Sáng hôm sau, Minh đến trường với một tâm trạng “lạ”, phải, lạ vì đó không hẳn là tâm trạng tốt hay vui vẻ như bình thường, nhưng cũng không căng thẳng hay sầu não như hai ngày vừa qua, đó là thứ tâm trạng khi mà con người ta nắm chắc được một chút hy vọng khi đang bế tắc, đồng thời nhen nhóm lên trong lòng những suy nghĩ về một kết cục tốt đẹp. Minh đang cảm thấy như vậy, cậu mong rằng ngày hôm nay, sau khi cậu và Khang làm rõ vấn đề, thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Khang ngồi xuống ghế, vẫn không nói gì cả, nhưng Minh không cảm thấy nặng nhọc như ngày hôm qua. Vì cậu biết rằng, Khang đã đồng ý sẽ nói chuyện với cậu, nên không có lý gì để cậu phải lo lắng, cho dù vẫn hơi cảm thấy nhức nhối trong lòng.
Thời gian trôi đi thật chậm, và khi có điều gì đó để hướng tới, thì sẽ còn chậm hơn nữa. Hôm nay là thứ tư, ngày duy nhất trong tuần lớp Minh học tiết, có nghĩa là được về sớm những phút so với mọi ngày. Và vì chỉ học tiết nên Minh định sẽ chờ đến lúc tan học rồi mới bắt đầu đưa vấn đề với Khang, như vậy sẽ thoải mái và không bị áp lực thời gian.
Cố lên nào, đây là lúc để rèn sức chịu đựng và tính kiên nhẫn, hết phút rồi, chỉ còn phút nữa thôi
Ngồi trong giờ học, Minh cứ chờ đợi từng phút một trôi qua, thật tình, cậu thấy bản thân quá ngớ ngẩn khi cứ phải sốt ruột vì một chuyện cũng không hẳn là quá to tát, chỉ đơn giản là một cuộc nói chuyện mà thôi, mà cậu cứ cuống lên như vậy. Minh lắc đầu, thở hắt ra, từ khi nào mà cậu lại trở nên ngốc nghếch như thế này chứ, phải chăng là vì Khang đã có ảnh hưởng đến cậu, hay là do tự bản thân cậu phản ứng thái quá? Không biết nên hiểu thế nào nữa, Minh cố gắng rũ bỏ những ý nghĩ rắc rối ấy ra khỏi đầu, tập trung cho bài học. Lại một lần nữa, cậu không biết rằng, Khang đã quan sát mình từ đầu đến cuối, có điều vì quá mải mê lo nghĩ nên mới không nhận ra mà thôi.
Về phần Khang, thấy Minh cứ não nề như vậy, cũng thấy thương. Đôi lúc, cậu đã nghĩ rằng, liệu làm thế có phải là tốt, liệu “biện pháp mạnh” có tác dụng như ý muốn không, hay sẽ phản tác dụng? Điều ấy chỉ có trời mới biết. Còn bây giờ, Khang đang phân vân, một mặt muốn giữ nguyên tình trạng này để Minh “sáng mắt” ra, một mặt muốn mở lời trước, coi như bỏ đi mọi chuyện, vì cậu không muốn làm Minh phải khổ thế này. Nhưng cuối cùng, Khang đã quyết định sẽ không mềm lòng, hy sinh bây giờ để củng cố tình yêu tương lai thì có xót xa mấy cũng phải chịu. Vậy là cậu tiếp tục im lặng, không khí ấy cứ kéo dài như vậy từ tiết này sang tiết khác mà không có dấu hiệu xoay chuyển.
Ba tiết học đối với Minh dài như một thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc, tiếng chuông vừa vang lên là lòng cậu nảy lên liên hồi. Nhìn lên trên, Khôi và Ly đang ra hiệu: “Làm gì đi, mau lên!” và cậu thì: “Biết rồi” kèm theo gật đầu lia lịa. Minh quay sang Khang, dường như hiểu ý, Khang chỉ nhìn cậu chờ đợi, cậu khẽ nói:
“…Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
“Uhm”
Hai người cùng nhau ra ngoài, chờ mọi người ra khỏi lớp, Khang khóa cửa, rồi đi cùng Minh ra hành lang, còn mấy đứa bạn của Minh thì chạy xuống sân bóng ngồi chờ.
