12
Xuân đến băng tan tuyết tan, vùng Giang Nam đột nhiên có biến cố.
Không biết vì sao Tiểu đảo Oa quốc ở Đông Hải lấy được bản đồ biên phòng của chúng ta.
Thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên đánh lén quận Hải Châu.
Bọn họ đốt g..iết cướp bóc, không việc ác nào không làm, thủ đoạn ngoan độc tàn nhẫn, nhất thời lại không ai có thể địch lại.
Phản ứng đầu tiên của vị phụ hoàng ngu ngốc bất tài này của ta không phải là phái quân tiếp viện mà là dàn xếp ổn thỏa.Hắn phái người đi hoà đàm cùng Oa quốc, cuối cùng đưa sứ thần của đối phương vào kinh, tổ chức thịnh yến khoản đãi. Bữa tiệc này, đương nhiên cũng mời ta.
Ta hỏi Phương Cảnh Ngọc: "Ngươi sinh ra ở bắc cảnh, sinh trưởng ở biên quan, không phải lúc trước đã nói, vẫn rất muốn tiếp thu nhiều kiến thức của kinh thành phồn hoa sao? Đi thôi, hôm nay ta dẫn ngươi vào cung.”
Nàng ngồi chung xe ngựa với ta, lắc đầu nói: “Vua một nước, Thái tử một nước, hai người cộng lại cũng không có chút cốt khí nào, đối mặt với một tiểu quốc nhỏ bé, phản ứng đầu tiên lại là nhượng bộ hòa đàm.”
Ta kéo khóe môi, ánh mắt không có ý cười: “Đúng vậy, vô cùng hoang đường.”
Trên đại điện, ta gặp được sứ thần Oa quốc.
Mấy người kia vóc dáng thấp bé, đầu trâu mắt chuột, ánh mắt bất thiện thậm chí âm độc.
Bọn họ miễn cưỡng hành lễ với phụ hoàng, mắt bắt đầu không kiêng nể gì đánh giá bốn phía. Khi lướt qua mặt ta, hơi dừng lại một chút.
Không ngờ lại trao đổi một ánh mắt với Khương Diên Quân ngồi trên ghế cao.
Qua ba tuần rượu, phụ hoàng ôn hòa hỏi bọn họ: "Lần này các ngươi vào kinh, điều kiện như thế nào mới bằng lòng lui binh?"
Sứ thần cầm đầu bỗng nhiên quỳ xuống: “Hoàng đế bệ hạ, thật ra Thiên hoàng chúng ta vẫn muốn cùng quý triều kết hai họ, bởi vậy đặc mệnh chúng ta tới cầu cưới công chúa. Chỉ cần Minh Hoa công chúa đến triều ta hòa thân, Thiên hoàng bệ hạ sẽ phong làm trắc phi tôn quý. Xin bệ hạ thành toàn!”
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khương Diên Quân trên ghế cao.
Khương Tĩnh Nguyệt bên cạnh hắn không ngừng lộ ra nụ cười đắc ý.
“Khương...” Ta chỉ kịp mở miệng phun ra một chữ, trong đám triều thần bên cạnh, bỗng nhiên có người quỳ xuống.
Là cha của Lý Vô Già, lão Trung Dũng hầu: "Mong Minh Hoa công chúa lấy đại cục làm trọng, vì triều đình trăm năm cơ nghiệp của chúng ta, vì an nguy của lê dân bách tính!"
Xung quanh hắn, một vòng triều thần liền quỳ xuống trước mặt ta: “Xin công chúa vì đại nghĩa!”