Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Cả hai người cùng im lặng. Rozanne lấy lại tinh thần trước tiên. Cô dẩu môi về phía vách ngăn và nói: “Đội trưởng bảo anh đến thì hãy tới văn phòng ông ấy luôn.”
“Tôi đi đây.” Klein cầm mũ và gậy qua vách ngăn, tiến vào văn phòng Dunn sau khi gõ cửa.
Người đàn ông trung niên có đôi mắt xám sâu thẳm và mái tóc vuốt ngược đặt ly cà phê xuống, cười bảo: “Daly vừa đến đấy.”
“Không ngạc nhiên chút nào. Rozanne mới nói cho tôi rồi.” Klein cười đáp.
Dunn không lưu tâm đến sự hóm hỉnh của anh. Ông thở dài: “Daly đã được thuyên chuyển đến giáo xứ Backlund. Đó là thành phố sầm uất và đông đúc nhất thế giới, cũng là nơi có nhiều Kẻ Phi Thường nhất cùng nhiều cơ hội nhất. So với tôi, cô ấy càng có cơ hội trở thành một tổng giám mục hoặc phó tế cao cấp hơn.”
"Tại sao?" Klein ngồi thẳng lưng, tò mò hỏi.
Dunn suy nghĩ mười mấy giây trước khi trả lời: “Cô ấy sở hữu thiên phú đặc biệt trong việc làm chủ và đào bới Ma Dược Danh Sách… Trước đó tôi có nói với cậu rồi, theo quy định nội bộ của Kẻ Gác Đêm chúng ta, để tránh gặp phải tình trạng mất khống chế, muốn uống Ma Dược Danh Sách tiếp theo cần phải đợi ba năm và trải qua một bài kiểm tra nghiêm ngặt. Nhưng bình thường mà nói, ba năm vẫn còn chưa đủ. Tôi đã tốn ba năm để đi từ ‘Kẻ Không Ngủ’ đến ‘Nhà Thơ Nửa Đêm’; mất chín năm, suốt chín năm ròng mới có thể trở thành ‘Ác Mộng’; để đi từ ‘Ác Mộng’ đến Danh Sách 6, tôi đã mất ba năm, và không biết sẽ phải mất bao nhiêu năm nữa.
“Khi cơ thể chúng ta già đi, tinh thần bắt đầu suy yếu, dù có giải quyết được những nguy hiểm tiềm ẩn thì cũng không nên thử thăng cấp. Bởi khi ấy, nguy cơ mất khống chế cao đến mức không ai dám mạo hiểm cả.
“Daly không giống như tôi hay đa số những Kẻ Phi Thường khác. Sau khi trở thành ‘Người Nhặt Xác’ vẻn vẹn có một năm, cô ấy đã nộp đơn yêu cầu đặc biệt mong được uống Ma Dược tiếp theo ngay lập tức. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là cô ấy thực sự vượt qua bài kiểm tra cực kỳ khắt khe một cách dễ dàng và lấy được Ma Dược ‘Kẻ Đào Mộ’.
Thân phận bên ngoài là “Người Thông Linh” nổi danh nhất quận Awwa, trên thực tế là “Người Thông Linh” chân chính… Đây chẳng phải chính là ‘nhập vai’ hay sao? Hình như lão Neil từng đề cập rằng cô Daly cũng có khuynh hướng tương tự… Klein cảm thấy mình đã nắm được yếu tố cốt lõi giúp “Người Thông Linh” Daly thăng cấp nhanh chóng.
"Đội trưởng, ông vẫn còn trẻ mà. Ông mới ngoài ba mươi tuổi.”
Klein an ủi Dunn, trong lòng nói thêm: “Chỉ là trí nhớ không được tốt cho lắm...”
Dunn nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu cười khổ.
“Sao ông không hỏi cô Daly phương pháp làm chủ và đào bới Ma Dược?” Klein cố ý hỏi.
Đặt tách cà phê xuống bàn, Dunn xoa thái dương và nói: “Cô ấy bảo tôi hãy trở thành một ác mộng thực sự... Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì."
Sắm vai ác mộng sao? Nhưng ác mộng nghe có vẻ nham hiểm. Lông mày Klein hơi nhíu lại. Anh trầm mặc một hồi.
Dunn lấy tẩu thuốc ra, hít một hơi và nói: “Tôi đã thảo luận với Daly về chuyện Ma Dược tiếp theo của ‘Nhà Bói Toán’ là ‘Tên Hề’. Giả sử thành viên của Hội Mật Tu không cố ý lừa cậu thì cô ấy đã đưa ra một ý tưởng thú vị.”
"Ý tưởng gì vậy?" Klein sốt sắng hỏi, đôi mắt trở nên sáng ngời.
Anh từng dùng phương pháp bói toán để xác định xem “Tên Hề” có phải Ma Dược tiếp theo của “Nhà Bói Toán” hay không. Câu trả lời mà anh nhận được rất mơ hồ. Nhưng nó có vẻ gần như là một lời xác nhận.
Đôi mắt xám sâu thẳm của Dunn lướt qua Klein. Ông vừa suy nghĩ vừa nói: “Bình thường các Con Đường trong Danh Sách sẽ có mối quan hệ tăng dần, tăng lên từng tầng mà vẫn giữ một điểm chung nào đó trong cùng một lĩnh vực. Như ‘Kẻ Không Ngủ’, ‘Nhà Thơ Nửa Đêm’ và ‘Ác Mộng’ chẳng hạn. Chúng rõ ràng đều liên quan tới đêm đen cũng như những thứ diễn sinh từ đêm đen như yên giấc, yên tĩnh. Có thể tưởng tượng sau đó cũng như vậy, chỉ là mạnh hơn và có phạm vi rộng hơn. Khả năng sẽ có thêm các yếu tố như bí ẩn, tai ách, sợ hãi và mặt trăng đỏ…
“Một vài Con Đường Danh Sách nhất định có vẻ không giống như vậy. Nhưng phân tích cẩn thận thì vẫn có thể tìm thấy những điểm chung. Ví dụ như ‘Thích Khách’ và ‘Kẻ Xúi Giục’ đều ngụ ý mang đến tai họa, đau đớn, buồn bã và tuyệt vọng. Hẳn những Danh Sách sau cũng tuân theo quy luật này.”
