Kha Thanh Hán hơi rời khỏi miệng Hồng Vi, vẫn chưa thỏa mãn, đang lúc định lại hôn đối phương chợt bị đẩy ra, thân thể theo đà té vào trong nước.
May là hắn phản ứng nhanh, kỹ năng bơi giỏi, lúc té nước chìm một lúc lại nổi lên. Trông thấy Hồng Vi ngồi ở ven bờ cười vui, lòng thấp thỏm cũng yên tĩnh lại.
“Anh Thanh Hán.” Hồng Vi mỉm cười hỏi. “Trời đã tối rồi, anh định ngâm trong nước tới Tết luôn à?”
Đích thực đã tối. Kha Thanh Hán thấy Hồng Vi vươn tay, liền đưa tay qua nhờ lực đối phương kéo lên bờ.
Trời tối không thấy rõ đường đi, Kha Thanh Hán cõng Hồng Vi vẫn như cũ bước từ từ. Mới rồi họ ở đầm hôn môi, đã xác định phần quan hệ đặc biệt càng thân mật hơn trước.
Cho nên giây phút này càng khiến người lưu luyến.
“Trước kia mỗi khi anh ngủ ở nhà em…” Im lặng lát sau Hồng Vi nhẹ giọng phá vỡ yên tĩnh. “Anh đều trộm hôn em đúng không?” Nói tới đây ngữ điệu có ý cười.
Kha Thanh Hán sửng sốt, lỗ tai lập tức nóng rực, hiếm khi có chút ngại ngùng. Từ đầu năm trước lần đầu tiên nhảy cửa sổ vào nhà họ Hồng, một năm rưỡi nay khoảng vài chục lần hắn ngủ chung với Hồng Vi. Buổi tối đợi cha mẹ ngủ say hắn đều đi gặp Hồng Vi. Tuy ông Hồng ngủ ở nhà chính nhưng hai người thường thì thầm bên tai nhau, chưa bị ông Hồng phát hiện, ngẫu nhiên quá khuya Hồng Vi sẽ kêu hắn ở qua đêm.
Xuất phát từ tâm tư có chút đen tối, Kha Thanh Hán nghe lời ở lại. Sáng ngày hôm sau hắn dậy sớm, lần nữa chui về phòng mình.
Những đêm đó, hắn cùng Hồng Vi cùng giường chung gối, người mình tương tư đang ở trong ngực, vậy nên đôi khi khó thể kiềm nén, nhân lúc đối phương ngủ say lén hôn môi, chỉ giới hạn đến đó.
Bây giờ Hồng Vi đột nhiên nhắc tới chuyện này, thậm chí nói rõ cậu đã sớm phát hiện sự thật khiến Kha Thanh Hán nghẹn lời. Hắn lập tức nghe Hồng Vi nói tiếp.
“Lần đầu tiên làm em hơi kinh ngạc, và cả…vui mừng.”
“Sau này liền muốn anh ở nhà em cả đêm.” Hồng Vi hạ giọng cực thấp, ngữ điệu ngại ngùng. “Mỗi lần em đều giả bộ ngủ.”
Kha Thanh Hán có chút ngoài ý muốn, sau đó hiểu ý cười.
Tình yêu giữa hai người kỳ thật là đương nhiên. Khi Hồng Vi đem mình thành nữ, khi hắn không thèm để ý cách nghĩ kỳ lạ này của đối phương, thậm chí càng bao dung, cưng chiều và đau lòng người này, tình cảm của hai người có lẽ đã không còn đơn thuần.
“Cho nên…” Hồng Vi tiếp tục. “Anh Thanh Hán, anh thật sự yêu em ha!”
Kha Thanh Hán nhẹ giọng đáp.
“Ừ.”
Hồng Vi lập tức bật cười, giọng hơi cất cao.
“Em…cũng thế.”
Kha Thanh Hán cõng Hồng Vi, nhìn thôn ngày càng rõ ràng, chân đi ngày càng chậm, bên tai nghe Hồng Vi lảm nhảm đủ thứ chuyện.
“Đầu đông nhà Tân Vân mua ti vi.” Hồng Vi nói. “Tân Vân nhân lúc người nhà cô ấy không ở, lén mang em xem một lần.”
Kha Thanh Hán cười hỏi.
“Trên ti vi chiếu cái gì?”
“Em xem không hiểu lắm.” Hồng Vi nói, đột nhiên cánh tay ôm cổ Kha Thanh Hán chặt chút, giọng điệu lộ hưng phấn. “Em…nghe Tân Vân nói cô ấy có lần ở trên ti vi thấy, dường như hiện giờ có loại giải phẫu.”
“Giải phẫu?”
