Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Trong thần điện nguy nga được tạo nên từ những trụ đá khổng lồ nằm trên màn sương mù xám xịt.
Hai đốm màu đỏ sẫm đột nhiên xuất hiện bên cạnh chiếc bàn đồng cổ kính, kéo giãn thành hai bóng người mơ hồ và hư ảo.
“Chúc buổi chiều tốt lành, thưa ngài ‘Kẻ Khờ’.” Audrey, người mang thêm hiệu ứng mơ hồ trên mình cúi đầu chào và mỉm cười, “Tiếc rằng ở đây không có rượu ngon. Nếu không, tôi đã có thể nâng cốc chúc mừng thử nghiệm thành công của ngài rồi.”
Nàng đang đề cập tới nghi lễ ma thuật kia.
“Sức mạnh của ngài vượt xa những gì chúng tôi có thể tưởng tượng.” Alger cũng cất lời ca ngợi.
Cả người Klein vẫn được bao quanh bởi màn sương xám dày đặc như thường lệ. Anh ấn nhẹ tay phải xuống và trả lời như thể đang nói về một chuyện bình thường: “Tốt lắm, điều này cho thấy chúng ta đang đi đúng hướng. Sau này, nếu hai người có chuyện gì mà không thể tham dự buổi tụ họp vào chiều thứ Hai thì hãy tổ chức nghi lễ để báo trước cho ta biết. Ừm, các người chỉ cần thay câu 'Xin hãy ban cho tôi một giấc mơ đẹp' trong thần chú thành lý do là được.”
“Vâng.” Audrey nhanh nhẹn gật đầu, “Thưa ngài, tôi đã tìm thấy một trang nhật ký của Roselle Đại đế, như vậy tôi vẫn còn nợ ngài một tờ nữa.”
“Tôi đã ra biển suốt một tuần nay, không thể tìm được trang mới nào.” Alger ấn tay phải lên ngực, khom người về phía trước để tỏ lòng áy náy.
“Không sao. Chuyện này ắt hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian.” Klein dựa vào lưng ghế, ngón trỏ gõ vào phần tay vịn, nhìn “Công Lý” và nói: “Bây giờ cô hãy ‘biểu đạt’ nhật ký ra đi.”
Audrey hơi cúi người: “Tùy ý người.”
Nàng cầm cây bút máy đột nhiên xuất hiện trên bàn, cẩn thận nhớ lại những ký tự mà mình đã học thuộc và mong muốn bày tỏ chúng ra.
Chỉ trong vài giây, tấm giấy da dê đặt trước mặt thiếu nữ đã tràn ngập nội dung. Chữ lít nha lít nhít, chỉnh tề và trật tự.
Nàng kiểm tra lại một lần nữa rồi mới đặt bút xuống: “Xong rồi.”
Klein nhẹ nhàng giơ tay lên, tấm da dê xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Đưa mắt nhìn xuống, anh bắt đầu đọc với tâm trí bình lặng.
.
Ngày chín tháng bảy, ta chợt nghĩ đến một vấn đề thú vị. Nếu Con Đường Danh Sách được xưng là ‘Phước lành của thần linh’ hoặc ‘Con đường thần thánh’, vậy thì tại sao phiến đá ghi lại hai mươi hai Con Đường Danh Sách hoàn chỉnh lại bị gọi là Phiến Đá Báng Bổ? “Báng Bổ”, thuật ngữ này quả là có ý tứ sâu xa.. Nó rốt cuộc báng bổ ai? Ai là người đã chế tạo Phiến Đá Báng Bổ? Làm thế nào mà người đó có thể nắm giữ tất cả các Con Đường Danh Sách? Trên phiến đá còn thông tin gì khác không? Ta thực sự muốn xem nó…
Ngày mười hai tháng bảy, hôm nay ta vừa biết được một sự thật mà chỉ có trời mới biết. Vật Phong Ấn là một phần quan trọng cấu thành nên sức mạnh của giáo hội, ngay cả khi một vài trong số chúng vô cùng nguy hiểm. Trong số Bảy Giáo Hội Lớn, Giáo hội Thần Thủ Công sở hữu ít Vật Phong Ấn nhất, mức nguy hiểm cũng thấp nhất… Có phải ta đã gia nhập một tổ chức không có tương lai không? Không, ta nên nghĩ theo cách ‘giấy trắng thì mới dễ vẽ tranh’ mới phải. Tổ chức nhỏ yếu mới là nơi tốt nhất để ta thể hiện khả năng của mình!
Ngày mười bốn tháng bảy, ta gặp lại ngài Zaratul bí ẩn. Hóa ra ông ta là thủ lĩnh của Hội Mật Tu cổ xưa!
.
Nhìn đến đây, đồng tử Klein co rụt. Anh suýt lộ ra một phản ứng khác thường.
Theo thông tin từ Giáo hội Nữ thần Đêm Đen, gia tộc Zaratul chỉ có đôi chút dính dáng tới Hội Mật Tu. Nhưng thông qua Roselle Đại Đế, anh xác định được ông Zaratul bí ẩn còn là thủ lĩnh của Hội.
Từ quan điểm này, Hội Mật Tu thực sự nắm giữ Con Đường Danh Sách “Nhà Bói Toán”.
Trong khi Klein đọc nhật ký, Audrey nhìn hướng chủ tọa, bắt đầu quan sát theo thói quen.
Thế nhưng tầm nhìn của nàng hoàn toàn bị cách trở bởi màn sương xám dày đặc.
Audrey ngẩn người trong chốc lát, đột nhiên hoàn hồn, luống cuống quay đầu sang phía những ngôi sao đỏ sẫm mờ ảo.
“Mình thật quá liều lĩnh, quá táo bạo, quá ngu ngốc. Vậy mà lại định quan sát ngài ‘Kẻ Khờ’... Cũng may, cũng may là ngài ấy không tức giận.” Audrey lén thè lưỡi, giả vờ nhàn nhã ngắm cảnh, chỉ thiếu ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng.
Alger thì lặng lẽ ngồi một chỗ, nhìn chằm chằm vào mặt bàn dài bằng đồng, yên phận tựa như đang đối mặt với một vị thần thực sự.
