Phương xa mơ hồ truyền đến tiếng nhạc, trong thôn mỗi đêm đúng giờ phát loa ca khúc. Kha Thanh Hán nghe tiếng Hồng Vi kêu, liền từ ruộng lúa đi lên, ở trong rạch nước xối bùn.
“Anh Thanh Hán, uống nước đi.” Hồng Vi đi tới bên cạnh hắn, đem còn sót nửa bình nước thủy tinh đưa tới trước mặt Kha Thanh Hán.
Kha Thanh Hán nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm, tùy ý lau nước đọng nơi khóe miệng.
“Tiểu Vi, dọn dẹp rồi về nhà thôi.”
Hồng Vi nhìn thoáng qua túi nhựa và thùng nước trên mặt đất, hỏi.
“Hôm nay không đặt lồng lươn?”
“Nghỉ ngơi một ngày.” Kha Thanh Hán đứng lên, ngón tay nhẹ vuốt vành mắt Hồng Vi. “Mắt em đen cả rồi.”
Hồng Vi bất giác sờ mắt mình, cười nói.
“Thoạt nhìn ghê vậy chứ hễ em ngủ không ngon là mắt có quầng thâm à.”
Trán cậu ướt đẫm mồ hôi, tóc dính vào trán. Kha Thanh Hán thay cậu sửa sang tóc rối, xoay người nhặt lên đồ trên mặt đất, nhét túi nhựa, đồ linh tinh vào thùng nước đưa tới tay Hồng Vi, lập tức xoay lưng hướng cậu.
“Lên đây đi.”
Hồng Vi khó hiểu.
“Anh Thanh Hán?”
“Không phải chân em bị trầy ư?” Giọng Kha Thanh Hán có chút không vui, mới rồi thấy Hồng Vi đi chân đất, phát hiện ngón chân cái của cậu thủng một lỗ ngâm trong ruộng trở nên trắng phau. Miệng vết thương bị nhiễm trùng khiến người nhìn mà sợ. “Chân bị thương tại sao xuống ruộng?”
“Có băng bó rồi chứ bộ.” Hồng Vi yếu thế nói. “Không biết vải bông khi nào mất tiêu.”
“Cứ leo lên trước đi.” Đối với người này, Kha Thanh Hán luôn có loại tâm tình vừa đau lòng lại bất đắc dĩ. “Anh cõng em về nhà.”
“Anh làm việc cả ngày rồi…”
Kha Thanh Hán thúc giục vài câu, đợi người ta ngoan ngoãn nằm trên lưng mình, hai tay ôm chân Hồng Vi, thoải mái đứng dậy.
“Em nên biết thể lực của anh luôn rất tốt.” Huống chi người trên lưng thật sự quá nhẹ, không giống chàng trai mười sáu tuổi.
Từ khi Kha Thanh Hán về nhà, hai năm qua Hồng Vi trừ cao hẳn ra, khí chất bắt đầu trưởng thành, thân thể vẫn rất gầy, sắp mỏng như lá lúa rồi. Khuôn mặt thanh tú bởi vì quá gầy mà có loại xinh đẹp bệnh trạng.
So với Kha Thanh Hán cao lớn vạm vỡ thì đối lập hoàn toàn.
Kha Thanh Hán nhìn người này thân thể gầy yếu, đương nhiên sẽ rất lo lắng. May là Hồng Vi trừ trời sinh sức lực yếu vì dinh dưỡng không đủ thân thể có chút yếu ớt, không bị bệnh gì. Hiện giờ hắn chỉ có thể cố gắng dùng sức lực ít ỏi của mình thường xuyên giúp Hồng Vi tăng thức ăn.
May mắn là gần một năm nay quốc gia bắt đầu chú trọng hỗ trợ phát triển nông thôn. Nhà Hồng Vi bởi vì đặc biệt khó khăn, cậu còn chưa trưởng thành, thân thể ông Hồng không tốt không làm được việc gì, được liệt vào gia đình được trợ cấp. Hàng năm chính phủ sẽ tài trợ thức ăn cho gia đình nghèo khó, tuy không nhiều lắm nhưng với ông Hồng thì có chút ít còn hơn không.
“Sao em bị thương chân?” Bàn chân giẫm lên cỏ dại hơi nhọn, Kha Thanh Hán cõng Hồng Vi đi từng bước một chậm rãi tiến lên, không hề nôn nóng chạy về nhà.
“Lúc đi đường không cẩn thận đá trúng cái xẻng đặt ở cửa ra vào.” Hồng Vi ôm cổ Kha Thanh Hán, dịu ngoan tựa vào bả vai đối phương. “Miệng vết thương không sâu.”
Kha Thanh Hán thở dài.