Klein chăm chú lắng nghe, chủ động hỏi: “Nhưng ‘Nhà Bói Toán’ và ‘Tên Hề’ lại không có mối quan hệ như vậy?”
“Ừ.” Dunn nhẹ nhàng gật đầu, “Daly cho rằng có lẽ còn tồn tại một mối quan hệ khác giữa các Con Đường trong Danh Sách. Rốt cuộc thì vẫn còn rất nhiều điều mà chúng ta chưa biết.”
Ông dừng lại một lúc trước khi tiếp tục: “Daly cũng nói, trong cùng một Con Đường, các Ma Dược Danh Sách cấp thấp và cấp trung sẽ cung cấp cho Kẻ Phi Thường một khả năng hoàn toàn mới và có vẻ không liên quan gì đến cái cũ. Khi đạt tới giai đoạn thay đổi về chất, những khả năng này sẽ kết hợp với nhau thành một ‘nghề’ mạnh tới dị thường.
“Nói cách khác, các Con Đường trong Danh Sách này có mối quan hệ phân giải và tổ hợp chứ không phải là quan hệ tăng dần.”
Thấy Klein có vẻ mê mang, Dunn giơ tay phải lên và nói: “Bình thường các Con Đường trong Danh Sách sẽ có mối quan hệ tăng dần, giống như vóc dáng mỗi người đều bắt đầu từ nhỏ, dần dần sẽ trở nên cao hơn, mạnh mẽ hơn, ở giữa sẽ trở nên nặng nề hơn, cường tráng hơn và trưởng thành hơn.”
"Mà các Con Đường Danh Sách đặc biệt thì giống như..." Nói đến đây, Dunn nhấc ngón tay cái lên, "Đây là Danh Sách 9."
Sau đó, ông uốn cong ngón trỏ: "Đây là Danh Sách 8."
Ông chậm rãi gập những ngón tay còn lại: “Mỗi ngón tay đều độc lập và dường như không liên quan đến những ngón khác. Nhưng cuối cùng…”
Khi thốt ra từ “cuối cùng”, Dunn nắm chặt các ngón tay của mình thành một nắm đấm!
“Ra vậy.” Klein bừng tỉnh đại ngộ. Anh hoàn toàn tán đồng ý tưởng của cô Daly và phép ví von của đội trưởng.
Biết đâu là như thế thật? Anh trầm ngâm gật đầu.
Danh Sách 8 “Tên Hề” hoàn toàn khác với Danh Sách 9 “Nhà Bói Toán” và có được năng lực mới. Căn cứ theo miêu tả trong tư liệu nội bộ của Kẻ Gác Đêm, Danh Sách 7 cũng không có bất kỳ điểm tương đồng nào với Danh Sách 8 “Tên Hề”…
Klein im lặng một lúc. Rồi anh hỏi ráo riết với vẻ tò mò: “Các khả năng khác nhau sẽ được kết hợp với nhau ở giai đoạn nào để tạo thành sự thay đổi về chất vậy?”
Dunn uống một ngụm cà phê và cười khúc khích: “Daly và tôi đều đoán là Danh Sách 4!”
“Tại sao?” Klein thốt lên.
“Dựa theo cách phân loại Con Đường Danh Sách của Giáo hội, Danh Sách 4 là điểm khởi đầu của Danh Sách cao. Người ta nói rằng nó sẽ mang lại những thay đổi về chất trong sinh mệnh và tinh thần. Thời cổ đại, trong Kỷ thứ Tư, cường giả Danh Sách 4 đủ tư cách để được xưng là Á Thần. Đáng tiếc là những người như vậy rất hiếm trong thời nay.” Dunn cảm khái.
“Nếu Danh Sách 4 đến Danh Sách 1 là những cường giả cấp cao, vậy Danh Sách thấp là chỉ ai?” Klein quan tâm hỏi.
“Cách đây một nghìn năm, Danh Sách 9, Danh Sách 8, Danh Sách 7 được xem là Danh Sách thấp. Nhưng trong vài trăm năm trở lại đây, số lượng Kẻ Phi Thường đã thưa thớt đến mức các Giáo hội lớn phải liệt Danh Sách 7 vào Danh Sách cấp trung.” Dunn cười một cách tự giễu.
“Danh Sách 9, Danh Sách 8 là Danh Sách thấp. Danh Sách 6 và 5 là Danh Sách cấp trung. Danh Sách 4 trở lên là Danh Sách cao…” Klein lặp lại trong đầu, không tránh khỏi có chút khát khao.
Roselle Đại đế chính là một cường giả Danh Sách cao!
“Có điều, Danh Sách càng cao thì nguy cơ mất khống chế càng lớn!” Klein sợ hãi nghĩ.
Anh giả vờ hỏi một cách tùy ý: “Ma Dược Danh Sách 4 của Giáo hội Nữ thần gọi là gì vậy?”
“Thú thật, tôi cũng không biết. Mức độ giữ bí mật của tôi chưa đủ cao để có thể tiếp xúc với những tài liệu tương ứng. Chỉ khi nào trở thành giám mục giáo phận hoặc phó tế của Kẻ Gác Đêm thì tôi mới có cơ hội đọc chúng.” Dunn lắc đầu cười, “Thực tế thì ít nhất một nửa trong số mười ba tổng giám mục và chín phó tế cao cấp của Giáo triều là Danh Sách 4 trở xuống. Chà, đó là một cách nói tương đối lạc quan của tôi thôi. Gã tổng giám mục Ince Zangwill đang bị truy nã chính là vì thăng cấp Danh Sách 4 thất bại mới bị mất khống chế.”
