Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Chẳng có lý do gì để trì hoãn, Klein lấy ra các nguyên vật liệu để bố trí tế đàn và bắt đầu thông linh.
Niệm chú xong, anh lùi lại một bước, sử dụng thuật bói mộng:
“Đồng đảng của phu nhân Sharon.
“Đồng đảng của phu nhân Sharon.”
…
Sau bảy lần niệm, Klein bước vào mộng cảnh, gặp gỡ linh hồn phu nhân Sharon dưới bầu trời xám xịt.
Khi chạm vào linh hồn trong suốt đến hư ảo, những gì anh thấy đã thay đổi.
Vào một buổi tối ở đâu đó, phu nhân Sharon khoác áo choàng đen giao cuốn sách bằng đồng cổ xưa cho một người có gương mặt hiền lành phúc hậu. Đó là “Kẻ Xúi Giục” Triss. Ả nghe đối phương dò hỏi về cái tên “Phù Thủy”, bèn phá lên cười the thé: “Không phải mi luôn cảm thấy tò mò sao? Rằng tại sao thượng tầng của chúng ta đều là phụ nữ…”
“Ma Nữ Giáo có khác… Phỏng đoán của Leonard đã đúng. Hắn ta thực sự ôm một bí mật lớn nào đó… Sau ‘Thích Khách’ và ‘Kẻ Xúi Giục’, Danh Sách 7 sẽ là ‘Phù Thủy’? Đúng là hố mà…” Klein nghĩ thầm.
Khung cảnh biến hóa. Klein trông thấy một đại sảnh im lặng, cửa sổ hình mũi mác cùng một người phụ nữ khoác áo choàng thánh màu trắng.
Nàng đứng quay lưng lại phía phu nhân Sharon và nói: “Chỉ cần đến gần nguyên sơ, chúng ta sẽ được thánh hóa và trở nên mạnh mẽ hơn, được cứu chuộc và tránh được ngày tận thế cuối cùng.”
Phu nhân Sharon cúi đầu, hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Tại sao chúng ta nhất định phải trở thành phụ nữ? Chẳng lẽ phụ nữ là tượng trưng cho sự hủy diệt và tai họa?”
Người phụ nữ mà Klein không nhìn thấy tướng mạo bình tĩnh trả lời: “Không. Đàn ông cũng như vậy thôi. Họ đồng nghĩa với chiến tranh. Đây là hai Con Đường giống nhau.”
Đồng nghĩa với chiến tranh… Một Con Đường gần Con Đường Ma Nữ… Nó là Con Đường nào nhỉ? Klein vừa nhìn cảnh tượng đậm chất điện ảnh 3D vừa hồi tưởng những Danh Sách mà mình đã biết.
Một thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm như anh không có quyền tiếp cận nhiều tư liệu bảo mật cấp cao. Vì thế, Klein hoàn toàn mù tịt tên Danh Sách cùng các đặc điểm tương ứng của Chuỗi cấp Trung và Cao. Anh chỉ nắm được “Tư Tế Của Ánh Sáng” cùng “Vô Ám Giả” nhờ dòm ngó Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu, “Người Săn Ma”, “Thủ Hộ Giả”, “Kỵ Sĩ Bình Minh” trong Con Đường “Chiến Thần” từ chàng trai trẻ “Mặt Trời”, cũng biết được “Bậc Thầy Tử Linh” cùng “Người Giữ Cửa” thông qua Dunn và Daly.
Cho nên, anh rất khó có thể phán đoán được Con Đường nào đồng nghĩa với Chiến Tranh. Chỉ có thể sử dụng phương pháp loại trừ. Chẳng hạn, Con Đường “Chiến Thần” có vẻ là đối kháng hơn là chiến tranh.
Những suy nghĩ vụt qua đầu Klein, thu hẹp phạm vi xuống còn năm:
Đầu tiên là Danh Sách “Trọng Tài” trong tay gia tộc Augustus – những người thống trị vương quốc Loen – cùng gia tộc Castiya của vương quốc Feynapotter. Klein cảm thấy đây là khả năng thấp nhất. Danh Sách 8 của “Trọng Tài” tương ứng với “Quan Trị An”, Danh Sách 7 là “Người Thẩm Vấn”. Cả hai dường như đều có hơi hướng xét xử và phán quyết chứ không thiên về chiến tranh.
Thứ hai là Con Đường “Hắc Hoàng Đế” của Đế quốc Solomon ở Kỷ nguyên Thứ Tư. Hiện tại, Danh Sách 9 của nó được gọi là “Luật Sư”. Họ là những kẻ giỏi phát hiện sơ hở trong quy tắc cũng như điểm yếu của đối thủ, đồng thời có tài hùng biện và tư duy logic xuất sắc. Khả năng nó liên quan chiến tranh cũng khá thấp. Anh cho rằng Con Đường này hướng đến việc lợi dụng quy tắc và trật tự ngầm. Đương nhiên, chiến tranh cũng có thể coi là một dạng trật tự ngầm.
Thứ ba là Con Đường “Thợ Săn” được kiểm soát bởi những người trị vì Đế chế Feysac, gia tộc Einhorn; cựu hoàng tộc của Cộng hòa Intis; gia tộc Sauron cùng tổ chức bí mật có tên “Hội Thập Tự Thiết Huyết” đã xuất hiện và tồn tại trong vòng hai đến ba trăm năm qua. Klein đánh giá khả năng này tương đối cao.
Theo tư liệu nội bộ của Kẻ Gác Đêm, “Thợ Săn” là những kẻ theo dõi ưu tú, chuyên gia cạm bẫy kiệt xuất, thợ săn tài ba. Danh Sách 8 tương ứng với “Người Khiêu Khích”, còn Danh Sách 7 là “Kẻ Phóng Hỏa”,
chúng đều có mối liên hệ nhất định với giết chóc và chiến tranh.