“Không liên quan miệng vết thương sâu cạn, nước bùn trong ruộng bẩn như vậy, nếu nhiễm trùng miệng vết thương thì làm sao đây?”
“Em biết rồi.” Hồng Vi không hề giải thích gì nữa, gò má cọ xát bả vai Kha Thanh Hán. “Sẽ không có lần sau, anh Thanh Hán cứ yên tâm đi!”
Kha Thanh Hán bị cậu cọ xát bước chân tạm ngừng. Đầu hè hơi nóng, họ mới làm việc xong đều cởi áo, để mình trần đi về nhà. Lúc này gò má Hồng Vi dán vai hắn, làn da ma xát làm tâm người ngứa ngáy.
Hồng Vi cọ xát xong mũi chạm vai Kha Thanh Hán, hít hà.
“Anh Thanh Hán ra mồ hôi nhiều quá, may là không khó ngửi.”
“Đừng lộn xộn.” Kha Thanh Hán nghe cậu nói thì bật cười, chợt nảy ý trêu cợt. “Nếu em còn cọ tới cọ lui là anh ném vào rạch bây giờ!”
“Anh mới sẽ không!” Hồng Vi cười ha ha.
Kha Thanh Hán liền làm bộ lắc lư sau lưng, cất tiếng cười to.
“Anh ném bây giờ!”
Hồng Vi bản năng ôm chặt đối phương, miệng lại nói.
“Nếu anh Thanh Hán còn lắc lư thì hai ta sẽ cùng té đó!”
Hai người vừa đi vừa giỡn hớt. Bỗng nhiên lòng bàn chân Kha Thanh Hán giẫm lên đất mềm, thân thể nghiêng, may là chỗ té hướng bên ruộng lúa, hai người cùng nhau ngã vào ruộng.
Kha Thanh Hán phản ứng nhanh chóng, trước khi ngã một giây vội xoay người kéo tay Hồng Vi vòng tới trước người, giang hai tay ra. Cho nên lúc ngã, là hắn bị Hồng Vi đè xuống dưới.
Trên mình Hồng Vi ướt hơn một nửa, nhưng có Kha Thanh Hán ở phía dưới nên không quá chật vật. Cậu vội leo lên bờ ruộng, kéo người kia lên, nhịn không được cười to.
“Em nói rồi mà! Anh lắc lư khiến hai chúng ta té trong nước!”
Kha Thanh Hán có chút xấu hổ, tuy nhiên nước trong ruộng rất cạn nhưng cả người đầy bùn.
“Anh Thanh Hán thành tượng đất.” Hồng Vi vừa trêu vừa từ thùng nước lấy ra khăn mặt, tranh thủ thời gian lau mặt và tóc cho đối phương. “Á!”
“Sao vậy?”
Hồng Vi chỉ hướng sau lưng Kha Thanh Hán.
“Chúng ta…đè ngã lúa rồi.”
Kha Thanh Hán quay đầu nhìn, lúa bắt đầu trổ bông bị đè gãy một mảng lớn. Hắn vội xuống ruộng dựng thẳng lúa bị gãy, nhưng vẫn có không ít bị chặt đứt triệt để.
“Đây là ruộng nhà ông Hai.” Kha Thanh Hán lên bờ. “Lát nữa anh sẽ đưa cho ông Hai ký lươn nhắm rượu.”
Hồng Vi bật cười.
“Lại là chiêu này, anh cho rằng lươn là đồ quý gì sao!” Cậu cẩn thận quan sát lúa bị đè, nhẹ nhàng thở ra. “Chắc sẽ không tổn thất lớn đâu.”
Kha Thanh Hán ngẫm nghĩ, nói.
“Tối anh trở về sẽ giải thích với bác Hai.” Không cẩn thận làm gãy mấy cây không phải chuyện lớn lao gì. “Chúng ta đi nhanh thôi, chậm trễ chút nữa thì trời tối đen.”
Hồng Vi lại lắc đầu.
“Anh cứ ở trong rạch này rửa bùn dính trên người đi.” Cậu tạm dừng, lại nói tiếp. “Không thì sao anh cõng em được?”
Trên lưng, quần đều dính bùn, đích thực rất khó chịu. Kha Thanh Hán nắm tay Hồng Vi nói.
“Chúng ta đi tới phía trước chỗ đầm tắm đi.”
Đầm lớn hơn, nước cũng sạch chút. Kha Thanh Hán cởi quần dài, trực tiếp nhảy vào trong nước, quay đầu nhìn Hồng Vi ngồi trên tảng đá ở mép nước.
“Tiểu Vi, em cũng xuống đi.”
Hồng Vi chần chờ chốc lát.
“Em…trên chân còn có vết thương.”
Đột nhiên nhớ tới việc này, Kha Thanh Hán không cưỡng ép cậu. Hắn bơi tới bên cạnh Hồng Vi, nói.