Klein lấy lại suy nghĩ và lướt qua phần cuối của trang nhật ký trên tay:
.
Biết ta trở thành “Người Bác Học”, ngài Zaratul nói rằng ta đã chọn một con đường đầy chông gai, nhưng tương đối an toàn ở giai đoạn đầu. Khi ta hỏi lý do, ông ta chỉ cười và bảo bí mật giấu trong các Con Đường Danh Sách vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Ta không thể không hỏi ông ta đã theo Con Đường Danh Sách nào. Zaratul bèn đáp Danh Sách 9 của ông ta là “Nhà Bói Toán”.
Ta cố tình giễu cợt ông ta, bảo ông ta có phải “Nhà Bói Toán” nào cũng thích nói nửa vời, không bao giờ chịu giải thích rõ mọi chuyện chăng? Hơn nữa, ông ta rõ ràng là một cường giả Danh Sách cao, không cần phải đóng vai “Nhà Bói Toán” từ lâu rồi!
Ngài Zaratul nói với ta rằng đó là thói quen mà ông ta đã có từ hồi còn là một “Nhà Bói Toán”. Vả lại, chỉ có làm như vậy thì mới có thể khơi gợi lòng hiếu kỳ nơi ta, khiến ta hợp tác với ông. Ông ta hy vọng ta có thể giúp ông đánh cắp một Vật Phong Ấn nguy hiểm từ Giáo hội Thần Thủ Công, một di vật của gia tộc Antigonus.
Hiển nhiên, chuyện này phải đợi cho đến khi ta trở thành một thành viên nòng cốt của Giáo hội Thần Thủ Công mới được. Ta lại hỏi Zaratul, khi sử dụng ‘phương pháp nhập vai’ thì phải mất bao lâu để tiêu hóa Ma Dược và dùng tiêu chuẩn gì để nhận định.
Ông đáp, đối với Danh Sách thấp, miễn là nhập vai nghiêm túc thì sẽ mất khoảng nửa năm để tiêu hóa hết Ma Dược, nhanh nhất có khi chỉ mất một tháng. Tiêu chuẩn để đánh giá rất đơn giản, Kẻ Phi Thường sẽ lập tức cảm nhận được điều đó khi Ma Dược được tiêu hóa hoàn toàn. Phải thì sẽ là phải, không phải sẽ là không phải.
Ta tiếp tục hỏi cặn kẽ để biết thêm chi tiết, nhưng ông ta chỉ cười mà không nói.
Cmn cứ cười mà không nói đi, chờ ta trở thành một cường giả Danh Sách cao, ta nhất định sẽ dần cho tất cả “Nhà Bói Toán” một trận!
.
Klein đọc tới đọc lui mấy lần trước khi chuyển sự chú ý sang “Công Lý” và “Người Treo Ngược”: “Để các người phải đợi lâu rồi.”
“Đó là vinh hạnh của chúng tôi.” Audrey còn chưa hoàn hồn, hoàn toàn quên mất mình là một “Khán Giả”.
Thiếu nữ nhìn “Người Treo Ngược”, sắp xếp lại ngôn từ trước hỏi: “Tôi có thể tìm ‘Hội Giả Kim Tâm Lý’ ở đâu?”
Hội Giả Kim Tâm Lý? Klein bỗng nhớ tới người đàn ông mua các nguyên liệu phụ trợ của Ma Dược “Khán Giả” ở chợ ngầm Tingen. Có lẽ hắn chính là một thành viên của Hội Giả Kim Tâm Lý?
Trong lúc Klein đang cân nhắc cách tiếp cận người đàn ông đó, “Người Treo Ngược” Alger lắc đầu nói: “Tiểu thư ‘Công Lý’. Thứ nhất, tôi không biết manh mối. Thứ hai, tôi cho rằng cô không cần vội vàng tiếp xúc với Hội Giả Kim Tâm Lý làm gì. Điều cô cần chú trọng bây giờ là tiêu hóa Ma Dược ‘Khán Giả’.”
Audrey liếc nhìn “Kẻ Khờ”, không thấy ngài mở miệng, bèn gật đầu với vẻ hơi thất vọng: “Tôi chỉ muốn có thêm thời gian chuẩn bị, để có thể tiếp cận họ theo cách tự nhiên hơn thôi. Đành vậy. Chừng nào tôi mới có thể tiêu hóa hết Ma Dược ‘Khán Giả’ và kết thúc việc nhập vai? Có tiêu chuẩn nào để đánh giá không? Tôi hầu như không còn cảm thấy cáu kỉnh hay nghe thấy những tiếng xì xào nữa.”
Thấy “Kẻ Khờ” ẩn trong sương xám vẫn giữ im lặng, Alger cân nhắc một lát rồi nói: “Nếu không dùng ‘phương pháp nhập vai’, bình thường cô sẽ phải đợi ít nhất là ba năm, tới khi xác định bản thân hoàn toàn không còn bị hưng cảm hay cảm thấy bất kỳ ảo ảnh thính giác hoặc thị giác nào. Lúc này, cô có thể nhận định bằng một phương pháp đơn giản, đó là để Linh Tính bản thân tiêu hao tới cực hạn. Trong trạng thái này, nếu cô vẫn không nghe thấy những tiếng lẩm bẩm điên cuồng và không thấy những điều kỳ quặc nào thì có nghĩa là cô đã sẵn sàng để thăng cấp.
“Tuy chỉ mới tiếp xúc với ‘phương pháp nhập vai’, nhưng tôi cảm thấy nó rất tốt, có lẽ sẽ không mất tới ba năm.”
“Anh nói huề vốn thế! Ba năm, quá lâu…” Audrey oán thầm trong lòng.
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, nàng bỗng nghe thấy tiếng gõ nhẹ nhàng.
Audrey giật mình, sau đó mừng rỡ quay đầu. Quả nhiên, nàng trông thấy “Kẻ Khờ” đang gõ vào mép chiếc bàn dài.
Alger thẳng sống lưng, chờ “Kẻ Khờ” mở miệng.
Klein nói bằng tông giọng bình thường: “Với Danh Sách thấp, chỉ cần nghiêm túc nhập vai thì ngươi có thể tiêu hóa hết Ma Dược trong vòng nửa năm, thậm chí có khi chỉ mất một tháng.”
