới rất không đúng lúc. Sáng sớm tinh mơ, sau khi Đề Kiêu và thuộc hạ thương nghị xong, còn phải tiếp đãi một vài người.

Đề Kiêu nói: “Ta phải tiếp khách, nàng có muốn đi theo không?”

Diệp Ly Châu vừa muốn lắc đầu nói “Không nên”, lời còn chưa ra khỏi miệng, Đề Kiêu đã nói: “Dính lấy ta như thế, vậy thì để nàng đi theo.”

Hắn phân phó người bên ngoài đi lấy tới đây một bộ quần áo, sau đó đi cởi đai áo của Diệp Ly Châu: “Thay một bộ quần áo khác, đi theo bên cạnh ta.”

Váy áo trên người Diệp Ly Châu quá phức tạp, dây áo nhiều vô cùng, rất khó cởi ra. Đề Kiêu cau mày, nếu là bình thường, chắc chắn hắn đã xé nát váy áo của Diệp Ly Châu rồi, nhưng nàng tới bên này, đi về nhất định phải mặc quần áo giống nhau.

Đề Kiêu ôm nàng lên trên giường nhỏ, duỗi tay cởi đai áo trên người nàng.

Diệp Ly Châu cũng cúi đầu tháo bên kia, một lát sau, toàn bộ dây áo được tháo ra, Đề Kiêu cởi cái áo ngoài của nàng xuống. Màn giường buông xuống, hắn nắm chặt hai cổ chân trắng muốt của nàng: “Thật phiền phức.”

Diệp Ly Châu: “Chàng…”

Thanh âm của nàng rất nhanh đã bị cắn nuốt.

Màn giường kịch liệt lay động, âm thanh nũng nịu từ trong màn truyền ra, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, tiếp đó, âm thanh bị nuốt trọn, hô hấp quấn quít giao hòa vào nhau.

Lần này trái lại không bị chảy máu, nhưng mà Diệp Ly Châu vẫn đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh.

Đề Kiêu ôm nàng vào trong lòng, hôn lên mí mắt khóc đến đỏ ửng của nàng: “Ngoan, đừng khóc nữa…”

Thực ra Đề Kiêu vẫn đang kiềm chế bản thân. Hắn đã rất dịu dàng rồi, nếu mà muốn Diệp Ly Châu không đau, vậy thì chỉ có không làm mà thôi.

Vừa rồi lúc cởi đai áo cho Diệp Ly Châu, nàng vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm. Mắt của Diệp Ly Châu từ đầu tới cuối luôn ẩn chứa tình cảm, đưa tình như nước mùa xuân. Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Đề Kiêu khó mà nhịn được tình cảm của mình.

Hắn vốn tưởng rằng lần thứ hai sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Diệp Ly Châu vẫn không chứa nổi hắn.

Đề Kiêu chẳng qua là ngắn ngủi tới một lần này, vội vã giải quyết, đã nửa giờ trôi qua, cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đề Kiêu mặc áo vào, rồi kéo Diệp Ly Châu qua, lau người cho nàng.

Nàng ôm chặt lấy hông của Đề Kiêu, chôn mặt trong lòng hắn: “Đau…”

Đề Kiêu nhớ tới dáng vẻ khóc thút thít của nàng vừa mới rồi, nhớ tới vòng eo mảnh mai của nàng bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Hắn khẽ hôn một cái lên đôi môi đỏ mềm mại của Diệp Ly Châu: “Xin lỗi, lần sau ta sẽ nhẹ hơn một chút.”

Trong con ngươi của Diệp Ly Châu có mang theo ánh nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương. Mới vừa rồi Diệp Ly Châu còn thật sự cho rằng Đề Kiêu giúp nàng cởi áo, không ngờ, váy áo vừa cởi ra, nàng đã bị đè lên trên giường, không cựa quậy được. Thực sự rất đau...

Người hầu đưa váy áo mà Đề Kiêu phân phó tới, Diệp Ly Châu cầm lấy mặc vào.

Cái khăn che lại khuôn mặt, quần áo rộng thùng thình che lại dáng người yểu điệu. Đề Kiêu ôm ngang Diệp Ly Châu lên: “Lát nữa đừng nói gì cả, chỉ an tâm ngồi trong lòng ta, người khác có hỏi nàng cái gì, nàng cũng không cần tiếp lời.”

Diệp Ly Châu gật đầu.

Lúc Đề Kiêu ôm nàng ra ngoài, trên hành lang cũng không có người nào khác. Đi ra khỏi viện, quản gia vừa nãy đang đứng ở bên ngoài cùng mấy tên thị vệ, ông ta nói với Đề Kiêu: “Nhị thái tử chờ ngài đã lâu. Điện hạ, bây giờ có thể qua đó rồi.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Ly Châu nghe nói tới “Nhị thái tử” gì đó, trong lòng nàng cảm thấy khó hiểu, nhưng không hỏi ra lời, chỉ yên tĩnh cuộn tròn trong lòng Đề Kiêu.