Thứ tư là Con Đường “Tội Phạm” do “Bái Huyết Giáo” nắm giữ. Một tổ chức cổ xưa chuyên thờ phụng ác ma. Cái tên cho thấy khả năng nó liên quan tới chiến tranh rất cao.
Thứ năm là Con Đường “Tù Phạm” trong tay “Học Phái Hoa Hồng”. Lý do cũng như trên.
Khung cảnh lại thay đổi trong lúc Klein còn thơ thẩn. Phu nhân Sharon vừa tắm rửa. Mái tóc ướt xõa tung. Gương mặt rạng rỡ đầy sức sống.
“Mình không thấy rõ bộ dáng của người phụ nữ mặc áo choàng trắng đã dẫn dắt phu nhân Sharon trở thành ma nữ… Chắc là do năng lực thông linh của mình còn chưa đủ…” Klein tập trung vào cảnh tượng trước mắt.
Phu nhân Sharon vuốt tóc, những giọt nước lăn dài trên má.
Ả mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông đang nằm trên giường: “Có cần em giúp anh xử lý Maynard không?”
Người đàn ông trung niên nhíu mày, lắc đầu: “Trừ khi em có thể đảm bảo rằng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng điều đó là không thể. Vả lại, em thì có biện pháp gì chứ?”
Sự xuất hiện của quý ông này chỉ khiến Klein sửng sốt trong giây lát. Bởi điều đó nằm trong dự liệu.
Hình ảnh người đàn ông lớn tuổi ấy thường xuyên xuất hiện trên trang nhất của các tờ « Báo Người Thành Thật Thành Phố Tingen ». Ông ta là thị trưởng hiện tại, thành viên của Đảng Bảo Thủ đang chuẩn bị tái tranh cử.
Thay vì tiếp tục chủ đề, phu nhân Sharon mỉm cười, nhón chân bước đến giường với bộ ngực trần.
Khung cảnh lần lượt thay đổi, Klein trông thấy nhiều nghị sĩ, doanh nhân và công chức thỉnh thoảng được đề cập trên mặt báo. Họ thảo luận cách biển thủ tiền quyên góp, cách lách « Dự Luật Tranh cử » để hối lộ cử tri, hoặc hứa bảo vệ và giải quyết vấn đề cho người khác; và thường thì phu nhân Sharon sẽ đóng vai trò người môi giới trong đó.
“Đây thực chất là một bộ phim tài liệu, đúng không? —— « Làm quen với giới thượng lưu của thành phố Tingen cùng phu nhân Sharon ». Chà, lắm cảnh giường chiếu thế… Chuyện phu nhân Sharon có nhiều tình nhân thì quý tộc và nghị sĩ nào cũng biết. Sao họ vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy? Chẳng lẽ là do năng lực Danh Sách của phu nhân Sharon?” Klein trầm ngâm quan sát và suy đoán.
Qua lần thông linh này, anh xác định được rằng không ai trong giới thượng lưu của Tingen biết về danh tính thực sự của phu nhân Sharon, cũng không chủ động thông đồng với ả để sát hại nghị viên Maynard.
Nói cách khác, phu nhân Sharon tự ý giết Maynard? Tại sao ả lại làm như vậy? Ả đâu cần phải liều lĩnh đến thế?
Đương nhiên, đối với phu nhân Sharon mà nói, ả sở hữu sức mạnh phi phàm có thể quấy nhiễu việc bói toán, đủ sức làm giả một vụ đột tử. Vì lẽ đó, giải quyết nghị viên Maynard là một việc rất dễ dàng và không dễ bị bại lộ. Tuy nhiên, động cơ rõ ràng không đủ mạnh! Không cân xứng với rủi ro mà ả phải chịu!
Phải chăng đây là hành động cần thiết để “nhập vai”? Ả hoàn toàn có thể lựa chọn một con mồi có địa vị và thân phận không nhạy cảm như mục tiêu mà. Kẻ Gác Đêm, Trái tim Máy móc và Thế Phạt Giả sẽ không chú ý đến một vụ án như vậy.
Quan trọng hơn là phu nhân Sharon hẳn cũng nhận ra sự căm hận và không cam lòng của phu nhân Maynard đối với mình, biết rằng đối phương sẽ phái người đến điều tra mình. Tại sao ả không sớm tẩu tán những đồ vật nhạy cảm như bức tượng xương trắng? Ví dụ như chôn đâu đó trong vườn chẳng hạn?
Ả tự tin về chiếc két sắt, góc tối bí mật cùng cạm bẫy như vậy?
Klein ôm mối nghi hoặc trong lòng.
Thừa lúc linh hồn của phu nhân Sharon còn chưa tiêu tán rõ ràng, Klein quyết định thực hiện một lần bói mộng khác.
Nội dung bói lần này là: “Động cơ thực sự thúc đẩy phu nhân Sharon giết John Maynard.”
Mặc niệm xong, anh tiến vào mộng cảnh, nhìn một cảnh tượng mới:
Phu nhân Sharon trong bộ váy ngủ rộng rãi đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng, ả nốc cạn ly rượu vang đỏ tựa máu trong tay như thể đã hạ quyết tâm nào đó.
Cảnh tượng nhanh chóng tan biến. Klein càng trở nên hoang mang. Có vẻ như phu nhân Sharon hoàn toàn tự nguyện giết Maynard chứ không bị ai xúi giục.
“Lạ thật đấy…” Klein lẩm nhẩm, thử mấy câu bói khác, kết quả vẫn không không có gì khác nhau.
Khi linh hồn phu nhân Sharon ngày càng trong suốt, hư ảo và sắp biến mất, Klein cân nhắc một thoáng rồi thực hiện lần thông linh cuối cùng:
“Công thức Ma Dược Danh Sách của Con Đường Ma Nữ.”
“Công thức Ma Dược Danh Sách của Con Đường Ma Nữ.”