“Liệu chuyện có suôn sẻ không nhỉ?”
Vừa đi Ân vừa lo lắng, Liêm liền trấn an:
“Tất nhiên rồi, Khang thích Minh như thế cơ mà, không giận lâu đâu”
“Đúng đấy, theo tôi thì đó chỉ là một cách tấn công mà thôi”
“Mày nói gì vậy?”
Vừa nghe Khôi phát biểu, mấy đứa liền ngớ ra không hiểu, Khôi cười:
“Nóng lạnh kết hợp,vừa bỏng vừa tê”
“Khục khục khục”
Nghe xong, Ân không hiểu gì nhưng ôm bụng cười khùng khục, Liêm chỉ yên lặng, còn Nga với Ly nhất loạt nhảy bổ vào:
“Đố vui hay sao đấy hả? Giải thích đi nào”
“Thông cảm tao não ngắn”
“Ý tao là…”
Khôi ngắt lời
“…Khi thấy ngọn lửa tình yêu của mình chưa chinh phục được trái tim băng giá của Minh, thì Khang đã chuyển sang dùng độc trị độc, nhầm, lạnh trị lạnh, bằng chứng là Khang đã bơ Minh suốt mấy hôm nay, để nó ăn ngủ không yên, kết quả là sẽ nhận ra cuộc sống thật trống rỗng khi thiếu Khang. Và rồi chàng trai sẽ có được tình yêu của cô…nhầm, cậu bé, là Minh của chúng ta”
“…”
“Đã hiểu chưa hả mấy con sao biển?”
Khôi buông lời trêu chọc khi mấy đứa kia vẫn còn trợn tròn mắt vì những gì cậu vừa nói. Phải mất một lúc để “tiêu hóa” xong câu trả lời đầy hàm ý cùng ngôn từ kiếm hiệp xen lẫn trữ tình, cả lũ mới ậm ừ, gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Nga thắc mắc:
“Mày nói thì hay lắm, đoán mò thôi chứ gì?”
“Đúng rồi, biết đâu được người ta nghĩ cái gì mà phán như thánh” – Ly thêm vào – “Chắc đọc truyện tranh nhiều quá phải không?”
Ân thấy hay hay cũng chen chúc:
“Uầy, hóa ra đọc truyện là hiểu mấy cái này hả? Cho tôi xin tên truyện đi Khôi”
“Mấy đứa này…”
Liêm im ắng nãy giờ mới chịu lên tiếng
“Tôi thấy Khôi nói đúng mà, chúng ta đều biết là Khang rất thích Minh, và dựa theo những gì đang diễn ra thì giả thiết ấy khả thi lắm chứ.”
Khôi nhìn Liêm, cười:
“Cuối cùng cũng có người hiểu được”
“Ý mày là gì hả thằng kia?”
“Chúng mày phải tự hiểu đi chứ, tự dưng hôm nay chậm tiêu thế, đúng là sao biển hô hô hô”
“Úp nó”
Và thế là Khôi bị Ly, Nga, Ân rượt đuổi cả một quãng sân, cả đám vừa chạy vừa cười vang, trong khi Liêm ngồi trên ghế đá nhìn theo, bật cười vì những đứa bạn nghịch ngợm, lúc nào cũng như một lũ trẻ con.
Lúc ấy, trên hành lang, Minh và Khang đang đứng yên lặng, Khang kiên nhẫn chờ đợi, còn Minh cứ cảm thấy hồi hộp, bối rối, lưỡi líu cả lại, tim đập thình thịch. Bao nhiêu ý tưởng nghĩ ra trong đầu trước đó đã không cánh mà bay, để lại cậu một mình, không biết làm gì hơn là đan chặt hai tay và cắn môi suy nghĩ, cầu mong sao mình kịp nghĩ ra điều gì đó để xua tan đi không khí gượng gạo này trước khi Khang bỏ đi. Đúng lúc ấy, điện thoại cậu reo lên như một hồi chuông phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Minh lúng túng lấy điện thoại ra, bất giác mở to mắt khi nhìn vào màn hình, rồi cậu nghe máy, cố để không nói tên người gọi trước mặt Khang:
“Alo?”
