Editor: hoa kim tước
➵
Mỗi lần bọn chúng tràn đến “gặt lúa”, thực chất chính là ăn sống nuốt tươi huyết nhục của nông dân vùng Tây Bắc.
Nam tử bị giết chết, nữ nhân bị cướp đi, đám ngoại tộc man rợ này từ trước đến nay đều không hiểu thứ gọi là tay làm hàm nhai, theo cách nghĩ của chúng, chỉ cần không có đủ lương thực là sẽ lập tức đánh chủ ý lên Đại Lương Quốc.
Đã từng, Hoàng đế Đại Lương Quốc cũng ôm ý tưởng dùng phương án hòa bình để hòa giải mâu thuẫn, dẫu vậy, dù có cấp cho bọn chúng bao nhiêu lương thực, chỉ cần có một năm không đủ ăn, bọn chúng sẽ lại lựa chọn đưa quân sang xâm lược.
Quả thực chính là một con bạch nhãn lang[1] lòng dạ không đáy.
Lý Liên thấy cầu xin cũng vô dụng, lập tức trở mặt chửi ầm lên, hai gã thị vệ dưới chỉ thị của Lý Tiêu Lâm trói chặt hắn lại, đồng thời cũng bịt kín miệng hắn.
“Ngươi mắng chửi ta là vì muốn chọc giận ta, để ta giết chết ngươi phải không,” Lý Tiêu Lâm mở nắp ly trà, nhẹ nhàng thổi bay lá trà bên trên.
Lý Liên không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt lườm đối phương, gương mặt méo mó vặn vẹo.
Lý Tiêu Lâm thấy dáng vẻ này của Lý Liên, bất chợt nhoẻn miệng cười, “Yên tâm, nhất nhật phu thê bách nhật ân[2], ta tốt xấu cũng ngủ với ngươi lâu như vậy, sẽ không bởi vì ngươi buông đôi lời chửi rủa liền thẳng tay giết người. Ngươi chính là “khách quý” Tề Vũ Hiên đích thân chỉ tên điểm họ yêu cầu lưu lại, ta tuy rằng không ưa Tề Vũ Hiên, bất quá dẫu nói thế nào ta cũng là Vương gia của Đại Lương Quốc, hoàn toàn không có lý do làm trái lệnh hắn, phải không?”
Mắt Lý Liên lộ rõ sợ hãi, trân trối nhìn một Lý Tiêu Lâm vân đạm phong khinh, phảng phất như chưa từng nhìn thấy hắn vậy. Kẻ ăn chơi trác của ngày hôm qua tựa hồ chỉ là ảo ảnh, mà người trước mắt mới chân chính là Lý Tiêu Lâm.
Lý Tiêu Lâm ngắm nhìn vẻ mặt khiếp hãi của Lý Liên, cười càng thêm vui vẻ, “Có phải hay không thực kinh ngạc, cảm thấy ta cùng trước kia thực khác nhau?”
Lý Liên không nói nổi lời nào, nhưng trong mắt hắn lại không chút giấu giếm cảm xúc thực tế lúc này.
Lý Tiêu Lâm buông xuống ly trà trong tay, nâng lên khuôn mặt Lý Liên, dùng ngón tay vân vê đôi chút, sau đó lắc đầu, “Đáng tiếc a, một mỹ nhân như vậy, sao có thể là gian tế của ngoại tộc đâu.” Nói xong, hắn lại buông tay, ra hiệu cho hai gã thị vệ, “Đưa hắn tới chỗ Tề Vũ Hiên đi, ai, sang đến tay Tề Vũ Hiên rồi, hắn dù muốn chết cũng khó, thực là, làm mỹ nhân của ta không phải sung sướng sao, hà tất phải làm gian tế đâu……”
Kế tiếp phải xem Vũ Hiên có thể cậy miệng hắn moi thêm chút thông tin gì hay không, nếu được đương nhiên là chuyện tốt, bằng không thì cũng chẳng hề hấn gì, dẫu sao cái hố dành riêng cho đám ngoại tộc kia đã được đào xong, chỉ cần chúng rơi vào, thương gân động cốt sẽ là trường hợp nhẹ nhàng nhất, vĩnh viễn không thể đứng dậy nổi nữa lại càng nằm trong khả năng.