Kẻ đánh cắp Vật Phong Ấn 0-08? Hình như Ma Dược của ông ta gọi là “Người Gác Cổng”... Klein nghĩ và hỏi dò: “Có phải ‘Người Gác Cổng’ là Con Đường Danh Sách 5 của ‘Kẻ Không Ngủ’ không?”
“Không, đó là Con Đường của ‘Người Thông Linh’. Khi cậu lên Danh Sách 7, trở thành giám mục hoặc đội trưởng của đội Kẻ Gác Đêm thì có thể xem tư liệu về nó.”
“Người Gác Cổng” là Con Đường Danh Sách 5 của “Người Thông Linh”? Nó có nghĩa là canh gác cánh cổng địa ngục? Hoặc trông coi cổng vào Linh Giới? Klein suy tư.
“Được rồi. Cậu hãy đi tìm lão Neil và tiếp tục việc học đi.” Dunn cười bảo, “Đừng quên bữa tiệc tối nay ở nhà hàng Lão Will đấy. Tôi đã đặt chỗ rồi. Lần này tôi sẽ chính thức giới thiệu cậu với các thành viên còn lại của Kẻ Gác Đêm.”
“Tốt thôi. Tôi chuẩn bị sẵn ví rồi.” Klein miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không, không cần đâu. Cậu quên chúng ta có khoản trợ cấp bổ sung rồi à? Phần mà cậu nộp lên sau khi hoàn thành nhiệm vụ ủy thác ấy.” Dunn xua tay.
Klein sửng sốt trong giây lát trước khi đáp lại với một nụ cười tươi: “Vâng, đội trưởng!”
Anh xoay người đi về phía cửa, trong lòng bắt đầu đếm thầm: “Ba, hai, một… Ơ, sao đội trưởng không gọi mình lại!”
Klein lặng lẽ đếm “một” thật lâu, ngạc nhiên phát hiện đội trưởng Dunn vẫn không bổ sung bất kỳ điều gì.
“Kỳ tích!” Anh nhận xét trong lòng.
Trong kho vũ khí, lão Neil liếc nhìn gương mặt vui mừng của Klein và nói: “Đừng suốt ngày nghĩ tới tiệc tối. Cậu còn phải học rất nhiều thứ, tỷ như nghi lễ ma thuật, tỷ như ngôn ngữ Hermes cổ đại, tiếng Cự Long, tiếng Tinh Linh các loại đấy.”
“Đúng rồi,
trừ những ngày được nghỉ ra thì cậu sẽ phải học cách cận chiến với thầy hướng dẫn ít nhất hai tiếng mỗi buổi chiều.”
“Cận chiến? Ban nãy đội trưởng đâu có nhắc đến chuyện này!” Klein giật mình.
Lão Neil gật đầu, đáp không chút do dự: “Anh ta quên rồi.”
.
Hai giờ chiều, bên ngoài một tòa nhà hai tầng có kiểu dáng cổ kính đã xuống cấp ở ngoại ô khu Bắc.
Trong bộ đồng phục thanh tra tập sự, Klein nhìn ngó khu vườn đầy cỏ dại và những bức tường phủ kín dây leo trước khi quay đầu lại và hỏi ngạc nhiên: “Thầy dạy võ của tôi sống ở đây à?”
Võ sĩ nhà nghề được lựa chọn bởi Kẻ Gác Đêm chắc chắn phải rất giỏi mới đúng!
Leonard Mitchell dẫn đường cho Klein tới đây cất tiếng cười khẽ: “Đừng nhìn hoàn cảnh sống mà coi thường Gawain đấy. Mặc dù không được phong tước nhưng ông ấy đã từng là một kỵ sĩ thực thụ.”
Nói đến đây, Kẻ Gác Đêm trong trang phục áo sơ mi trắng, quần tây đen và đôi ủng da không cài móc có khí chất mộng mơ chợt cảm thấy u sầu: “Ông ấy đã hoạt động tích cực trong những năm tháng huy hoàng cuối cùng của các kỵ sĩ. Những chiến binh mặc áo giáp điên cuồng lao vào những hàng súng hỏa mai và pháo binh, tiêu diệt đối thủ và san bằng trận tuyến. Tiếc thay, bọn họ nhanh chóng phải đối mặt với thời đại mà súng hơi cao áp và súng sáu nòng hoành hành. Từ đó, các kỵ sĩ dần dần phải rời khỏi vũ đài.
“Ông Gawain cũng thế. Hơn hai mươi năm trước, đoàn kỵ sĩ quận Awwa đã chạm trán với đội quân được trang bị vũ khí tối tân nhất của Cộng hòa Intis… Hỡi ôi, mỗi lần nhớ lại chuyện này, tôi dường như chạm vào lớp bụi thời gian, bị sự tang thương và số mệnh không thể xoay chuyển ấy làm cho xúc động, biết bao vần thơ dâng trào trong lòng, ấy vậy mà tôi lại không biết làm thơ.”
“Vậy thì anh nói nhiều như thế để làm gì?” Klein giả vờ không nghe thấy sự tự giễu của Leonard. Anh nghiêm túc đề nghị: “Các bạn học thời đại học của tôi từng nói rằng làm thơ là một thứ đòi hỏi rất nhiều năng khiếu. Tốt nhất là hãy bắt đầu bằng cách đọc « Tuyển tập thơ cổ điển thời kỳ đầu của Loen ».”
Tâm trạng Leonard thay đổi ngay lập tức. Anh ta tiếp lời bằng giọng nhẹ nhàng vui vẻ: “Tôi mua cuốn sách đó từ lâu rồi. Ngoài ra còn có các đầu sách khác, như « Những bài thơ chọn lọc của Roselle » chẳng hạn. Tôi sẽ cố gắng phấn đấu trở thành một ‘Nhà Thơ Nửa Đêm’, anh ‘Nhà Bói Toán’ ạ.”
