Cố Tử Mạt tự nhận không có nơi nào tốt để đi, chỉ có chỗ của Đại Thiến là có thể an thân.
Lấy quyển nhật ký cô vừa mới đặt trên khung cửa, liền tìm kiếm xung quanh nhà của Đại Thiến, cô lật bên trái, liền chỉ vào một hàng chậu hoa ở phía bên phải, chỉ huy ‘ Lục Duật Kiêu ’ nói, "Giúp tôi lật tìm ở bên kia, tôi muốn tìm cái chìa khóa."
Người đàn ông nhìn một chút, đứng không nhúc nhích, vẻ mặt lúng túng, bất đắc dĩ nói ra lý do của mình, "Anh sợ loài động vật nhiều xúc giác, vẫn là em tự mình đến đây đi."
Cố Tử Mạt nhìn đi nhìn lại anh, híp híp mắt đầy nghi ngờ, rất không bình thường, "Một người đàn ông như anh, lại sợ côn trùng?" Ánh mắt không tự chủ liếc về phía ngón tay thon dài của anh, không nhịn được thầm oán, người có bộ dạng đẹp đẽ, đều có một đôi tay của cậu ấm.
Người đàn ông chú ý đến ánh mắt của cô, rất bất đắc dĩ giang tay, nhún vai một cái, "Ừ, cho nên không giúp em được."
"Ừ." Không trông cậy vào người đàn ông này giúp một tay được nữa, cô buồn bực hừ một tiếng, tự mình tìm kiếm.
Người đàn ông ôm cánh tay, gõ gõ bên cạnh hỏi, "Cố Trinh Trinh nói với em cái gì vậy?"
Nghe thấy anh hỏi, động tác trên tay của cô ngưng lại, vội lắc lắc đầu, "Không có gì."
Nghe được lời nói cuối cùng kia của Cố Trinh Trinh, xem ra Cố Trinh Trinh đối với thân phận của anh đã rõ như lòng bàn tay rồi, mà cô, lại chẳng hay biết gì, mặc dù cô không nói ra miệng, nhưng trong lòng đã có ngăn cách, âm thầm lưu tâm đến thân phận của anh, cùng với, ích lợi – trong miệng Cố Trinh Trinh!
Lật lên di chuyển, đậy đậy tìm một chút, cuối cùng tìm được chìa khóa ở dưới đáy bồn hoa thứ hai bên phải.
Cô thởi ra một hơi, vì che giấu trong lòng nghi vấn cùng thấp thỏm, cô khoe chiếc chìa khóa với anh, đứng dậy, "Hây, tôi tìm được rồi."
Tám phần bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê, đứng lên cũng mất chút hơi sức, sau lại thiếu chút nữa không đứng vững, thật may là có anh tới đỡ cô.
Một bàn tay của người đàn ông cùng tay phải của cô mười ngón nắm vào nhau, một cái tay khác, vững chắcnắm ở bên hông của cô, sau đó chậm rãi cẩn thận đỡ lấy cơ thể của cô ổn định, mới buông tay ra, "Về sau cẩn thận một chút."
Cô không được tự nhiên lại xấu hổ, nhớ tới lần bị rèm cửa sổ cuốn lấy ở nhà họ Cố, gương mặt không khỏi lại nóng lên, cúi đầu nhìn qua nơi tay cô và anh đang nắm lẫn nhau, càng nhìn càng thấy kỳ cục, vẩy tay ra, "Ừ, tôi đã ổn rồi, có thể buông ra."
Cô và anh tiếp xúc như vậy, luôn có hoặc nhiều hoặc ít mập mờ, giống như mười ngón tay của hai người yêu nhau nắm lẫn nhau, muốn quỳ xuống tuyên thệ, không xa không rời.
Theo như cô quan sát, cô và anh, còn chưa có đến cái mức này.
Người đàn ông không sao cả cười cười, lại có chút quyến luyếnbuông tay cô ra.
Cô thấy thế, vội vàng nắm chặt cái chìa khóa, chọc chìa khóa vào ổ khóa, hơi mở hé cửa, quay đầu nhìn ra phía sau nói: " Đây là nhà Đại Thiến, không tiện lắm, tôi sẽ không mời anh vào, anh cũng đi về đi thôi."
Chờ nhìn thấy người đàn ông gật đầu, cô mở ngay cửa ra, chạy nhanh vào nhà.
Lưng dựa vào cánh cửa, thở mạnh mấy hơi, nhưng không nghĩ, một giọng đàn ông không tính là xa lạ truyền đến từ trong phòng Đại Thiến.
"Nhóc con, thật là đã lâu không gặp, tới đây, nếm thử ly rượu này một chút." Giọng nói của Tần Khôn khàn khàn, mặc dù là lời nói khách khí, nhưng bên trong lại mơ hồ mang theo xa cách.
Nâng lên tay áo được cắt may vừa với người, tùy ý khoát tay một cái, thủ hạ liền bưng ra một ly rượu, đưa tới trên tay Cố Tử Mạt vẫn còn không hiểu ra sao.
Cố Tử Mạt hít vào một hơi, nghĩ thầm hôm nay đụng phải, tất cả đều là cao thủ mở khóa, trước có đồ giả mạo, sau có thủ hạ của Tần Khôn!
