Trải qua thời gian dài, có rất ít người có thể cho cô cảm giác ấm áp như xuân, anh, là người duy nhất, cho nên vừa rồi, cô ngâm mình trong nước, nước ấm dần dần lạnh lẽo, tràn qua gương mặt của cô, tràn qua lòng của cô, cô không cảm thấy cái khác, chỉ biết rằng, trong đầu cô ngập tràn hình ảnh của anh.
Cô rất ghét cái loại cảm giác không muốn xa rời anh này của mình, cô cũng rất muốn chạy trốn, nhưng khi anh dùng bóng lưng đối với cô, cô thật sự hoảng sợ, cô sợ ánh mắt của anh sẽ dành cho người phụ nữ khác.
Ví dụ như —— Ninh Uyển!
Nghĩ đến sau này, lồng ngực rộng, cái ôm ấm áp, nụ hôn ngọt ngào của anh, đều sẽ cho Ninh Uyển, thì cô thấy sợ, sợ hãi, cái cảm giác sợ hãi đó, còn đáng sợ hơn lúc vừa rồi bị oan uổng nữa.
Đây là một loại cảm giác đáng sợ nhất —— cô sợ mất anh! Cô đã không thể rời khỏi anh!
Anh đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cô!
Bình thường vào những lúc yếu ớt nhất, con người sẽ không hề có chút lý trí nào đáng nói, chỉ cần có thể có một tia cơ hội để bản thân có thể cảm nhận được sự an toàn, sẽ bắt chặt lấy.
Vào giờ phút này, anh đang đứng trước mặt cô, Cố Tử Mạt cố gắng hết sức giữ bình tĩnh không tạo ra vết nứt.
Cô bước lên một bước, vùi đầu vào lồng ngực của anh, đôi tay vòng chắc vòng eo hoàn mỹ của anh, "Em rất không bằng lòng cho anh thích cô ấy, anh hãy nói cho em biết, anh không thích cô ấy."
Cô biết hành động này của mình rất đường đột, cũng rõ ràng cảm nhận được trong nháy mắt khi cô ôm lấy anh kia, thân thể anh khẽ cương.
Nhưng, cô thật sự rất muốn mượn một chút hơi ấm của anh, để sưởi ấm trái tim cô độc thê lương quá lâu này.
Những năm này, không có một người, cho cô sự quan tâm, ngay cả khi cô vì sốt cao mà mất đi khứu giác nhạy bén, cũng chưa có người nào nguyện ý đến quan tâm cô một chút.
Những người gọi là người thân của cô dường như không có tác dụng, cô có thể dựa vào chỉ là sự kiên cường của bản thân.
Không có ai quan tâm đến cô, từ đầu đến cuối cô cũng không bước qua điểm mấu chốt đó, cô từng một lần nữa nhìn những cuốn sách điều dương, từng một lần nữa học thuộc lòng, cố gắng làm cho mình có thể điều hương một lần nữa, nhưng —— lại không thể làm được.
Vì trốn tránh bị thương, cô xa cách mọi người, xa cách cái thế giới này, cho đến —— gặp anh.
"Anh có phải đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy hay không?" Giọng nói buồn buồn của cô truyền đến từ trong lòng anh.
Ánh mắt Lục Duật Kiêu hơi buông lỏng, anh không thể xem nhẹ cơ thể cô đang run rẩy lúc này.
Cái trán của cô ấn lên lồng ngực bền chắc của anh, trong lỗ mũi đều là mùi cỏ xanh trên người anh, cô đặt tay lên trái tim anh, "Anh có biết hay không, nếu như anh cứ luôn đối xử ôn nhu với một người như vậy, rất dễ dàng làm cho người ta yêu anh, điều này rất nguy hiểm, cũng sẽ khiến em rất nguy hiểm."
Tay Lục Duật Kiêu muốn đặt lên sống lưng cô để trấn an, lúc này dừng tại giữa không trung.
Khi anh còn chưa nghĩ ra một câu đối thoại hoàn mỹ thì cô bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời thật giống như bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc, thấm hơi nước mờ mịt, "Anh vẫn ở chỗ này chờ em, phải hay không? Anh hãy nói cho em biết, anh vẫn đang chờ em." Cô hy vọng anh chờ cô, không hy vọng trái tim của anh bay về phía Ninh Uyển.
Lục Duật Kiêu đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cô, thấy trong đó bởi vì khát khai cùng chờ mong, lại càng trở lên rực rỡ, sáng ngời.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng không nói gì.
Cô cho rằng anh đang nói, anh không muốn chờ cô, bị sợ đến mức bả vai của cô run lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm như không thể tin nổi, tim cô thiếu chút nữa đập lỡ mấy nhịp.
Anh kịp thời đè lại cánh tay cô sắp rời khỏi lồng ngực, "Anh đã nói rồi, em đến, cho dù gió mưa, anh đều sẽ đón em, anh không đợi em, mà vẫn giống như trước đây, lựa chọn đón em."
Cô kinh ngạc, nói không kích động đều là giả.
Một lát sau, cô nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi, "Tại sao là em."