“Trả lời khác bình thường thế, haha. Vẫn đang học à?”
“Không, tôi tan rồi”
“Hay quá, tôi đang ở trước cổng trường ông rồi đây, ra đi”
“Hả??? Sao lại thế?”
“Trường tôi tan sớm nên tôi qua đây chơi, chưa từng vào trường ông bao giờ”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng, ra đưa tôi vào chơi đi, thế nhá, tôi chờ”
“Này…”
Tút
Từ lúc ra hành lang đến giờ, Khang chưa nói một câu gì, giờ thấy Minh đột nhiên có một cuộc điện thoại rất đáng ngờ thì trong lòng lại bắt đầu không yên, bèn hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
“A…Không…Khang ơi, xin lỗi ông, tôi có việc đột xuất, lúc khác nói chuyện nhé”
“Việc gì mà phải cuống lên vậy?”
“…Bạn tôi đến…nên tôi…”
“Bạn? Là bạn nào?”
“Bạn…bạn thôi, tôi phải đi rồi, ông thông cảm nhé”
“Từ từ đã…”
Không kịp nghe hết, Minh đã chạy xuống cầu thang, để lại Khang đứng đó, trong lòng đầy tức giận, cảm giác như máu trong người đang sôi lên sùng sục. Minh không chỉ bỏ đi giữa chừng, mà còn có vẻ vội vã, tất cả là vì cú điện thoại đó. Nghe đến chữ “bạn”, kèm theo vẻ bối rối của Minh là Khang đã thấy nghi ngờ, chắc chắn không phải bạn bình thường, ngay lập tức, cậu nghĩ đến người bạn đã nghe máy hộ Minh tối hôm ấy. Chỉ vừa nhớ đến thôi là đã muốn điên lên rồi, Khang nắm chặt tay, đầu óc rối loạn, bao nhiêu viễn cảnh thân mật giữa Minh và người đó hiện lên, khiến cậu bồn chồn không yên. Đứng suy ngẫm một hồi, Khang quyết định chạy theo Minh, tìm được cậu thì sẽ biết được người bạn kia là ai, đồng thời có thể xác thực tình hình. Chỉ là bạn, hay là người đã ở cùng Minh tối đó, giờ chính là lúc để tìm ra đáp án.
…
Minh chạy ra cổng trường, thấy Dương đang đứng cười toe toét vẫy mình, bình thường gặp nhau là cậu thấy vui lắm, nhưng lần này, vì vừa mới để dở dang chuyện giữa mình với Khang mà Minh không thể hào hứng như mọi lần, nhưng vẫn cố cười tự nhiên hết sức có thể. Dương chạy lại:
“Bất ngờ chứ hả?”
“Ừ, đúng nghĩa luôn”
“Tôi cũng định hỏi luôn chuyện của ông với Khang đây, thế nào rồi?”
Nghe Dương hỏi, Minh chỉ biết thở dài:
“Thì…tôi gọi Khang ra nói chuyện…”
“Và?”
“Và ông gọi đến giữa chừng”
“Vậy à? Sao ông không nói tôi biết? Nghĩa là tôi vừa phá đám hai người rồi”
“Không sao, tôi đã nói để hôm khác rồi”
Nói xong, Minh cố giấu sự buồn phiền của mình đi, tươi cười:
“Giờ muốn tham quan trường tôi phải không nào?”
“Đúng rồi, trường to đẹp thật đấy, cũng giống trường tôi haha”
“Thằng này…”
“Minhhhh”
Minh đánh Dương một cái, đang định đi tiếp thì nghe thấy tiếng gọi lớn. Từ xa, đám bạn của cậu đang chạy đến, phải rồi, mải lo chuyện quá mà cậu quên béng mất mấy đứa chờ cậu nãy giờ ở dưới sân. Cả lũ đồng thanh:
“Sao lại ở đây? Khang đâu rồi?”