Anh nhìn “Công Lý” và từ tốn nói thêm: “Về dấu hiệu tiêu hóa hoàn toàn, đến lúc đó ngươi sẽ tự biết, không cần phải được dạy.”
“Một tháng… Tốt quá! Cảm ơn ngài, ngài ‘Kẻ Khờ’!” Tâm tình vui sướng của Audrey lộ rõ trên mặt.
“Tiểu thư ‘Công Lý’ à, đừng tưởng mình là Người Được Chọn, trọng điểm là nửa năm cơ mà.” Klein đặt tay phải lên môi.
“Nửa năm…” Alger thầm lặp lại.
Audrey có thể cảm nhận rõ niềm vui, cảm giác nhẹ nhõm và nỗi hoài nghi mãnh liệt từ giọng điệu của anh ta.
Anh ta đang hoài nghi chuyện gì vậy? Audrey trầm ngâm hỏi: “Ngài ‘Kẻ Khờ’, ngài có dự định bổ sung thêm thành viên mới không?”
Klein thoải mái ngả người ra sau, đáp lại Audrey bằng câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn: “Lúc đầu, đây chỉ là một thử nghiệm. Vì thế ta không cân nhắc nhiều như vậy. Nhưng giờ, là một cuộc tụ họp thường xuyên, các thành viên nhất định phải được lựa chọn cẩn thận. Bí ẩn là tôn chỉ của chúng ta.”
Audrey khẽ gật đầu: “Nói cách khác, cần phải có các thủ tục quan sát, đề xuất và đánh giá vân vân. Đúng thế, một thủ tục.”
“Cô có thể hiểu theo cách đó.” Klein khẳng định.
Trong đầu anh thì đang suy nghĩ làm thế nào để hỏi về Hội Mật Tu và Ma Dược “Tên Hề”.
Phải hỏi thế nào cho xứng với thân phận của mình đây? Klein khó xử.
Lúc này, nhận thấy “Công Lý” tạm thời không còn gì để nói, Alger chủ động lên tiếng: “Tôi nghe nói có một ‘Kẻ Lắng Nghe’ thuộc Hội Cực Quang đang tìm kiếm dấu vết của Chúa Sáng Tạo Chân Chính, cũng chính là thánh sở trong bài rao giảng của họ.”
“Chúa Sáng Tạo Chân Chính?” Audrey bối rối hỏi.
“Đó là một thực thể cổ xưa được nhiều tổ chức và giáo phái bí mật tôn thờ. Những kẻ đó tin rằng Đấng Tạo Hóa chưa hoàn toàn diệt vong. Cốt lõi mà Ngài để lại chính là Chúa Sáng Tạo Chân Chính.” Alger giải thích sơ qua, “Kể từ Kỷ thứ Năm, Chúa Sáng Tạo Chân Chính đã xuất hiện dưới nhiều hình thức khác nhau. Chẳng hạn như ‘Người Khổng Lồ bị treo ngược’ hay ‘Con mắt phía sau bức màn bóng tối’. Haha, nhiều người tin rằng Roselle Đại đế đã tham khảo hình ảnh của Chúa Sáng Tạo Chân Chính khi sáng tạo bài Tarot. Thế nên mới có lá ‘Người Treo Ngược’.”
Nói đến đây, anh nhìn Klein và hỏi: “Thưa ‘Kẻ Khờ’, những gì tôi nói không có vấn đề gì chứ?”
“Anh ta muốn thăm dò quan điểm của mình về Chúa Sáng Tạo Chân Chính sao?” Klein nghĩ về người đàn ông đẫm máu bị đóng đinh ngược trên cây thánh giá mà đội trưởng nhìn thấy trong giấc mơ của Hanass Vincent, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Cho dù là treo ngược hay bóng tối thì đều toát lên vẻ tà ác nhỉ?
Thế là, anh cười khẽ: “Ta càng thích gọi hắn là Chúa Sáng Tạo Sa Đọa.”
“Chúa Sáng Tạo Sa Đọa, sa đọa…” “Người Treo Ngược” Alger nghiền ngẫm những lời ấy, trông như thể chìm sâu vào suy nghĩ. Song thái độ tự nhiên, thoải mái và hờ hững của “Kẻ Khờ” cứ vọng lại trong đầu anh.
Đó là thái độ kiểu ngang hàng, nhìn thẳng!
Nếu không trải qua nghi lễ trước đó, Alger có lẽ sẽ nghĩ “Kẻ Khờ” chỉ đang phô trương thanh thế, dùng thủ đoạn này để nâng cao bản thân nhằm khiến anh và “Công Lý” phải kính sợ. Nhưng bây giờ, anh tin rằng cho dù “Kẻ Khờ” không bằng “Chúa Sáng Tạo” thì cũng gần đạt tới cấp độ đó.
“Là nguy hiểm, cũng là cơ hội…” Alger nhủ thầm trước khi mỉm cười đáp: “Ngài ‘Kẻ Khờ’, miêu tả của ngài phù hợp hơn hẳn. Theo quan sát của chúng tôi, những Kẻ Phi Thường thờ phụng Chúa Sáng Tạo Chân Chính, không, Chúa Sáng Tạo Sa Đọa có xác suất mất khống chế cao hơn mức bình thường. Phần lớn còn lại là một lũ điên rồ.”
Tư liệu nội bộ của Kẻ Gác Đêm cũng nhắc đến điểm này. Với lại, từ điên rồ ở đây không phải chỉ việc mất lý trí, mà là việc thế giới quan nhân sinh quan và giá trị quan của chúng đã trở nên méo mó tới mức khác thường… Klein giữ nguyên tư thế ngồi, không tiếp lời “Người Treo Ngược”.
Anh vẫn mải nghĩ cách đặt câu hỏi về Hội Mật Tu và Ma Dược “Tên Hề” sao cho thỏa đáng. Nhưng đến giờ, anh không biết phải hỏi sao cho phù hợp với thân phận của mình.