Đề Kiêu ôm nàng đi vào một lầu gác, tiếng đàn sáo quanh quẩn bên tai, Diệp Ly Châu hơi híp mắt lại.

Sau khi đi vào, chỉ ngửi thấy hương thơm ấm áp xông vào mũi, bên trong ấm như mùa xuân, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc hở hang đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Người đàn ông ngồi ở một bên mũi cao mắt sâu, thân hình cường tráng, cách ăn mặc không giống người trong kinh thành, họa tiết trên quần áo đa số là mãnh thú dị cầm, hoa lệ lạ thường.

Đề Kiêu nói một cách không nhiệt tình: “Nhị thái tử, mấy năm không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”

Người đàn ông này chính là Nhị thái tử của nước láng giềng, Hạ Quốc.

Người nối dõi của Hạ Quốc cũng không phân biệt giàu nghèo cao thấp, đều là hoàng tự. Hoàng hậu sinh là Thái Tử, cung nữ sinh cũng là Thái Tử, thân phận Thái Tử không dính liền với thân phận của mẹ đẻ, dựa vào bản lĩnh của chính mình mà đi lên.

Chủ yếu cũng bởi vì tất cả hoàng hậu và phi tần của hoàng đế đều là con gái nhà lành trong dân gian, thân phận của gia tộc hoàng hậu và phi tần đều thấp, không sờ được tới bất cứ quyền hành gì.

Mẹ đẻ của Nhị thái tử của Hạ quốc Lục Huyền Thiên chính là một cung nữ, chẳng qua bản thân hắn có dã tâm bừng bừng, rất nổi trội trong đám hoàng tự.

Lục Huyền Thiên đẩy người con gái trong lòng ra, đứng dậy nói: “Tần Vương điện hạ.”

Khẩu âm của Hạ quốc không giống khẩu âm Yến quốc, Lục Huyền Thiên cắn âm nhả chữ đều rất nặng, Diệp Ly Châu là lần đầu tiên gặp được người như vậy, nhất thời không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lượt.

Lúc nhìn lần thứ ba, eo của nàng bị véo mạnh một cái, cố gắng chịu đựng lắm, Diệp Ly Châu mới không kêu ra tiếng.

Đề Kiêu lãnh đạm thoáng nhìn Diệp Ly Châu: “Nhìn ta.”

Diệp Ly Châu không dám ngọ ngoạy nữa.

Đề Kiêu ôm Diệp Ly Châu ngồi xuống. Hắn là chủ nhân, đương nhiên là ngồi ở vị trí của chủ nhân.

Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu ôm trên người. Thân hình nàng mảnh mai, ngồi cùng một chỗ với người cao to anh tuấn như Đề Kiêu, có vẻ quá mức yếu đuối.

Lục Huyền Thiên không rõ Đề Kiêu vì sao lại ôm một cô gái gầy yếu như vậy. Cô gái này cho dù bị bọc lại trong áo bào rộng thùng thình, cũng có thể nhìn ra được nàng xinh xắn lanh lợi.

Ở trong mắt Lục Huyền Thiên, phụ nữ cao gầy đầy đặn là quyến rũ nhất.

Hắn tới Yến quốc lần này, mục đích chủ yếu nhất chính là kết giao với Đề Kiêu. Rượu ngon, hoàng kim và phụ nữ, lấy những thứ này làm lễ vật, bất kỳ ai cũng không từ chối được.

Trong chén dạ quang là rượu nho hảo hạng, Đề Kiêu nhấp một ngụm, rồi nói: “Lần này quý quốc tới nước ta, nghe nói là đưa công chúa tới hòa thân, không biết là vị công chúa nào?”

Thân phận của Thái tử Hạ quốc không liên quan tới mẹ đẻ, nhưng thân phận của công chúa lại có quan hệ với mẹ đẻ. Thân phận của Hậu phi như nhau, người phự nữ đẹp nhất, hiền lương nhất mới có thể được lập làm hoàng hậu, công chúa mà hoàng hậu nuôi dưỡng, chắc chắn cao quý hơn những công chúa mà hậu phi khác nuôi dưỡng.

Lục Huyền Thiên nói: “Là Tứ công chúa, mẹ đẻ là Thục phi nương nương. Nàng không tiện đi ra ngoài. Lần này ta tới chỗ Tần Vương, chỉ để kết giao với ngài, không nói chuyện hòa thân. Ta đã dày công chọn lựa mười mỹ nhân Hạ quốc, cố ý hiến tặng cho Tần Vương ngài.”

Truyện Chữ Hay