Rồi năm người dừng lại, nhận ra đứng cạnh Minh là một anh chàng đẹp trai cao ráo, liền thôi nhốn nháo, lịch sự chào:
“A, chào bạn”
“Chào các cậu” – Dương tươi cười đáp
Minh liền nhìn Dương, giới thiệu:
“Đây là mấy đứa bạn dở hơi của tôi ở trường, suốt ngày chọc phá tôi thôi”
Rồi quay sang đám kia:
“Đây là Dương, tao đã kể với chúng mày rồi đó”
“A ha, cuối cùng cũng được gặp mặt”
“Rất vui được làm quen”
“Tớ cũng thế, rất hân hạnh được gặp mọi người”
Ngay từ khi nhìn thấy Dương, mấy đứa đã bị vẻ ngoài của cậu gây ấn tượng mạnh, không hẹn mà gặp, tất cả cùng nghĩ thầm đây chính là người đã vô tình gây nên mối hiểu lầm của Khang. Ly với Nga cứ nháy nháy mắt với Minh, còn ba người kia thì đứng cười ẩn ý. Minh biết lũ giặc này lại bắt đầu suy diễn vớ vẩn, vội xua tay:
“Thôi chúng mày đừng có làm trò ngớ ngẩn nữa đi, tao…”
“MINH!!!”
Bất chợt, giọng nói của Khang vang lên giữa không gian như sấm rền bên tai Minh. Sau một hồi chạy khắp nơi trong trường tìm kiếm, Khang đã thấy Minh đứng dưới sân trước của trường, cùng với một tên con trai khác, liền gọi lớn, như thể sợ Minh sẽ biến mất cùng với người kia chỉ trong tích tắc vậy. Minh giật thót, thấy Khang đang đi đến, không chỉ riêng cậu mà tất cả mọi người đứng đó đều cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt, Khang bước tới nơi, mặt hằm hằm, nói cứng ngắc:
“Tôi muốn chúng ta đi chỗ khác nói chuyện”
“Nhưng tôi đang…”
Mặc dù biết Khang đang tức giận và cần phải giải quyết chuyện này ngay, Minh vẫn muốn hoãn lại để dẫn Dương đi xem trường, dù sao cũng đã mất công đến đây rồi. Nhưng rồi Dương lên tiếng:
“Không cần đâu, ông đi đi”
“…”
Minh quay lại nhìn bối rối, Dương gật đầu cười với cậu, mắt đầy quả quyết. Rồi Dương đưa mắt sang Khang, Khang cũng nhìn lại, có thể cảm thấy một luồng điện tích đang tóe ra từ hai người. Minh đắn đo một lúc, cuối cùng đành chấp nhận:
“Vậy tôi đi, bọn mày dẫn Dương đi chơi xung quanh nhá”
“Ok, yên tâm”
Mọi người cùng nhau bước đi, cho đến khi tiếng nói chuyện xa dần.
“Cậu với Minh thân nhau lắm phải không?”
“Ừ, năm rồi đấy”
“Wowww”
“…”
Lúc này chỉ còn hai người, Khang liền nắm cổ tay Minh kéo đi, quay trở lại chỗ hành lang vừa rồi. Đến nơi, Khang thả tay Minh ra, đẩy cậu vào tường:
“Ông làm gì thế?” – Minh kêu lên
Khang chống một tay lên tường, nhìn thẳng vào mắt cậu, khoảng cách giữa hai khuôn mặt ngày càng thu hẹp làm Minh hoảng loạn. Đôi mắt Khang ánh lên một sự giận dữ, đỏ ngầu, khiến cho cậu bủn rủn chân tay, không thể kháng cự. Bỗng Khang lên tiếng:
“Đó là ai?”
Minh giật mình trước câu khỏi bất ngờ, lắp bắp trả lời:
“…Là…bạn”
“Có phải là Dương không?”
“…Phải”
“Là người đã ở cùng cậu tối chủ nhật đúng không?”
“…”
“ĐÚNG KHÔNG???”
“…Đ…Đúng”
Nghe vậy, gương mặt Khang biến sắc, ánh mắt trông còn đáng sợ hơn lúc trước, bàn tay đặt trên tường gồng lên như muốn bóp nát cả một mảng tường, tay kia nắm chặt lấy vai Minh. Hành động ấy khiến Minh thực sự sợ hãi, chưa bao giờ cậu thấy Khang biểu lộ sự tức giận như thế, cảm giác như thể mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống đến nơi. Khang gằn giọng, nhấn mạnh từng từ:
“Tôi không thích cậu đi cùng tên đó”
Minh ngạc nhiên trước câu nói của Khang, ấp úng:
“Tại…Tại sao?”