“Vâng. Cô ấy nói giải phẫu có thể đem nam biến nữ, nữ cũng biến thành nam được.” Hồng Vi cười bảo. “Cô ấy còn nói sau này muốn làm đàn ông.”
“…”
Kha Thanh Hán biết Tân Vân mà Hồng Vi nói là cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Người trong làng nói cô ‘ngu ngốc’, ‘khờ’, ‘đồ điên’. Đương nhiên hắn chưa từng tiếp xúc với Tân Vân, không quan tâm đối phương rốt cuộc như thế nào. Bạn bè có thể cho Hồng Vi ngẫu nhiên tâm sự, hắn không phản cảm.
“Anh Thanh Hán, anh nói xem, đợi sau này em kiếm tiền làm giải phẫu, biến thành phụ nữ rồi có phải là có thể làm vợ anh?”
Thầm thở dài, Kha Thanh Hán suy nghĩ một lát mới lên tiếng.
“Dường như nước ta không có loại giải phẫu này?” Kỳ thật hắn cũng không rõ.
“Nghe nói khoa học kỹ thuật của người nước ngoài rất tân tiến, chắc nước ngoài có thể làm được.” Hiển nhiên Hồng Vi rất quan tâm vấn đề này. “Nếu em biến thành phụ nữ là có thể kết hôn với anh rồi! Anh có muốn…cưới em không?”
Kha Thanh Hán bị cậu hỏi có chút dở khóc dở cười. Hồng Vi luôn ở trong nhà, dù cuộc sống kham khổ, còn bị dân làng đồn bậy đồn bạ, nhưng rốt cuộc chưa từng thấy thế giới bên ngoài, có chút đơn thuần.
Tuy không biết có loại giải phẫu biến tính này không, nhưng rõ ràng điều này vi phạm phép tắc tự nhiên. Thay đổi giới tính kết hôn với người khác, chỉ sợ không dễ dàng. Cải tạo thân hình người ta tất nhiên sẽ có tổn hại sức khỏe?
Trong lòng nghĩ thế, Kha Thanh Hán lại đáp.
“Không cần biết tiểu Vi là nam hay nữ, anh đều đồng ý cưới em.” Kết hôn vốn chính là pháp luật bảo đảm hai người ở chung một chỗ. Dù Hồng Vi giới tính là nam, chỉ cần họ bên nhau, có tình cảm bảo đảm thì không khác gì kết hôn.
Hồng Vi rõ ràng hài lòng câu trả lời của Kha Thanh Hán, cười bảo.
“Nói phải giữ lời đó!”
“Ừ.”
“Phải rồi, em còn nghe nói nhà Tân Vân có tiền như vậy vì anh cô ấy đi trong thành buôn bán lời nhiều tiền.” Bỏ qua chủ đề biến tính, Hồng Vi lại nói tiếp chuyện người trong thôn. “Dường như thôn ta có không ít người trẻ tuổi, nghe anh Tân Vân nói chuyện trong thành bắt đầu có ý muốn ra ngoài.”
Kha Thanh Hán ậm ừ cho qua.
“Anh Thanh Hán, anh thì sao?”
“Anh?” Kha Thanh Hán khó hiểu.
Hồng Vi chần chờ nói.
“Bọn họ bảo đi lên thành phố mới kiếm được nhiều tiền. Anh có muốn đi ra ngoài không?”
“Không có.” Kha Thanh Hán kiên quyết lắc đầu, lập tức hỏi lại. “Chẳng lẽ tiểu Vi muốn đi ra?”
“…kỳ thật cũng hơi muốn. Nếu ra đi có thể kiếm được nhiều tiền, có lẽ sẽ cải thiện tình hình nhà em.” Hồng Vi đáp. “Nhưng sức khỏe tía kém lắm, em không thể nào rời nhà đi.”
Kha Thanh Hán im lặng.
Hồng Vi lại bổ sung một cậu.
“Chẳng qua chỉ cần có anh Thanh Hán, dù ở đâu em cũng không đi.”
Kha Thanh Hán cười khẽ, lập tức nhỏ giọng nói.
“Tiểu Vi, đợi anh thêm vài năm.”
“Không sao đâu.” Hồng Vi vùi mặt vào vai Kha Thanh Hán. “Kỳ thật hiện giờ tốt lắm rồi, anh đừng vì em mà chịu áp lực quá lớn.”
“Cũng không hẳn chỉ vì em.” Kha Thanh Hán bình thản nói. “Năm đó anh rất muốn học xong cấp …”
“Ừa, đây là việc tía anh làm đúng nhất.”