…
Klein mặc niệm câu xem bói mới. Nhờ trạng thái nhập định, anh nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Vốn dĩ, anh không định bói toán về chuyện này. Con Đường “Ma Nữ”, với anh, là một thứ chỉ mang đến tai họa cùng đau đớn. Cho dù đạt được Công thức tương ứng, anh cũng không định bán nó cho bất cứ ai và gián tiếp trở thành hung thủ.
Nhưng rồi anh chợt nghĩ đến một việc: anh đã hoài nghi và xác định Daxter Guderian là thành viện Hội Giả Kim Tâm Lý nhờ kiến thức về Công thức Ma Dược “Khán Giả”.
Nếu anh muốn chuẩn bị tốt hơn để đối phó với các Ma Nữ trong tương lai thì nhất định phải nắm bắt được đặc điểm Con Đường của chúng.
Hừm, sau cái chết của Hood Eugen, Daxter Guderian vẫn chưa liên lạc với mình. Có lẽ Hội Giả Kim Tâm Lý đã cử một thành viên mạnh mẽ hơn đến điều tra nên anh ta không dám hành động… Suy nghĩ đó lơ lửng trong đầu Klein khi đại sảnh tỉnh mịch cùng người phụ nữ mặc áo choàng thánh màu trắng lại xuất hiện.
Phu nhân Sharon cúi thấp đến mức chỉ có thể nhìn thấy đôi chân hoàn mỹ của đối phương.
Ả nghe thấy giọng ngọt xớt bên tai:
“Danh xưng của Ma Dược Danh Sách 6 là ‘Hoan lạc’, cũng là mục tiêu mà em cần hướng đến. Nếu thành công, em sẽ trở thành ‘Ma Nữ Hoan Lạc’.
“Niềm sung sướng không thể cưỡng lại và không thể thoát ly cũng là một dạng thống khổ. Đây là phương châm mà em nhất định phải tuân theo.
“Sau khi hoàn toàn thăng cấp, ngoài việc năng lực của ‘Phù Thủy’ sẽ được nâng cao, em sẽ trở nên xinh đẹp hơn, am hiểu việc mê hoặc lòng người cũng như đem đến khoái cảm tột độ khi giao hoan cho cả người đồng giới lẫn khác giới. Ngoài ra, em có thể chế tạo và tận dụng một loại tơ kỳ lạ giống như tơ nhện.”
Tiếp theo, một cuốn sách cổ bằng bạc xuất hiện trước mặt phu nhân Sharon. Hai trang mở ra có ghi Công thức và nguyên vật liệu:
“Nguyên liệu chính: Đôi mắt của Quỷ Hấp Tinh, tuyến tơ của Nhện Góa Phụ Khổng Lồ trưởng thành.
“Nguyên liệu bổ sung: 100ml nước cất, 5 giọt nước ép cà độc dược đen, toàn bộ lông tóc của Quỷ Hấp Tinh, 10 gram bột Ruồi Feynapotter cùng 5 gram bột xác ướp thật.”
Cảnh tượng lại thay đổi. Vẫn căn phòng đó. Vẫn người phụ nữ khoác áo choàng thánh màu trắng không rõ dung mạo. Điều thay đổi duy nhất là phu nhân Sharon trong hình hài nguyên bản, một chàng trai trẻ giống hệt như người trong bức ảnh.
Giọng nữ du dương lọt vào tai hắn: “Đây là danh xưng của Ma Dược Danh Sách 7. Chắc em kinh ngạc lắm nhỉ.”
“Đúng vậy. Tôi không ngờ nó lại được gọi là ‘Phù Thủy’!” Phu nhân Sharon đáp bằng giọng khá kích động.
“Em hãy nhớ rằng, chúng ta phải càng ngày càng trở nên giống người nếu muốn tới gần ‘nguyên sơ’. Người là môt phụ nữ. Vì vậy, chúng ta cũng phải là phụ nữ.” Giọng nữ du dương nói, “Em phải chọn giữa việc từ bỏ hoặc tiếp nhận đi. Sau khi trở thành ‘Phù Thủy’, em sẽ trở thành một người phụ nữ chân chính, dung mạo cùng mị lực sẽ được tăng cường đáng kể. Em có thể tàng hình và sử dụng thế thân, bước đầu làm chủ được nhiều loại ma thuật đen, am hiểu quấy nhiễu việc bói toán, đạt được sự ưu ái của hắc diễm cùng sương băng.”
“Nguyên liệu chính của ‘Phù Thủy’ là: toàn bộ máu của Cá Quỷ Vực Thẳm cùng trứng của Khổng Tước Mã Não.
“Nguyên liệu bổ sung là: 80ml nước cất, 5 giọt nước ép cà độc dược vàng, 3 vảy thằn lằn bóng tối, 10 giọt nước ép hoa thủy tiên.”
…
Trong những cảnh tiếp theo, Klein trông thấy Công thức “Kẻ Xúi Giục” và Công thức “Thích Khách” cũng như hiểu được đặc điểm tương ứng của chúng.
Vào khoảnh khắc anh chuẩn bị tiếp tục bói toán, linh hồn phu nhân Sharon đã hoàn toàn tan biến.
Klein rời khỏi nghi thức, trở lại hiện thực, thu dọn nguyên vật liệu, dỡ bỏ bức tường linh tính, thông báo những gì mình vừa thu hoạch được từ thông linh cho Dunn mà không hề giấu giếm bất cứ điều gì. Đồng thời, anh cũng bày tỏ nghi vấn trong việc phu nhân Sharon sát hại nghị viên Maynard.
“Quả thực, ả không nhất thiết phải giết người có địa vị và thân phận cao để trở thành ‘Hoan Lạc’… Ừm, chúng ta sẽ cần điều tra xem phu nhân Sharon từng ghé thăm nơi nào trong những năm gần đây để tìm ra lai lịch chân chính của ả ta cùng đại sảnh im lặng mà cậu đã nhìn thấy. Đương nhiên, tôi sẽ báo cáo vụ việc với thánh đường. Họ sẽ sắp xếp điều tra viên phù hợp. Dù sao thì chúng ta cũng không thể tự ý rời khỏi Tingen.” Dunn hơi gật gù, nhìn xung quanh trước khi nói. “Cậu hãy xuống tầng một và kiểm tra xem người hầu có còn ngủ hay không nhé. Ai mà tỉnh và phát hiện ra động tĩnh thì hãy đưa người đó đến đây để ký thỏa thuận bảo mật theo thủ tục. Tôi sẽ phụ trách tầng hai.”
