- Khục khục, ta chỉ là mưu sĩ, chỉ phụ trách bày mưu tính kế, những chuyện khác không quan hệ đến ta, hiện tại mọi người tốt nhất vẫn là nên tỉnh táo, chúng ta nghĩ biện pháp thoát ra ngoài trước đã, bằng không Hoàng thượng sẽ dùng hắc hỏa dược san bằng nơi này đấy!
Hắc hỏa dược, đây thuần túy là phản ứng hóa học, không cách nào khống chế.
- Đúng vậy! Diệp Lãng ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi, đừng ngẩn ngơ ở đây nữa.
Mọi người bắt đầu thúc giục Diệp Lãng, trong hoàn cảnh này người nào có thể nghĩ ra được biện pháp thì duy nhất chỉ có thể là Diệp Lãng, nếu như hắn bó tay, vậy thì chỉ tất cả có thể táng thân ở nơi này rồi.
- A, thoát ra ngoài hả, chuyện này hình như là có biện pháp!
Diệp Lãng ngơ ngác nói.
- Biện pháp gì, nói nhanh lên, gấp chết người ta rồi!
- Trở lại địa phương mà chúng ta đi ra...
Sau khi nói xong Diệp Lãng liền chạy quay lại, đến bãi đất trống mà lúc trước mọi người tụ tập.
- Diệp Lãng, ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đưa mọi người tiến vào ngục giam sao?
Lý Nguyệt hỏi, nàng đã ở đây 10 năm, hoàn toàn hiểu rõ, nơi này chỉ có một cửa vào. Mà tình huống hiện tại, nếu như không muốn vùi xác nơi đây, xác thực là chỉ có thể tiến vào bên trong ngục giam của Thiên Công Việt Tộc, mặc dù làm như vậy sẽ bị giam lại, nhưng tối thiểu sẽ không bị chết.
- Các ngươi muốn đi chỗ đó à? Chỗ đó chỉ dành cho những người bất thường thôi, ta cùng Triệu Nhã Nhu thì may ra, còn các ngươi… Rất khó nói.
Diệp Lãng hỏi.
- ...
- Chúng ta không muốn đi! Ngươi nói nhanh còn biện pháp nào khác phải không?
Lý Nguyệt nghe thấy những lời này của Diệp Lãng, lập tức minh bạch hắn nhất định còn cách khác, bằng không sẽ không hỏi một vấn đề như vậy.
- Đương nhiên là có! Các ngươi không biết vì sao nơi này có thể truyền tống người đến ngục giam sao? Đó là bởi vì bản thân nơi đây đã là một truyền tống trận, chỉ là tòa truyền tống trận này chỉ cố định tọa độ ở một địa phương duy nhất, chỉ cần chúng ta có thể thay đổi tọa độ...
Diệp Lãng bắt đầu tự thuật số liệu, chắc chỉ có một vài người trong số những người ở đây là hiểu được những số liệu này.
- Này, này! Ngươi nói mấy thứ này thì có tác dụng gì?
Lý Nguyệt đầu đầy hắc tuyến, quả thực là vô cùng muốn đập cho Diệp Lãng một trận, đến lúc này rồi còn có thời gian rảnh rỗi mà giải thích mấy thứ vớ vẩn này. Diệp Lãng nói tiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Tác dụng chính là, ta có thể điều chỉnh thông số bên trong số liệu, mang các ngươi truyền tống đến phạm vi phụ cận, bởi vì trước mặt không có Truyền Tống Trận, mà nhân số ở trong này rất nhiều, cho nên chỉ có thể truyền tống trong một khoảng cách gần! Lý Nguyệt, cho ta biết phương hướng của địa phương an toàn, ít người nhất gần phụ cận nơi này!
- Chuyện này, địa phương tốt nhất có lẽ là cách nơi này ba km hướng đông bắc, có thể truyền tống đến chỗ đó được không?
Lý Nguyệt hỏi.
- Coi như cũng được! Ta để cho Tiểu Linh đến bên kia chờ tiếp ứng, các ngươi mau đứng vào bên trong những vòng tròn kia.
Diệp Lãng nói, trong lúc nói chuyện, hắn thông qua Tiểu Nhị liên hệ cùng Tiểu Linh, lệnh cho Tiểu Linh tiến về phía đông bắc.
- Bắt đầu!