“Vốn tía không đồng ý.” Kha Thanh Hán nhếch khóe môi. “Lúc ấy anh cũng bướng, nói đợi học xong cùng lắm thì tiền học phí, sinh hoạt phí trả lại ông ta.”
“…”
“Kết quả tía thật sự ghi giấy nợ cho anh.”
“A?”
“Ông ấy đem chi phí nuôi anh từ nhỏ đến lớn, tiền học cấp đều tính hết, nói coi như cho anh vay nợ, lợi lăn lợi. Chờ chính anh kiếm được tiền rồi, đem số tiền này tính cả tiền lời trả cho ông ta. Trừ những thứ đó còn có tiền cấp dưỡng mỗi tháng.”
Hồng Vi tức giận nói.
“Có ai làm cha mẹ như tía anh không!” Lại đổi giọng hỏi. “Chẳng lẽ bác gái không nói giúp câu nào sao?”
Kha Thanh Hán thở dài.
“Má của anh, em cũng hiểu, chỉ biết khóc. Bà sợ tía như vậy, nào dám nói chuyện, hơn nữa trong lòng chỉ có mình tía.”
“Vậy nên anh phải cố gắng!”
Hồng Vi yên lặng một lúc, buông tiếng thở dài.
“Tuy tía em không có năng lực nhưng chưa bao giờ đánh mắng em, chuyện gì đều do em tự làm chủ.”
“Không nói những chuyện này.” Kha Thanh Hán đối với cha mẹ sinh ra nuôi nấng mình mười tám năm không oán trách cũng chẳng có trông chờ. “Anh định sang năm làm chút buôn bán.”
“Bán cái gì?”
“Kỳ thật vẫn chưa quyết định.” Kha Thanh Hán cười nói. “Chỉ là có suy nghĩ thôi. Dù gì nhờ vào làm ruộng, bán rắn, lươn không kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Mặc kệ anh Thanh Hán làm cái gì em đều sẽ ủng hộ, cố gắng hết sức giúp đỡ.” Hồng Vi kiên quyết nói.
Kha Thanh Hán nhếch môi, dừng bước chân, nghiêng đầu liếc đống cỏ khô ven đường, hỏi.
“Tiểu Vi, chúng ta ngồi đây nói vài lời được không?”
Hồng Vi leo xuống khỏi lưng hắn, cười.
“Em thì không sao, chỉ cần anh đừng về muộn bị tía anh đánh chửi thì tốt rồi.”
“Sẽ không.”
Dựa vào đống cỏ khô, Kha Thanh Hán kéo người tới trước mặt mình, một tay nhẹ nhàng ôm Hồng Vi, tay kia ấn đầu cậu chờ không nổi chặn môi người này.
Hồng Vi không hề chống cự, ngoan ngoãn rúc vào ngực Kha Thanh Hán, ngửa đầu, hé miệng.
Kha Thanh Hán cởi đồ. Quần áo Hồng Vi tuy bị nước làm ướt, nhưng cái ôm cực nóng và ẩm ướt trong đêm hè dưới đống cỏ khô, tuyệt đối không phải việc khiến người thoải mái.
Họ lại không thấy khó chịu. Hôn, ôm, thậm chí xúc động vuốt ve, khiến đôi tình nhân trẻ rơi vào tình nồng mê say không biết lối về. Thiếu niên mới nếm trái cấm luôn không biết cách chống cự hành vi cực kỳ thân mật này.
“Nóng không?”
Hồng Vi lắc đầu. Kha Thanh Hán ôm cậu chặt hơn, một tay còn luồn dưới áo nửa mở, đầu ngón tay đặt ở điểm nhô lên ở ngực đối phương, mập mờ xoa nắn.
“Không nóng thì ngồi trên đùi anh đi.” Môi Kha Thanh Hán chạm mái tóc Hồng Vi, thanh âm nhỏ như tiếng thì thầm.
Hồng Vi vùi mặt vào hõm vai Kha Thanh Hán, nghe lời đối phương, xoay eo nâng lên chân phải quàng qua đùi Kha Thanh Hán.
Tư thế hai người từ ngồi sóng vai biến thành Hồng Vi leo qua đùi Kha Thanh Hán, đối diện nhau.
“Anh Thanh Hán, lúc em nghe loa phóng thanh học được một bài. Giờ em hát cho anh nghe được không?”
“Tốt lắm.”
“Nhưng sau khi em hát anh cũng phải học, sau đó hát lại cho em nghe.”
“Ừ.”
“…hướng bầu trời lớn tiếng hét em yêu anh. Hướng mây trắng lang thang nói tiếng em nhớ anh. Khiến bầu trời nghe thấy, khiến mây trắng nghe thấy, ai cũng không thể xòa nhòa lời hứa hẹn của chúng ta.”