“Đáng tiếc, nơi này hoàn toàn khác với nền tảng giao lưu trực tuyến. Nếu không thì mình có thể tạo ra một ‘nick phụ’ để tham gia, chuyên môn phụ trách hỏi những câu mà mình không tiện hỏi rồi. Có lẽ một ngày nào đó, mình sẽ học được mấy ma thuật kiểu ảnh trong gương. Lúc đấy mình sẽ thử xem sao. Ví dụ như biến một nửa số thành viên ở đây thành ‘nick phụ’ của mình.”
“Ở đây có hai mươi hai chiếc ghế, hoàn toàn tương ứng với việc bài Tarot có hai mươi hai lá. Nhưng lúc mình muốn có một ngôi đền, căn bản là còn chưa tự xưng là ‘Kẻ Khờ’ hay có bất kỳ ý định thành lập Hội Tarot nào. Ừm, những thứ này tượng trưng cho hai mươi hai Con Đường Danh Sách chăng? Mình muốn có một ngôi đền, thế là ngôi đền hiện ra; nếu mình muốn có một ‘nick phụ’, liệu nó có xuất hiện không?” Klein suy nghĩ miên man.
Khi “Kẻ Khờ” được bao quanh bởi màn sương dày chìm trong yên lặng, Audrey tò mò hỏi: “Nghe ghê quá. Anh ‘Người Treo Ngược’, anh có thể giảng chi tiết về từng tổ chức bí ẩn được không? Cuộc sống hàng ngày của tôi rất khó tiếp xúc với mấy thứ này, chỉ có thể hiểu rõ nó thông qua hai người. Tôi sẽ thanh toán thù lao. Không biết anh muốn gì?”
“Hỏi hay lắm! Tiểu thư ‘Công Lý’ ạ! Bằng cách này, ‘Người Treo Ngược’ chắc chắn sẽ nhắc đến Hội Mật Tu… Cô đúng là vai phụ tốt nhất!” Dẫu vô cùng mừng rỡ, Klein không để cảm xúc lộ qua biểu cảm hay động tác chút nào.
Alger suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cần một khoản tiền, 1000 Bảng, tốt nhất là tiền mặt có số seri không liền nhau. Hoặc cô có thể trả bằng đá quý mới được khai thác, tính theo giá bình quân hàng tháng của thị trường trang sức Backlund.”
1000 Bảng? Một số tiền kếch xù, đủ để mua một ngôi nhà ở khu thượng lưu của Tingen! Không phải ai cũng có thể lập tức lấy ra được khoản tiền như thế… Hình như chừng đó bằng tiền lương một năm của đội trưởng thì phải? “Tiền bồi thường tử vong” của Hayley chỉ có 300 Bảng… Mặc dù tiểu thư ‘Công Lý’ là quý tộc, nhưng rõ ràng cô ấy còn chưa được thừa kế tài sản gia đình, chỉ có thể nhận lợi tức hàng năm… Khó trách ‘Người Treo Ngược’ lại nói có thể trả bằng đá quý… Klein rất nhạy cảm với các con số và tiền tài. May mắn thay, cả cơ thể anh được bao phủ trong màn sương xám dày đặc.
Đối với một quý cô hoặc quý bà độc thân mà nói, 2000 Bảng đủ để cô ta có một cuộc sống khá giả! Nếu là 2.000 bảng thì lợi nhuận một năm phải tầm 100 bảng.
“1000 Bảng?” Audrey ngạc nhiên thốt lên trước khi hớn hở trả lời: “Không thành vấn đề, tôi gửi đến địa chỉ lần trước nhé?”
Tiểu thư “Công Lý” nói thế nghĩa là cô ấy nghĩ nó rất rẻ? Klein không để mình nhìn sang.
Alger im lặng hơn hai mươi giây. Rồi anh nói: “Đúng vậy, hãy gửi nó đến quán rượu Dũng Sĩ và Biển ở ở phố Pelican, khu Hoa Hồng Trắng, cảng Pritz. Cứ nói với chủ quán Williams rằng đó là thứ ‘thuyền trưởng’ muốn.”
“Tôi nhớ rồi.” Audrey hơi ngả người về phía sau và bày ra tư thế “Khán Giả”: “Anh ‘Người Treo Ngược’, anh có thể bắt đầu rồi.”
Alger liếc nhìn “Kẻ Khờ”, đắn đo một lúc rồi chậm rãi nói: “Chúng ta hãy bắt đầu từ Dòng Khổ Tu Moses nhé. Đây là hội kín lâu đời nhất. Đương nhiên, cũng có nhiều người cho rằng tổ chức bí mật lâu đời nhất phải là Giáo hội Nữ thần Đêm Đen, Giáo hội Nữ thần Đất Mẹ và Giáo hội Thần Chiến Tranh.”
“Mấy người đó chắc chắn đến từ Giáo hội Chúa tể Gió Bão, Giáo hội Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu hoặc Giáo hội Thần Tri thức và Trí tuệ.” Audrey rầu rĩ bác bỏ.
Giáo hội Nữ thần Đêm Đen là tổ chức bí mật lâu đời nhất? Lần đầu tiên Klein nghe thấy cách nói như vậy.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra trong Kỷ thứ Tư hoặc Kỷ thứ Ba?
Alger cười bảo: “Những sự thật ấy đã bị chôn vùi trong lịch sử xa xưa. Điều duy nhất có thể khẳng định là chưa có một ai nói Giáo hội Chúa tể Gió Bão, Giáo hội Mặt Trời Chói Lòa vĩnh cửu hay Giáo hội Thần Tri thức và Trí tuệ từng là tổ chức bí mật cả.
“Được rồi, để tiết kiệm thời gian, chúng ta hãy quay lại chủ đề chính. Những nhà sáng lập Dòng Khổ Tu Moses là những người đã xem Phiến Đá Báng Bổ. Họ tin vào một vị thần phi nhân cách hóa có tên là Nhà Hiền Triết Ẩn Nặc.”
“Tuy được miêu tả là thần linh, nhưng nó thiên về một hệ tư tưởng, một quy luật tự nhiên, tỉ như vạn vật đều có số, và Nhà Hiền Triết Ẩn Nặc là hóa thân của Thần Số. Ví dụ, nếu kiến thức là tối thượng thì Nhà Hiền Triết Ẩn Nặc chính là bản thân kiến thức. Cho nên, Dòng Khổ Tu Moses ban đầu là một tổ chức rất được kính trọng và có mối quan hệ tốt đẹp với các Giáo hội lớn khác.