“Tôi không thích”
“Nhưng đó là bạn tôi cơ mà”
“Tôi bảo là tôi không thích” – Khang nghiến răng
Minh bắt đầu thấy ức chế với thái độ của Khang, liền đáp lại bực tức:
“Ông bị sao vậy? Dương có làm gì đâu mà ông cứ phải khó chịu như thế? Tôi đã nói bọn tôi chỉ là bạn thôi mà!”
Nghe Minh nói xong, Khang không kiềm chế được, quát lên:
“Bạn mà đến nhà chơi, nghe máy hộ, rồi ngủ chung qua đêm với nhau à? Cậu có biết trong lúc cậu đang vui vẻ đùa giỡn với Dương, thì tôi đã lo lắng thế nào không? Cậu thật quá vô tâm mà, đâu có bao giờ để ý tới cảm xúc của tôi chứ, lúc nào cũng chỉ biết đến Dương thôi. Và tôi nói rồi, tôi không thích cậu đi cùng hắn, tôi không cho phép!!!”
Chính Khang cũng không hiểu nổi tại sao mình lại nói vậy, cơn ghen đã khiến cho cậu mất kiểm soát và nói lên những điều ấy, dù biết mình đang trở nên quá đà, buộc tội và ra lệnh một cách mù quáng, nhưng Khang không thể kiềm chế được những cảm xúc đang bùng nổ trong lòng, để rồi cuối cùng đẩy sự việc lên đến đỉnh điểm như thế này đây.
Lúc này, Minh cảm thấy như có một cái gì đó vừa giáng xuống đầu cậu, làm cho bao nhiêu buồn bực mấy ngày qua tuôn trào, lan tỏa và len lỏi vào mọi ngóc ngách trong tâm trí. Cậu vì chịu đựng sự lạnh lùng của Khang mà khổ sở mất mấy ngày, trong khi bản thân chỉ mắc một lỗi nhỏ. Bây giờ nghe Khang mắng cậu như thể tội phạm, còn ép buộc cậu quá đáng nữa, thì Minh đã cãi lại không tiếc lời:
“Phải đấy, bạn thân đến mức đến nhà ngủ qua đêm đấy. Ngủ cùng giường, đắp chung chăn, còn ôm nhau ngủ nữa đấy, đã làm sao nào? Ông lấy quyền đâu mà cấm đoán tôi hả, tôi đi cùng ai là việc của tôi, không cần ông cho phép. Đừng có xía vào chuyện của tôi nữa!!!”
Đến đây, cả hai nhìn nhau đầy tức giận, không ai nghĩ chuyện sẽ trở thành thế này, nhưng đúng là “giận quá mất khôn”, cả hai đã nói những điều không đáng nói, lời đã nói ra không rút lại được, giờ có muốn thay đổi sự việc thì cũng đã muộn mất rồi.
Khang cúi mặt xuống, thở dài:
“Được rồi”
Nói rồi quay người bỏ đi. Minh nhìn theo Khang, cho đến khi mất hút dưới cầu thang. Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, trong cơn giận, Minh đã gần như đánh mất bản thân mình. Khi Khang đi khỏi, cậu mới dần bình tâm lại, những lời vừa nói cứ tua đi tua lại trong đầu, không làm sao dứt ra được. Một phần cậu trách bản thân vì đã để lí trí bị lấn át, một phần cậu cũng rất giận Khang vì đã nói những điều ấy, nhưng suy cho cùng thì cả hai đều là người có lỗi. Trầm ngâm một lúc lâu, Minh mới rời khỏi đó, từng bước nặng nề đi xuống sân. Loanh quanh gần sân bóng, cậu thấy các bạn mình đang quay trở ra, thấy Minh, mọi người liền chạy đến:
“Xong rồi hả? Thế nào rồi?”