Cổ họng Lục Duật Kiêu nghẹn lại, hít một hơi, nói, "Cái vấn đề này rất phức tạp, chờ anh suy nghĩ một chút."
Cô dựa vào lồng ngực của anh, nghiêm túc gật đầu một cái.
"Nguyên nhân có rất nhiều, anh sợ rằng mình cũng không thể giải thích, Tử Mạt, có lúc chính là như vậy, hai người gặp nhau, đúng thời cơ, loại cảm giác đó cư tự nhiên mà phát ra như vậy, cụ thể bắt đầu từ lúc nào đã nhận định em, anh cũng không rõ lắm, có thể là vào lúc trên chiếc ghế ở công viên Duyên Hải......"
Cô lẳng lặng nghe, khóe mắt chợt tràn ra giọt nước mắt, lăn xuống gương mặt, rơi lại trên áo sơ mi, phát ra một tiếng "Phốc"nhẹ.
Tâm Lục Duật Kiêu giống bị dây thừng cuốn lấy, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm nước mắt lấp lánh trên mặt cô, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Anh vừa yên lặng suy nghĩ, vừa đưa tay lau nước mắt giúp cô, cô từ từ vươn tay, bắt được ống tay áo của anh, muốn ôm anh kéo lại chặt hơn.
Lục Duật Kiêu sợ run lên, cúi xuống nương theo sức lực của cô, cánh tay của cô liền ra sức vòng qua cổ anh.
Anh cúi người xuống, tay vòng chắc qua eo của cô, ôm cô lên, đi thẳng đến phòng ngủ.
Cổ Tử Mạt ôm thật chặt cổ của anh, không chịu xuống đất, cũng không chịu ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Lục Duật Kiêu quét mắt khắp phòng ngủ, ôm cô ngồi xuống trên ghế nghỉ.
Ghế đệm lõm sâu xuống cố gắng chịu đựng sức nặng của hai người.
Lục Duật Kiêu vòng Cố Tử Mạt ở trong góc, lại kiên nhẫn tiếp tục hôn cô.
Không gian chật chội mềm mại, thân thể nóng rực cùng cái hôn triền miên tinh tế của anh, khiến Cố Tử Mạt có cảm giác ấm áp, theo sự dụ dỗ của anh, từ từ buông lỏng thần kinh đang co quắp của mình.
Lục Duật Kiêu cuốn mép váy của cô, thuận thế mà lên, khẽ vuốt lên phần mượt mà này.
Trogn nháy mắt cơ thể Cố Tử Mạt căng thẳng, khẩn trương nói, "Bọn họ đang ở lầu dưới."
Lục Duật Kiêu chỉ cảm thấy cô quá rầy rà, thổi nhẹ vào lỗ tai của cô, "Là em trước tiên ngang nhiên đi tới, đưa dê vào miệng cọp, bọn họ đều thấy được, không phải sao?"
Hơi thở nóng rực chạy thẳng vào lỗ tai, Cố Tử Mạt ra sức rụt vai lại để thoát khỏi hơi thở kia, cố gắng hết sức ngăn cản.
Nụ hôn của Lục Duật Kiêu lại tới, từng chút từng chút gặm nhấm vành tai của Cố Tử Mạt.
Sự dịu dàng này cực kỳ rung động lòng người, nỗi sợ hãi trong lòng Cố Tử Mạt dần dần tiêu thất, nhưng bỗng nhiên lại đâm tỉnh lại.
"Đau." Cố Tử Mạt nhẹ giọng hô một tiếng.
"Nơi nào?" Lục Duật Kiêu dừng miệng dịu dàng hỏi, nhưng cũng không dừng bàn tay đang dò xét lung tung lại, ánh mắt nhìn nơi chân mày hơi chau của Cố Tử Mạt, quả quyết cúi đầu hôn lên lỗ tai của cô.
Cô lúng ta lúng túng, mắc cỡ đỏ mặt, sao có thể nói ra chứ.
Thế nhưng anh lại không hề nhàn rỗi, môi lưỡi nóng rực chợt ngăn lại lỗ tai của cô, một vật mềm mại tinh tế nóng bỏng liếm láptai của cô như vậy, lại bỗng nhiên chậm rãi chui vào lỗ tai của cô, Cố Tử Mạt không chịu nổi lỗ tai của cô bị chạm vào như vậy, không nhịn được rùng mình một cái.
"Cố Tử Mạt, đừng động, buông lỏng, buông lỏng......" Lục Duật Kiêu mềm giọng dụ dỗ cô, "Anh trúng độc, cần thuốc giải."
"Ưmh......" Cố Tử Mạt nhất thời đông cứng, kinh ngạc nhìn nhìn về phía Lục Duật Kiêu.
Cái cặp mắt đen sâu như mực kia nhìn cô, hai người đang đối mặt, tất cả đã không cần nhiều lời nữa.
Dịu dàng cùng thâm tình, song song tới.
Chẳng qua, từ cạn đến sâu, từ cạn tính đến nồng tình, cô vẫn nghĩ không rõ một vấn đề, đêm đó không phải anh bị thương sao, làm sao thể lực lại khôi phục nhanh như vậy chứ.
......