“Các thành viên của tổ chức này chọn cách sống khổ hạnh để chống lại khả năng mất khống chế, tiêu trừ ảnh hưởng còn sót lại của Ma Dược. Đồng thời, họ luôn giữ bí mật chặt chẽ, tuân thủ các giới luật và đạo đức, tin rằng con người sẽ không ngừng luân hồi chuyển kiếp sau khi chết…
“Danh Sách 9 mà họ nắm giữ được gọi là ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’... Từ ‘Pháp Sư’ cũng được truyền ra từ tổ chức này.”
Audrey thưởng thức những lời mô tả của “Người Treo Ngược” và hỏi một cách sắc sảo: “Anh nói Dòng Khổ Tu Moses thuở ban đầu là một tổ chức rất được kính trọng, họ bây giờ không còn được như thế nữa sao?”
Alger hơi gật đầu: “Đúng vậy, họ đã sa ngã thành một tổ chức xấu xa.”
“Tại sao? Tôi thấy hệ tư tưởng của họ rất hay, rất bình thường mà.” Audrey bày tỏ sự nghi ngờ.
Đây cũng là điều làm Klein nghi hoặc. Những thông tin mà anh có thể tiếp cận được ở cấp độ bảo mật hiện tại không ghi lại nguyên nhân khiến Dòng Khổ Tu Moses sa ngã.
Alger liếc nhìn “Kẻ Khờ” bí hiểm không nói lời nào, “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi cũng không biết rõ lý do thực sự. Có thể nó đã hoàn toàn bị bụi bặm lịch sử che phủ rồi. Nhưng tôi biết một cách giải thích rất khủng khiếp.
“Theo đó, lý do chính khiến Dòng Khổ Tu Moses sa ngã là vì vị thần mà họ tôn thờ, tức Nhà Hiền Triết Ẩn Nặc đã sống!
“Hắn trở thành một Tà thần nhân cách hóa!”
“Sống? Bằng… bằng cách nào?” Audrey không thể tưởng tượng, cũng không tài nào hiểu nổi.
Nàng thoát khỏi trạng thái “Khán Giả” mà không hề hay biết.
Lòng Klein cũng dấy lên sóng to gió lớn.
"Tôi xin lỗi, không ai biết câu trả lời." Alger vốn định giả vờ buột miệng nói "Có lẽ ông ‘Kẻ Khờ’ biết đấy’, nhưng anh buộc lòng chống lại thôi thúc này. Bởi hôm nay anh đã nghiêng người qua bờ vực nguy hiểm một lần rồi.
Trong “Sách của Gió Bão” chương 5:7 có viết một câu mà Alger hãy còn nhớ như in, đó chính là: “Ngươi chớ thăm dò Đức Chúa Trời!” (1)
Audrey kìm nén cảm xúc của mình và không hỏi thêm gì nữa. Nàng ra hiệu cho Alger tiếp tục.
Klein vẫn trầm mặc, xác minh những gì “Người Treo Ngược” giảng giải và vốn hiểu biết của mình một lượt.
Cuối cùng, anh nhận ra rằng có bốn điểm mà mình cần lưu ý:
“Đầu tiên, Ma Nữ Giáo còn được gọi là Gia tộc Phù Thủy trong Kỷ thứ Tư. Khi đó, giáo phái này có rất ít thành viên, duy trì bằng cách sinh đẻ. Thêm vào đó, họ sẽ giết cha đứa trẻ và vứt bỏ bé trai, cho nên tất cả các thành viên đều là nữ. Đương nhiên, đây là cách nói của Alger, tạm thời chưa thể xác minh nó là đúng hay sai.
“Thứ hai, Linh Giáo Đoàn tín ngưỡng Cái Chết và Học phái Hoa Hồng thích các nghi lễ hiến tế máu me đều bắt nguồn từ Nam Lục Địa. Kể từ khi thời đại thực dân bắt đầu, chúng gần như bị phá hủy bởi bảy giáo hội lớn, cũng nhờ thế mà lan truyền đến Bắc Lục Địa.
“Thứ ba, Hội Giả Kim Tâm Lý hiện tại tương tự như Dòng Khổ Tu Moses thời kỳ đầu. Họ tôn thờ một thực thể phi nhân cách hóa, tin rằng tinh thần con người có thể tạo ra mọi thứ.
“Thứ tư, Hội Mật Tu là tổ chức có tần suất hoạt động thấp nhất trong tất cả các tổ chức bí mật, bởi vậy không ai biết rõ về nó. Mỗi lần xuất hiện, bọn họ đều giống như đang theo đuổi hoặc đang tìm kiếm một thứ gì đó.”
Họ đang đuổi theo thứ gì? Tìm kiếm thứ gì? Klein bỗng nhớ đến trang nhật ký mình vừa đọc: Thủ lĩnh Hội Mật Tu Zaratul đã hợp tác với Roselle Đại đế nhằm lấy được một di vật của gia tộc Antigonus.
Mà lần này, họ xuất hiện với mục đích tìm lại cuốn sổ tay thất lạc, cuốn sổ tay của gia tộc Antigonus! Klein hơi nheo mắt, anh có cảm giác mình dường như đã nắm được yếu tố cốt lõi trong hành động của Hội Mật Tu: Bọn họ đang truy đuổi di vật của gia tộc Antigonus!
Klein cố nén ý định gõ vào mép bàn, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Bọn họ đang tìm kiếm dấu vết mà gia tộc Antigonus để lại? Nếu mình muốn lấy được Ma Dược “Tên Hề” từ Hội Mật Tu thì cần phải bắt đầu từ khía cạnh này?
Phần trao đổi thông tin kéo dài thêm một lúc. Sau đó, Klein tuyên bố buổi tụ họp đến đây là kết thúc.
“Xin tuân theo ý ngài.” Audrey và Alger cùng đứng lên.
Klein cắt đứt liên hệ, nhìn hình bóng của hai người vỡ vụn rồi biến mất. Anh xoa ấn đường, thử tưởng tượng ra một “nick phụ”.