Anh ta đang ám chỉ về ‘phương pháp nhập vai’? Klein vờ như mình không hiểu gì cả: “Vậy anh còn cần cả sách ngữ pháp nữa.”
"Được rồi, chúng ta vào thôi." Leonard duỗi tay đẩy cánh cổng sắt khép hờ, đi về phía căn nhà dọc theo con đường đủ để hai người sánh vai nhau.
Còn cách ngôi nhà một quãng, Klein trông thấy cửa trước hé mở cùng một người đàn ông cao lớn xuất hiện giữa khe hở.
Mái tóc vàng được cắt ngắn, hai bên tóc mai đã bạc màu, gương mặt khắc khổ cùng những nếp nhăn hằn sâu vào trán, khóe mắt và khóe miệng.
“Mấy người tới đây làm gì?” Người đàn ông trung niên này trầm giọng hỏi.
“Ông Gawin, theo hợp đồng mà ông đã ký với Sở Cảnh sát, thanh tra tập sự này sẽ đi theo ông để học cách cận chiến.” Leonard cười giải thích.
"Cận chiến? Thời đại này đâu cần phải học cách cận chiến nữa.” Gawin nhìn Klein qua đôi mắt đục ngầu và nói bằng giọng trầm đầy đe dọa, “Cậu nên học cách rút và bắn súng, thành thạo những vũ khí tối tân nhất thì hơn.”
“Ông ta bị chấn thương tâm lý bởi súng máy sáu nòng và súng hơi cao áp hay sao?” Klein nghĩ thầm. Thay vì lỗ mãng đáp lại, anh mỉm cười và nghiêng đầu nhìn về phía Leonard.
“Cận chiến vẫn là một kỹ năng mà mỗi cảnh sát phải thành thạo. Hầu hết những tên tội phạm mà chúng tôi đối mặt không phải những kẻ đáng bị tử hình ngay tại chỗ. Một số thậm chí còn không có cả vũ khí. Trong trường hợp như vậy, chúng tôi sẽ phải dựa vào các kỹ thuật đánh đấm này.” Leonard rõ ràng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho lúc này.
Gawain trầm mặt khoảng mười giây trước khi nói: “Cậu hãy đấm thử xem.”
Ông bảo Klein.
Không cầm gậy trong tay, Klein nhớ lại trận quyền anh mình từng xem trong quá khứ. Anh bèn giơ cánh tay lên rồi vung về phía trước.
Khóe miệng Gawin hơi giật giật. Ông nghĩ một lát rồi nói: “Đá đi.”
Klein hơi nghiêng người sang một bên, vặn hông, căng cơ đùi và đá bằng chân phải.
“Khụ…” Gawain đưa tay lên che miệng, ho khan hai tiếng. Ông quay sang Leonard và nói: "Tôi sẽ tuân theo hợp đồng. Xét đến tình huống hiện tại của cậu ta, trong tháng đầu tiên thì cậu ta chỉ cần đến đây mỗi tuần bốn lần, mỗi lần ba giờ.”
"Ông là bậc thầy cận chiến. Ông quyết định." Leonard gật đầu không do dự. Anh mỉm cười với Klein, "Gặp lại anh trong bữa tối nhé."
Khi bóng Leonard khuất sau cánh cổng sắt, Klein tò mò hỏi: "Thưa thầy, tôi nên bắt đầu luyện tập từ đâu? Đấm, hay bước chân?" Anh biết bước chân cũng khá quan trọng trong chiến đấu.
Gawin buông thõng tay, nặng nề lắc đầu: “Điều cậu cần nhất bây giờ là rèn luyện sức mạnh. Thấy hai quả tạ tay sắt đằng kia không? Hôm nay chúng sẽ là đối tác của cậu.”
"Ngoài ra, cậu cũng phải tập các bài squat sâu, chạy và nhảy dây. Chúng ta sẽ thực hiện từng phần một."
Trong lúc Klein còn bàng hoàng, Gawain đột nhiên cao giọng và nghiêm nghị nói: "Hiểu chưa?"
"Hiểu!" Vào lúc này, Klein cảm thấy như thể mình đã quay trở lại kỳ huấn luyện quân sự và đối mặt với một huấn luyện viên không có tình người.
“Đi thay quần áo đi. Trên sofa có một bộ đồ huấn luyện của kỵ sĩ đấy.” Gawin bỗng thở dài, chắp tay ra sau lưng, đi về phía cặp tạ tay bằng sắt đen.
.
Sáu giờ tối, ở một góc trong nhà hàng Già Will.
Ngoại trừ Frye đang phải canh gác Cổng Chianese, tất cả các thành viên của Công ty An ninh Blackthorn đã có mặt đông đủ. Tổng cộng sáu Kẻ Gác Đêm và năm nhân viên văn phòng.
Chiếc khăn trải bàn trắng được phủ lên trên chiếc bàn dài. Những người phục vụ bưng các đĩa thức ăn lên, chia nhỏ thành từng phần rồi đặt trước mặt từng khách.
Klein trông thấy những miếng thịt bò bít tết ướt đẫm sốt tiêu đen, thịt xông khói, xúc xích với khoai tây nghiền, bánh ga-tô, nha đam, pho mát đặc biệt, rượu sâm panh màu hổ phách. Nhưng anh không có bất kỳ cảm giác thèm ăn nào. Buổi tập huấn hồi chiều đã khiến anh suýt thì nôn mửa.
Nhận thấy Kẻ Gác Đêm mới có gương mặt tái mét và ánh mắt mệt mỏi, Dunn nâng ly rượu vang đỏ lên trước mắt và cười bảo: “Hãy để chúng ta chào đón thành viên chính thức mới nhất, Klein Moretti, cạn ly!”
