Tần Khôn, là lão đại của một tổ chức xã hội đen nổi tiếng, nếu muốn lấy đi cánh tay của cô, quả thực là dễ như trở bàn tay, cô ở trước mặt loại nhân vật lớn như này, quả thật chỉ giống như con sâu cái kiến.
Chẳng qua - Tần Khôn bằng lòng dùng rượu đối thoại với cô, còn đích thân tới cửa tìm cô, điều này có ý nghĩa như thế nào?!
Cô không tin, Tần Khôn một ngày kiếm bạc tỷ, sẽ làm to chuyện vì một cánh tay của cô, dần dần, trong đầu của cô có ý nghĩ của mình, chỉ là cô đang ở trong trạng thái khẩn trương, thủy chung vẫn không bắt được điểm đó!
Nhưng vậy thì tính sao!
Đập nồi dìm thuyền lại có làm sao, trong lòng cô như đã có ý tưởng, quyết định thề đánh một trận.
Trong mắt xẹt qua một sự kiên định trước nay chưa từng có, tay trái đang nắm cánh tay phải dần dần buông lỏng xuống, giơ giơ cánh tay phải của mình về phía Tần Khôn, không sợ nói: " Ngài Khôn,nếu Ngài muốn lấy đi cánh tay phải của tôi, thì ngài lấy đi thôi, tôi hiểu rõ bản thân mình hơn so với ngài, tôi cũng tự biết, khứu giác so với cánh tay thì quan trọng hơn rất nhiều!"
Tần Khôn ngưng lại động tác lau chai rượu, ném miếng vải nhung vào trong tay thủ hạ, trong đôi mắt già đời xẹt qua một tia bén nhọn, quét qua kìm sắt bên cạnh, lại nhắm mắt lại giống như vô cùng mệt mỏi, không nói một câu.
Cố Tử Mạt nhìn, trong lòng biết, vô thanh thắng hữu thanh, như này liền coi là hạ mệnh lệnh xuống đi.
Mắt đẹp khẽ liếc, quả nhiên trông thấy thủ hạ của Tần Khôn cầm một cái kìm sắt lớn lên, đi về phía cô, cô còn chưa kịp kinh hoảng ra tiếng, hai bên bả vai đã bị người từ phía sau bóp chặt.
Thủ hạ của Tần Khôn, tất cả đều có võ công đứng đầu, tóm cô một cái, từ trên gân cốt truyền tới một tiếng ‘ ba két ’, cô liền bị người chế ngự từ phía sau không cách nào nhúc nhích.
Cô quay đầu, không nhìn về phía chiếc kìm sắt đưa về phía tay phải, mở miệng lên tiếng, nhắm thẳng vào điểm mấu chốt của Tần Khôn, "Ngài Khôn, nếu ngài lấy đi cánh tay phải của tôi, thì ngài sẽ hoàn toàn lỗ vỗn rồi! Kỹ năng điều hương của tôi, không hề kém bất kỳ một vị Điều hương sư nào dưới trướng của ngài, kỹ thuật điều hương mang tới lợi ích kinh tế cho Thanh Bang, khẳng định cũng sẽ không phải nói rồi!"
Dạo này, làm ăn khó khăn, kinh doanh đứng đắn cũng tìm cách cấu kết với tổ chức xã hội đen, lăn lộn ngoài xã hội ngược lại lại muốn làm buôn bán nghiêm chỉnh.
Thanh Bang là tổ chức xã hội đen lớn nhất, cũng không ngoại lệ, Thanh Bang bước chân vào ngành Mỹ Phẩm, chính là bước đầu tiên.
Cô và Tần Khôn, cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc, lúc trước khi cô chưa mất đi ‘ lỗ mũi siêu cấp ’, Tần Khôn đã phái người giao thiệp với cô, lúc ấy cô cũng không đồng ý với yêu cầu của Tần Khôn, Tần Khôn tự nhiên sẽ không buông tha, giở ra một đống lớn âm mưu lẫn dương mưu, có lẽ là trời cao trêu người, trong lúc đó, trời đất xui khiến cô lại mất đi ‘ lỗ mũi siêu cấp ’, dễ dàng mất đi tư cách tiếp tục điều chế hương thơm, cũng bởi vì như thế, Tần Khôn chỉ có thể từ bỏ.
Phúc họa liền nhau, là họa không phải phúc, cô mất đi tư cách điều hương, lại may mắn thoát khỏi sự hãm hại của Thanh Bang!
Đến tận ngày hôm đó, Cố Trinh Trinh dùng sinh mạng của người nhà họ Sở uy hiếp cô, cô chỉ có thể nghĩ đến Tần Khôn, cùng Tần Khôn đạt thành hiệp nghị, từ đó che giấu trở lại thôn Thải Thạch.
Cố Tử Mạt không tin, mình nói ra lời nói này rồi, mà Tần Khôn vẫn không hề động dung!
Kìm sắt đã mở miệng to như chậu máu, đưa đến gần cánh tay phải của cô, cô không hoảng hốt cũng là giả, dù sao cô cũng không có niềm tin tuyệt đối.
Nếu như chết đã đến nơi rồi, cô cũng tạm thời chấp nhận, cô nín thở, nhắm mắt thật chặt, chờ đợi kết quả cuối cùng trong bóng tối.
Tần Khôn híp mắt, nhìn cô gái trước mắt cắn môi rất bình tĩnh, khóe miệng nâng lên một đường cong.