Ông đã che đậy Vật Phong Ấn 3-0271 bằng một tấm vải đen.
Nghe vậy, Klein như được khai sáng. Đây là lý do người hầu không xuất hiện trong trận chiến ác liệt ban nãy. Đội trưởng vốn đã đưa họ vào giấc ngủ say.
Với cơ thể lạnh buốt, Klein rón rén bước từng bước về phía trước.
Anh rút hai lá bài Tarot khảm trên cửa phòng ngủ, lau cẩn thận rồi nhét vào túi.
Sau khi rời khỏi phòng, anh đi về phía cầu thang.
Vừa đi được mấy bước, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Làm thế nào để xác định đối phương đã ngủ say đây?
Bói từng người một? Thế thì phiền lắm… Đúng rồi, đội trưởng là ‘Ác Mộng’, là chuyên gia trong lĩnh vực này mà… Chi bằng hỏi luôn ổng xem có cách nào vừa nhanh vừa tiện không.
Nghĩ là làm, Klein xoay người, lê đôi chân lạnh buốt về phòng ngủ.
Khi sắp tới nơi, anh bắt gặp chiếc gương vỡ trong góc, đối diện với cánh cửa phòng ngủ đang mở.
Một nửa kính còn dính trên khung trải đầy những vết nứt cỡ lòng bàn tay.
Trong tấm gương nứt, Dunn mặc áo choàng đen áp người vào thi thể Kenley, không biết đang làm gì.
Đột nhiên, ông ngẩng đầu, con mắt xám sâu thẳm, miệng đầy máu.
Một cách vô thức, Klein xoay người, tựa vào bức tường nằm cách cửa một quãng.
Anh ngả lưng ra phía sau, nhìn hành lang tối om, nín thở.
Đội trưởng đang làm gì vậy? Ông ấy bị sao vậy? Ông ấy đang uống máu? Đây là dấu hiệu cho thấy ổng bắt đầu mất khống chế sao? Những suy nghĩ liên tục vụt qua tâm trí, kéo theo những cảm xúc rối bời, khiến anh không thể suy nghĩ hiệu quả. Truyen duoc dich va dang tai tai ln.hako.vn
Mười mấy giây trôi qua, Klein nghiến răng, sử dụng năng lực khống chế cơ thể của “Tên Hề” để đi phía cầu thang và không tạo ra tiếng động nào.
Sau đó, anh dậm gót giày xuống sàn một cách có chủ đích, một lần nữa bước tới cửa phòng ngủ của phu nhân Sharon.
Anh hướng ánh mắt vào người đội trưởng. Ông đang đứng trong phòng, quấn Vật Phong Ấn 3-0271 nhiều lần bằng vải đen, gương mặt nghiêm nghị, con mắt xám sâu thẳm, khuôn miệng sạch sẽ.
Tựa hồ những gì anh vừa thấy chỉ là ảo ảnh.
Klein liếc nhìn thi thể Kenley. Nó vẫn giống như trước đây. Không có dấu hiệu khác thường nào.
Anh lén hít sâu một hơi, mở miệng hỏi: “Đội trưởng, ông có biết biện pháp nào để xác định người hầu đã ngủ hay chưa không? Nếu chỉ dựa vào linh thị thì tôi không thể đưa ra phán đoán chính xác được. Họ sẽ có những phản ứng cảm xúc khác nhau do giấc mơ khác nhau.”
Dunn Smith cầm “Chiếc Gương Của Người Thông Linh”, im lặng trong vài giây trước khi cất giọng khàn khàn: “Xin lỗi, tôi quên mất, đêm nay tôi đã mắc phải quá nhiều sai lầm.
“Cậu không cần đi kiểm tra đâu, tôi sẽ xác nhận điều đó.”
Ông ấn tay vào ấn đường, nhắm mắt lại, để những gợn sóng vô hình lan xuống tầng một cùng những căn phòng khác.
Không ai có thể giả vờ ngủ trước “Ác Mộng”.
Trước cảnh tượng này, Klein ngẩn ngơ, chầm chậm nhìn xuống sàn, cắn môi dưới.
“Đội trưởng, ông ban nãy chỉ muốn đuổi tôi đi… Rốt cuộc thì ông đang làm cái quái gì thế? Ông có biết mình đang làm gì không hả…” Anh chất vấn trong lòng, bỗng nghiêng đầu quan sát vầng trăng đỏ thẫm treo trên đỉnh trời ngoài cửa sổ, thứ dường như hàm chứa sự bất biến trong hàng triệu năm qua.
Klein ép bản thân lấy lại bình tĩnh, lấy cớ nhặt những lá bài Tarot, khẩu súng lục ổ xoay cùng chiếc mũ lụa để kiểm tra thi thể Kenley và phu nhân Sharon.
Họ vẫn giữ nguyên bộ dạng khi tử vong, làn da có những vết bầm tím trở nên tái xanh, nhanh tới bất thường. Điều kỳ lạ nhất là họ dường như thiếu mất thứ gì đó… Không phải một thứ cụ thể mà là một loại cảm giác… Klein lẩm nhẩm. Làn gió mát lạnh thổi qua cửa sổ làm anh nổi da gà.
Đúng lúc này, Dunn mở mắt, nói bằng giọng trầm sâu: “Họ đều đang ngủ. Có vài người chuẩn bị tỉnh.”
“Vậy thì tốt, tốt rồi…” Klein nhìn đội trưởng, không biết mình đang nói gì.
