Nguyên đánh thức tôi dậy vào lúc sáng sớm, bước xuống xe trước mắt tôi là một căn biệt thự khá là lớn và đẹp nhưng có điều nó lại nằm ở nơi đồi núi khá là hoang vu, nhìn là đã biết ở đây không có sóng điện thoại rồi.
“Cậu đến rồi à?” cánh cổng mở ra và trước mắt tôi là một người phụ nữa trung tuổi, chắc cũng chạc tuổi mẹ tôi hoặc lớn hơn vài tuổi.
Không hiểu cô ấy có mối quan hệ gì với Nguyên nữa.
“Tôi muốn nhờ dì chăm sóc cô gái này, cô ấy đang có thai.” Anh không cả thèm vào trong nhà mà đứng luôn ngoài cổng nói chuyện với cô ấy rồi còn nói thêm một câu gì nữa nhưng mà tôi không nghe rõ, chắc là cố ý nói nhở để tôi không nghe được.
Tôi theo cô ấy vào nhà và anh thì về luôn. Trong nhà mọi thứ đều rất tiện nghi và lộng lẫy. Nhưng một nơi hoang vu như này cũng có điện để dùng những thiết bị điện tử này hay sao?
“Cô ơi, cho con hỏi. ở đây cũng có điện với lại sóng điện thoại sao cô? Một nơi hoang vu như này...” tôi ngần ngại đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ toàn rừng núi cỏ cây. Thực ra thì rất thích nhưng tôi chỉ sợ có...ma thôi.
Cô ấy cười rồi nói:
“Điện thì có nhưng sóng điện thoại thì không. RED có một phát minh ra một thiết bị có thể phát điện trong vòng tháng một lần nạp nguyên liệu, sau một tháng sẽ có người đến thay. Mà chắc con biết RED chứ nhỉ?”
“À vâng, tất nhiên là con biết rồi ạ...” tôi gật đầu mỉm cười nhìn cô ấy, tất nhiên là tôi biết rồi, chỉ là tôi đang không biết cô với RED có mối liên quan gì và sao Nguyên lại để cô ấy sống ở một nơi gần như là tách biệt với thế giới như này.
Đang định hỏi thêm thì cô ấy nói tôi đi tắm và nói quần áo của tôi sẵn ở trong tủ rồi, đêm qua Nguyên có sai người đưa tới.
Tôi thấy rất nhớ Win, tôi biết mình rất có lỗi với anh ấy. Chắc anh đang tìm tôi vất vả lắm nhưng tôi không thể để anh làm hại dến em bé được. Xin lỗi anh nhưng em sẽ giữ lại đứa bé này, anh có thể nuôi dưỡng nó thật tốt cho dù không có em đúng không?
Về phần Win, cả đêm hôm qua anh vẫn không ngừng nghỉ việc đi tìm cô nhưng không tài nào mà tìm ra một chút dấu vết gì. Đến bệnh viện xem lại camera thì không thấy bất kì điều gì, anh không hề biết là những đoạn video đó đã được Nguyên cho người cắt ghép tinh vi để loại bỏ hình ảnh của cô.
Minh Anh cũng dùng người của RED để tìm kiếm, toàn những người thân cận của cô nhưng vẫn không thể nào truy tìm ra bất kì điều gì.
“Anh bình tĩnh đi, chị ấy chắc không thể đi đâu xa được đâu.”
“Một mình cô ấy thì tất nhiên không thể nhưng...” anh đã bắt đầu đoán ra mọi chuyện, nhất là khi không có một dấu vết gì của cô để lại, một mình cô chắc chắn không thể nào làm được như thế...
“Ý anh là sao?”
“Em không thấy lạ sao? Một người con gái như Linh An lại có thể trốn đi không để lại một chút dấu vết, không thể nào đúng không? Đêm qua anh đã gặp Gia Nguyên...”
“Anh trai em sao? Không lẽ, đúng là anh ấy thích chị Linh An thật?” Minh Anh trầm tư suy nghĩ về tất cả. Từ khi Linh An xuất hiện và rồi sau khi cô đến với Win thì Nguyên đã rất lạ, rất hay trầm tư suy nghĩ và thỉnh thoảng còn bỏ bê công việc nữa.
“Vậy là ngay cả em cũng nghĩ vậy, thế mà lâu nay anh cứ ngỡ là do anh tưởng tượng rồi suy nghĩ lung tung.”
...
Win nhận thấy bây giờ mọi chuyện đã trở lên vô cùng phức tạ và khó khăn, khi mà Nguyên tham gia vào việc giúp cô bảo vệ đứa bé và anh thì lại không thể dùng đến RED để tìm kiếm. Anh không hiểu được trong đầu Nguyên đang suy tính điều gì. Thật là điên rồ khi mà bây giờ hơn ai hết anh đang cầu mong đúng là Gia Nguyên yêu cô, như vậy chắc chắn anh ta sẽ đảm bảo tính mạng cho cô. Bằng không, nếu việc làm này cũng chỉ là vì muốn cho anh một cú đánh thì...
“Có chết tôi cũng sẽ phải tìm ra nơi cậu giấu cô ấy!”