Sau khi đã sai người lôi Lý Liên đi, Lý Tiêu Lâm đầy tịch mịch ngẩng đầu một góc bốn lẻ năm độ nhìn trời, u buồn than khẽ, “Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, vậy nhưng trăng sáng chỉ chiếu mương.” Niệm xong còn thở hắt một hơi, xoay người kéo Nhược Minh ôm vào lồng ngực, “Nhược Minh, quả nhiên ngươi vẫn là tốt nhất.”Nhược Minh ngoan ngoãn cười thay lời đáp, trong lòng lại không nhịn nổi mà trợn trắng mắt, cái gì mà trăng sáng, cái gì mà mương ngòi, hắn không tài nào hiểu nổi, bất quá hắn vẫn biết rõ, dù tên Lý Liên đúng thực là gian tế, nhưng Vương gia cũng chưa ngủ thiếu đối phương dù chỉ một lần đâu!
Chưa thèm bàn đến mấy câu hắn vẫn là tốt nhất này nghe đã nhàm tai, nếu hắn thực sự coi là thật, bản thân lập tức có thể biến thành một trò cười.
Ở góc này Nhược Minh còn đang bận bịu trấn an “tấm lòng đau thương” của Vương gia, ở nơi kia Tề Vũ Hiên đã bắt đầu bố trí bẫy rập cho buổi tối ngày hôm ấy.
Dựa theo mệnh lệnh của tên chỉ huy ngoại tộc kia, bọn chúng tính toán ùa vào đánh úp đêm nay, sau canh ba, vào giờ Sửu[3], mà nhiệm vụ trọng đại nhất của Lý Liên cùng Chu Ngàn Trường chính là lặng lẽ mở ra cổng thành, thả bọn họ tiến vào.
Dựa theo kế hoạch này, Tề Vũ Hiên thuận nước đẩy thuyền mở rộng cổng thành, chờ quân địch lọt lưới, đánh nhanh diệt gọn trong một trận chiến!
Sự tình phát triển thập phần thuận lợi ― ấy là nếu Lý Liên không liều chết tung ra một tín hiệu, dẫn đến ngoại tộc nhận được cảnh cáo, thành công đào thoát một phần binh lực, có lẽ kết quả sẽ càng được như mong đợi.
Ngay đến Tề Vũ Hiên cũng không thể không công nhận quyết tâm của Lý Liên, hắn phải trải qua tra tấn trong hình phòng, vậy mà vẫn có thể dùng răng tự cắn đứt cổ tay, thoát khỏi xiềng xích. Binh lính canh gác không ngờ đối phương có thể hạ thủ tàn nhẫn đến vậy với bản thân, nhất thời không phát hiện tù nhân trốn thoát, kết quả quân binh của ngoại tộc vốn đang trộm lẻn vào Tử Khẩu Quan, lại ở nửa đường liền nhận được cảnh báo của Lý Liên, lập tức rút quân.
Bẫy rập do Tề Vũ Hiên bố trí tuy vẫn phát huy được tác dụng, nhưng rốt cuộc, tên quan chỉ huy ngoại tộc kia lại vẫn thành công trốn thoát, nghe nói rằng hắn là thủ lĩnh của một trong ba đại bộ lạc đứng đầu, chẳng những kiêu dũng hiếu chiến, thậm chí còn thông thạo binh pháp, là chủ chốt trong mọi cuộc chiến xâm lược Trung Nguyên của ngoại tộc.
Trước kia, khi Tề Vũ Hiện truy ra được thông tin này, liền quyết định lợi dụng thời cơ giải quyết đối phương ngay trên chiến trận, rốt cuộc một tên địch nhân tinh tường binh pháp, so với một kẻ chỉ biết chém chém giết giết sẽ thêm nguy hại, nào ngờ mạng kẻ này lớn đến vậy, còn thành công trốn thoát bẫy rập, khiến Tề Vũ Hiên không thể ngừng bóp chặt cổ tay.
May mắn thay, chi kế dụ địch thâm nhập rốt cuộc vẫn thành công tiêu diệt gần ba vạn địch nhân, đồng thời còn bắt giữ được thêm hai vạn tù binh. Cuộc chiến lần này ngoại tộc trải qua tổn thất thảm trọng, ít nhất trong vòng năm năm tới sẽ vô lực quấy nhiễu Đại Lương Quốc.
Trận chiến lần này đắc thắng, các binh lính của quân đội Bình Tây đều hoan hô ăn mừng, hớn hở hò reo. Đối với những người lính này, hòa bình cũng đồng nghĩa với sinh mệnh của họ được bảo toàn, đương nhiên sẽ phi thường vui sướng.
Trái ngược với các binh lính khác đang mở nhạc ăn mừng, lúc này Từ Tử Du lại là khẩn trương đến cực điểm.
