Lord of Mysteries

ma dược "nhà bói toán"

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Kouji

✫ ✫ ✫

Klein rời giường, đi tới phòng tắm công cộng để đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Sau đó, anh cầm một tờ 1 Saule qua tiệm bánh Sling, mua 8 pound bánh mì giá 9 Penny để bù cho món chính đã dùng hết.

“Giá bánh mì bắt đầu ổn định rồi…” Dùng xong bữa sáng, Benson vừa thay đồ vừa bình luận.

Hôm nay là chủ nhật nên Benson và Melissa đều nghỉ ở nhà.

Mặc sẵn bộ lễ phục chỉnh tề, Klein ngồi trên ghế lật xem tờ báo cũ hôm qua cầm về, chợt nói: “Ở đây có một quảng cáo cho thuê nhà này. Biệt thự số 3 phố Wendell, khu Bắc. Hai tầng, tầng trên có sáu phòng, ba phòng tắm, hai ban công lớn; tầng dưới có một phòng khách, một phòng ăn, hai phòng tắm, hai phòng ngủ cho khách và một tầng ngầm… Phía trước có một bãi cỏ riêng rộng hai mẫu, sân sau có một vườn hoa nhỏ. Nhà cho thuê một năm, hai năm hoặc ba năm. Tiền thuê mỗi tuần là 1 Pound và 6 Saule. Nếu ai quan tâm, xin vui lòng đến số 16 phố Champagne tìm ông Gushev.”

“Đó là mục tiêu sau này của chúng ta.” Benson đội chiếc mũ chóp nửa cao lên, khẽ cười nói, “Giá thuê nhà trên báo hơi đắt. Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen có nhiều lựa chọn rẻ mà chất lượng không kém hơn nó là bao.”

“Tại sao chúng ta không đến Hiệp hội Cải thiện Nhà ở cho tầng lớp lao động Tingen ạ?” Melissa bước vào phòng, trong tay cầm chiếc mũ mạng đã sờn. Em mặc chiếc váy dài màu xám trắng nhẹ nhàng đã được sửa lại nhiều lần nhưng vẫn còn rất đẹp.

Sự điềm tĩnh và kín đáo cũng không thể che giấu được vẻ thanh xuân tươi đẹp của em.

Benson cười nói: “Em nghe Hiệp hội Cải thiện Nhà ở cho tầng lớp lao động Tingen từ đâu vậy? Jenny? Bà Rochelle? Hay là người bạn thân Selena?”

Melissa đưa mắt sang chỗ khác và nhỏ giọng đáp: “Bà Rochelle ạ… Tối qua em đã tình cờ gặp bà ấy ở phòng tắm. Bà ấy hỏi thăm Klein phỏng vấn thế nào nên em mới kể cho bà ấy vài câu. Sau đó bà đề nghị em tìm tới hiệp hội đó.”

Thấy Klein lộ vẻ khó hiểu, Benson lắc đầu mỉm cười: “Đó là hiệp hội nhà ở dành cho người nghèo. Đúng hơn là hiệp hội nhà ở cho các tầng lớp thấp. Những ngôi nhà mà họ xây dựng và cải tạo đều phải dùng chung phòng tắm. Căn hộ ở đó chỉ có ba loại là nhà một phòng, nhà hai phòng và nhà ba phòng. Các em muốn tiếp tục sống trong những nơi tương tự như thế này sao?

Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen cũng kinh doanh lĩnh vực này, nhưng ít ra nó còn cho tầng lớp dưới trung lưu cơ hội lựa chọn. Tuy chúng ta có điều kiện hơn tầng lớp dưới trung lưu nhưng vẫn thua xa tầng lớp trung lưu thực sự. Vấn đề không nằm ở mức lương, mà ở chỗ chúng ta chưa có đủ thời gian để thay đổi suy nghĩ và nếp sống.”

Klein hiểu ra, cất tờ báo đi, đội mũ lên, đứng dậy nói: “Chúng ta đi nào.”

“Anh nhớ rằng Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen nằm ngay trên phố Hoa Thủy Tiên.” Benson nói trong lúc mở cửa, “Họ và Hiệp hội Cải thiện Nhà ở cho tầng lớp lao động Tingen đều được gọi là ‘Tổ chức từ thiện năm phần trăm’. Em biết lý do tại sao không?”

“Em không biết.” Klein cầm gậy chống đi đến bên cạnh Melissa.

Cô gái có mái tóc đen mềm mại dài tới lưng cũng gật đầu theo.

Benson bước ra ngoài: “Những công ty và hiệp hội cải thiện nhà ở kiểu này đều được thành lập nhờ ảnh hưởng của Backlund. Nguồn tiền của họ đến từ ba con đường, một là gây quỹ từ thiện; hai là thông qua đăng ký, chuyên viên khoản vay thuộc phòng dịch vụ công chính phủ sẽ cung cấp cho họ một khoản vay tín dụng chất lượng cao có lãi suất năm vào khoảng bốn phần trăm; ba là kêu gọi đầu tư thương mại, bằng cách trích 5% từ khoản tiền thuê nhà thu được mỗi năm trả cho nhà đầu tư, nên mới gọi là ‘từ thiện năm phần trăm’.”

Ba anh em đi xuống cầu thang, chậm rãi đi tới phố Hoa Thủy Tiên. Họ quyết định tìm nhà trước rồi mới đến gặp chủ nhà hiện tại Franky, tránh trường hợp chưa thể dọn vào nhà mới thì đã mất nhà cũ.

“Em nghe Selena nói còn có loại công ty cải thiện nhà ở là tổ chức từ thiện hoàn toàn?” Melissa hỏi.

