Diệp Lãng nói.
- Nếu ngươi đã biết, vậy tại sao còn hỏi mấy vấn đề này?
Thất công chúa có chút kỳ quái hỏi, đây không phải là khiến cho người khác hiểm lầm bản thân mình là biến thái hay sao?
- Bởi vì có một vài điểm mấu chốt, ta xác thực là có thể trả lời được, khi xưa tỷ phu nói tâm lý ta có chút biến thái, không muốn chơi cùng ta. Nếu đã cho ta là biến thái, vậy thì cứ để ta triệt để biến thái đi, như vậy cũng có thể khiến cho các ngươi cảm thấy những việc ta làm là rất bình thường, khiến các ngươi cảm thấy chuyện này cũng không phải là ta tận lực cố gắng trở thành như vậy.
Triệu Nhã Nhu nhàn nhạt nói.
- ...
Nữ nhân này quá đáng sợ!
- Không ngờ ngay từ lúc đó ngươi đã có ý định phát động chính biến, cũng không phải là tự dưng. Cho nên, ngươi mới chuẩn bị đầy đủ như vậy, chỉ là có một vấn đề ta vẫn không rõ, ngươi bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này từ lúc nào?
- Đại khái là lúc 7, 8 tuổi gì đó, có đôi khi tiểu hài tử lại dễ dàng hơn một chút.
Triệu Nhã Nhu đáp.
Thực đáng sợ!
Cho dù nàng không khảo thí những đề mục kia, mọi người có thể rõ ràng, nàng là nữ nhân biến thái đệ nhất!
- Tốt rồi, dừng ở đây, chúng ta nhanh chạy thôi!
Diệp Lãng nói. Truyện Sắc Hiệp -
- Vì sao?
Mọi người cảm thấy kỳ quái!- Bởi vì Hoàng thượng hắn lui lại rồi! Từ thái độ của hắn, có thể đoán được chúng ta ở nơi này là rất nguy hiểm!
Diệp Lãng chỉ về phía hoàng đế Tường Không đã ly khai.
- Tiểu Diệp Lãng, không ngờ lúc này ngươi vẫn tỉnh táo như vậy, bất quá các ngươi đều phải chết! Ta không cần khống chế các ngươi, chỉ cần tiêu diệt hết tất cả các ngươi, như vậy cả thiên hạ sẽ không còn bất kỳ ai có thể cản trở ta nữa!
Hoàng đế Tường Không lúc này đã ở rất xa bên ngoài, dường như rất nhanh sẽ ly khai di tích này. Mà hoàng đế Tường Không thực sự đang nói ra một sự thật đáng sợ, nơi đây tụ tập rất nhiều người mạnh nhất của các phương thế lực, đồng thời còn có cả Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu. Nếu để cho những người này đi ra bên ngoài, phía Tường Không nhất định sẽ thua, nhưng nếu có thể khiến cho những người này táng thân ở đây, vậy thì có thể làm suy yếu rất nhiều phương thế lực..
- Này này, đệ đệ, hắn có biện pháp tiêu diệt chúng ta à, lực lượng của chúng ta ở đây rất mạnh mà?
Diệp Lam Vũ một bên truy, một bên hô.
- Ngốc tỷ tỷ! Người có mạnh hơn thì cũng làm được gì, đến lúc đó vẫn không thoát khỏi một ít lực lượng không thể kháng cự, chỉ cần hắn dẫn nổ nơi này, vùi lấp chúng ta ở bên trong thì chúng ta có biện pháp nào, cho dù một bộ phận có thể có thể sống sót, nhưng tổn thất trong việc này cũng không phải là điều chúng ta có thể thừa nhận!
Diệp Lãng trả lời.
- Dẫn nổ nơi này? Ngươi không phải là có Tiểu Nhị sao, có thể khống chế tạc đạn luyện kim của hắn.
- Tiểu Nhị chỉ có thể khống chế luyện kim trận, một vài luyện kim thuật không cần đến luyện kim trận, đó thuần túy chỉ là phản ứng hóa học, bất kỳ một thứ gì đều không thể khống chế được chúng!
Diệp Lãng tức giận trả lời. Tiểu Nhị có thể khống chế một vài linh kiện luyện kim, nhưng cũng không phải là vạn năng, nếu mà bất cứ thứ gì nàng đều có thể khống chế được, như vậy đã không phải là Tiểu Nhị, mà là thần!
