Tuy nhiên, đối với điều này.
Lưu Tam gia lại hoàn toàn không để Diệp Thu vào mắt.
Trong mắt lão ta.
Diệp Thu cũng chỉ là một thằng nhóc liều lĩnh chỉ biết buông lời hung ác doạ dẫm mà thôi.
Hạng liều lĩnh lỗ mãng thế này, ông ta gặp không biết bao nhiêu kẻ rồi.
Trước đây, những thế lực có ý đồ với hội sở Hàn Sơn cũng từng phái rất nhiều người đến đây.
Kết quả ban đầu tung ra một đống lời đe doạ nạt nộ.
Nhưng cuối cùng, khi bên phía lão ta vừa thể hiện ra thực lực thì lập tức khiến chúng hãi tới mức vãi tè, quỳ gối xin tha.
Trong mắt Lưu Tam gia.
Diệp Thu thậm chí còn chẳng bằng đám người đó nữa là.
Một con sâu cái kiến mà thôi, lão ta phủi tay cái là chết! “Há há há!”
Lưu Tam gia lắc đầu cười khẩy đầy khinh thường, sau đó lão ta nhìn Diệp Thu, vẻ mặt ngang ngược nói: “Ranh con, mày có biết bây giờ mày đang làm gì không?”
“Để tao nói một cách chân thực cho mày biết nhé, hành động bây giờ của mày chẳng khác nào tìm đường đi đầu thai đâu!”
“Mày đã từng nghe qua danh tiếng của hội sở Hàn Sơn chưa?”
“Đối với khách đến đây chơi bời thì hội sở Hàn Sơn chính là thiên đường, còn đối với đám người thích đến đây gây sự như mày thì hội sở Hàn Sơn lại chính là địa ngục, hơn nữa, còn là địa ngục 18 tầng!”
“Bây giờ tốt nhất là mày mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, cầu xin sự lượng thứ của tao, nếu không, tao đảm bảo, tối nay chắc chắn mày sẽ bị chặt thành tám mảnh!”
“Ồ?”
“Thế cơ à?”
Diệp Thu híp đôi mắt lại, sau đó nhìn Lưu Tam gia, thản nhiên hỏi: “Nói vậy tức là thông báo vừa rồi của tôi, ông không định chấp hành đúng chứ?”
“Chấp hành cái bép ấy!”
Lưu Tam gia sa sầm nét mặt, trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung ác nói: “Oắt con, tao không giết mày thì có phải mày thật sự tưởng rằng mình là kẻ tai to mặt lớn lắm đúng không?” “Tao đây chỉ là lười giết mày mà thôi!”
“Cái hạng nhãi nhép như mày mà cũng dám ra vành ra vẻ đến thông báo cho tao?”
“Tưởng mình thuộc họ mèo có chín cái mạng chắc?”
“Mày cmn dỏng tai lên nghe cho kỹ đây, chuyện giữa tao và Lạc Y Y chưa xong đâu, đừng nói là cô ta trả lại đồ cho tao, dù cô ta có dập đầu xin lỗi tao cũng vô ích, dám to gan trêu đùa tình cảm của tao, lần này, tao nhất định phải có được cô ta!”
“Nghe nói cô ta còn nhận nuôi một đám con hoang nữa đúng chứ?”
“Đợi tao ngủ với cô ta xong, tao còn phải giết từng đứa chúng nó trước mặt cô ta, chặt đám con hoang đấy thành tám khúc, như thế mới có thể tiêu tan được nỗi hận trong lòng tao, hiểu chưa?”
Nghe vậy.
Vẻ mặt Diệp Thu lập tức âm trầm, anh híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Ông thật sự đã tặng tôi lý do để buộc phải giết ông đấy!” “Giết cái cmm ấy!”
Lưu Tam gia lập tức chửi ầm lên.
Sau đó, ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng sau lưng Diệp Thu, ra lệnh: “A Báo, bắn chết nó cho tôi!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Lưu Tam gia.
A Báo cũng sững sờ, trong ánh mắt hiện lên tia do dự.
Vì ông ta biết, chỉ cần mình ra tay, chuyện ngày hôm nay e là sẽ không thể bàn bạc tiếp được nữa.
Mà sợ đáng sợ của Diệp Thu vượt xa tưởng tượng của ông ta.
Ông ta thật sự không muốn đối địch với Diệp Thu.
Nhưng Lưu Tam gia đã ra lệnh.
Ông ta cũng không thể không tuân theo, chỉ có thể nghiến răng, rút khẩu súng lục của mình ra, chĩa mũi súng vào Diệp Thu.
Đúng lúc này.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn A Báo.
Ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm ấy khiến cả người A Báo phát run, ánh mắt này khiến ông ta cảm thấy như rơi vào hố băng, không rét mà run. Ông ta cứng đờ tại chỗ, chậm chạp không dám nổ súng.
Nói thật.
Đây là lần đầu tiên ông ta đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ như thế.