Benson khúc khích, “Ừ. Công ty Ký gửi Deweyville do tước sĩ Deville góp tiền thành lập chính là một công ty như vậy. Ông ta đã xây chung cư cho tầng lớp lao động, cung cấp dịch vụ quản lý tài sản chuyên biệt với chi phí rất thấp. Nhưng, nó có điều kiện vô cùng nghiêm ngặt.”

“Có vẻ anh không thích cho lắm?” Klein tinh tường phát hiện ra điều gì, bèn cười hỏi lại.

“Không, anh rất tôn kính tước sĩ Deweyville. Nhưng anh nghĩ ông ta chẳng biết gì về cuộc sống của dân nghèo chân chính cả. Điều kiện để được vào ở chung cư của ông ta tựa như hy vọng mà linh mục ban cho vậy, nó cực kỳ viển vông, quá không thực tế. Ví dụ như mọi người bắt buộc phải tiêm đủ các loại vắc xin chính, bắt buộc phải thay nhau quét dọn phòng tắm chung, không được cho thuê lại hay kinh doanh, không được phép xả rác bừa bãi, trẻ con không được chơi trong hành lang. Nữ thần ơi, ông ta muốn biến tất cả mọi người thành quý ông quý bà hay sao?” Benson đáp bằng giọng điệu quen thuộc.

Klein cau mày bối rối hỏi: “Nghe cũng được mà anh. Đó đều là yêu cầu đúng.”

“Vâng.” Melissa gật đầu đồng ý.

Benson nghiêng đầu liếc nhìn hai người rồi cười bảo: “Có lẽ là do anh đã bảo bọc quá kỹ, nên mấy đứa mới không biết cuộc sống thực sự của dân nghèo là như thế nào. Mấy đứa cho rằng bọn họ có tiền để đi tiêm vắc xin chính sao? Nếu đi tiêm ở các tổ chức y tế từ thiện thì cũng phải xếp hàng chờ đến ba tháng sau.

“Hai đứa nghĩ công việc của họ là ổn định chứ không phải tạm bợ? Nếu họ không được cho thuê lại phòng ở, không có thu nhập thêm, chờ đến khi thất nghiệp thì dọn đi chỗ khác là xong? Hơn nữa, có rất nhiều người phụ nữ làm việc may vá hoặc dán bao diêm tại nhà để kiếm sống, cái này thuộc về phạm trù kinh doanh, không lẽ những người này cũng đáng bị đuổi hết ra đường?

“Hầu hết những người nghèo đều đang gắng hết sức bình sinh để duy trì cuộc sống. Hai đứa cho rằng bọn họ sẽ có thời gian rảnh để dạy dỗ trẻ con, để chúng không chơi ngoài hành lang? Chắc chỉ có cách nhốt chúng trong nhà, chờ đến bảy tám tuổi thì đưa đến mấy nơi sẵn sàng nhận lao động trẻ con mà thôi.”

Benson chỉ mô tả vài câu ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến Klein rùng mình: “Đây chính là cuộc sống của dân chúng ở đáy xã hội?”

Bên cạnh Klein, Melissa trầm mặc, thật lâu sau mới nói bằng giọng mờ mịt: “Sau khi chuyển đến Đường Dưới, Jenny không chịu cho em tới nhà tìm bạn ấy nữa…”

“Hy vọng cha em ấy có thể sớm thoát khỏi bóng ma của nỗi đau, tìm được một công việc ổn định. Có điều anh đã thấy quá nhiều con ma men chỉ biết dùng cồn gây tê bản thân mà không thể gượng dậy rồi…” Benson nặng nề giễu cợt.

Klein không biết phải nói gì, Melissa dường như cũng rơi vào tâm trạng tương tự. Ba anh em trầm mặc đi bộ đến Công ty Cải thiện Nhà ở Tingen ở phố Hoa Thủy Tiên.

Tiếp đón họ là một người đàn ông trung niên có nụ cười đôn hậu, mặc áo sơ mi trắng và gile đen, không mang lễ phục hay đội mũ.

“Xin gọi tôi là Scarter, không biết các vị cần nhà như thế nào?” Khi mắt ông chạm tới cây gậy chống dát bạc của Klein, nụ cười trên môi càng thêm ấm áp.

Klein đưa mắt nhìn Benson giỏi ăn nói, ý bảo anh ấy đứng ra trả lời.

“Nhà theo dãy.” Benson nói thẳng.

Scarter lật xem tài liệu cùng hồ sơ trong tay, khóe môi hơi nhếch lên khi đáp: “Hiện còn năm chỗ là chưa cho thuê. Thành thật mà nói, chúng tôi chủ yếu kinh doanh nhà ở cho người thu nhập thấp, dành cho những gia đình lao động đông đúc từ sáu đến tám người, thậm chí là mười đến mười hai người chung một phòng hơn. Vì vậy nhà theo dãy không có nhiều. Một căn nằm ngay số 2 phố Hoa Thủy Tiên, một căn ở khu Bắc và một căn ở khu Đông… Mỗi căn có giá thuê khác nhau, từ 12 đến 16 Saule một tuần. Các vị có thể xem phần giới thiệu cụ thể ở đây.”

Ông ta đưa tài liệu cho Benson, Klein và Melissa.

Họ đọc qua, liếc nhìn nhau rồi chỉ vào một vị trí trên tờ giấy.

“Chúng tôi muốn đi xem nhà số 2 phố Hoa Thủy Tiên trước.” Benson nói, Klein và Melissa gật đầu theo.

Khu phố này có thể miễn cưỡng xem như một nơi quen thuộc với họ.

Số 2, số 4 và số 6 ở phố Hoa Thủy Tiên là một dãy nhà có mái đa giác, bên ngoài sơn màu xanh xám, nổi bật nhất là ba ống khói cao vút.

Nơi này đương nhiên không có bãi cỏ hay vườn hoa, cũng không có hiên nhà, cửa ra vào hướng thẳng ra đường phố.