Cô nhận lấy ly rượu nhỏ, không uống, chỉ nhắm mắt lại, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, hít thật sâu hương vị, mới mở mắt ra, thả lại ly rượu lên khay, êm tai nói: " Phương pháp ủ rượu cổ xưa kiếm thấy, vừa ngửi liền biết, chỉ là, ngài Khôn, chỉ cần ngài cho tôi thời gian tuần, thì nhất định tôi có thể sử dụng hơn một loại hương liệu làm ra cái hương vị này."
Cô không uống rượu, chỉ nói đến điều hương, Tần Khôn vẫn đang dằn lòng được để nghe, mà người đàn ông cường tráng bên cạnh Tần Khôn lại nghe không nổi nữa, anh ta bước lên, "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, ngài Khôn ban rượu cho, cô không muốn uống cũng phải uống!"
Cố Tử Mạt nghe thấy, chân mày cũng nhíu lại, nghĩ thầm người này nhất định là tuỳ tùng mới bên cạnh Tần Khôn, còn làm việc theo kiểu xã hội đen cũ rích kia nữa!
Cô nhìn về phía Tần Không đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy trên mặt ông ta cũng không có biểu tình gì, mà chỉ đang trầm ngâm suy nghĩ, Cố Tử Mạt tính toán trong lòng, vừa nhìn về phía người đàn ông cường tráng có dáng vẻ hung thần ác sát, cũng không bị dọa, ngược lại lại càng thêm tự tin!
Cô chẳng những không uống rượu, ngón tay mảnh khảnh còn đẩy cả khay và ly rượu sang một bên, "Ngài Khôn, xin thông cảm, uống rượu đối với tôi mà nói, có hại mà không có ích gì, cho nên tôi sẽ không uống."
"Cô ——" người đàn ông cường tráng giận quá, anh ta chính là cảm thấy cái cô gái nhỏ này không cho Ngài Khôn mặt mũi, cũng không nhìn sắc mặt của ngài Khôn, liền tiến thân hình cao to lực lưỡng tới gần Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt đang định lui về phía sau mấy bước, liền nghe thấy Tần Khôn lên tiếng, "Nhóc con, đây là cô muốn nói cho tôi biết, khứu giác của cô đã khôi phục như cũ rồi!"
Cố Tử Mạt nghe được, Tần Khôn dùng là câu khẳng định, lần này cô cũng không lui về phía sau nữa, mà ngược lại tiến lên một bước, tự tin tiến lên trước ánh mắt của Tần Khôn, gật đầu, "Phải, cho nên ngài Khôn, tôi muốn đổi một loại phương thức hợp tác với ngài!"
Trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, cô cũng không sợ Tần Khôn.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần cái ông Tần Khôn này cũng không đáng sợ, đáng sợ là danh tiếng, bối cảnh, mánh khoé của ông ta! Cái người đàn ông này đã oai phong trên thương trường gần năm, phong cách nho nhã, tướng mạo không có một chút nào hung thần ác sát, cũng không lỗ mãng, cũng không khủng bố!
Nếu ông ta mặc bộ trang phục cổ xưa này quang minh chánh đại đi ở trên đường, người không biết thân phận của ông ta, tất nhiên sẽ coi ông như một ông lão yêu thích phong nhã.
Tần Khôn hí mắt, sau đó phất phất tay, chỉ huy người đàn ông cường tráng lui về phía sau, thâm trầm mở miệng, "Cô nhóc, cô nói đi."
Cố Tử Mạt nhìn người đàn ông cường tráng đã lui xuống, trong lòng lại càng không sợ gì nữa, cô vuốt vuốt tóc, từ từ mở miệng, "Ngài Khôn, lần trước tôi tìm ngài, ngài đã đưa ra yêu cầu với tôi, ra lệnh cho tôi mời được thầy giáo của tôi điều chế hương thơm giúp Thanh bang, nếu như không làm được, tôi sẽ mặc cho Thanh Bang phế đi cánh tay phải của tôi, thật ra thì tôi cũng hiểu biết rõ, đây gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được, chỉ vì sự an toàn của người nhà, nên tôi mới đồng ý, mà bây giờ không giống vậy, thầy giáo của tôi có thể làm được, tôi tự tin tôi cũng có thể làm được như vậy, cho nên, tôi muốn sửa đổi hiệp nghị của chúng ta, ngài Khôn, tôi thỉnh cầu có thể điều hương giúp Thanh Bang."
Cô nói xong ý của mình, giương mắt nhìn Tần Khôn, lại thấy hình như Tần Khôn cũng không có nghe, chỉ đang dùng miếng vải nhung màu đen để lau chai rượu, trong lòng cô đánh trống, ngón tay nắm chặt, hít sâu chờ lời nói của Tần Khôn.
Sau khi mất không ít thời gian và kiên nhẫn, mới nghe thấy Tần Khôn lên tiếng.
Ông ta nói, "Cô gái à, cô có nghĩ tới hay không, tôi lại càng muốn cánh tay phải của cô hơn!"
Lòng Cố Tử Mạt chấn động, chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ khí huyết đều bị đông lạnh, tay trái của cô, theo bản năng liền nắm cánh tay của mình, càng nắm càng chặt, nắm chặt hơn nữa, cho tới khi cánh tay phải bị nắm đến phát đau, hình như chỉ có như vậy, mới có thể tin chắc, cánh tay này còn là của mình!