Dunn đưa mắt ra xung quanh: “Cậu hãy thu dọn hiện trường, sau đó gọi người từ đồn cảnh sát gần nhất đến đây. Đúng rồi, nhớ quay lại phố Zouteland và gọi Frye đến phụ một tay nhé.”
“Vâng.” Klein nói, nhìn chằm chằm vào đội trưởng, cắn chặt răng và gật đầu.
Với sự giúp đỡ của Dunn, anh nhanh chóng thu dọn hiện trường, rời khỏi nhà phu nhân Sharon bằng cửa chính.
Băng qua vườn hoa, bước ra đường phố, Klein ngoái lại nhìn căn biệt thự chìm trong bóng tối.
Anh nặng nề xoay ngươi. Chẳng mấy chốc, anh đã tìm đến đồn cảnh sát gần nhất. Đây là kiến thức thông thường mà tất cả Kẻ Gác Đêm phải ghi nhớ.
Coong! Coong! Coong! Klein gõ lên cánh cửa sắt.
Viên cảnh sát trực đêm cầm đèn bão xuất hiện, đi qua khu vườn nhỏ, mở cửa và hỏi bằng giọng dò xét: “Có chuyện gì không?”
Klein đeo lên chiếc mặt nạ nghiêm nghị và lạnh lùng, giơ giấy chứng nhận cho viên cảnh sát xem: “Nhà số 15 phố Osna xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng cần sự hỗ trợ của anh cùng các đồng nghiệp!”
Viên cảnh sát giơ đèn bão lên, xem xét kỹ lưỡng giấy chứng nhận trước khi khép chân lại, giơ tay chào: “Vâng, thưa sếp!”
Giải quyết xong chuyện này, Klein bắt một cỗ xe ngựa đến phố Zouteland.
Anh ngồi trên cỗ xe ngựa tối tăm, đối mặt với những suy nghĩ hỗn loạn trong suốt chặng đường về.
“Kenley chết rồi… Mình nhớ là cậu ta mới đính hôn… Cha mẹ cậu ta vẫn còn sống… Đội trưởng vừa làm chuyện quái gì vậy… Chẳng lẽ ông ta thèm máu tươi… Hay là, có mục đích khác… Trí nhớ của ông ta vẫn kém cỏi như vậy, cũng không có dấu hiệu tốt lên… Điều đó… Điều đó cho thấy ông ta không có biểu hiện ban đầu của việc mất khống chế! Tuy nhiên, ông ta đã biết về ‘phương pháp nhập vai’ được một thời gian. Phải chăng việc trí nhớ không được cải thiện đồng nghĩa với vấn đề tiềm ẩn nào đó…
“Không! Đội trưởng chắc chắn vẫn còn mắc kẹt ở bước tìm tòi cách nhập vai ‘Ác Mộng’!
“Đúng rồi. Vật Phong Ấn 3-0271 là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Kenley. Đội trưởng đã giao nó cho cậu ta…
“Mình đang nghĩ cái gì thế này! Đó là một quyết định hợp lý vào lúc đó!
“Chính đội trưởng đã đề nghị sử dụng Vật Phong Ấn 3-0271…
“Bình tĩnh. Bình tĩnh. Mình không thể đoán mò như vậy, cũng không thể tiếp tục chờ xem tình hình, tránh mọi sự chuyển biến xấu!
“Lát nữa, mình sẽ gửi thư cho Daly, xem cô có biết tình huống này đại biểu cho điều gì không. Ngay cả khi không tìm ra câu trả lời chính xác, cô ấy nhất định sẽ hiểu được sự nguy hiểm trong đó và kịp thời thông báo cho thánh đường…
“Bóp chết vấn đề ngay từ trong trứng nước, giúp đội trưởng trở lại bình thường!
“Không, đội trưởng chưa chắc đã có vấn đề. Có lẽ mình đã hiểu lầm điều gì đó, để xem cô Daly sẽ nói như thế nào…”
…
Khi cỗ xe dừng lại ở số 36 phố Zouteland, Klein đã nghĩ ra đối sách và hạ quyết tâm, không còn hoang mang hay luống cuống như trước nữa.
Men theo từng bậc cầu thang tới trước cửa Công ty An ninh Blackthorn, anh rút chìa, mở khóa.
Khung cảnh cùng cách bố trí nội thất quen thuộc đã xoa dịu trái tim anh, khiến anh nhớ tới cảm giác an tâm mỗi khi nhờ vả đội trưởng trong những lần gặp chuyện không ổn.
Anh hít một hơi thật sâu, đi đến phòng giải trí của Kẻ Gác Đêm, bắt gặp Frye đang ngồi đọc sách một mình dưới ánh đèn khí ga.
Y nghiêng đầu nhìn Klein. Sự khẩn trương và lo lắng hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng tối tăm: “Đã xảy ra chuyện gì à? Đội trưởng và Kenley đâu rồi?”
Klein trả lời bằng giọng khàn khàn: “Kenley chết rồi, chết trong tay phu nhân Sharon. Chúng tôi đã mắc sai lầm… Đội trưởng đang canh gác hiện trường. Ông ấy cần sự hỗ trợ của anh.”
Trước khi lên đường làm nhiệm vụ, Dunn đã giải thích tình hình cụ thể với Frye cũng như dặn y gửi một bức điện tín khẩn cấp đến thánh đường nếu không thấy họ quay lại sau hai tiếng nữa. Do họ cũng nộp đơn xin sử dụng Vật Phong Ấn 3-0271 và tiến vào Cổng Chianese ngay trong đêm nên Royale – người trực tối nay – cũng biết được những gì họ sẽ làm. Theo nội quy của Kẻ Gác Đêm, Cổng Chianese không được mở ra vào ban đêm, trừ phi có sự cho phép của đội trưởng. Nếu đội trưởng có mặt ở đó, thì chỉ người giữ chức đội trưởng mới được quyền tiến vào.