“Em cởi đồ dùng khăn nhúng nước lau người đi.” Không có nhiều bùn dính trên người Hồng Vi, nhưng quần áo đã ướt hơn phân nửa.
Hồng Vi gục đầu xuống, nửa ngày mới khẽ ừ. Cậu chậm rãi cởi nút ống tay áo.
Kha Thanh Hán thấy động tác cậu chần chờ mới kịp phản ứng, Hồng Vi không ở bên ngoài tắm rửa. Suy nghĩ xong hắn định mở miệng cản đối phương, chỉ thấy người này đã chậm rãi cởi áo lộ ra thân mình trơn bóng, sau đó cúi người cởi quần dài.
Cơ thể Hồng Vi không giống phần mặt, cổ và tay chân lộ ra bên ngoài bị phơi nắng. Bởi vì nhiều năm bị quần áo bao bọc, màu da có vẻ rất trắng.
Rõ ràng chỉ là thân hình nam giới gầy gò…Kha Thanh Hán giật mình sững sờ nhìn, chỉ thấy thần trí bị dụ hoặc và mê say.
Hồng Vi cúi đầu, dường như hơi ngại ngùng, co quắp thấm ướt khăn lau mình.
Kha Thanh Hán cảm giác miệng đắng lưỡi khô, mặc dù ngâm trong nước lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, giống như trong lòng thiêu đốt ngọn lửa. Hắn cười khổ: Một năm rưỡi nay, xúc động như vậy đối với hắn mà nói đã cực kỳ quen thuộc.
Đã bao nhiêu lần trong đêm hắn nghĩ tới khuôn mặt Hồng Vi, thậm chí là thân thể, vừa bắn ra khát vọng nội tâm. Tâm tư và hành vi như vậy khiến hắn cảm giác mình xấu xa, hèn mọn bỉ ổi, nhưng mỗi lần đều chìm đắm không thể kiềm chế.
Tuổi hắn còn rất trẻ, cơ thể xúc động, khát vọng người trong lòng, thường cố gắng hết sức kháng cự, lại lần lượt thất bại, rồi lại xúc động.
Kha Thanh Hán có chút buồn rầu, sớm biết vậy đừng để Hồng Vi tắm rửa trước mặt mình. Nhưng nghĩ về nghĩ, khi thấy người đối diện gần như lõa thể, ánh mắt không thể khống chế dần nóng rực.
Đương nhiên Hồng Vi nhận ra ánh mắt hắn, rốt cuộc nhịn không được hỏi.
“Anh nhìn chằm chằm em làm gì vậy?”
Chân trời bao trùm một tầng nắng chiều. Không biết có phải lỗi giác của hắn hay tác dụng ánh sáng, Kha Thanh Hán cảm thấy khuôn mặt cúi xuống của Hồng Vi đang đỏ rực.
“Tiểu Vi…”
Kha Thanh Hán từ trong nước đứng lên, cũng ngồi trên tảng đá, giơ tay nâng mặt Hồng Vi lên. Hắn muốn nhìn rõ phản ứng của người này.
Dù hắn từng nói với mình không thể miễn cưỡng, thậm chí tổn thương Hồng Vi.
Nhưng khi động tình, tâm động không thể kiềm chế. Kha Thanh Hán thấy rõ vẻ mặt Hồng Vi, đôi mắt hắn thích nhất, trong trầm tĩnh cất giấu một vòng khát vọng đang nhìn chính mình.
Hắn khẳng định rồi lại có chút bất an, nhưng những cảm xúc phức tạp quấn quýt này rốt cuộc không thể đè ép khát khao đáy lòng, nhìn bốn phía, môi chậm rãi tới gần Hồng Vi.
Hồng Vi không nói gì, cũng không động đậy, mặc Kha Thanh Hán tới gần. Dường như cậu không dám nháy mắt.
Miệng Kha Thanh Hán nhẹ chạm môi Hồng Vi, là loại ám hiệu và thử không thể nói rõ. Phản ứng của Hồng Vi là lơ đãng nín thở.
Không sợ hãi, không tránh né.
Một chút bất an triệt để biến mất. Kha Thanh Hán không hề kiềm chế, gần như dồn dập lại cẩn thận ôm Hồng Vi vào lòng, sau đó bắt đầu hôn môi đối phương.
Hắn không hiểu kỹ xảo hôn môi, chỉ nhờ vào bản năng, nhiệt liệt, vui sướng, lại kiềm chế, cẩn thận tìm kiếm lưỡi đối phương.
Dưới ánh hoàng hôn bình thường, một đôi thiếu niên tình nồng, trong tình yêu chờ đợi đã lâu chợt đến, không e ngại hưởng thụ phần tình cảm không thể công bố lại không che giấu ngọt ngào.