Nhất thời ham vui, cô bịLục Duật Kiêu đè lên nơi hang ổ ở phần thắt lưng, không nhịn được đẩy anh, "Đừng náo loạn."
Thế nhưng anh lại không để ý tới, tiếp tục trêu đùa cô, "Chúng ta tính toán xem, người nào gây họa trước?"
Cố Tử Mạt kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, cảm thấy ở đâu đó không thích hợp.
Buổi đấu giá ngày ấy, nhìn như cô ăn người đàn ông này gắt gao, nhưng ngược lại, bản thân lại bị anh ăn chặt chẽ, loại tư vị này, thật không tốt.
Cô dùng sức một cái, đẩy anh ra, khom lưng, nhặt quần áo, trước mặt anh, xột xột xoạt xoạt mặc quần áo vào không sai biệt lắm, mới nghiêm khắc trả lời lại anh, "Cho tới bây giờ em cũng không có náo loạn với anh, đấy là em thực sự tức giận."
Lục Duật Kiêu từ phía sau níu cánh tay của cô lại, "Anh biết rõ là em thực sự tức giận, anh cũng thực sự có lỗi, gần đây cũng có suy nghĩ lại rồi."
"Hả?" Cô quay đầu lại, cố ý dừng ở chỗ này không tha.
Cô thực sự muốn xem xem, Lục Duật Kiêu cực kỳ nổi tiếng, sẽ xin lỗi thế nào đây.
"Sẽ yêu em hơn." Cánh tay của anh, từ phía sau vòng chắc vòng eo uyển chuyển của cô, nhốt chặt không thả.
Cô sửng sốt, phản ứng quay đầu lại, dùng mắt trừng anh, "Anh cho rằng anh nói như vậy, thì em sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao! Em sẽ trừng trị anh!"
"Tùy em." Người đàn ông nói nhỏ.
Cô đối với anh như vậy, hoàn toàn không hề có sức chống cự.
Ở trước mặt anh, cô vô cùng dễ dàng như vậy, gặp mạnh là mạnh, gặp yếu là yếu, cô bất đắc dĩ, dặn dò anh, "Anh phải nhớ, bắt đầu từ bây giờ, là anh nợ em, cũng không phải em nợ anh."
Người đàn ông giương mắt lên, giọng mỉa mai cong môi, "Nợ em cái gì?"
Cô cúi đầu hơi suy nghĩ một chút, quật cường nói, "Anh lừa em gạt em, còn hại em mất thể diện, hại em vì anh mà lo lắng, đây không phải là nợ em sao!"
Trong lòng cô cũng biết, mình nói những thứ này, nói dễ nghe là làm nũng, nói khó nghe một chút là cả vú lấp miệng em, nhưng cô vẫn cứ nói ra.
Ở trong nhận thức của cô, chỉ có xem như anh thiếu nợ cô, cô mới cảm thấy anh đã đi xuống khỏi Thần điện, đứng cùng một vị trí với cô, chỉ có loại thời điểm này, cô mới có thể cảm thấy bọn họ là ngang hàng.
Người đàn ông cười nhẹ, "Được, anh đồng ý với em, từ giờ trở đi, anh nợ em."
Tâm nguyện của cô được đền bù, vứt quần áo của anh trả lại anh, "Mặc vào đi, tiếp tục đóng giả dáng vẻ con người của anh đi, khiến tất cả các cô gái đều thích anh."
"Hả? Chẳng lẽ lúc không mặc, là cầm thú?" Người đàn ông nhận lấy, lại ghé đầu tới đây, tựa cằm vào đầu vai của cô, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của cô, ngôn ngữ mập mờ.
Anh cố ý bỏ qua nửa câu sau của cô, trong lòng lại mơ hồ có so đo.
Trên mặt cô nóng lên, quay đầu, không muốn trả lời anh.
Người đàn ông hôn lên khuôn mặt cô một cái, giải thích cho bản thân, "Nói giống cầm thú cũng không sai, cầm thú động dục, là bởi vì đối với con mồi mình có hứng thú mới có sự xúc động nguyên thủy."
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, thậm chí anh có lúc da mặt dầy như vậy, gò má nóng lên phát nhiệt, chỉ có thể mạnh mẽ đẩy anh ra, cường thế mệnh lệnh cho anh, "Em đi rửa mặt, anh nghiêm túc mặc quần áo!"
Người đàn ông nhếch môi, buông cô ra, để cô đi.
Cố Tử Mạt từ phòng tắm ra ngoài, liền nhìn thấy Lục Duật Kiêu ‘ dạng chó hình người ’đứng ở trước cửa sổ phòng khách, anh trầm tĩnhđứng ở nơi đó, khẽ nhíu mày, giống như đang suy tư điều gì.
Cô đi tới, hỏi anh, "Đang nghĩ gì thế."
Anh nghe thấy tiếng của cô, quay đầu lại, cầm lấy đôi tay nhỏ bé mịn màng của cô, nắm khớp xương mảnh khảnh của cô, không trả lời mà hỏi lại, "Có để ý hay không, nếu bị dán lên cái mác phu nhân của Lục Duật Kiêu?"