Từ đầu cuộc chiến y đã sớm biết rằng chiến sự dẫu có thành công khép lại, nhưng ở sự kiện kế tiếp, Tề Vũ Hiên mới chân chính lâm vào hiểm nguy.
Trong sách không miêu tả kỹ, chỉ viết độc một câu đầy khái quát, trên đường trở về Liêm Thành, Tề Vũ Hiên bị ám sát rồi mất tích, bởi lẽ không thể nào biết được chi tiết cuộc ám sát xảy ra như thế nào, Từ Tử Du cũng chỉ có thể bám chặt Tề Vũ Hiên một tấc cũng không rời.
Theo lý mà nói, Tề Vũ Hiên ở giữa cái đoàn người to oành của Bình Tây quân, cho dù có kẻ ám sát hắn, cũng không có khả năng khiến hắn mất tích, nhưng trong sách chính là viết như vậy, cũng không biết có phải do lúc đó tác giả quá đỗi hăm hở hấp tấp miêu tả về tra công cùng tiện thụ, nên liền tiện tay ném Tề Vũ Hiên lên trời cao. =皿=
“Tử Du, ngươi làm sao vậy?” Tâm thái nôn nóng bồn chồn này của Từ Tử Du đương nhiên cũng lọt cả vào mắt Tề Vũ Hiên, hắn không hiểu vì sao đối phương lại bỗng dưng lo lắng, đành phải dành chút thời gian dò hỏi chút đỉnh.
Trên đường trở về Liêm Thành, binh lính cùng quan tướng đều cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, đại thắng lần này có thể giúp cuộc sống vài năm tới của bọn họ trở nên an ổn bình yên, cơ hồ ai nấy đều tranh nhau thảo luận về các dự định cho tương lai.
Những thương binh trong trận chiến lần này, ngoại trừ những nạn nhân xấu số đã qua đời, còn lại đều được Từ Tử Du chữa trị qua. Mỗi ngày chỉ cần đổi dược đều đặn liền không gặp phải nguy cập. Những y sĩ bậc thấp hơn trong doanh trại quân y hoàn toàn có đủ khả năng đảm nhiệm công việc này, Từ Tử Du dứt khoát dành trọn mười hai canh giờ một ngày bấu chặt lên người Tề Vũ Hiên.
“Không có gì đâu.” Đương nhiên không cách nào kể cho Tề Vũ Hiên biết chân tướng sự thật, Từ Tử Du chỉ có thể miễn cưỡng ép bản thân nở một nụ cười, ý đồ có lệ chấm dứt đề tài này.
Tề Vũ Hiên không biết Từ Tử Du là đang lo lắng cho vận mệnh của chính hắn, chỉ đành suy tư dõi nhìn một Từ Tử Du đang thập phần bực dọc.
Đêm hôm đó, sau khi hạ trại, Tề Vũ Hiên chỉ tạm biệt Ngô Đoan, sau đó mang theo Từ Tử Du rời khỏi đại doanh.
Từ Tử Du tuy không rõ lý do, nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo hắn, đồng thời vẫn không quen đeo lên cái bọc nhỏ y đã chuẩn bị cẩn thận.
Đối với loại hành vi quỷ dị này của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên lặng thinh không nhắc đến, hắn xoay người nhảy lên ngựa, sau đó kéo Từ Tử Du lên, hai người cưỡi cùng một con chiến mã, toàn bộ cơ thể đều dán chặt vào nhau.
Nguyên bản Từ Tử Du còn đang thầm tự hỏi rốt cuộc nơi nào sẽ có nhiều khả năng phát sinh sự kiện ám sát nhất, vừa đặt mông lên ngựa nháy mắt liền chuyển phắt sang nhộn nhạo hớn hở, cảm giác thân thể từ trên xuống dưới đều dính sát bên nhau này quả là quá đỗi mỹ diệu!! (^o^)/~
“Bám chặt.” Tề Vũ Hiên trầm giọng cất tiếng, hai chân kẹp lại, con tuấn mã đen tuyền hí vang một tiếng xông thẳng ra ngoài, khiến Từ Tử Du sợ tới mức tức thì ôm chặt eo Tề Vũ Hiên.
“Đi!” Thuật cưỡi ngựa của Tề Vũ Hiên thực hảo, khống chế tốc độ ngựa phi ở mức vừa phải, độ xóc nảy cũng giới hạn lại ở mức nhỏ nhất có thể.