Frye sửng sốt không nói lên lời. Y phác họa một vầng trăng đỏ thẫm trước ngực, mặc áo khoác, đội mũ, đi về phía cửa. Khi đi ngang qua Klein, y đột ngột thì thầm rằng: “Đừng tự trách bản thân. Đời người ai cũng có lúc phạm sai lầm. Ta phải luôn luôn tin tưởng vào đồng đội của mình.”
“Ừ…” Klein khép đôi mắt nhòa đi lại.
Anh cùng Frye cùng xuống tầng hầm để thông báo với Royale. Sau đó, họ khóa cửa để đến nhà phu nhân Sharon ở phố Osna.
Khi họ chuyển thi thể Kenley và thi thể mất nửa đầu đầy gớm ghiếc của phu nhân Sharon về phố Zouteland thì trời đã sáng.
Dunn mặc áo khoác mỏng màu đen, đứng trước cửa “nhà xác”, lặng lẽ nhìn chòng chọc vào bên trong hồi lâu rồi mới chuyển sang Klein: “Cậu hãy về nhà trước đi. Phải chiến đấu kịch liệt như vậy, hẳn cậu cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.”
“Vâng.” Klein không từ chối.
Klein bặm môi, liếc nhìn đội trưởng trước khi rời khỏi Công ty An ninh Blackthorn một cách lặng lẽ. Anh bắt xe ngựa trở về phố Hoa Thủy Tiên.
Giống như lần trước, anh dễ dàng tiến vào phòng ngủ của mình và khóa cửa lại.
Con dao nghi lễ được rút ra, bức tường linh tính bao trùm căn phòng được chế tạo, Klein ngồi bên bàn làm việc, cầm bút, viết vội lên một trang giấy trắng:
.
Kính gửi cô Daly…
Gần đây tôi phát hiện đội trưởng có vẻ kỳ lạ. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, ông ấy đã lén lút…
.
Đến đây, Klein đột nhiên dừng bút, đầu óc trống rỗng, không biết nên viết tiếp như thế nào, cũng không biết phải mô tả ra sao.
Bộp! Anh bỗng ném cây bút đi, chộp lấy tờ giấy trước mặt, vò nát thành một quả bóng rồi đập mạnh nó xuống bàn.
Klein đưa tay lên che mắt, giữ nguyên tư thế, giống như một bức tượng.
Năm phút sau, anh thở dài, thả tay xuống, đốt cháy cục giấy vo tròn bằng ngọn lửa linh tính, nhìn những mảnh tro bụi rơi vào thùng rác.
Anh cân nhắc lại ngôn từ, lấy ra một tờ giấy mới và viết:
.
Kính gửi cô Daly…
Sau khi kết thúc một nhiệm vụ, chúng tôi đã mất đi một người đồng đội. Tình huống cụ thể là như thế này…
Khi đó, tôi cho rằng bản thân không thể xác định được người hầu đã ngủ hay chưa bằng linh thị hiện tại của mình, việc xem bói cho từng người khá phiền phức, nên đã quay lại để hỏi ý kiến đội trưởng. Lúc này, qua ảnh phản chiếu trên gương, tôi thấy đội trưởng đang ghé vào người Kenley, xung quanh miệng có vết máu đỏ sẫm.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết tình trạng của đội trưởng như thế nào. Mong là cô có thể cho tôi một câu trả lời.
.
Một lần nữa anh cảm thấy nặng trĩu khi đọc lại lá thư.
Klein gấp trang giấy, sắp xếp nghi lễ, mở linh thị, triệu hồi tín sứ không mắt không mũi của cô Daly.
Khi tín sứ có gương mặt kỳ lạ thè đầu lưỡi đỏ tươi mọc đầy những chiếc răng nanh sắc nhọn ra, Klein im lặng đặt lá thư lên năm ngón tay tái nhợt nơi đầu lưỡi.
Sau khi nó biến mất, anh ngồi xuống và tiếp tục viết.
Lần này, anh muốn viết thư cho thầy Azik:
.
Trong một nhiệm vụ gần đây, cấp trên của em cư xử hết sức kỳ lạ. Ông ta đuổi em đi, ghé vào thi thể đồng đội, miệng đầy máu…
Thầy có biết chuyện nào tương tự như thế không? Em có thể làm gì để giúp đỡ cấp trên của mình không?
.
Gấp lá thư lại, anh thổi một hơi vào chiếc còi đồng.
Từ bàn làm việc, xương trắng trầm lặng tuôn ra như nước trong đài phun, tạo thành một con quái vật khổng lồ cao gần bốn mét, tỏa ánh sáng nhạt với cái đầu chạm nóc nhà, trông hệt như lần trước.
Klein ném lá thư vào không khí, bàn tay con quái vật tóm lấy trang giấy mỏng manh.
Anh lại thổi một hơi khác, nhìn tín sứ tan thành những mảnh xương hư ảo, rụng xuống như hạt mưa trước khi biến mất trên mặt bàn.
Xong xuôi, anh không khỏi thở phào một hơi. Thế nhưng, anh vẫn muốn làm thử một điều gì đó. Anh đẩy ghế ra sau, đứng dậy, bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến vào không gian phía trên màn sương xám.
Cung điện nguy nga cùng chiếc bàn đồng cổ xưa hiện lên trong mắt anh. Phảng phất như nó vĩnh viễn bất biến vậy.
Klein ngồi xuống chiếc ghế tựa lưng cao của “Kẻ Khờ”, lặng lẽ tháo con lắc cảm xạ khỏi cổ tay, đồng thời “hiện thực hóa” một tấm giấy da dê và bút máy.
Anh muốn xem bói về tình hình đêm nay của đội trưởng!
Klein đắn đo suy nghĩ một lát rồi viết ra câu bói toán đầu tiên: “Sự khác thường của Dunn Smith sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm.”
Trong thần bí học, việc bói toán liên quan đến sự an toàn của bản thân rất khó bị can thiệp do ngoại lực, bởi đây là bản năng thuộc linh tính.