Quý cô tóc đen lạnh lùng kiệm lời Royale Reideen, ‘Kẻ Không Ngủ’ Kenley White, ‘Nhà Thơ Nửa Đêm’ phóng đãng Leonard Mitchell cùng ‘Nhà Thơ Nửa Đêm’ tóc trắng, mắt đen Seeka Tron đồng loạt nâng cốc và nhìn về phía người đồng đội mới.
Klein chịu đựng cảm giác khó chịu còn sót lại sau buổi tập, cầm ly sâm panh màu hổ phách, đứng lên và nói: “Cảm ơn.”
Anh cạn chén với từng Kẻ Gác Đêm rồi ngửa đầu uống hết lượng sâm panh ít ỏi trong ly.
“Vào thời điểm này, nữ nhà văn của chúng ta không định nói gì sao?” Dunn mỉm cười nhìn Seeka Tron.
Seeka Tron là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi. Cô có ngoại hình trung bình, nhưng sở hữu một phong thái xuất chúng, trầm lặng và thanh thoát. Mái tóc dài màu trắng càng làm tăng thêm nét quyến rũ độc đáo nơi cô.
Klein từng nghe lão Neil kể rằng “Nhà Thơ Nửa Đêm” này thường đọc tiểu thuyết lúc rảnh rỗi. Cô là một người yêu thích tiểu thuyết, thậm chí từng gửi truyện tự sáng tác đến một số báo và tạp chí, nhưng chỉ được một vài tờ nhỏ chấp nhận.
Seeka mỉm cười, liếc nhìn Dunn và nói: “Để biến danh hiệu ‘nữ nhà văn’ thành hiện thực, thưa đội trưởng, tôi nghĩ anh nên cấp cho tôi một khoản phí để tôi có thể tự xuất bản tác phẩm của mình.”
Dunn dang tay cười bảo: “Cô nên học hỏi từ lão Neil và tìm một lý do phù hợp hơn đi.”
“Tôi phục ông Neil nhất ở khoản này!” Rozanne nuốt xuống một miếng đùi cừu nướng và kêu lên phụ họa.
Giữa tiếng cười nói rôm rả, Leonard quay sang bắt chuyện với Klein: "Anh mệt đến nỗi không đói bụng, ăn không vô hay sao?"
"Đúng thế." Klein thở dài.
"Nếu anh còn chưa động vào thì để tôi giúp cho.” Leonard làm ra vẻ không muốn lãng phí thức ăn.
Klein gật đầu, không chút bận tâm: "Không thành vấn đề."
Cứ như vậy, hầu hết thức ăn trước mặt anh đều vào bụng Leonard cùng những người khác.
Vào cuối bữa tối, những người phục vụ lần lượt bưng đĩa bánh pudding thịt bò và kem lên.
Klein nếm thử một thìa kem, cảm nhận cái lạnh và vị ngọt vô cùng khoái khẩu. Anh ăn sạch ly kem rưới nước ép việt quất lúc nào không hay. Cũng vì điều đó, anh bắt đầu cảm thấy cơn đói cồn cào trong trái tim và dạ dày. Đó là cảm giác khao khát bổ sung chất dinh dưỡng của cơ thể sau khi năng lượng bị tiêu hao quá mức.
Nuốt nước miếng, Klein nhìn về phía trước, chỉ thấy bàn ăn bừa bộn và gần như không còn thừa lại cái gì.
"Hôm nay tới đây thôi, hãy nâng ly chúc mừng Klein lần cuối nào." Dunn đề nghị.
Trước khi ông dứt lời, Klein thốt lên: "Đội trưởng, tôi có thể gọi thêm một đĩa thức ăn không?"
Nghe được yêu cầu như vậy, cả nhóm im lặng trước khi bật ra những tiếng cười khe khẽ.
“Haha, cuối cùng thì cậu cũng khôi phục lại rồi. Không thành vấn đề, cậu có thể gọi hai đĩa nữa cũng được.” Dunn lắc đầu cười.
Trong khi sốt ruột nóng lòng vì chờ đợi, Klein nghe thấy bụng mình réo vang.
Cuối cùng, một miếng bít tết tiêu đen vừa chế biến xong xuôi được dọn lên trước mặt anh.
Nước mắt anh gần như tuôn rơi. Chiếc nĩa và con dao nhảy múa khi Klein đánh chén miếng bít tết vừa chín tới chỉ trong một phút rưỡi. Nước thịt và mùi thơm của nước sốt đọng lại trong miệng anh.
Không biết bao lâu sau, Klein nhìn chiếc đĩa trống của mình và bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Anh đặt dao nĩa xuống rồi nhấp một ngụm sâm panh.
"Bồi bàn, tính tiền." Dunn quay sang gọi người phục vụ bên cạnh.
Người phục vụ đi đến quầy lễ tân, sau đó quay lại với tờ giấy và giải thích kỹ càng: "Các vị đã mở năm chai Desi Champagne, mỗi chai là 12 Saule 3 Penny, một ly rượu vang đỏ Southville nhỏ giá 10 Penny, mỗi miếng bít tết bò tiêu đen là 1 Saule 2 Penny, mỗi chiếc bánh pudding thịt bò là 6 Penny, mỗi cốc kem là 1 Saule… Tổng cộng 5 Bảng 9 Saule 6 Penny.”
“5 Bảng 9 Saule 6 Penny? Gần như tiêu hết một tuần lương của mình! Ăn ở nhà hàng quả nhiên đắt hơn nhiều so với ăn ở nhà!” Klein líu lưỡi một hồi, cảm thấy vô cùng may mắn vì đội trưởng nói anh không phải bỏ tiền túi ra trả mà sẽ dùng quỹ chi phí ngoài định mức của đội! Anh cẩn thận tính toán, nhận thấy rằng thứ đắt nhất của bữa tối là rượu. Chỉ năm bình sâm panh đã ngốn hơn 3 Bảng!
Nơi này chẳng khác gì thế giới ban đầu cả… Klein lặng lẽ xoa bụng, ráng uống cạn hớp sâm panh cuối cùng trong ly.