Không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người, ít nhất là vào lúc này, Minh sẽ nói sai sự thật, sau đó sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi, cậu cười:
“Ổn rồi, Khang về trước, còn tao đi tìm chúng mày đây”
“Tốt quá, lúc dưới sân trông hai đứa căng thẳng phát sợ”
Nga mừng rỡ, những người kia cũng cười an lòng. Còn Minh đổi chủ đề, quay sang Dương:
“Dạo quanh trường vui chứ hả? Mấy đứa hâm này có làm gì ông không?”
“Thằng này ăn nói láo lếu nhỉ? Oánh giờ”
Ly nhảy dựng lên, Dương cười toe đáp:
“Vui chứ, mọi người chỉ dẫn nhiệt tình lắm. Tôi còn được biết thêm khối chuyện hay ho về ông ở trường”
Nói xong Dương quay sang nháy mắt cười với mấy người kia, còn Minh lập tức hỏi lại:
“Chuyện gì hay ho cơ? Bọn kia chúng mày đã nói gì đấy hả?”
“Haha, không có chuyện gì quá xấu hổ đâu, ông yên tâm đi. Mà tôi phải về đây, gặp sau nhá. Bye bye mọi người”
“Bye bye”
“Dươnggg…”
Minh cố gọi Dương lại, nhưng cậu đã chạy mất, chỉ còn năm đứa quỷ đứng cười khoái chí với nhau. Minh muốn nhảy vào tẩn chúng nó một trận lắm, vì tội “thừa cơ chủ vắng nhà” mà được thể trêu chọc cậu, còn kể cho Dương những thứ “hay ho” mà cậu không biết là chuyện gì nữa. Nhưng cũng đã gần trưa rồi, để lúc khác trị tội sau cũng được, cả đám cùng nhau đi lấy xe rồi ra về.
Trên đường đi, hai đứa con gái Ly và Nga cứ luôn miệng khen:
“Trời ơi, sao mày lại có thằng bạn thân tuyệt vời như thế hả? Ghen tị quá cơ”
“Vừa đẹp trai, cao ráo, học giỏi, lại còn vui tính, nói năng lịch sự nữa chứ. Ôiiii”
“Sao toàn các chàng như Khang với Dương thì lại cứ bám dính lấy mày nhỉ. Chỉ tao bí quyết đi”
“Ừ ý, dạy tao với, tao đang rất là buồn vì cô đơn đây này”
“Hai đứa mày…”
Minh muốn đập cho mỗi đứa mấy phát quá, hai con bạn chết tiệt này cứ trêu cậu hoài. Mà đang đi trên đường chẳng lẽ lại làm loạn lên để người ta chú ý. Liêm thấy ba đứa cứ chí chóe, không nhịn được cười, phải can ngăn:
“Hai đứa mày lo mà ra ngoài kiếm người yêu đi, ngồi đấy mà bí quyết này nọ”
“Đang kiếm lòi mắt ra mà chả có ai nè” – Nga bật lại
“Tao lạy chúng mày, quạ đen xấu xí mà đòi làm thiên nga”
Ân phán một câu hết sức là phũ phàng, làm hai cô gái tức thì nhảy dựng lên:
“Sao mày dám bắn súng vào mặt hồ đang yên ả hả thằng kia?”
“Chị xinh tươi trẻ trung năng động lắm nhé, láo lếu”
“Hoang tưởng giai đoạn cuối”
“Mày…”
“Hehehehe”
Ôi trời, các bạn của tôi
Cả Minh và Khôi đều có chung một suy nghĩ, quan sát các bạn mình chọc xoáy nhau náo loạn cả đường thì chỉ biết cười thầm, vì những đứa dù bình thường tỏ vẻ chín chắn nhưng khi đi cùng nhau thì không khác gì một đám trẻ con. Đôi khi, niềm vui đến từ những điều nhỏ nhặt như vậy, cho dù trong lòng Minh đang lo nghĩ rất nhiều, nhưng những người bạn của cậu đã giúp cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Và cậu cứ mỉm cười như thế suốt quãng đường về nhà.
