“Thế thì còn tạm được!”
Diệp Thu mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương, nói: “Hai cậu giúp cô Lạc xử lý gọn ghẽ đám người này, sau đó thì ai về nhà nấy đi!”
Nói xong.
Diệp Thu lại quay sang nhìn Lạc Y Y, cười rồi nói: “Chuyện này cứ để tôi lo liệu, cô về nhà chăm sóc tụi nhỏ cho tốt vào, đợi tin tốt của tôi!”
“Anh Diệp, chỗ Lưu Tam gia rất nguy hiểm!”
Lạc Y Y lo lắng nói.
“Không sao!”
Diệp Thu mỉm cười, sau đó nhìn người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: “Dẫn đường đi!”
Người đàn ông trung niên nghiến răng, chỉ đành dẫn Diệp Thu trở lại con xe SUV Mercedes-Benz, trở về theo đường cũ… Hội sở Hàn Sơn.
Đây là một khu giải trí lớn tích hợp các mô hình gồm nhà hàng, quán bar và KTV.
Diện tích tương đối rộng rãi.
Tuy nó mở ở khu Lão Thành nhưng bên trong lại được tu sửa tráng lệ, trông rất cao cấp.
Nhận được rất nhiều sự yêu thích của tầng lớp thượng lưu ở Giang Châu.
Đương nhiên cũng chính vì thế.
Chi phí tiêu xài ở hội sở Hàn Sơn cũng đắt đến kinh người.
Người bình thường căn bản không chơi nổi ở chỗ này.
Doanh thu một đêm ở đây cũng rất khả quan.
Có thể gọi là một món vũ khí sắc bén để kiếm tiền.
Từng có rất nhiều thế lực muốn cướp miếng bánh béo bở là hội sở Hàn Sơn này.
Vì chỉ cần là người thì đều biết, nếu có thể nắm giữ hội sở Hàn Sơn trong tay, vậy sẽ tương đương với việc nắm giữ một cây rụng tiền, chỉ cần nằm thu tiền là được.
Điều này thật sự quá hấp dẫn.
Tuy nhiên.
Dù là thế lực nào, chỉ cần có ý đồ với hội sở Hàn Sơn. Trong thời gian ngắn sau đó, những thế lực này đều sẽ không còn xuất hiện ở Giang Châu, hoàn toàn biến mất không rõ tung tích nữa.
Mà hội sở Hàn Sơn thì lại vẫn sừng sững không ngã.
Cũng chính vì thế, trong thời gian dài, tiếng tăm của hội sở Hàn Sơn đã truyền khắp Giang Châu.
Không những không còn ai dám có ý đồ với hội sở Hàn Sơn, thậm chí người tiến vào hội sở Hàn Sơn tiêu tiền cũng vô cùng tuân thủ quy tắc, không ai dám gây sự.
Vì tất cả mọi người đều hiểu một điều.
Ông chủ của hội sở Hàn Sơn có hậu trường không hề đơn giản.
Mà ông chủ này chính là Lưu Tam gia! Hội sở Hàn Sơn.
Trong phòng VIP cao cấp nhất. Một lão già râu trắng mặc bộ Đường trang màu đỏ đang ngồi trên ghế sopha da thật rộng rãi.
Hai bên lão ta là các cô gái trẻ tuổi.
Tất cả đều mặc thống nhất một loại trang phục là áo trễ ngực và váy ngắn cũn cỡn.
Trang điểm loè loẹt, vô cùng gợi cảm.
Hai cô gái cách lão già này gần nhất đang nằm nhoài trong ngực ông ta.
Một cô gái đút rượu vang cho lão ta, một cô gái khác thì đút hoa quả.
Trên mặt lão già này có thể nói là đầy biểu cảm hưởng thụ.
Mà lão ta.
Chính là ông chủ của hội sở Hàn Sơn này.
Lưu Tam gia tiếng tăm lừng lẫy của khu Lão Thành.
Tuy năm nay lão ta đã hơn 60 nhưng uy phong vẫn không hề giảm sút, rất thích gái gú.
Chỉ cần là chỗ lão ta ở thì chắc chắn sẽ không thể thiếu phụ nữ.
Người hiểu Lưu Tam gia đều biết.
Cả đời Lưu Tam gia chỉ có hai sở thích.
Đồ cổ và phụ nữ! Trừ hai thứ này ra, lão ta thật sự chẳng có hứng thú với bất kỳ thứ gì hết. Ngay khi Lưu Tam gia đang hưởng thụ cảm giác được người đẹp vây quanh, trái ôm phải ấp.
Cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra từ bên ngoài.
Người đàn ông trung niên phụ trách đi bắt Lạc Y Y bước vào.
Thấy thế.
Lưu Tam gia cũng không hề tức giận, ngược lại trong mắt còn ánh lên niềm vui thích, lão ta vội ngồi thẳng dậy, vẻ mặt mong chờ nhìn người đàn ông trung niên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Bắt được con ranh Lạc Y Y kia về rồi hả?”
“Tam gia, xảy ra chút vấn đề!”
Người đàn ông trung niên sắc mặt khó coi nói.