Scarter cầm một chùm chìa khóa, vừa mở cửa vừa giới thiệu: “Dãy nhà của chúng tôi không có tiền sảnh, phòng sinh hoạt chung nằm ngay lối vào. Nó có cửa sổ lồi hướng ra phố Hoa Thủy Tiên, lấy ánh sáng khá tốt…”

Hiện lên trong tầm mắt Klein, Benson và Melissa là một bộ ghế sofa bọc vải đang đắm mình trong ánh nắng vàng rực, là một phòng khách rộng bằng căn hộ hai phòng ngủ mà họ đang sống.

“Phòng sinh hoạt chung này cũng có thể dùng làm nơi tiếp khách, bên phải là phòng ăn, tường bên trái có một lò sưởi giúp các vị giữ ấm vào mùa đông.” Scarter rành mạch giới thiệu.

Khi nhìn lướt qua, Klein nhận ra căn phòng có bố cục mở khá là thô sơ. Phòng ăn chẳng những không được ngăn cách với phòng khách, đã thế lại còn ở cách xa cửa sổ lồi nên rất thiếu ánh sáng.

Ở đó có một chiếc bàn chữ nhật màu đỏ không lớn lắm, xung quanh xếp sáu chiếc ghế gỗ cứng bọc nệm. Lò sưởi âm tường ở bên trái giống hệt những gì mà Klein từng thấy trong các bộ phim nước ngoài.

“Đằng sau phòng ăn là nhà bếp, nhưng chúng tôi sẽ không cung cấp dụng cụ. Đối diện phòng sinh hoạt chung có một phòng ngủ nhỏ cho khách và một phòng tắm…” Scarter bước tới, giới thiệu chi tiết bố cục còn lại của tầng một.

Phòng tắm chia thành hai khu vực. Bên ngoài là nơi rửa mặt, bên trong là nhà vệ sinh, ngăn ra bằng cửa xếp. Phòng cho khách tuy bị gọi là nhỏ, nhưng vẫn rộng ngang buồng hiện tại của Melissa. Thấy vậy, cô bé có chút sững sờ.

Thăm quan xong tầng một, Scarter đưa ba anh em đến cầu thang cạnh phòng tắm: “Dưới này có một hầm chứa đồ. Bên trong vô cùng ngột ngạt. Nếu các vị muốn xuống thì phải thông gió trước.”

Benson điềm tĩnh gật đầu rồi theo Scarter lên tầng hai.

“Phía trái tôi là một phòng tắm ở giữa cùng hai phòng ngủ hai bên. Phía phải cũng có số phòng tương tự, chỉ khác là phòng tắm ở gần ban công nhỏ.” Trong lúc nói chuyện, Scarter mở cửa phòng, nghiêng người sang một bên để ba anh em có thể quan sát rõ hơn.

So với phòng tắm ở tầng một, phòng này còn thêm một bồn tắm, cạnh bồn cầu cũng có cửa xếp, chỉ hơi bụi chứ không bẩn, không hôi hay chật chội.

Melissa ngây người nhìn vào trong, mãi cho đến khi Scarter đi đến phòng ngủ bên cạnh, cô mới cụp mắt rồi bước theo. Nhưng cứ đi được vài bước, cô lại quay đầu nhìn một lần.

Trước điều đó, ngay cả người đã từng trải việc đời như Klein cũng cảm thấy vui mừng và hào hứng không thôi. Dẫu chủ nhà thường xuyên đốc thúc mọi người dọn dẹp, nhưng phòng tắm chung lúc nào cũng ở trong tình trạng bẩn thỉu, khiến người ta hay có cảm giác buồn nôn, chưa kể những lúc khẩn cấp lại phải xếp hàng nữa.

Phòng tắm còn lại cũng giống như phòng này. Trong bốn căn phòng ngủ, chỉ có một phòng rộng hơn một chút và có thêm giá sách, ba phòng khác có kích thước tương đương, giường, bàn, tủ đều đầy đủ.

“Ban công rất nhỏ nên không thể phơi nhiều đồ một lúc được.” Scarter đứng cuối hành lang, chỉ tay vào cánh cửa dẫn ra nơi đó, “Căn nhà đã được trang bị đầy đủ hệ thống thoát nước, ống dẫn khí gas và đồng hồ đo, rất thích hợp làm nơi sinh sống cho các quý ông và tiểu thư đây. Tiền thuê nhà mỗi tuần chỉ tốn 13 Saule cùng 5 Penny phí sử dụng nội thất. Chưa kể khoản tiền cọc trước là tiền thuê bốn tuần.”

Benson chưa kịp nói thì Klein đã tò mò nhìn quanh và hỏi: “Nếu tôi muốn mua đứt căn này thì giá là bao nhiêu?”

Là một kẻ xuyên không đến từ đất nước tham ăn, khát vọng mua nhà dựng nghiệp vẫn luôn hiện hữu trong lòng Klein.

Câu hỏi đó làm cả Benson lẫn Melissa đều giật mình, nhìn Klein bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con quái vật. Scarter thì kiên quyết nói: “Mua? Không, chúng tôi chỉ cho thuê chứ không bán bất động sản.”

“Tôi hỏi để biết thôi, được chứ? Hỏi thôi.” Klein lúng túng giải thích.

Scarter ngập ngừng vài giây trước khi nói: “Tháng trước, chủ nhà số 11 phố Hoa Thủy Tiên vừa rao bán một căn tương tự, theo hình thức thuê có thời hạn là 300 Bảng trong 15 năm, rẻ hơn nhiều so với kiểu thuê thông thường. Nhưng không phải ai cũng đủ sức bỏ ra một khoản tiền lớn như thế. Theo tôi biết thì chủ nhà đó đã yết giá mua đứt là 850 Bảng.”