Tối hôm ấy, như thường lệ, Minh ngồi vào bàn học sau khi đã ăn tối và tắm rửa sạch sẽ. Bài tập không có nhiều, nên chỉ nửa tiếng là làm xong. Khi đã xong xuôi mọi việc, Minh trở lại với tâm trí đang rối bời của mình, trở lại với những chuyện của ngày hôm nay, để rồi lại chìm trong căng thẳng và buồn bực. Cậu suy nghĩ rất nhiều về những lời Khang nói, cũng như những lời của chính mình. Minh chép miệng, tự thấy mình đã phạm phải một sai lầm không nhỏ, đó là để cơn giận kiểm soát và buông những câu nói mà cậu chưa từng nghĩ tới bao giờ. Càng nghĩ, cậu chỉ càng lo lắng thêm, không biết quan hệ giữa mình và Khang sẽ thành ra thế nào, kể từ đầu tuần, cậu đã sợ cái cảnh ngồi cạnh nhau mà im lặng như tờ, vậy mà sau hôm nay, cả hai đều đã khiến người kia tức giận, như vậy chẳng phải càng tồi tệ hơn sao. Cứ như vậy, Minh cứ lăn qua lăn lại trên giường, thi thoảng lại thở dài, chép miệng mấy cái, sợ rằng nếu cứ kéo dài thế này, thì cậu sẽ thức trắng đêm mất.
Khang nằm trên giường, mắt nhìn vô định, thực sự, đầu cậu bây giờ chỉ nghĩ đến Minh mà thôi. Chuyện hồi sáng đã gây ảnh hưởng quá lớn đối với cả hai người, để lại một cảm giác khó chịu, nhức nhối, lòng dạ không yên. Khang biết mình đã nói những gì, kể cả vào cái thời điểm ấy, khi mà cậu quát lên với Minh, thì cậu vẫn biết rõ từng câu từng chữ của mình. Nhưng cơn giận đã điều khiển cậu, làm cho cậu dù biết là không được nhưng vẫn cứ nói. Đó là điều thường thấy khi con người ta tức giận, những lời nói nặng nề, độc ác sẽ xuất hiện với tần suất dày đặc, và cho dù có cố gắng kiềm chế, tự nhủ nếu nói ra sẽ để lại hậu quả khó lường, thì chúng vẫn có thể thoát ra một cách vô tình, kết cục là sẽ tàn phá các mối quan hệ, cho dù bản thân người nói không hề muốn thế. Những gì Minh nói hồi sáng vẫn còn văng vẳng trong tâm trí Khang:
…Ngủ cùng giường, đắp chung chăn, còn ôm nhau ngủ nữa đấy, đã làm sao nào?… tôi đi cùng ai là việc của tôi, không cần ông cho phép. Đừng có xía vào chuyện của tôi nữa!!!
Cho dù rất đau lòng vì những lời ấy, nhưng Khang vẫn tự trách mình đã đẩy mọi việc đi quá xa, để rồi cả hai phải nghe những điều quá đáng phát ra từ người kia, cuối cùng là phải khổ tâm thế này đây. Giờ đây, điều mà Khang lo sợ nhất, chính là việc mối quan hệ giữa cậu và Minh sẽ bị phá bỏ, như vậy, tuy cả hai đều không vui, nhưng người đau khổ nhất sẽ là cậu. Như vậy chẳng khác nào không những không có được người mình mong muốn, mà còn bị người ấy ghét bỏ và giữ khoảng cách, đẩy mình ra xa hơn. Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi đã đủ bóp nghẹt trái tim Khang rồi, cậu muốn làm hòa với Minh lắm, nhưng không thể, vì cậu cũng có lòng tự trọng của mình. Sau khi nghe những lời như xát muối vào lòng ấy, thì Khang không thể dễ dàng mà bỏ qua cho Minh được, cậu nhất quyết sẽ để cho Minh phải tự hiểu ra, cho dù việc đó có lâu đến mấy, thì cậu cũng sẽ chờ.
Vậy là đêm hôm đó, có hai người, tuy suy nghĩ khác nhau nhưng đều có chung một tâm trạng, và cả hai cùng chìm vào giấc ngủ với vô vàn những lo âu và cảm xúc hỗn độn đang đè nặng trong lòng, chuẩn bị cho một ngày mai không mấy tươi đẹp.