Nói cách khác, Klein có để đạt được kết quả tương đối chính xác khi bói toán về sự an toàn của bản thân, miễn là ngoại lực quấy nhiễu không quá mạnh mẽ.
Đây là nguyên nhân anh thực hiện bói toán xem nhiệm vụ có nguy hiểm gì không ngay cả khi biết phu nhân Sharon có năng lực quấy nhiễu việc bói toán. Anh biết rõ ả không mạnh đến mức có thể gây ảnh hưởng đến loại bói này.
Để xác định tình hình của đội trưởng Dunn Smith, anh quyết định bài trừ mọi sự quấy nhiễu và thực hiện bói ở không gian phía trên màn sương xám.
Với con lắc trong tay trái, anh mặc niệm câu xem bói bảy lần, nhắm mắt lại và tiến vào trạng thái nhập định.
Sau vài giây, anh mở mắt. Màu đen đã biến mất khỏi đôi mắt ấy.
Klein nhìn xuống, lòng nặng trĩu khi thấy mặt dây thạch anh vàng đang chậm rãi chuyển động thuận chiều kim đồng hồ với biên độ lớn.
Điều đó tức là khẳng định.
Nó cho thấy hành vi dị thường của Dunn sẽ đẩy anh vào con đường hiểm nguy! Một con đường nguy hiểm đến tính mạng!
Klein nhắm mắt lại, thay thế câu bói toán cũ bằng một câu bói mới: “Nguyên nhân dẫn đến sự khác thường của Dunn Smith.”
Anh đặt con lắc xuống, ngả người vào ghế, vừa mặc niệm câu bói toán vừa sử dụng trạng thái nhập định để tiến vào mộng cảnh.
Trong thế giới hư ảo, tối tăm và mịt mùng, anh không nhìn, không nghe, không thấy bất cứ điều gì. Chẳng có gì ngoài một màu xám xịt.
“Điều này chứng tỏ xem bói thất bại do không đủ thông tin…” Nhìn tấm da dê trên chiếc bàn dài, Klein lẩm bẩm. Hương vị của cay đắng và bất lực ứa lên trong cổ họng anh.
Đồng thời, anh cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi - hậu quả từ cuộc chiến kịch liệt, sử dụng nghi lễ liên tục và bói toán nhiều lần.
Klein bao phủ bản thân bằng linh tính, thả người xuống sương mù, trở về thế giới hiện thực.
Suốt đêm đó, anh liên tục mơ thấy ác mộng. Những giấc mơ kết thúc bằng cảnh Kenley nôn ra nội tạng và hình ảnh Dunn Smith có khuôn miệng đầy máu.
.
Hôm nay là phiên trực Cổng Chianese của Klein. Vì vậy, anh đã đến Công ty An Ninh Blackthorn từ sáng sớm.
Các nhân viên văn phòng vẫn chưa đến giờ làm việc. Klein bước qua vách ngăn, nhìn thấy cánh cửa văn phòng đội trưởng mở toang, Dunn Smith đang ở trong phòng.
Ông đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng áo ghi le đen, bưng một tách cà phê, ngồi đờ đẫn trên ghế, mắt dán chặt vào bức tường đối diện.
Tóc ông có vẻ xơ xác, đôi mắt xám ảm đạm, gương mặt cương nghị toát lên vẻ hốc hác.
Dẫu đội trưởng đã từng trải qua nhiều chuyện tương tự, ông vẫn không thể chịu đựng được việc đánh mất hai người đồng đội chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy… Klein không khỏi chua xót. Hình ảnh Dunn ghé vào xác Kenley với gương mặt dính máu trong tấm gương vỡ một lần nữa xuất hiện trong tâm trí anh.
Anh nghiến răng, nhìn sang bên cạnh.
Mười mấy giây sau, anh khống chế biểu tình, gõ cửa văn phòng đội trưởng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Dunn Smith đặt tách cà phê xuống bàn, đôi mắt xám trở nên có thần. Ông hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đã báo cáo vụ việc lên thánh đường và nhận được câu trả lời sơ bộ. Giáo hội sẽ bồi thường cho gia đình Kenley 3.000 Bảng, sở cảnh sát sẽ trợ cấp 1.000 Bảng…”
Tổng cộng là 4.000 Bảng. Một khối tài sản mà đại đa số người ở tầng lớp trung lưu cả đời không thể tiết kiệm được. Lương hàng tuần của Kenley là 7 Bảng. Lương hàng năm là 364 Bảng. Ít nhất có thể đạt tới 380 Bảng nếu bao gồm tiền thưởng và thu nhập thêm. 4.000 Bảng tương đương với thu thập trong mười năm của cậu ta… Nói cách khác, gia đình cậu ta có thể nhận được ít nhất 200 Bảng mỗi năm với tài sản như vậy, xem như miễn cưỡng bù đắp cho sự mất mát của gia đình Kenley… Dẫu số tiền này không thể thay thế được Kenley hay thay thế được tình cảm, nhưng cũng là cách hữu hiệu nhất vào lúc này… Klein mặc cho những suy nghĩ đó trôi qua tâm trí trước khi thở dài: “Chúng ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.”
Trong vấn đề như vậy, giáo hội Nữ thần Đêm Đen đã rất tận tâm.
Dunn kéo cổ áo, giọng trầm trầm: “Cậu hãy xuống lòng đất thay ca cho Royale đi.”
“Vâng.” Klein khẽ gật đầu.
Anh xoay người, bước về đi phía cửa thì chợt nghe thấy lời bổ sung gần như độc thoại của đội trưởng: “Lát nữa chúng tôi sẽ đưa Kenley về nhà…”
Đưa Kenley về nhà… Cha mẹ cậu ấy, vị hôn thê của cậu ấy, anh chị em của cậu ấy sẽ phản ứng như thế nào… Klein thấy tim mình thắt lại. Đâu đó trong anh cũng cảm thấy vui mừng bởi mình không phải đối mặt với những điều đó.