850 Bảng? Klein nhanh chóng tính nhẩm: “Lương của mình là 3 Bảng một tuần, Benson là 1 Bảng 10 Saule… Tiền thuê nhà 13 Saule, cộng với tiền ăn đủ bữa mỗi ngày, vậy sẽ hết gần 2 Bảng một tuần. Ngoài ra còn phải chi tiền quần áo, đi lại, giao du nhân mạch vân vân… thì cùng lắm là để dành được mười mấy Saule mỗi tuần, tầm 35 Bảng một năm, cần hai mươi năm mới tích đủ 850 Bảng. Cho dù thuê dài hạn với giá 300 Bảng thì cũng phải mất ít nhất là tám đến chín năm, không tính đến những thứ như kết hôn, ở riêng, sinh con, đi du lịch… Trong thế giới mà khoản vay cá nhân mua nhà không tồn tại, đa số mọi người chỉ có cách đi thuê…”

Hiểu được điều đó, anh lùi lại một bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Benson thương lượng giá thuê với Scarter.

Về phần Melissa, chỉ cần nhìn đôi mắt sáng long lanh của con bé là đủ hiểu rồi!

Trong tích tắc, Klein bỗng có ảo giác “đóng cửa, thả Benson”.

Benson gõ cây gậy chống bình thường xuống đất, nhìn quanh và bảo: “Chắc chúng tôi sẽ đi xem mấy căn khác. Phòng ăn nhà này quá thiếu ánh sáng. Ban công thì quá nhỏ. Hai em thấy đấy, chỉ có một phòng ngủ là có lò sưởi. Đồ đạc còn quá cũ nữa chứ. Nếu chúng ta dọn đến đây thì sẽ phải thay hơn một nửa…”

Benson bình tĩnh chỉ ra một đống lỗi lặt vặt, dùng mười phút để thuyết phục Scarter đồng ý hạ giá thuê xuống còn 12 Saule mỗi tuần, phí sử dụng nội thất là 3 Penny, tiền cọc làm tròn thành 2 Bảng.

Không để lãng phí một giây nào, ba anh em theo Scarter trở lại Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen, ký một bản hợp đồng sao y, rồi đem đi công chứng ở văn phòng công chứng thành phố Tingen.

Sau khi thanh toán tiền cọc và tiền thuê nhà tuần đầu tiên, tổng số tiền còn lại trong túi Klein cùng Benson là 9 Bảng, 2 Saule, 8 Penny.

Đứng trước cửa nhà số 2 phố Hoa Thủy Tiên, ba người dán mắt vào ba chùm chìa khóa bằng đồng trên tay, trong lòng cuộn trào đủ loại cảm xúc.

“Cảm giác như mình đang mơ…” Một lát sau, Melissa ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà mới của Moretti.

Benson thở dài rồi mỉm cười: “Vậy thì đừng tỉnh lại.”

Klein không có nhiều cảm xúc như hai người kia, chỉ gật gật rồi nói: “Chúng ta cần thay khóa cổng và cửa ban công càng sớm càng tốt.”

“Không cần vội đâu. Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen rất có uy tín. Em hãy dùng tiền dư mua lễ phục đi. Có điều, chúng ta phải đến nhà ông Franky trước đã.” Benson chỉ

hướng chung cư.

Sau bữa trưa với bánh mì lúa mạch đen tại nhà, ba anh em đến chung cư liên hợp trên đường Chữ Thập Sắt gặp ông Franky.

“Hẳn chúng mày cũng biết nguyên tắc của tao, không bao giờ được phép nợ tiền thuê!” Ngồi trên ghế sofa, ông Franky có vóc người thấp bé hùng hổ nói.

Benson nghiêng người, khẽ cười nói: “Ông Franky, chúng tôi đến trả phòng.”

Có nên trực tiếp thương lượng như vậy không? Klein đứng cạnh Benson liền tỏ ra kinh ngạc.

Trên đường đến đây, Benson nói mức bồi thường tối đa mà anh ấy có thể chấp nhận được là 12 Saule.

“Trả phòng? Không được! Hợp đồng giữa chúng ta vẫn còn nửa năm nữa cơ mà!” Frank lườm Benson rồi quơ chân múa tay.

Benson dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Franky một lát, chờ đến khi ông ta bình tĩnh lại mới vững vàng nói: “Ông Franky, ông phải biết là ông có thể kiếm được nhiều hơn thế này.”

“Kiếm được nhiều hơn?” Franky sờ lên gương mặt hom hem, thích thú hỏi ngược lại.

Benson ngồi thẳng người rồi giải thích với một nụ cười: “Tiền thuê căn hộ hai phòng ngủ mà ba người chúng tôi đang ở là 5 Saule 6 Penny. Nhưng nếu ông cho những gia đình có năm hay sáu miệng ăn thuê, chỉ cần nhà đó có hai, thậm chí là ba người đang đi làm công ăn lương thì tôi dám chắc họ sẵn sàng trả nhiều hơn thế để không phải xuống những nơi có an ninh kém như Đường Dưới. 5 Saule 10 Penny hoặc 6 Saule sẽ là một mức giá hợp lý.”

Hai mắt Franky sáng rực, yết hầu ông ta nhúc nhích khi Benson tiếp tục: “Hơn nữa, hẳn ông cũng biết là giá phòng thuê đang có xu hướng tăng nhanh trong mấy năm gần đây. Chúng tôi ở càng lâu thì ông sẽ bị tổn thất càng nhiều.”

“Nhưng mà… tao cần thời gian để tìm người thuê mới.” Người nhận được chung cư nhờ thừa kế như Franky rõ ràng rất thích ý tưởng này.

