11
“Thật ra...... Thư Ý, hôn ước của ta và nàng chưa huỷ.”
Lý Vô Già nhìn ta, ánh mắt lộ ra hoài niệm cùng giằng co: “Hôm nay nàng đã hồi kinh, chúng ta vẫn có thể thành hôn. Chỉ là, ta hi vọng nàng đừng ức A Nguyệt nữa, nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương mất mẹ từ sớm, cái gì cũng không hiểu mà thôi. Chuyện trước kia...... Có lẽ là nàng hiểu lầm.”
Ta bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn.Lửa giận cuốn theo đau đớn lập tức tập kích vào trong lòng.
Trước kia ta rõ ràng đã nói với hắn, chuyện mẫu hậu ta trúng độc, là do Khương Tĩnh Nguyệt muốn bám vào Chu quý phi mà chủ động làm. Khi đó hắn còn cùng chung mối thù với ta: “Ngày sau cho dù nàng muốn báo thù như thế nào, ta đều sẽ che chở cho nàng.”
Chỉ mới có ba năm, lại thay đổi thành thế này. Thật kinh tởm!
Ta nắm lấy cây trâm ngọc kia, bước nhanh đến trước mặt hắn.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn, đưa tay bóp cổ hắn, đẩy hắn đập mạnh vào vách tường phía sau.
Đầu của hắn đập vào tường, phát ra một tiếng vang nặng nề.
“Ngươi sẽ không cảm thấy mình rất thâm tình, rất vĩ đại đấy chứ? Vì để Khương Tĩnh Nguyệt không bị ức nữa, nguyện ý chịu nhục cưới ta? Sao không nhìn xem, ta có nguyện ý gả cho hạng người bất tài được tổ tiên che chở như ngươi hay không! Nếu không phải vì mẫu hậu ta năm đó cầu tình, cha ngươi sớm đã bị giáng chức làm thứ dân chứ đừng nói đến chuyện hôm nay ngươi ngồi ở vị trí Thế tử!”
"Nàng ta lấy oán trả ơn, còn ngươi trở mặt không nhận người -- ngươi và Khương Tĩnh Nguyệt, thật đúng cặp đôi hạ tiện hoàn hảo!"
Lý Vô Già còn chưa kịp phản ứng, ta giơ cây trâm lên, dùng đầu trâm bén nhọn mạnh vào bả vai hắn!
M..áu tươi văng khắp nơi, ta nhìn chằm chằm khuôn mặt méo mó vì đau đớn của hắn, gằn từng chữ: “Đừng đến trêu chọc ta nữa. Lần sau thứ ta sẽ là trái tim của ngươi.”