Sáng hôm sau, Klein còn đang mơ mơ màng màng có cảm giác bị chướng bụng, bèn định trở mình đứng lên.
Vừa phát lực, anh lập tức bị cơ bắp đau nhức đánh thức hoàn toàn, cảm thấy cơ thể không còn thuộc về mình nữa.
“Cảm giác quen thuộc thật! Chẳng khác nào cái lúc mình tỉnh dậy sau khi bị phạt nhảy ếch vậy. Hôm nay là ngày nghỉ, mình vẫn phải đến thăm thầy hướng dẫn để xem liệu có thể mượn cuốn chuyên khảo về đỉnh chính của dãy Hornacis từ thư viện Đại học không.” Môi Klein giật giật. Anh gian nan bước từng bước ra ngoài.
Mỗi bước đi, anh đều phải hít sâu một hơi.
“Klein, anh bị sao vậy?" Melissa vừa bước ra từ phòng tắm nhìn anh trai có tư thế kỳ quặc và cử động chậm chạp với đôi mắt đầy nghi ngờ.
Đối mặt với câu hỏi của em gái mình, tất cả những gì Klein có thể làm là nở một nụ cười miễn cưỡng: "Đau nhức cơ."
Anh vốn cho rằng uống Ma Dược sẽ giúp tố chất thân thể của mình khi trở thành Kẻ Phi Thường được cải thiện ít nhiều. Nhưng sự thật phũ phàng nói cho anh biết các kỹ năng của “Nhà Bói Toán” đều được thêm vào Linh Tính, tinh thần, trực giác và khả năng diễn giải chứ không giúp anh nhanh chóng thích nghi với việc huấn luyện chiến đấu.
Nguyên chủ trước đây chỉ tập trung vào chuyện học hành, hơn nữa còn có chút suy dinh dưỡng, cho nên thể trạng luôn ở mức dưới mức trung bình. Hôm nay xuất hiện “di chứng” như vậy có thể nói là rất bình thường.
"Đau cơ? Em nhớ anh đi ăn tiệc xong liền về, không làm gì khác nữa mà… Chẳng lẽ rượu có thể khiến người ta bị đau cơ hay sao?” Melissa hỏi thăm với tinh thần tìm tòi khám phá.
Klein cười khan rồi nói: “Không, chuyện này không liên quan tới rượu. Do chiều hôm qua anh đã tham gia buổi huấn luyện cận chiến của công ty ấy mà.”
"Cận chiến?" Melissa còn ngạc nhiên hơn.
Klein nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ và nói: “Là thế này, anh đã cân nhắc tới việc mình là cố vấn lịch sử và văn vật của một công ty an ninh, không thể lúc nào cũng chỉ ngồi ở văn phòng hay trong kho hàng bến tàu được. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ phải đi cùng họ đến vùng quê, đến những lâu đài cổ kính hoặc địa điểm khai quật văn vật. Như vậy sẽ phải leo núi, vượt sông, đi bộ qua rất nhiều con đường và phải trải qua đủ loại thử thách của tự nhiên. Điều đó đòi phải anh phải có một thể phách khỏe mạnh.”
“Vì vậy anh đã tham gia huấn luyện chiến đấu để nâng cao thể phách của mình?” Melissa hiểu ý anh trai.
“Đúng vậy.” Klein khẳng định chắc chắn.
Melissa chau mày: "Nhưng làm thế thì không giống một quý ông chút nào… Không phải anh luôn một mực lấy tiêu chuẩn của một giáo sư để yêu cầu bản thân sao? Một giáo sư chỉ cần đọc các tài liệu lịch sử, suy ngẫm nan đề, nhã nhặn và phong độ là được.
"Tất nhiên, em không nói rằng như vậy là không tốt. Em thích những người đàn ông có thể tự mình giải quyết vấn đề, bất kể là dùng trí tuệ hay khối óc".
Klein mỉm cười: "Không, không, không, Melissa. Em đang hiểu lầm định nghĩa về một giáo sư đấy. Một giáo sư thực thụ có thể giao tiếp với mọi người một cách nhẹ nhàng và lịch sự, cũng có thể giơ gậy và dùng phương thức vật lý để thuyết phục đối phương khi gặp trở ngại giao tiếp.”
“Phương thức vật lý…” Melissa thoáng sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được ý anh. Cô nhất thời không biết nói gì để phản bác.
Klein không tiếp tục trò chuyện nữa. Anh lết chân vào phòng tắm.
Melissa nhìn theo vài giây. Cô đột nhiên lắc đầu và đuổi theo Klein: “Anh cần em hỗ trợ không?” Cô chìa tay ra như muốn đỡ anh.
"Không, không cần đâu. Anh vừa giả vờ tí thôi." Klein cảm thấy bị sỉ nhục. Anh lập tức ưỡn thẳng lưng và bước đi bình thường.
Nhìn anh trai vững vàng bước vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa, Melissa mím môi lẩm bẩm: “Klein càng ngày càng khoa trương. Mình cứ tưởng anh ấy thực sự bị nhức cơ nghiêm trọng.”
Trong phòng tắm, Klein đứng sau cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt đột nhiên nhăn lại.
“Đau, đau, đau.” Anh nín thở, căng người trong bảy tám giây để xoa dịu cơn đau.
Mãi cho đến khi vật lộn xuống tầng dưới để dùng bữa sáng và nhìn Benson cùng Melissa rời đi, cơn đau của anh mới bắt đầu thuyên giảm.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Klein chống gậy, đội mũ chóp và rời khỏi nhà, đi về phía trạm dừng xe công cộng tuyến cố định.
.
Đại học Hoy trong kỳ nghỉ hè thật yên tĩnh và êm đềm với những hàng cây cối xanh tươi rợp bóng, hoa cỏ sum suê cùng tiếng chim rộn ràng.