“Với khả năng và nguồn lực của ông, tôi tin rằng ông sẽ sớm tìm được người có nhu cầu thôi. Có lẽ sẽ mất hai đến ba ngày… Chúng tôi sẽ bồi thường cho ông tổn thất trong khoảng thời gian này, trả luôn bằng 3 Saule tiền cọc mà chúng tôi đã giao. Điều này rất công bằng!” Benson ngay lập tức chốt hạ.

Franky hài lòng gật đầu: “Benson, cậu quả là một thanh niên trung thực có lương tâm. Tốt lắm, chúng ta hãy ký hợp đồng ngừng thuê đi.”

Klein ngẩn người, hoàn toàn hiểu được việc “thuyết phục” ông Franky dễ đến mức nào.

Giải quyết xong hợp đồng cũ, ba anh em quyết định điều đầu tiên phải làm là giúp Klein chọn lễ phục, sau đó mới bắt đầu chuyển đồ.

Do những món nặng nề cồng kềnh đều thuộc về chủ nhà, Benson và Melissa đã bác bỏ ý tưởng thuê xe ngựa mà Klein đưa ra. Họ tự mang vác đồ đạc của mình từ phố Chữ Thập Sắt sang phố Hoa Thủy Tiên, hết chuyến này đến chuyến khác.

Khi mặt trời chói chang dần ngả về phía Tây, vô số ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ lồi tràn lên bàn làm việc, Klein liếc nhìn những cuốn sách cùng sổ ghi chép được sắp xếp gọn gàng trên giá, nhẹ nhàng đặt lọ mực bút máy lên mặt bàn sạch sẽ.

Cuối cùng cũng dọn xong… Klein thở phào nhẹ nhõm. Anh vừa lắng nghe tiếng bụng sôi ùng ục, vừa thả ống tay áo đã xắn xuống rồi bước đến cửa.

Anh có một chiếc giường thuộc về riêng mình, một bộ ga trải giường và chăn bông trắng tinh, cũ nhưng sạch sẽ.

Klein bước ra hành lang. Ngay vào lúc anh đang định cất tiếng gọi thì trông thấy hai cánh cửa đối diện đồng thời mở ra, Benson và Melissa xuất hiện trong tầm mắt.

Nhìn vệt bụi xám và vết bẩn trên gương mặt nhau, Klein và Benson đột nhiên phá lên cười, có vẻ vui sướng đến lạ thường. Trước tiếng cười dễ lây, Melissa cắn nhẹ môi. Nhưng cuối cùng, cô bé cũng mỉm cười.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Klein đứng trước tấm gương toàn thân lành lặn, cẩn thận sửa sang lại cổ và ống tay áo sơ mi.

Bộ lễ phục gồm áo sơ mi trắng, áo khoác đuôi tôm màu đen, mũ chóp nửa cao bằng lụa, áo gile đen, quần dài, ủng da, nơ này đã tiêu hết 8 Bảng, khiến lòng anh đau như cắt. Nhưng hiệu quả nó đem lại rất lớn. Klein cảm thấy mình càng ngày càng có phong độ của một người trí thức, bề ngoài trông cũng ngầu hơn hẳn.

Cách!

Anh khép đồng hồ quả quýt lại, bỏ vào túi trong, cầm gậy chống, cất kỹ khẩu súng lục, ngồi xe ngựa công cộng tuyến cố định đến phố Zouteland.

Tới cửa Công ty An ninh Blackthorn, anh mới nhận ra mình đã quen với nếp sống cũ đến mức quên đưa thêm tiền cho Melissa, khiến cô bé phải tiếp tục đi bộ đến trường.

Lắc đầu ghi nhớ chuyện này, Klein bước vào, trông thấy cô gái tóc nâu Rozanne đang pha cà phê, làm mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

“Chào buổi sáng, Klein. Hôm nay trời đẹp quá.” Rozanne chào đón bằng một nụ cười, “Thú thật tôi vẫn luôn thắc mắc, trong thời tiết này mà đàn ông các anh đóng bộ như thế, chẳng lẽ không cảm thấy nóng chút nào hay sao? Tôi biết mùa hè ở Tingen không nóng như miền Nam, nhưng dù sao vẫn là mùa hè.”

“Đây là giá của phong độ.” Klein hài hước đáp, “Chào buổi sáng tiểu thư Rozanne, đội trưởng đâu?”

“Chỗ cũ.” Rozanne chỉ vào trong.

Klein hơi gật đầu, đi qua vách ngăn, gõ cửa phòng Dunn Smith.

“Mời vào.” Giọng Dunn vẫn trầm và nhẹ nhàng như mọi khi.

Thấy Klein đã thay một bộ đồ tử tế, ông khẽ gật đầu, đôi mắt xám ánh lên ý cười: “Nghĩ kỹ chưa?”

Klein hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói: “Vâng, tôi đã quyết định.”

Dunn chậm rãi ngồi thẳng người, vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Nói cho tôi biết câu trả lời của cậu.”

Klein trả lời dứt khoát: “Nhà Bói Toán!”

Dunn hướng con ngươi màu xám sâu thẳm thẳng vào mắt Klein, suốt một phút không nói câu nào.

Dưới cái nhìn áp lực và sự im lặng, Klein không lùi bước, không rời mắt, kiên định nhìn thẳng đối phương.

“Cậu phải biết rằng một khi đã uống Ma Dược thì sẽ không còn cơ hội để hối hận.” Cuối cùng, Dunn mở miệng bằng giọng trầm thấp không chút cảm xúc.

Klein cười đáp: “Tôi biết, nhưng tôi tin tưởng trực giác của mình.”