“Hả?”
“Ý ông là sao?”
Lưu Tam gia nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“Không bắt được Lạc Y Y nhưng có người muốn gặp ngài, tôi dẫn tên đó tới đây rồi!”
Người đàn ông trung niên cố gắng gượng nói.
“Ai muốn gặp tôi?”
Lưu Tam gia khó hiểu hỏi.
“Tôi!”
Một giọng nói thản nhiên vang lên từ bên ngoài căn phòng.
Ngay sau đó.
Một người đàn ông trẻ tuổi trên mặc áo ba lỗ, dưới mặc quần hoa đi biển, chân đi tông lào, từ tốn bước vào.
Chính là Diệp Thu.
Thấy cảnh tượng bên trong phòng.
Diệp Thu cũng sững sờ, biểu cảm trên mặt hơi kỳ lạ.
Không thể không nói.
Lưu Tam gia này đúng thật là một lão dê già hàng thật giá thật.
Đã một bó tuổi như thế này rồi mà còn háo sắc như thế.
Một người uống rượu mà lại gọi một đám gái đến bồi như thế.
Thật sự đúng là người già nhưng trái tim không già! Bảo sao Lạc Y Y có thể cướp được đồ trong tay lão ta.
Với cái hạng ham mê sắc đẹp như lão ta, nhìn thấy một người đẹp cực phẩm như Lạc Y Y chắc chắn sẽ mềm hết cả chân chứ đừng nói đến chuyện cảnh giác phòng bị.
Đồ bị trộm cũng là do lão ta đáng đời! Nghĩ đến đây.
Diệp Thu cũng lắc đầu, sau đó anh đi vòng qua người đàn ông trung niên, bước đến trước mặt Lưu Tam gia.
Nhìn Diệp Thu.
Lưu Tam gia cau mày, lạnh lùng hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, hôm nay tôi cố tình đến đây một chuyến là vì chuyện của Lạc Y Y!”
Diệp Thu bình tĩnh nói.
“Ồ?”
“Rồi sao?”
Lưu Tam gia nheo mắt lại trông đầy vẻ nguy hiểm.
“Lạc Y Y trộm đồ của ông đúng chứ?”
Diệp Thu bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy!”
Lưu Tam gia gật đầu.
“Hôm nay tôi đến là vì muốn nói với ông rằng, đồ Lạc Y Y trộm của ông có thể trả lại cho ông, nhưng sau này ông không được tìm Lạc Y Y gây phiền toái nữa, chuyện chỉ đơn giản thế thôi, hiểu rồi chứ?”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Ha ha ha!”
Lưu Tam gia nghe xong thì sửng sốt trong giây lát, sau đó lão ta cười phá lên, trong tiếng cười tràn đầy sự giễu cợt và khinh bỉ.
Sau khi cười đủ.
Ông ta cúi đầu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường hỏi: “Nhóc con, mày nghĩ mày là cái thá gì?” “Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
“Cmn còn đòi trả đồ cho tao, bảo tao không được gây phiền toái cho con nhỏ Lạc Y Y kia, mày có tư cách gì mà đòi bàn điều kiện với tao! Hả!”
“Không, không, không!”
Diệp Thu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi không bàn điều kiện với ông mà là thông báo cho ông biết thôi, hiểu chưa?”
Nghe vậy.
Lưu Tam gia sững sờ.
Sau đó, nụ cười khinh bỉ trên mặt ông ta càng thêm rõ ràng hơn: “Thông báo cho tao?”
“Giỏi lắm, rất to gan đấy, ranh con, mày thật sự thấy mình sống quá lâu rồi nên cố ý đến đây tìm chết có đúng không?”
“Tao thật sự không biết ai đã tiếp cho mày cái dũng khí này nữa, Lương Tĩnh Như chắc?”
“Mày không sợ hôm nay mày không bước ra khỏi cánh cửa này được hả?”
“Tôi có thể bước ra khỏi cánh cửa này hay không không cần ông quan tâm, bây giờ ông chỉ cần biết, nếu ông dám bám riết lấy Lạc Y Y nữa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Diệp Thu hờ hững nói.
“Ồ?”
“Thế hả?”
“Vậy cho tao hỏi, hậu quả ở đây là gì thế?”
Lưu Tam gia khinh miệt hỏi.
“Ông sẽ chết!”
Diệp Thu vô cảm nói.
Tuy giọng điệu của anh rất bình thản nhưng trong đó lại tràn ngập uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Điều này khiến người đàn ông trung niên đứng sau lưng cách Diệp Thu không xa không khỏi run rẩy.
Vì ông ta đã tận mắt chứng kiến thực lực của Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.
Tuy bây giờ hai người đó không tới đây cùng.
Nhưng nếu Diệp Thu đã dám đơn thương độc mã tới đây, chứng tỏ thực lực của anh ta e là còn mạnh hơn hai người kia nhiều.
Một khi Diệp Thu ra tay.
Liệu trong cả hội sở Hàn Sơn này có ai có thể ngăn cản được Diệp Thu hay không.
Thì thật sự còn là một ẩn số!