Anh biết suy nghĩ đó chẳng khác nào chạy trốn khỏi thực tại. Thế nhưng anh không dám đối mặt với ánh mắt đau buồn của bố mẹ Kenley hay vẻ mặt thẫn thờ của người hôn thê, cũng sợ phải nhìn thấy sự oán trách trong đôi mắt hay nghe thấy những tiếng nức nở của họ.
Klein tăng tốc đến Cổng Chianese, lặng lẽ thực hiện việc bàn giao ca với Royale.
Anh ngồi trong phòng trực, thỉnh thoảng lấy chiếc đồng hồ quả quýt bạc ra và nhìn thời gian lững thững trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Klein bỗng nghe thấy thanh âm hư ảo trùng điệp bên tai.
Bốn chấm đen trên mu bàn tay báo hiệu rằng ai đó đang cầu nguyện với anh. Có lẽ là “Người Treo Ngược”, “Công Lý” hoặc “Mặt Trời”.
Thế nhưng, anh không có biện pháp trả lời họ ngay lập tức. Cuối cùng, anh chỉ có thể chờ đợi cho đến khi ca trực kết thúc và quay về nhà vào sáng sớm hôm sau.
Vừa bước vào nhà, anh trông thấy cô hầu gái Bella đang lau bàn ăn. Em gái Melissa và anh trai Benson trong trang phục đi chơi thì đang bước xuống cầu thang.
“Em nhớ anh với Melissa vừa mới đi lễ tuần trước mà?” Klein thắc mắc.
Benson mỉm cười: “Hóa ra chuyện người cả đêm không ngủ sẽ có trí nhớ kém là thật.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên mở bán vé vở « Sự trở về của Bá tước ».” Melissa chủ động giải thích.
Klein vỗ trán, tiện tay cởi mũ xuống: “Đợt này anh bận quá nên quên mất.”
Đặc biệt là ba ngày qua… Anh thầm bổ sung trong lòng.
Melissa nhìn anh và nói: “Em để dành bữa sáng cho anh trong bếp đấy. Anh ăn chút gì đó rồi ngủ đi. Benson và em chuẩn bị ra ngoài. Có lẽ bọn em sẽ đến nhà thờ St. Selena để dự thánh lễ.”
“Được.” Klein vẫy tay chào tạm biệt anh trai và em gái của mình. Anh ăn sáng qua loa tạm mấy miếng cho xong rồi quay về phòng.
Kết thúc công tác chuẩn bị, anh bước bốn bước ngược chiều kim đồng hồ và tiến vào không gian phía trên màn sương xám. Ngôi sao đỏ thẫm tương ứng với “Công Lý” và “Người Treo Ngược” đang liên tục phình ra rồi xẹp xuống.
Klein vươn tay phải, truyền linh tính vào ngôi sao, trông thấy một hình ảnh mơ hồ, nghe thấy lời cầu nguyện của “Công Lý”: “Xin lắng tai nghe lời cầu xin của tôi. Sau vụ Qi Langos, cha tôi đã thuê một Kẻ Phi Thường để bảo vệ tôi. Chưa kể tôi có thể đang bị giám sát mà không biết. Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội để cầu nguyện với ngài. Xin ngài hãy cho phép tôi được vắng mặt trong buổi tụ họp tuần sau. Tôi tin rằng tình hình này sẽ sớm kết thúc.”
Một cách vô thức, Klein nhìn thoáng qua hình ảnh mơ hồ, trông thấy sương mù tràn ngập, bồn tắm khổng lồ dường như đang gợn sóng cùng tiểu thư “Công Lý” quấn khăn tắm.
Anh rời mắt, chuyển sang lắng nghe lời cầu nguyện của “Người Treo Ngược”.
Nội dung khác với “Công Lý” nhưng yêu cầu thì tương tự. Anh ta cũng xin nghỉ bởi ảnh hưởng từ cái chết của Qi Langos.
Klein khẽ gật dầu, đáp lại hai lời cầu nguyện: “Ta biết.”
Tiếp theo, anh gửi một tin nhắn tới ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho “Mặt Trời”: “Buổi tụ họp tuần tới tạm thời hủy bỏ.”
.
Thành Bạch Ngân.
Derrick Berg đang lắng nghe bài giảng trên sân tập. Trên đầu cậu là bầu trời tối tăm. Những tia chớp thỉnh thoảng lóe sáng.
Đột nhiên, tầm nhìn trước mắt cậu mờ đi. Cung điện cổ xưa tựa nơi ở của người khổng lồ cùng ngài “Kẻ Khờ” đang ngồi ở trong lòng sương xám bỗng xuất hiện.
“Buổi tụ họp tuần tới tạm thời hủy bỏ.”
Thanh âm vang vọng bên tai cậu ngay cả khi mọi thứ đã trở lại bình thường.
Cậu không hề cảm thấy kinh ngạc bởi sự thần kỳ đó. Trước mỗi buổi tụ họp, ngài “Kẻ Khờ” luôn nhắc nhở cậu như vậy.
Derrick ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt theo bản năng. Bà là một trong sáu thành viên của “Hội đồng thành Bạch Ngân” — “Người Chăn Cừu” Lloydia.
Vẻ mặt của vị cường giả đáng sợ này liên tục thay đổi. Từ thân thiện đến xa cách. Đồng thời, bà cũng nói với những thiêu niên có mặt trên sân tập rằng họ sẽ sớm gia nhập đội tuần tra để tiêu diệt những con quái vật lẩn khuất trong bóng tối ở khu vực lân cận. Khi đó, không còn là đào tạo nữa.
Trưởng lão Lloydia không nhận thấy điều bất thường nào… Bà ta càng ngày càng có vẻ kỳ lạ. Có phải do một trong những linh hồn mà bà ta chăn thả là một ác linh Danh Sách cao chăng? Suy nghĩ đó lơ lửng trong đầu Derrick.