Trước hết, “Kẻ Không Ngủ” không đáp ứng được nhu cầu của Klein, miêu tả về “Khán Giả” trong lời “Người Treo Ngược” cũng vậy. Anh lại không biết bao giờ mới có cơ hội tiếp xúc với những Con Đường phi phàm khác, nước xa không thể cứu được lửa gần, vì vậy không nên chờ đợi nữa. Theo logic này, “Người Nhặt Xác” cũng bị loại, chỉ còn hai lựa chọn là “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” và “Nhà Bói Toán”.

Xét đến tiền đề lớn là tất cả các Ma Dược Danh Sách đều nguy hiểm như nhau, mà bản thân cũng không có cách nào tìm hiểu được nhiều tin tức hơn, cùng thực tế là “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” và “Nhà Bói Toán” đều đạt yêu cầu, thì bất kể những lời hối hận vì không chọn “Người Học Việc”, “Kẻ Trộm” và “Nhà Bói Toán” chỉ là vài dòng mà đại đế Roselle tiện tay viết ra, cũng đủ làm cán cân trong lòng anh nghiêng về một phía.

Bút ký cũng cho thấy, chỉ cần tìm ra ý nghĩa thực sự của “tiêu hóa” và “nhập vai” là có thể giảm thiểu những tác động phụ ẩn trong Ma Dược ở mức độ lớn nhất. Về phần những cám dỗ huyền hoặc cùng tiếng thì thầm khiến con người sa đọa và điên cuồng kia, dù mình không trở thành Kẻ Phi Thường thì cũng phải tiếp xúc với nó rồi!

“Tốt lắm.” Dunn Smith đứng dậy, đội mũ chóp đen lên và nói: “Theo tôi xuống tầng hầm.”

Klein gật đầu, bày tỏ lễ phép cảm ơn như một quý ông.

Táp táp táp.

Hai người đi xuống, tiếng bước chân vang vọng trong lối cầu thang và hành lang vắng lặng trống trải.

Klein bỗng có chút chột dạ, bèn mở miệng bắt chuyện: “Đội trưởng, ông từng nói Ma Dược sẽ không trực tiếp mang lại những kiến thức thần bí, mà chỉ giúp tôi có được tư cách học hỏi và hiểu rõ chúng. Vậy những kiến thức thần bí cơ bản đến từ đâu? Là do các bậc tiên hiền đã mạo hiểm tính mạng để tìm tòi, hay thông qua những phương thức khác?”

Mỗi lần đi xuống tầng hầm, anh luôn có cảm giác không khí ở đây khá trong lành, hiển nhiên là do được thông gió rất tốt. Chỉ là thi thoảng lại có những cơn gió thổi qua, khiến lòng người không khỏi run rẩy.

Dunn nghiêng đầu liếc Klein một cái. Trong bóng tối, đôi mắt xám tro trở nên sâu thẳm vô cùng.

Ông trả lời bằng phẳng: “Một là thông qua sự tìm tòi, tổng kết và cải tiến như cậu đã nói. Hai là do thần linh ban ân. Ba thì, lắng nghe những tiếng thì thầm nguy hiểm mà người khác không thể nghe thấy. Đôi khi chúng sẽ kể lại một số chuyện liên quan đến thần bí thay vì những giấc mơ điên rồ, vô nghĩa thường ngày. Theo tôi được biết, những kẻ thực sự lắng nghe chúng trong một thời gian dài đều phát điên hoặc biến thành quái vật mà không có ngoại lệ. Đương nhiên, chúng ta phải biết ơn họ. Những ghi chép mà họ để lại là tài sản quý báu trong lĩnh vực thần bí.”

Chuột bạch hình người sao?... Khi cơn gió lạnh xâm chiếm tầng hầm, Klein đột nhiên rùng mình nghĩ thầm: “Liệu cái nghi lễ đổi vận bị chuyển đổi thành “ma pháp giao lưu” của mình sau này có luôn đi kèm với những tiếng thì thầm điên cuồng, kinh khủng kia không? Phải chăng mình sẽ rơi vào những kết cục tương tự?”

Ở ngã tư đường, Dunn không đến Cổng Chianese hay ngoặt qua kho. Thay vào đó, ông đã rẽ sang bên trái, đưa Klein đến gần nhà thờ St.Selena.

Nửa đường, ông dừng lại, mở ra một cánh cửa bí mật bằng một cách bí ẩn nào đó.

“Đây là phòng giả kim của tiểu đội Kẻ Gác Đêm chúng ta. Tôi sẽ bảo lão Neil vào Cổng Chianese để nhận phương pháp điều chế và nguyên liệu tương ứng cho Ma Dược “Nhà Bói Toán”. Cậu may đấy, Nữ thần phù hộ cậu. Nguyên liệu tương ứng của nó hình như còn đúng hai phần. Nếu không cậu sẽ phải chờ rất lâu.” Dunn chỉ vào trong, “Cậu hãy đợi ở đây, quan sát toàn bộ quá trình lão Neil chế tạo ma dược. Đây là kiến thức cơ bản nhất trong thần bí học. Đừng động vào cái gì. Chúng rất nguy hiểm, đắt tiền hoặc vừa nguy hiểm lại vừa đắt tiền.”

Đến đây, Dunn tiếp tục bổ sung: “Đúng rồi, tôi quên mất một chuyện. Cậu được trở thành Kẻ Phi Thường là để chống lại nguy hiểm và tìm kiếm cuốn sổ tay, công lao chỉ chiếm một phần trong đó. Bởi vậy, cậu tạm thời chưa được gia nhập biên chế chính thức mà vẫn tiếp tục làm công việc văn phòng cùng việc tôi giao, tiền lương không thay đổi. Chỉ là cậu sẽ phải học thêm kiến thức thần bí từ lão Neil mà thôi. Thời gian thì hai người tự sắp xếp với nhau.”