Ông ta từng làm lính đánh thuê.
Cũng từng giết rất nhiều người, trên tay nhiễm đầy máu tươi.
Sớm đã không còn sợ hãi bất cứ điều gì.
Nhưng lúc này.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Thu lại khiến lông tơ sau lưng ông ta dựng đứng, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi tột độ.
Giống như đối diện với mãnh thú hồng hoang, thật sự quá đáng sợ.
“A Báo, ông còn do dự cái gì nữa, mau nổ súng đi!”
Lưu Tam gia thấy A Báo chần chừ mãi không nổ súng cũng sốt ruột, vội vàng giục ông ta.
Nghe vậy.
A Báo mới bình tĩnh lại, ông ta cắn răng hạ quyết tâm.
Sau đó ngón trỏ cong lại, định kéo cò.
Tuy nhiên ngay giây sau.
Tiếng nổ súng quen thuộc lại chưa vang lên.
A Báo sững sờ.
Ông ta vội vàng cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, chỉ thấy nơi đó đã không còn gì nữa.
Khẩu súng trước đó còn nằm trong tay ông ta vậy mà lại biến mất rồi.
Điều này khiến vẻ mặt A Báo tràn ngập sự kinh ngạc và nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này.
Một giọng nói hóm hỉnh vang lên bên tai A Báo.
“Ông đang tìm cái này sao?”
Nghe thấy lời này.
A Báo kinh hãi biến sắc, vừa định quay đầu lại.
Nhưng lúc này.
Một vật thể lạnh lẽo kề sát thái dương ông ta.
Là một kẻ dùng súng thành thạo, tất nhiên ông ta biết đó là thứ gì.
Chính là họng súng! Điều này khiến cả người A Báo cứng đờ, lập tức không dám động đậy nữa.
Ông ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Thấy Diệp Thu đang cầm một khẩu súng, chĩa thẳng họng súng vào đầu ông ta.
Mà khẩu súng này chính là khẩu mà ông ta cầm lúc nãy.
Thấy thế.
Trong ánh mắt A Báo lập tức tràn đầy sự kinh hãi.
Vì khoảng cách giữa ông ta và Diệp Thu lúc nãy ít nhất cũng phải khoảng tầm ba đến bốn mét.
Với khoảng cách dài như thế.
Diệp Thu lại có thể lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên cạnh ông ta và cướp mất khẩu súng của ông ta, chĩa nó lên đầu ông ta.
Mà từ đầu đến cuối.
Ông ta lại không hề nhận ra dù chỉ một chút.
Thậm chí còn không biết súng đã bị cướp từ lúc nào! Tốc độ này đã không thể dùng chữ nhanh để hình dung nữa rồi.
Phải gọi là quỷ dị mới đúng! Quá quỷ dị rồi! Nếu không phải Diệp Thu đang sống sờ sờ đứng ở đây.
Ông ta còn tưởng Diệp Thu là quỷ ấy chứ! “Xem ra ông nhớ kỹ cảnh cáo của tôi lúc ở trong ngõ rồi, thế mà vẫn dám rút súng ra trước mặt tôi cơ đấy nhỉ?”
Diệp Thu nhìn A Báo, cười khẩy hỏi.
“Tôi không làm khác được, mỗi người một chủ, Tam gia có ơn với tôi, mệnh lệnh của ông ấy, tôi không thể không nghe theo!”
A Báo nghiến răng, vẻ mặt khó coi nói. “Thế ông có đồng ý chết vì ông ta không?”
Diệp Thu nhếch khoé môi, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
“Tôi…” A Báo chần chừ.
“Thời gian trả lời hết rồi, lên đường đi!”
Diệp Thu cười khẩy nói.
Vừa dứt lời, anh lập tức bóp cò.
“Pằng!”
Tiếng nổ súng vang lên.
Viên đạn bắn xuyên qua đầu A Báo.
Cơ thể A Báo cứng đờ ba giây rồi đổ rầm xuống đất, chết ngắc! Cảnh tượng này.
Khiến Lưu Tam gia há hốc, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Từ đầu đến cuối.
Ông ta thậm chí còn chưa kịp hiểu là đang có chuyện gì xảy ra.
Vậy mà Diệp Thu đã bắn chết A Báo rồi.
Ra tay quyết đoán, thẳng thắn, không hề chần chừ do dự.
Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Lưu Tam gia! Mà đúng lúc này.
Diệp Thu quay sang nhìn Lưu Tam gia.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến cả người Lưu Tam gia run bần bật một cách mất tự chủ.
“Mày… Mày định làm gì?”
“Sao mày dám giết người của tao?”
“Mày chán sống rồi hả?”
Lưu Tam gia trừng Diệp Thu bằng ánh mắt dữ tợn, ngoài mạnh trong yếu gào lên.
“Kẻ tôi muốn giết không chỉ có ông ta đâu!”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười đầy nguy hiểm, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Còn có cả ông nữa!”