Suy nghĩ ấy vừa đến, anh đã trông thấy một bóng người xuất hiện ở cuối chiếc bàn dài. Người đó mặc lễ phục đen, đội mũ chóp lụa nửa cao, vẻ mặt đờ đẫn, động tác vụng về. Cho dù bị màn sương xám hư ảo bao phủ thì vẫn có thể thấy rõ nó không thích hợp.
Không được! Klein thử đi thử lại vài lần trước khi thở dài và xua tan ý tưởng tạo ra một “nick phụ”.
Thử làm việc khác xem sao. Anh tiếp tục ngồi trên ghế chủ tọa, cân nhắc những lời Audrey đã nói và tò mò nhìn về phía những ngôi sao đỏ sẫm đầy huyễn hoặc.
Sau một lúc im lặng, Klein bắt đầu tiếp xúc với những ngôi sao đó bằng cách đáp lại lời cầu nguyện chứ không dùng phương pháp thành lập liên hệ.
Trong sự yên tĩnh và tĩnh lặng, anh không nhận được bất kỳ tin tức nào từ mười ngôi sao đỏ sẫm gần nhất.
Chỉ khi thành lập quan hệ và kéo người lên trên màn sương xám thì mình mới có thể đáp lại họ? Klein trầm ngâm gật đầu, cảm thấy hơi thất vọng. Anh không muốn lôi kéo người khác vào không gian thần bí này khi chưa có sự cho phép chút nào.
Klein chuẩn bị rời đi, nhưng lại vô tình chạm vào một ngôi sao hư ảo gần đó.
Đúng lúc này, anh đột nhiên nghe được một lời khẩn cầu yếu ớt và không rõ ràng từ ngôi sao đỏ sẫm kia!
“Lời khẩn cầu?”
Klein hào hứng sử dụng biện pháp nhìn trộm “Người Treo Ngược” lần trước. Anh để Linh Tính của bản thân lan ra bên ngoài và chạm vào điểm đỏ ấy.
Một hình ảnh mơ hồ và méo mó lập tức hiện ra trước mắt anh. Anh chỉ lờ mờ nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng đang quỳ trên mặt đất, đối mặt với một quả cầu pha lê tinh khiết.
Bộ quần áo bó sát màu đen mà thiếu niên đó mặc hoàn toàn khác với phong cách quần áo phổ biến của vương quốc Loen. Nó cũng khá khác trang phục truyền thống của đế quốc Feysac hay Cộng hòa Intis mà Klein từng thấy trên tạp chí.
Cảnh vật chung quanh cậu ta rất tối tăm, bàn ghế thì cổ xưa, thỉnh thoảng lại được chiếu sáng bằng ánh chớp. Song Klein không hề nghe thấy tiếng sấm rền vang hay tiếng mưa rơi tí tách.
Trong hình ảnh, thiếu niên chắp tay chống trán, cúi người và không ngừng cầu xin một điều gì đó. Chất giọng chắc nịch văng vẳng bên tai Klein.
Klein chăm chú lắng nghe, lại phát hiện một sự thật đáng xấu hổ: Anh không hiểu đối phương đang nói gì. Đó là thứ ngôn ngữ mà anh chưa tiếp xúc bao giờ!
“Thân là chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám, vậy mà mình lại không hiểu được ngoại ngữ.” Klein tự giễu cười. Anh cố gắng lắng nghe một lần nữa với thái độ chăm chú hơn, nghiêm túc hơn cả lúc làm bài kiểm tra kỹ năng nghe hiểu tiếng Anh.
Khi làm như vậy, anh dần dần nhận ra một vấn đề: Mặc dù ngôn ngữ của đối phương không thuộc bất kỳ môn nào mà anh từng học, nhưng nó có những điểm tương đồng với tiếng Feysac cổ!
“Cha, mẹ… Hai từ này có nghĩa như vậy nhỉ? Rất giống với tiếng Feysac cổ, nhưng vẫn có chút khác biệt.” Klein cau mày, lâm vào suy tư, “Tiếng Feysac cổ là ngôn ngữ phổ biến của con người trong Kỷ thứ Tư. Nó cũng là nguồn gốc của tất cả các ngôn ngữ đương đại. Hơn nữa bản thân nó cũng dần dần biến đổi. Mình không có cách nào để xác định được ngay bây giờ.”
Anh tiếp tục lắng nghe, dựa vào cấu trúc ngữ pháp để loại trừ các thứ tiếng hiện đại như tiếng Loen, Feysac và Intis.
“Là một biến thể của tiếng Feysac cổ từng xuất hiện trong lịch sử lâu dài chăng? Giống như ngôn ngữ viết trong cuốn sổ ghi chép của gia tộc Antigonus?” Klein gõ ngón tay vào thành bàn đồng và hơi gật đầu, “Còn có một khả năng nữa. Tiếng Feysac cổ không bỗng dưng sinh ra, mà được phát triển từ tiếng Jotun, ngôn ngữ của Người Khổng Lồ… Đế chế Feysac ở phía bắc luôn tuyên bố rằng người dân của họ sở hữu dòng máu Người Khổng Lồ. Có lẽ nó chính là tiếng Người Khổng Lồ cổ đại…”
Không có đủ tri thức dự trữ, Klein đành phải tạm dừng, rút lại Linh Tính, không còn nhìn hay lắng nghe nữa. Anh không có định kéo cậu thiếu niên đang cầu nguyện lên màn sương ngay lúc này. Đầu tiên, anh muốn hiểu được đối phương đang nói gì đã. Đương nhiên, trước đó, anh sẽ thường xuyên quan sát cậu ta, coi như bước kiểm tra cơ bản.
Klein thở ra một hơi khi ngả lưng về phía ngôi đền tráng lệ trong sương mù.
Anh bao bọc bản thân bằng Linh Tính, mô phỏng cảm giác rơi xuống.
.
Sau khi ôn tập xong nhật ký Roselle, Klein thay bộ trang phục chính thức và đi đến Câu lạc bộ Bói toán.
Dù đã được tăng lương gấp đôi, anh vẫn sử dụng xe ngựa công cộng, chỉ tiêu phí thêm 1,5 Penny để mua một cốc trà đá ngọt nhằm ủng hộ quầy hàng của bà Wendy và xua tan cái nóng buổi chiều.