Dẫu vậy đây vẫn là lần đầu tiên Từ Tử Du cưỡi ngựa, đáng tiếc thay, thực thế lại kém xa ảo tưởng play của y…… Mông y đều sắp tách thành hai nửa rồi có hiểu không!! Q A Q
Gắt gao ôm lấy eo Tề Vũ Hiên, mông chịu tra tấn, y đương nhiên cũng muốn đòi được bồi thường, từ trước đến nay Từ Tử Du chưa từng đóng vai nhân vật chịu thiệt bao giờ, lợi dụng thời cơ thân thể hai người còn đang dính chặt vào nhau, y đương nhiên cũng muốn hung hăng ngoạm một mồm đầy ứ đậu hủ.
Phải hiểu rằng từ khi khai chiến cho đến nay, Tiểu Hiên Hiên là cấm dục hoàn toàn, Từ Tử Du được nhiên cũng chịu liên lụy, không được hưởng bất luận loại quả ngon quả ngọt chi hết, có hôm nào đó gặp được thời cơ trộm hôn một cái thôi cũng đã là một thành tựu phi thường hiếm hoi.
Đối với đôi bàn tay đang tác oai tác quái trên eo mình kia, Tề Vũ Hiên có được một lần khó thấy mà áp dụng thái độ coi như không biết, chiến sự kéo dài đằng đẵng hai tháng trời, không chỉ có mình Từ Tử Du nghẹn đến tức thở, Tề Vũ Hiên đồng dạng cũng thực cơ khát……
Chẳng lẽ đây chính là ăn thịt xong liền hết muốn ăn chay? Rõ ràng trước kia thái độ của hắn đối với loại dục vọng này vẫn luôn đạm bạc vô cùng, nhưng từ khi được nếm qua vị mặn, cùng chung sống với Từ Tử Du, hắn càng ngày càng mất hết năng lực chống cự loại sự tình này……
Bàn tay ôm chặt eo hắn đã bắt đầu thăm dò sờ soạng vào trong lớp trung y, chỉ mò vào thôi còn chưa đủ, tên Từ Tử Du này thấy Tề Vũ Hiên không phản ứng lại, càng to gan lớn mật lần xuống hạ thân của hắn.
Nhũ thịt nho nhỏ mềm mại ở giữa những ngón tay véo loạn dần dần đứng thẳng lên, hô hấp của Tề Vũ Hiên cũng trở nên dồn dập thấy rõ, nghe được vậy, Từ Tử Du sảng khoái vô cùng.
“Vũ Hiên, chúng ta đang đi đâu vậy?” Từ Tử Du tò mò hỏi.
“Trong chốc lát nữa ngươi sẽ biết.” Tề Vũ HIên khàn giọng đáp lời.
Từ Tử Du ngoan ngoãn biết điều không lên tiếng nữa, bất quá đôi tay của y lại không có dù chỉ nửa ý định dừng lại, trái ngược, còn càng lúc càng thêm càn rỡ, không ngừng vuốt ve cơ bụng đối phương, thậm chí còn chầm chậm lần mò sâu xuống dưới.
Trên trán của Tề Vũ Hiên bạo nổi một cây gân xanh, hắn không thể không đưa một tay lên chặn lại Từ Tử Du, thấp giọng cảnh cáo, “Không cần quá phận.”
“Nga.” Từ Tử Du vội vã thu tay lên, dừng ở trên bụng nhỏ của hắn, tỏ vẻ bản thân “nhất định sẽ không quá phận.”
Đối với loại hành vi không biết xấu hổ này của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên đầy bi ai mà nhận ra bản thân đã hình thành thói quen, thậm chí dù chỉ nửa điểm kinh ngạc cũng không tồn tại.
Nhớ đến trong quá khứ, mình từng bởi vì một ít động tác thân mật nho nhỏ mà cảm thấy không khỏe, trái ngược hẳn với bây giờ, Tề Vũ Hiên lặng lẽ vì tiết tháo của bản thân mà châm một ngọn nến……
Hai người vun vút phi dọc một chặng đường, đối với loại địa hình cổ đại này, Từ Tử Du hoàn toàn là có mắt như mù, trừ phi được người dẫn đi, bằng không loại rừng rậm này a, sơn cốc này a, ở trong mắt y hoàn toàn giống nhau như đúc……
Hoàn Chương 57Chú thích:
[1] Bạch nhãn lang [ 白眼郎 ]: sói mắt trắng. Dùng để chỉ loại người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
[2] Nhất nhật phu thê bách nhật ân [ 一日夫妻百日恩 ]: một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.
[3] Giờ Sửu: tương đương với khoảng thời gian từ 01:00 tới 03:00 trong ngày, tức là canh giờ thứ tư trong năm canh giờ đêm.