Sau khi đi dọc bờ sông một lúc, Klein rẽ vào con đường dẫn đến Khoa Lịch sử, tìm thấy tòa nhà ba tầng xây bằng đá xám đã cũ và đi đến văn phòng của thầy hướng dẫn Cohen Quentin.
Anh gõ cửa bước vào, ngạc nhiên khi trông thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế thầy hướng dẫn lại là giảng viên Azik.
"Chào buổi sáng thầy Azik, thầy hướng dẫn của em đâu rồi ạ? Em có gửi thư xin gặp thầy ấy lúc mười giờ.” Klein thắc mắc.
Giảng viên Azik, người bạn thân nhất của Cohen Quentin và thường tranh luận với thầy ấy về các chủ đề học thuật mỉm cười nói: "Cohen lâm thời có một hội nghị phải đến Đại học Tingen nên bảo tôi đợi em ở đây."
Thầy có mái tóc đen, khuôn mặt với những đường nét dịu dàng, dáng người trung bình và nước da màu đồng. Đôi đồng tử nâu luôn toát lên sự tang thương khó tả thành lời. Dưới tai phải là một nốt ruồi nhỏ tới mức phải nhìn thật kỹ mới thấy được.
Nói xong lý do, Azik đột nhiên nhíu mày quan sát Klein một cách cẩn thận.
“Trên người em có chỗ nào thất lễ ạ?” Klein hoang mang nhìn lại quần áo của mình: Áo đuôi tôm, áo gile đen, áo sơ mi trắng, nơ đen, quần tây sẫm màu, bốt da không cài móc… Rất bình thường mà…
Nét mặt Azik giãn ra khi thầy cất tiếng cười khẽ: “Đừng để ý. Thầy chỉ đột nhiên phát hiện em có vẻ hoạt bát hơn trước rất nhiều, càng lúc càng giống một quý ông hơn.”
"Cảm ơn thầy đã khen.” Klein thản nhiên tiếp nhận và hỏi, "Thầy Azik, thầy hướng dẫn của em có tìm được cuốn 《 Nghiên cứu các di tích trên đỉnh chính Hornacis 》
trong thư viện trường không ạ?"
“Tìm được chứ, có thầy giúp một tay mà.” Azik mỉm cười dịu dàng. Thầy mở ngăn kéo và lấy ra một cuốn sách bìa màu xám. "Vì em không còn là sinh viên của trường nữa nên chỉ có thể đọc ở đây chứ không được mượn về nhà.”
"Được ạ." Trong niềm vui pha lẫn chút sợ hãi, Klein cầm lấy cuốn sách chuyên khảo về học thuật kia.
Thiết kế bìa sách hoàn toàn phù hợp với xu hướng hiện nay; bìa trước và sau được làm bằng giấy cứng, họa tiết trên bìa là một bức tranh trừu tượng của đỉnh núi cao nhất dãy Hornacis.
Klein nhìn lướt qua nó trước khi tìm một chỗ ngồi xuống. Anh mở sách ra và đọc cẩn thận từng dòng một.
Khi đang mải mê với cuốn sách, anh chợt nhận ra bên cạnh mình có thêm một tách cà phê đậm đà thơm phức.
"Em có thể tự bỏ thêm đường và sữa vào." Azik đặt chiếc đĩa bạc xuống rồi chỉ vào lọ sữa và hộp đựng đường.
"Cảm ơn thầy." Klein gật đầu với vẻ biết ơn.
Anh tiện tay bỏ thêm ba viên đường cùng một thìa sữa, vừa nhấp từng ngụm mà không biết mùi vị, vừa tiếp tục đọc sách.
Cuốn《 Nghiên cứu về di tích cổ đại ở đỉnh chính dãy Hornacis 》 không quá dày. Gần đến trưa, Klein đã đọc xong và nắm được một số điểm cần lưu ý:
Đầu tiên, khu dân cư trên đỉnh chính của dãy Hornacis và xung quanh rõ ràng đã tạo dựng nên một nền văn minh, một quốc gia cổ đại.
Thứ hai, các bức bích họa cho thấy ngoại hình của họ không khác gì con người, bước đầu có thể xem là người.
Thứ ba, họ vừa sùng kính lại vừa sợ hãi đêm đen. Do đó họ đã nhân cách hóa một vị thần để tín ngưỡng, gọi vị này là Chúa tể đêm đen và Mẹ của bầu trời.
Thứ tư, phần kỳ lạ nhất chính là việc không tìm thấy bất kỳ ngôi mộ nào của đất nước này trong toàn bộ khu vực. Điều đó cho người ta ảo tưởng kỳ quặc rằng cư dân của họ không cần phải được chôn cất, thậm chí là không chết. Tuy nhiên, nó lại mâu thuẫn với nội dung phản ánh trên các bức bích họa.
Theo những bức tranh tường, người dân của quốc gia này cho rằng cái chết không phải sự kết thúc. Họ tin những người thân đã khuất sẽ phù hộ cho mình từ trong đêm đen. Vì thế, họ sẽ để xác người thân ở nhà, đặt trên giường, để bên gối đúng ba ngày. Bích họa dừng ở đây, không nhắc đến phần hạ táng.
Klein nhấp thêm một ngụm cà phê và tiếp tục viết cảm tưởng của bản thân vào sổ tay: "Mẹ của Bầu trời, Thiên Mẫu là một danh hiệu rất cao quý. Trong khi Chúa Tể Đêm Đen thì rõ ràng là trùng lặp với Nữ thần Đêm Đen. Đây có phải là căn nguyên của sự mâu thuẫn không?
"Trong những di tích cổ xưa trên đỉnh chính của dãy Hornacis và khu vực xung quanh, tất cả các vật trưng bày đều được bảo tồn nguyên vẹn. Các bích họa cũng không có dấu hiệu dư hại. Trước khi bị phát hiện, nơi này dường như chưa hề bị xáo trộn chút nào. Trên bàn bày biện bộ đồ ăn, thức ăn trong đĩa đều có dấu vết hư thối. Trong phòng còn có một nửa chai rượu gần như đã biến thành nước trong...