“Tôi hiểu rồi.” Ngoại trừ chút bất bình do không được tăng lương, những thứ khác Klein đều giơ tay tán thành.

Theo Dunn, người vừa sử dụng Ma Dược sẽ cần thời gian để học hỏi và nắm vững kiến thức. Nếu anh lập tức trở thành đội viên chính thức, tham gia các nhiệm vụ liên quan đến sự kiện siêu nhiên thì chẳng khác nào tự đâm đầu xuống vực.

Dunn xoay người, đi hai bước đến ngã tư rồi đột nhiên xoay lại nói: “Còn chuyện nữa.”

“Mình liền biết…” Klein nghĩ thầm. Anh đã quen với phong cách nói chuyện của người đội trưởng.

“Hành động nhắm vào Hội Mật Tu đã thu được một số kết quả nhất định.” Vẻ mặt Dunn vẫn như thường lệ, “Hẳn chúng sẽ không dám khiêu khích thêm trong thời gian tới. Song cậu đừng nên bất cẩn, bởi chúng ta còn chưa xác định được cuốn sổ tay gia tộc Antigonus quan trọng đến mức nào. Từ những gì tìm được, chúng vẫn còn giữ một số tập tục cổ xưa, chắc chắn có liên quan đến đế quốc Solomon và quý tộc sa đọa thời đó.”

“Ra vậy, cảm ơn đội trưởng.” Klein thở ra một hơi.

Đây chính là một trong những lý do khiến anh muốn lập tức trở thành Kẻ Phi Thường ngay khi có cơ hội thay vì tiếp tục chờ đợi!

Chờ đến khi Dunn đã đi xa, chắc chắn sẽ không quay lại nói tiếp, Klein mới chậm rãi bước vào phòng giả kim.

Trong phòng có những chiếc bàn dài, bày đầy các ống nghiệm, ống nhỏ giọt, cân và ly chịu nhiệt. Ngoại trừ vẻ đơn sơ, cổ kính thì nó rất giống những phòng thí nghiệm hóa học mà anh từng thấy trên trái đất.

Ngoài ra còn có những chiếc vạc sắt cỡ lớn, thìa gỗ màu đen, quả cầu pha lê trong suốt cùng vô số dấu hiệu kỳ quái như biểu tượng Hắc ám Thánh huy được vẽ ở khắp mọi nơi, mang đến màu sắc thần bí vô hình cho căn phòng này.

Klein hứng thú đánh giá xung quanh, nhưng không động chạm lung tung.

Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên. Lão Neil trong bộ áo choàng cổ điển lỗi thời, đầu đội mũ phớt đen, tay xách theo một chiếc rương nhỏ bằng bạc có hoa văn tinh xảo xuất hiện trước cửa.

“Nhóc, không ngờ cậu sẽ chọn ‘Nhà Bói Toán’ đấy.” Lão Neil buông chiếc rương bạc xuống, nhìn Klein bằng con mắt đỏ sẫm hơi đục ngầu, “Tính cách có phần giống tôi năm đó, không theo số đông. Không tồi. Cậu hãy bật mấy cây đèn khí này lên rồi đóng cửa bí mật lại đi.”

“Vâng.” Klein kiềm chế cơn run rẩy, thắp sáng từng ngọn đèn khí trong phòng giả kim, để ánh sáng mờ ảo ngự trị nơi đây.

Cánh cửa bí mật khép lại, Klein đến bên cạnh lão Neil có mái tóc hoa râm và nếp nhăn hằn sâu nơi khóe miệng khóe mắt, quan sát cách đối phương dùng một bó nhánh cây kỳ quái chà sát chiếc vạc lớn màu đen.

“Cách điều chế Ma Dược Danh Sách rất đơn giản, ít nhất là từ Danh Sách 7 trở xuống đều như thế. Không cần ngọn lửa đặc biệt hoặc nghi thức bổ sung. Thậm chí cũng không cần chú ngữ hay sử dụng Linh Tính. Tất cả những gì chúng ta phải làm là đi theo các bước trong công thức, lần lượt cho đúng cái gì với cái gì vào rồi khuấy một chút là được.” Lão Neil cười với những nếp nhăn như đang tỏa ra.

“Thật ạ?” Klein hơi kinh ngạc.

Nghe có vẻ đơn giản như nghi lễ đổi vận vậy.

“Có lẽ đây chính là hồng ân từ thần linh, ngợi ca Nữ thần.” Lão Neil vẽ một vòng tròn trước ngực không theo quy tắc nào.

Kế tiếp, lão Neil mở chiếc rương bạc và lấy ra một cuộn giấy da có vẻ cổ kính.

Tấm da dê màu vàng sẫm từ từ mở ra, để lộ những dòng chữ nó cất chứa. Klein quăng ánh mắt sang, phát hiện đó là loại chữ Hermes mình quen thuộc.

Chúng được viết bằng mực máu, sống động như thể đang chảy xuôi trong tĩnh mạch. Ngoài điều đó ra thì không có cảm giác khác thường nào cả.

“ ‘Nhà Bói Toán’: 100ml nước tinh khiết, 13 giọt cỏ Dạ Hương, 7 miếng lá Bạc hà vàng…” Klein đọc thầm cách điều chế, nhưng phần sau đã bị khuỷu tay của lão Neil che đi, không cách nào thấy được.

“Nước tinh khiết là nước đã được chưng cất nhiều lần. Tôi vừa mới pha gần đây, không phải mất thời gian nữa.” Lão Neil giới thiệu, đưa tay cầm một chai thủy tinh lớn đậy kín có vạch chia độ trên bàn lên.

Lão mở nắp, rót khoảng 100ml nước tinh khiết vào vạc mà không suy nghĩ nhiều.

Klein sợ ảnh hưởng tới việc chuẩn bị của đối phương nên không hỏi câu nào. Dù sao đây cũng là Ma Dược để anh uống.