- Chuyện này...
- Đừng làm nhảm nữa, ít lời thôi, chạy nhanh lên!
Đúng lúc này, Triệu Nhã Nhu nhàn nhạt nói.
- ...
Trong lúc mọi người còn đang cắm mặt chạy, rất nhiều thành viên Tường Không còn chưa kịp trốn ra thì phía đại môn đã truyền đến một tiếng nổ cực lớn.
Ầm!
- Mẹ ơi, Triệu Nhã Nhu, phụ thân ngươi đúng là một tên biến thái, ngay cả thủ hạ dưới tay cũng không tha, nơi này còn nhiều người như vậy mà!
Diệp Lãng hô lớn, hắn không ngờ hoàng đế Tường Không lại tàn độc như vậy.
- ...
Giờ phút này, mọi người lại càng thêm thấu hiểu con người của hoàng đế Tường Không. Trước mặt quyền lực, biến hóa này thực sự là quá đáng sợ.
- Hoàng thượng... Những người kia còn chưa kịp thoát ra ngoài.
Phía Tường Không ngẩn người, bọn hắn vẫn xem như là may mắn, may mắn vì có cơ hội để mà ngẩn người, những người còn lại chỉ sợ là đã vĩnh viễn không có cơ hội này. Sự tình biến hóa, thường thường đều sẽ tàn khốc như vậy, khiến cho con người ta không có cách nào tiếp thu!
- Gọi ta à? Hiện tại ta cũng bó tay…
Lúc này Triệu Nhã Nhu vừa cười vừa nói.
- Đừng nhìn ta, lối ra này bị bít kín rồi, còn có lối nào khác không?
Thanh niên mưu sĩ cũng ở trong đám người bị kẹt lại, hắn cũng bị vứt bỏ.
- Không có, nơi này chỉ có một cửa vào!
Diệp Lãng đáp, sau đó nhìn về phía thanh niên.
- Vì sao ta lại cảm thấy ngươi quen mắt nhỉ?
- ...
Thanh niên mưu sĩ trầm mặc một hồi, lắc đầu
- Ngươi... Thực sự là... Về sau ta sẽ danh chấn thiên hạ, trở thành thiên hạ...
- A, ta nhớ rồi! Ngươi chính là... Cái kia, cái kia...
Diệp Lãng chỉ tay vào thanh niên mưu sĩ nói, nhưng vẫn không gọi được tên tuổi của người ta, bất quá có thể khẳng định, hắn đã nhớ ra đối phương.
- Ta gọi là Sở Cửu! Đây là lần thứ 379 ta nói cho ngươi biết, lần tiếp theo sẽ không có như vậy đâu.
Thanh niên mưu sĩ Sở Cửu thở dài. Rất rõ ràng, những lời này của hắn tối thiểu nhất đã từng nói qua 379 lần, mà mỗi lần hắn thề sẽ không nói lại, thì lần sau vẫn phải tiếp tục. Sở Cửu này chính là thiếu niên khi xưa Diệp Lãng hay gặp ở Đồ thư quán, cùng Sa Lan giống nhau, ba người đều là khách quen của Đồ thư quán, thường xuyên thấy mặt nhau.
- A, đúng, đúng, Sở Cửu! Sao ngươi lại ở chỗ này?
Diệp Lãng hỏi.
- Bây giờ ta là Tường Không đệ nhất mưu sĩ...
Sở Cửu kiêu ngạo nói, lời hứa khi xưa bây giờ hắn đã thực hiện được.
- Bởi vì ta vạch kế hoạch cho Hoàng thượng, để hắn có thể giải quyết các ngươi, kết quả...
Sở Cửu khoát tay, hắn làm người coi như là tiêu sái, mặc dù đã bị dồn vào tuyệt cảnh, nhưng bộ dáng giống như là vẫn không có chuyện gì.
- Nguyên lại là kế hoạch của ngươi, người đâu, trói hắn lại đánh cho hắn một trận.
Diệp Lãng chỉ vào Sở Cửu cả giận nói.
- ...
Sở Cửu trầm mặc không ngờ Diệp Lãng vẫn còn chiêu này, nếu như bị đám người này quần ẩu, bản thân mình còn sống nổi không?