"Người dân nước này đâu? Có vẻ họ đã vội vã rời khỏi nhà cửa của mình, không thu dọn bất kỳ thứ gì, cũng không bao giờ quay trở lại. Liên tưởng tới chuyện không có mồ mả càng khiến chuyện này trở nên kỳ lạ hơn.
"Tác giả Joseph cũng nói khi mới phát hiện những di tích này, ông thậm chí đã nghĩ cư dân của nơi này đã bốc hơi trong tích tắc."
Klein ngừng viết, chuyển mắt về phía một bức tranh minh họa.
Đó là một bức ảnh đen trắng do John Joseph chụp bằng chiếc máy ảnh kiểu mới trong chuyến thăm lần thứ ba tới đỉnh Hornacis.
Trong ảnh là một cung điện nguy nga được xây theo lối kiến trúc hùng vĩ với vách tường sụp đổ và cỏ dại mọc um tùm.
Vừa lật tới bức ảnh này, Klein ngay tức khắc nhớ đến cung điện mà anh từng thấy trong giấc mơ: Phong cách của hai bên có xu hướng giống nhau. Có điều tòa cung điện mà anh mơ tới nằm trên đỉnh núi và to lớn hơn rất nhiều. Trên đỉnh cung điện có thêm một chiếc ghế khổng lồ không dành cho con người. Vô số những con giòi trong suốt lúc nhúc ở đó.
"Có thể khẳng định giấc mơ của mình liên quan tới di tích cổ đại trên đỉnh chính của dãy Hornacis. Nó hẳn là Vương quốc của Đêm từng được nhắc đến trong cuốn sổ tay của gia tộc Antigonus." Klein hơi gật đầu và gấp sách lại.
Lúc này, Azik đang ngồi đối diện giơ tay sờ nốt ruồi đen khó thấy dưới tai phải và hỏi: "Thế nào rồi? Em có thu hoạch được gì không?"
"Được khá nhiều ạ. Thầy xem, em đã viết được rất nhiều ghi chú." Klein chỉ vào mặt bàn và cười đáp.
"Thầy không rõ tại sao em lại đột nhiên quan tâm đến vấn đề này như vậy." Azik thuận miệng cảm thán rồi nói: "Klein, lúc còn học ở đại học Backlund, thầy đã tiếp xúc với mấy thứ bói toán và có nghiên cứu qua phương diện này. Chà, thầy phát hiện có chỗ không hài hòa trong vận mệnh của em."
"Gì cơ? Bói toán? Nói chuyện bói toán với mình?" Thân là một "Nhà Bói Toán", Klein cảm thấy hơi tức cười. Anh nhìn thầy Azik ngồi đối diện và hỏi: "Chỗ nào không hài hòa vậy ạ?"
Azik nghĩ một lúc: "Có phải hai tháng gần đây em thường xuyên gặp chuyện trùng hợp không?"
"Chuyện trùng hợp?" Do từng được thầy Azik chiếu cố, Klein không kháng cự câu hỏi của đối phương, trong tiềm thức bắt đầu nhớ lại: Nếu nói trùng hợp, chuyện rõ ràng nhất là lúc mình truy lùng kẻ bắt cóc thì lại phát hiện manh mối cuốn sổ tay của gia tộc Antigonus đã mất tích nhiều ngày trong căn phòng đối diện nơi lũ bắt cóc ẩn náu.
Chưa kể, Ray Bieber đã vội vàng tìm kiếm địa phương tiêu hóa sức mạnh mà cuốn sổ tay ban cho thay vì chạy trốn khỏi Tingen, giúp Vật Phong Ấn 2-049 dễ dàng theo dõi tung tích của hắn. Điều này hơi trái với lẽ thường. Mặc dù ông Ayr đã đưa ra một lời giải thích hợp lý, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy nó có phần trùng hợp.
Sau khi nhìn trộm câu thần chú bí mật của Hanass Vincent, Selena đã nhẫn nhịn tới tiệc sinh nhật mới thử và bị anh phát hiện đúng lúc. Điều đó cũng khá là trùng hợp. Nếu không thì Hanass Vincent đã không đột ngột qua đời như vậy.
Klein nghiêm túc suy nghĩ về nó trong vài phút và nói: "Có ba chuyện, không quá nhiều, cũng không quá thường xuyên. Hơn nữa, không có dấu vết cho thấy có sự can thiệp hoặc dẫn dắt từ kẻ khác."
Azik khẽ gật đầu: "Roselle Đại đế từng nói, nếu chỉ đơn giản là một lần trùng hợp thì ai cũng sẽ gặp phải, hai lần vẫn thuộc về phạm trù bình thường, nhưng ba lần trở đi thì nhất định phải nghĩ xem có nhân tố nào bên trong dẫn dắt hay không."
"Thầy có nhìn ra được gì không ạ?" Klein hỏi dò.
Azik lắc đầu cười: "Thầy chỉ có thể nhìn thấy một chút sự bất hòa, chứ không thể tìm ra được điều gì khác. Em phải hiểu rằng thầy cũng không phải là một nhà bói toán thực sự."
Khác nào chưa nói đâu? Thầy Azik cứ là lạ... Klein thở ra một hơi, nhân lúc đối phương đứng dậy liền chạm vào ấn đường và kích hoạt Linh Thị. Ánh hào quang của Azik phản chiếu trong mắt anh. Nhưng nó rất bình thường trên mọi phương diện.
"Tiếc rằng mình chỉ có thể nhìn vào 'Thể Dĩ Thái’ và mặt ngoài 'Thể Tinh Linh' khi ở trên màn sương mù." Klein nhàn nhã suy nghĩ. Anh gõ nhẹ ấn đường, tiện thể đứng lên.