“13 giọt cỏ Dạ Hương, cái này có thể chiết xuất thành tinh dầu để bảo quản.” Lão Neil lấy một chiếc lọ nhỏ màu nâu từ rương bạc, dễ dàng nhỏ đúng 13 giọt bằng ống hút nhỏ giọt.

Một mùi thơm an thần nhẹ nhàng lan tỏa, tâm tình Klein bất giác trở nên bình lặng.

“7 miếng Bạc hà vàng…” Lão Neil mở nắp lon thiếc có hoa văn bạc, dùng tay không nhón lấy vài miếng rồi rải vào trong vạc, mùi tươi mát kích thích thoang thoảng xuất hiện.

“4, 5, 6, 7, vừa đủ.” Lão Neil nhìn cách điều chế ma dược trên giấy da rồi cười khúc khích, “3 giọt Độc cần. Cậu không được uống bậy thứ này đâu đấy. Nó sẽ khiến cơ thể tê cứng đến chết. Thời cổ đại, nó là lựa chọn tốt nhất để tự sát.”

“Tôi đâu có ngốc…” Klein oán thầm.

Lão Neil thay một ống hút nhỏ giọt khác, bơm Độc cần vào nồi, tạo ra một thứ mùi lạ có thể khiến người ta lập tức tỉnh táo.

“9 gam bột cỏ Huyết rồng.” Lão Neil từ tốn thò tay vào rương bạc, cầm một ống nghiệm trong suốt chứa thứ bột đen sì như sắt lên.

Lão dùng cân và cốc chịu nhiệt đong khoảng 9 gam bột phấn, sau đó cho hết vào vạc, dùng thìa gỗ màu đen quấy 2 lần. Cảnh đó khiến Klein không khỏi sợ sệt, anh cảm thấy việc này không đáng tin là bao.

“Thật ra thì mấy nguyên liệu trên chỉ là phụ, nhiều hay ít cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả cuối cùng. Chi bằng tôi thả thêm một tí nữa nhé?” Lão Neil đùa cợt, “Hai thứ tiếp theo mới là nhân tố quyết định. Trọng lượng có thể bớt đi. Nhưng nếu ít quá thì sẽ khiến cậu thất bại khi thăng cấp. Cũng không thể cho quá nhiều. Một chút cũng không được. Bằng không cậu sẽ phải đi điều trị tâm lý. Tệ hơn là lăn đùng ra chết.”

Nhìn lão Neil nhấc một chai thủy tinh màu đen trong rương lên, cả người Klein lập tức căng thẳng.

“Chúng ta sẽ cần 10ml máu Bạch tuộc dung nham. Loại bạch tuộc này thuộc giống loài siêu phàm, có biến dị rõ ràng, trên thân mang đầy những biểu tượng bí ẩn. Dưới ánh nắng, máu của nó sẽ nhanh chóng bị phân hủy và mất đi tính đặc thù nên phải được cất chứa trong những thứ có chất liệu không thấu sáng.” Giọng lão Neil đã mất đi sự thư thái, lão nhanh chóng và cẩn thận lấy 10ml bằng ống nghiệm.

Máu có màu xanh thẳm như bầu trời, thỉnh thoảng lại sủi bọt, dường như có thể kết nối với thế giới tâm linh.

“Sau khi rót máu vào, ta không cần để ý tới phần còn sót lại trên thành ống, tránh cho quá liều.” Lão Neil thì thào.

Ngay khi máu màu lam gia nhập với hỗn hợp trong vạc, tiếng xèo xèo lập tức vang lên, ánh sáng chung quanh nhuốm màu xanh nhạt, tạo cho Klein một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đó là cảm giác lúc ta còn trong bụng mẹ, khiến linh hồn người như được thăng hoa.

“Cuối cùng, 50 gam Thạch anh Sao.” Giọng lão khiến Klein định thần, hướng mắt về phía bàn dài một lần nữa.

Trên tay của người đàn ông già là một khối thạch anh cực kỳ tinh khiết. Nó có thể dính, giống như thạch ở nguyên thế giới nhưng không cứng bằng.

Dưới ánh sáng xanh nhạt, nó lóe lên những điểm sáng lấp lánh, như thể ẩn chứa trong đó là một bầu trời đầy sao.

“Đây là tài liệu tốt nhất để chế tạo quả cầu xem bói… Có thể cho ít đi một chút, miễn là sai số không nhiều.” Lão Neil cân rồi cắt nó bằng một con dao trang trí màu bạc.

“Nước tinh khiết, cỏ Dạ Hương, lá Bạc hà vàng, Độc cần, cỏ Huyết rồng, máu Bạch tuộc dung nham, Thạch anh Sao trộn lẫn với nhau thì ra ‘Nhà Bói Toán’...” Klein không khỏi nhớ lại công thức.

Chuẩn bị xong, lão Neil ném mấy miếng Thạch anh Sao vào vạc.

Bụp! Sương mù toát ra trong nháy mắt, khiến phòng giả kim hoàn toàn mù mịt.

Trong màn sương ấy, Klein dường như trông thấy bầu trời đầy sao cùng ánh mắt của một số sự tồn tại vô hình nào đó.

Sau mấy giây, sương mù tan mất. Lão Neil dùng thìa gỗ đen múc chất lỏng màu màu xanh đen đặc sệt từ vạc. Chúng có đặc tính rất kỳ quái, liên kết với nhau và không thể tách rời, khiến trong vạc trở nên sạch bong.

Khi chất lỏng màu xanh đậm được đổ vào một chiếc cốc mờ đục, lão Neil chỉ tay và bảo: “Nó đây, Ma Dược ‘Nhà Bói Toán’ của cậu.”

Truyện Chữ Hay