Sau khi mọi người ổn định vị trí, Diệp Lãng liền chuẩn bị bắt đầu truyền tống, nhân số kẹt ở nơi này tương đối nhiều, phải chia ra làm một vài đợt, đoán chừng sẽ hơi mất một chút thời gian, nhưng nếu so với việc thu thập hắc hỏa dược ở bên ngoài, có lẽ vẫn có thể rút lui một cách an toàn.
- Tiểu bảo bối, dựa vào ngươi!
Diệp Lãng ôm lấy đứa bé gái, đem ngạch vân của nàng nối với một vài đồ vật, tựa hồ khởi động những thứ này cần đến ngạch vân đặc thù của Thiên Công Việt Tộc. Bé gái cũng không biết những thứ này là gì, chỉ rất hưng phấn mà quẫy đạp chân tay, giống như là được Diệp Lãng ôm khiến nàng rất hưng phấn. Hơn nữa bé gái còn không ngừng bặp bẹ kêu:
- Ba ba... Ba ba...
- Mẹ ơi, kêu ca ca, đừng kêu ba ba, ta còn chưa già như vậy.
Diệp Lãng đối với chuyện này rất khó chịu.
- Ba ba…
Bé gái lập tức tát một cái vào thẳng mặt Diệp Lãng, tuy rằng không có lực, nhưng thanh âm vang dội kia lại khiến cho mọi người cảm giác được cái tát này rất đau, mà cảm giác này cũng thực quái lạ.
- ...
Đúng lúc này, Diệp Lãng khởi động Truyền Tống Trận, một đám người lập tức biến mất.
- Diệp Lãng, ngươi không đi cùng sao?
- Các ngươi đi trước, ta cùng Triệu Nhã Nhu áp hậu, việc này cần một vài thao tác nhất định.
Diệp Lãng nói, kỳ thực Triệu Nhã Nhu hoàn toàn có thể đi trước, chẳng qua ở cùng Triệu Nhã Nhu mười năm, đã tập cho hắn thói quen có nàng ở bên mà thôi. Nhưng lúc này cũng chẳng ai đi so đo vấn đề này cả, dù sao đi sớm hay đi muộn thì vẫn là đi, đương nhiên vẫn có người tự nguyện lưu lại cùng Diệp Lãng.
- Hổ Nữ, Phì Bà, các ngươi nhanh lên đi, còn có Nhã Nhu, ngươi cũng lên luôn, đợt cuối cùng!
- Rất nhanh, đã truyền tống đến đợt cuối cùng.
- Không ta phải ở cùng ngươi!
Triệu Nhã Nhu hét lên, mà lời nói của nàng cũng khiến cho những người khác dừng lại.
- Vì cái gì? Chúng ta đều đi, ngươi ở cùng ta làm gì?
Diệp Lãng có chút nghi hoặc hỏi.
- Ta sợ ngươi truyền tống chúng ta ra ngoài, nhưng bản thân ngươi lại kẹt ở nơi này!
Triệu Nhã Nhu nói.
- Thứ này ta hiểu rõ, nhất định phải có người khống chế!
- Là thực sao, Thiếu gia?
Hổ Nữ lập tức hỏi.
- Là thực...
Diệp Lãng nói.
- Ta ở lại cùng người!
Hổ Nữ lập tức nói, chúng nữ cũng giống như vậy, đều muốn lưu lại.
- Mẹ, các ngươi làm cái gì vậy, ta nói là ta kẹt ở đây không đi ra ngoài được à, ta đã khi nào lừa gạt các ngươi chưa?! Tuy rằng thứ này cần có người khống chế, nhưng sẽ có một khoảng thời gian bị trì hoãn, ta hoàn toàn có đủ thời gian để tiến vào, hiểu chưa!
Diệp Lãng tức giận nói, không có chút nào cảm giác giống như tâm tình của một người sắp phải lưu lại.
- Triệu Nhã Nhu ngươi cũng thực là, khi xưa ngươi cũng sau khi khởi động mới tiến vào hay sao động hay sao?
- Hì hì, ta quên mất, tiểu bảo bối, đến đây với mụ mụ nào, để ba ba chốc nữa rảnh tay chạy nào.
Triệu Nhã Nhu cười cười, sau đó giang thay giống như là muốn ôm lấy bé gái, chỉ là bé gái ôm chặt lấy Diệp Lãng, thế nào cũng không muốn buông tay.
- Thực là… Sao lại quấn quít lấy ba ba như vậy?