Đến phố Howes, Klein ném cốc giấy vào thùng rác rồi từng bước đi lên tầng hai.
Trước khi vào cửa, anh chạm vào ấn đường, bật sẵn Linh Thị.
Klein vừa bước chân vào sảnh tiếp tân thì lập tức cảm nhận được sự bi thương đang lan tỏa.
Cô lễ tân xinh đẹp Angelica ngồi đó, đôi mắt hồng hồng có vẻ không tập trung.
“Nỗi buồn rồi sẽ trôi qua.” Klein đến gần Angelica và nói bằng giọng dịu dàng, vững chắc.
Angelica bỗng ngước lên, hơi sững sờ lẩm bẩm: “Anh Moretti…”
Cô ấy nhanh chóng tỉnh táo và ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh biết chuyện của ông Vincent rồi sao? Đúng rồi, tôi quên mất rằng anh là một thầy bói xuất sắc.”
Klein phối hợp thở dài: “Tôi chỉ có thể bói ra tình huống mơ hồ mà thôi. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với ông Vincent vậy?”
“Ông chủ nói với chúng tôi rằng ông Vincent lên cơn đau tim khi đang ngủ và ra đi trong thanh thản.” Angelica vừa khóc vừa nói, “Ông ấy thực sự là một quý ông lịch thiệp, nhân hậu, là người thầy tinh thần của rất nhiều hội viên. Ông ấy, ông ấy còn trẻ như vậy…”
“Tôi xin lỗi vì đã khiến cô buồn hơn.” Klein không an ủi nhiều. Anh chậm rãi đi về phòng hội nghị.
Angelica lấy khăn tay lau mắt lau mũi trước khi gọi với theo bóng lưng của Klein: “Anh Moretti, anh muốn uống gì?”
“Hồng trà.” Klein thích món này hơn là cà phê, mặc dù nó không có gì đặc biệt.
Thành thật mà nói, anh thích bia gừng và trà đá ngọt hơn. Nhưng là một quý ông, anh không nên cư xử như một đứa trẻ khi đang ở những nơi trang trọng…
Vì hôm nay là thứ Hai nên chỉ có năm, sáu hội viên ở trong phòng hội nghị. Trong tầm Linh Thị của Klein, mỗi người đều có những màu sắc cảm xúc khác nhau. Một số đau buồn rõ ràng, một số chỉ hơi ảm đạm, có người hầu như không bị ảnh hưởng gì.
“Tất cả đều bình thường… Đều là phản ứng tự nhiên.” Klein hơi gật đầu, cầm gậy lên và ngồi xuống một vị trí ngẫu nhiên trong phòng.
Anh đang định tắt Linh Thị đi thì bất thình lình trông thấy Angelica bước lại gần.
“Anh Moretti, anh có khách. Là vị khách lần trước.” Cô gái xinh đẹp thì thầm.
“Cô vẫn nhớ anh ta à?” Klein cười hỏi.
“Ừm, không biết vị đó có mua được thần dược theo chỉ dẫn của mình hay không… Liệu anh ta có còn phải phẫu thuật nữa không nhỉ…” Klein nghĩ bụng.
Angelica mím môi: “Anh ta là người duy nhất sẵn sàng ngồi đợi cả buổi chiều trong câu lạc bộ chỉ để xem bói mà.”
Klein cầm gậy đứng lên. Anh bước ra ngoài mà không nói gì.
Tại sảnh tiếp tân, anh bắt gặp quý ông từng nhờ mình coi bói, nhận thấy hào quang gần gan của đối phương đã lấy lại màu sắc bình thường. Hào quang tổng thể cũng trở nên cân đối.
“Chúc mừng anh, cảm giác khỏe mạnh quả là tuyệt vời nhỉ.” Klein mỉm cười chìa tay phải ra.
Bogda sửng sốt một lúc rồi siết chặt tay Klein bằng cả hai tay: “Anh Moretti, quả nhiên anh có thể nhìn thấy tình trạng của tôi!
“Đúng thế, tôi đã bình phục hoàn toàn! Các bác sĩ đã hỏi đi hỏi lại, kiểm tra hết lần này đến lần khác, họ vẫn không thể tin được là tôi đã thực sự khỏi bệnh!”
Khi lắng nghe Bogda kể lể bằng giọng hết sức hưng phấn, Klein bình tĩnh xác nhận một điều: Thầy lang ở tiệm thảo dược dân gian Lawson nhất định là một Kẻ Phi Thường!
Anh đã tận mắt thấy bệnh gan của người đàn ông trước mắt mình nghiêm trọng đến mức nào. Việc chữa lành hoàn toàn cho anh ta chỉ trong vài ngày vượt quá khả năng của thảo dược và y học. Chỉ có sự Phi Thường mới giải thích được nó!
Lại thêm chuyện của Glacis, như vậy đáp án chỉ có một.
“Tôi muốn sám hối trước Đức Chúa. Tôi đã hoài nghi anh, hoài nghi người dược sư thần kỳ kia.” Bogda không chịu buông tay. Anh ta không ngừng lải nhải để bày nỗi hổ thẹn và lòng biết ơn của mình: “10 Bảng đó thực sự rất đáng giá. Nó đã mua lại mạng sống của tôi!”
“Gì cơ? 10 Bảng á? Anh đã chi hẳn 10 Bảng để mua thần dược? Vậy mà anh chỉ trả cho tôi có 8 Penny để xem bói, chỉ 8 Penny, 8 Penny, Penny…” Klein đờ đẫn nghĩ.
Cuối cùng, Bogda thả tay và lùi lại một bước, cung kính cúi chào: “Hôm nay tôi tới đây là để cảm tạ anh. Cảm ơn đại sư Moretti, anh đã chỉ đường và cứu mạng tôi.”
“Anh đã trả tiền để xem bói rồi. Không cần phải cảm ơn bất kỳ ai.” Klein hơi ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn ranh giới giữa bức tường và trần nhà trước khi trả lời một cách lão luyện.