Một cô gái trẻ hơn tuổi, thế nhưng lại can đảm như vậy! Nếu đổi lại là một cô gái khác, đoán chừng chân cũng mềm nhũn, cũng có thể sẽ sợ đến mức tiểu cả trong quần rồi.
Ông ta sử một cái ánh mắt đi qua, người thủ hạ liền ngưng động tác, Tần Khôn đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, liền nói, "Cô gái, một lời đã định."
Nhóm thủ hạ kinh ngạc một lúc, không ngờ ngài Khôn lại dễ dàng bỏ qua cho cô gái trẻ này như vậy, hơn nữa sự hợp tác này, cũng không có ký kết hiệp nghị gì cả!
Cố Tử Mạt nghe vậy, bỗng dưng mở mắt, ánh mắt sáng ngời, gật đầu với Tần Khôn một cái, "Tôi cám ơn ngài Khôn."
Nhóm thủ hạ lại một trận hít khí, ai cũng thấy rõ ở trong mắt, Tần Khôn rõ ràng cho cô gái này đãi ngộ tốt, nếu đổi thành người khác, đã sớm dập đầu quỳ cảm ơn rồi, ngược lại cô gái này, gặp biến không sợ hãi, khách khí, xa cách lễ độ, thật sự không có dáng vẻ chiếm được tiện nghi!
Tần Khôn không nói gì nữa, giơ giơ tay lên, để cho thủ hạ lấy ra hiệp nghị trước đó, đưa vào trong tay Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt nhận lấy hiệp nghị, không nhìn một cái, cô hoàn toàn không cần tra xét đối chiếu, với thực lực của Tần Khôn, hoàn toàn không cần táy máy tay chân trên phương diện này, huống chi, cô vẫn rất tin vào nhân phẩm của vị nhân vật lớn này.
Cô liếc cũng không liếc mắt một vòng nội dung phía trên, trước mặt mọi người, xé nát hiệp nghị!
Giấy vụn phiêu tán rơi xuống đất!
Tần Khôn hài lòng nhìn hành động của cô, cũng không lên tiếng, đợi đến khi toàn bộ giấy vun đều nằm trên măt đất, ông ta mới ném ra một câu nói, dẫn đoàn người dương dương tự đắc đi ra ngoài.
"Cô gái, Tần Khôn tôi coi trọng cô!" Nói năng có khí phách!
"Cám ơn Ngài Khôn." Trên mặt Cố Tử Mạt không có buồn vui, chỉ có không kiêu ngạo không tự ti, vẫn nắm chặt nắm đấm như cũ, đứng tại chỗ, nửa cúi đầu, trầm ngâm nhìn đoàn người này đi ra ngoài.
Đoàn người kia đi tới một nửa, mắt cô mở to, ở giữa đoàn người này, có một người đàn ông cao lớn mặc quần áo bó màu đen, mặc dù anh ta khom người, nhưng cô vẫn nhìn ra được, dáng người của anh ta rất cao, cơ thể cũng thon gầy khác thường, ánh mắt xếch hẹp dài vẫn không che giấu được sự sắc bén trong ánh mắt như cũ!
Nhóm thủ hạ thấy cô gái này chính là tỏ thái độ như thế, tâm tình lại thay đổi.
Ghét! Tuyệt đối là ghét!
Ngài Khôn của bọn họ cho cô gái này mặt mũi như vậy, cô gái này còn không lĩnh tình, chỉ đơn giản hai chữ ‘ cám ơn ’, thật đúng là không hiểu việc lễ nghĩa, cô như vậy, không phải coi thường Ngài Khôn của bọn họ thì là cái gì?!
Cho đến khi đám người kia biến mất khỏi tầm nhìn, chân Cố Tử Mạt bắt đầu tê dại, thân thể mềm nhũn, ngã nhào vào cạnh cửa.
Cô dùng một tay chống lên khung cửa, không để cho mình ngã nhào lên mặt đấy, một cái tay khác đập vào lồng ngực của mình, cố gắng đè lên cho bản thân đỡ sợ.
Nghĩ đến các loại tình huống vừa rồi, thật là khiến người sợ, lúc đối mặt với Tần Khôn, không phải là cô không sợ, mà là không dám sợ.
Nhất là ở lúc sau nhìn thấy người kia, mắt xếch, cặp mắt hết sức có tính xâm lược kia, lúc này nhớ lại, vẫn khiến lòng cô sợ hãi!
Hiện tại Tần Khôn vừa đi, rốt cuộc cô không cần chống đỡ giữ vẻ bề ngoài kia nữa, cả người giống như là bóng cao xu bị xì hơi, bản thân tự chữa trị tổn thương của bản thân.
Cô chống đỡ rất lâu, cũng không thấy Đại Thiến trở về, tay của cô ấn chặt ở ngực, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo, cô có hai gia đình, nhưng là cô lại không thể đến bất kỳ một cái nhà nào, chỉ có thể đến nơi này của Đại Thiến để sưởi ấm.
Hình như, cô bận rộn làm việc lâu như vậy, vẫn là hai bàn tay trắng.
Cơ thể cũng khó mà chống đỡ được nữa, cô chán nản mặc cho thân thể của mình trượt từ trên khung cửa xuống sàn nhà, cả người ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm cánh tay nhìn chằm chằm một góc của khung của, sững sờ mất hồn.
Cho đến khi góc khung cửa vào trong tầm mắt, xuất hiện một đôi giày da màu nâu dừng lại.