“Anh quả là một Nhà Bói Toán chân chính.” Bogda ca ngợi, “Tôi đang định đến phố Vlad để cảm ơn người dược sư và mua thêm thuốc mà ông ấy giới thiệu.”
“Anh khỏi hẳn rồi mà?” Klein giấu kỹ sự kinh ngạc của mình.
Bogda nhìn quanh, thấy cô tiếp tân xinh đẹp không chú ý tới bên này, bèn cười khẽ: “Đó là một loại thảo dược có thêm bột xác ướp, có thể khiến cả nam lẫn nữ đều hài lòng… Lúc đó tôi không tin ông ta, nhưng bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa.”
Còn có loại thuốc này? Klein bỗng cảm thấy vị dược sư kia là một kẻ lừa đảo và tự hỏi có phải anh đã đẩy quý ông đối diện vào hố lửa hay không.
Anh dò xét Bogda từ đầu đến chân vài lần, xác nhận hào quang của anh ta không có vấn đề gì.
"Bột xác ướp?" Klein thận trọng bắt lấy một từ và hỏi.
"Đúng thế, bột xác ướp. Tôi đã hỏi một người bạn, anh ấy nói rằng ngay cả những quý tộc ở Backlund cũng điên cuồng tìm kiếm thứ này. Loại bột được mài từ xác ướp ấy có thể giúp cánh mày râu đạt phong độ đỉnh cao trên giường. Mặc dù nó thật kinh tởm và có vẻ bẩn thỉu, nhưng lại là nguyên liệu quý giá thực sự…” Bogda giải thích cặn kẽ. Vẻ khao khát hiện rõ trong mắt anh.
Đúng lúc Klein đang định khuyên can thì Glacis từng bị lao phổi bước vào cửa và nghe được những câu cuối cùng của Bogda.
“Anh nói đúng. Nó rất hiệu quả. Tôi đề nghị anh nên đến Tiệm thảo dược dân gian Lawson ở phố Vlad. Phương thuốc bí truyền của ông Lawson vô cùng hữu hiệu!” Glacis tháo kính một mắt xuống và tiến lại gần với vẻ thích thú. Anh hạ thấp giọng giới thiệu, “Tôi thử rồi, cảm giác rất, rất, rất hoàn hảo.”
“Anh cũng biết à? Tôi đang định đến Tiệm thảo dược dân gian Lawson đây.” Bogda hoàn toàn yên tâm.
Sau khi trò chuyện vài câu, anh ta vội vàng rời khỏi Câu lạc bộ Bói toán.
Còn Klein thì vẫn có chút thẫn thờ.
Đến năm giờ hai mươi phút chiều, anh đội mũ và cầm gậy, bắt một chuyến xe tới thẳng phố Vlad. Anh muốn âm thầm quan sát người thầy lang có tên Lawson Darkweed kia, để xem có nên báo cáo cho đội trưởng hay không.
.
Số 18 phố Vlad.
Đứng bên ngoài tiệm thảo dược, Klein nhìn cánh cửa đóng chặt dán thông báo chuyển nhượng.
“Cảnh giác đấy.” Anh lẩm bẩm.
Như vậy, anh không cần kiếm chuyện hay quan sát đối phương nữa.
.
Sáng hôm sau, Klein đã hoàn toàn khôi phục. Anh vững vàng bước vào Công ty An ninh Blackthorn.
"Chào buổi sáng, Klein. Thời tiết hôm nay mát mẻ nhỉ. Tôi rất mong chờ bữa tiệc tối nay.” Rozanne trong chiếc váy xanh lá cây nhạt đứng sau quầy lễ tân chào đón anh với một nụ cười.
Klein cố ý sờ bụng và nói: "Cô Rozanne, cô không nên nhắc tới chuyện đó vào lúc này! Tôi bắt đầu phát ngán những nhiệm vụ chưa tới của ngày hôm nay và chỉ mong buổi tối mau đến rồi.”
"Tôi cũng thế." Rozanne cười khúc khích.
Cô nhìn trái phải rồi ra hiệu cho Klein lại gần và hạ giọng nói: "Tôi vừa gặp cô Daly."
"Cô ‘Người Thông Linh’ Daly? Klein ngạc nhiên hỏi lại.
Người Thông Linh nổi tiếng nhất quận Awwa luôn sống ở cảng Enmat, cách khá xa thành phố Tingen.
“Ừ.” Rozanne gật đầu thật mạnh, “Có điều cô ấy đã đi rồi. Cô ấy đúng là Kẻ Phi Thường lý tưởng nhất trong lòng tôi. Nếu có thể trở thành một ‘Người Thông Linh’, tôi sẽ rời khỏi Tingen và một mình du lịch vòng quanh thế giới. Đến Intis, đến Feysac, tới Feynapotter, đi Nam Lục Địa; băng qua thảo nguyên rộng lớn, vượt qua những cánh rừng nguyên sinh và tới bình nguyên băng tuyết."
Tiểu thư à, cô nên tìm hiểu nội quy và quy định của Kẻ Gác Đêm trước đi… Klein lắc đầu cười bảo: “Ngay cả cô Daly cũng phải nộp đơn xin phép mới được rời cảng Enmat.”
“Tôi biết chứ, nhưng anh không nên nhắc nhở tôi lúc này, đánh vỡ ảo tưởng của tôi như thế.” Rozanne tức giận bảo, “Thật tình thì tôi sẽ không bao giờ trở thành một Kẻ Phi Thường. Nó quá nguy hiểm. Không biết khi nào cái chết sẽ bất ngờ tìm tới mình cả. Với tôi, Kẻ Phi Thường chính là những người tự biến mình thành quái vật để chiến đấu chống lại quái vật."
“Đức Tổng giám mục Chianese từng nói rằng chúng ta là những người bảo vệ, cũng là những kẻ đáng thương luôn phải chiến đấu chống lại những mối nguy và sự điên rồ.” Klein thở dài, đáp bằng câu nói mà anh ấn tượng nhất.
Để chống lại vực thẳm, chúng ta buộc phải chịu đựng sự ăn mòn của vực thẳm.
#Chú Thích:
1) Bắt nguồn từ câu: “Các ngươi chớ thử Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, như đã thử Ngài ở Ma-sa” - Phục truyền Luật lệ Ký 6:16.