Chợ hải sản Hoa Nam.
Nơi này có thể xem là chợ hải sản lớn nhất ở khu vực này.
Trên cơ bản tất cả các loại hải sản có thể mua được trong thành phố, đều có thể mua được ở đây.
Cho nên mỗi lần đến giờ cơm thì cũng là lúc chợ nhộn nhịp nhất.
Không ít người trong thành phố, vì có thể ăn được hải sản chính thống đã tự mình lái xe đến đây để mua hải sản.
Mà bây giờ đang là buổi trưa, cũng là thời điểm kinh doanh náo nhiệt nhất của chợ hải sản.
Dù sao vào lúc này, những tín đồ ăn uống cũng bắt đầu đều mua thức ăn.
Làm cho khu chợ gần như đầy ắp người, cảnh tượng này được hình dung là chen chúc nhau cũng không hề quá đáng.
Mà ngay lúc này.
Trước cổng chợ hải sản, một đoàn xe dừng lại.
Là Diệp Thu cùng những người khác đuổi tới.
Trên một trăm người, vài chục chiếc ô tô.
Đội hình này có thể nói là cực kỳ hoành tráng.
Nếu đổi lại là nơi khác, chắc chắn sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng nơi này là chợ hải sản, vốn đã náo nhiệt.
Về cơ bản mọi người đều đang mua hải sản, chọn hải sản.
Những người chú ý đến nhóm Diệp Thu cũng không nhiều lắm.
Ngược lại đây chính là điều mà Diệp Thu muốn.
Nếu không, bứt dây động rừng, để cho hung thủ trốn thoát sẽ không tốt.
Sau khi ra lệnh cho mọi người xuống xe. Bởi vì có quá nhiều người mua trong chợ hải sản.
Nhóm người bọn họ cùng hành động nhất định sẽ không tiện, phải chia nhau ra mới được.
Huống chi, có rất nhiều thương lái ở chợ hải sản, hơn mấy chục người bán cá hoa vàng, còn phải điều tra từng người một.
Cho nên việc chia đội không thể nghi ngờ là một lựa chọn sáng suốt.
Vừa có thể giảm phạm vi khoanh vùng, mà còn có thể rút ngắn được thời gian tìm kiếm.
Thật sự là một công đôi việc! Lấy tốc độ nhanh nhất để sắp xếp phân nhóm.
Diệp Thu nhìn mọi người phân phó: "Mục tiêu chính của chúng ta lần này là tìm ra tất cả những thương nhân bán cá hoa vàng ở khu chợ này. Sau khi tìm được, mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, cứ theo dõi trước, sau đó báo cáo vị trí cho tôi, đợi tôi đến tiến hành tra xét, hiểu chứ?" "Hiểu!"
Mọi người đều gật đầu.
"Tốt lắm, bắt đầu hành động!"
Diệp Thu vung tay lên.
Hơn một trăm người trực tiếp đi theo Diệp Thu, bước về phía chợ hải sản, nhanh chóng hòa vào đám đông.
Bởi vì chợ hải sản vốn đã có rất nhiều người.
Cho nên dù có hơn một trăm người thêm vào cũng không nhìn thấy gì cả.
Diệp Thu mang theo ba người Bạo Long, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Dương Khải cùng một nhóm cảnh sát tự đi tìm trong chợ.
Đúng như dự đoán của Diệp Thu.
Chợ hải sản lớn như vậy.
Các gian hàng cùng người bán cá hoa vàng đúng là không ít.
Diệp Thu dẫn đội phát hiện được ba người. Tuy nhiên, sau màn tra xét của Diệp Thu, ba người này rất nhanh đã được loại bỏ khỏi hiềm nghi.
Cứ như vậy.
Diệp Thu cùng mọi người tiếp tục tìm kiếm.
Mắt thấy giờ cao điểm đã sắp trôi qua.
Chợ càng lúc càng ít khách hàng.
Đám người Diệp Thu càng lúc càng thấy sốt ruột.
Tuy nhiên, phạm vi tìm kiếm lại không ngừng bị thu hẹp lại.
Diệp Thu vừa mới tra xét một gian hàng, sau khi xác định không phải là hung thủ, lập tức đổi sang một gian hàng khác.
So với các gian hàng hải sản khác.
Gian hàng này tương đối nhỏ, hơn nữa vị trí còn hẻo lánh, rất khuất trong khu chợ hải sản lớn này.
Thêm vào đó, các gian hàng khác đều có chủ và các nhân viên.
Nhưng gian hàng này dường như chỉ có một mình ông chủ thôi.
Người đàn ông trung niên tóc húi cua ngắn với vẻ ngoài rất bình thường, trông có vẻ hiền lành, trên mặt nở một nụ cười ngốc nghếch.
Nếu ném ông ta vào trong đám đông thì hoàn toàn không thể nhận ra ngay được.
Không có điểm nổi bật nào cả, thậm chí sau khi nhìn vài lần cũng chưa chắc có thể nhớ ra.
Người đàn ông tóc húi cua này mặc một chiếc tạp dề màu xanh đậm trên người, chân đi một đôi giày cao su.
Mà giờ khắc này.
Ông ta đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, mổ một con cá hoa vàng lớn cho một người đến mua.
Thấy nhóm người Diệp Thu tới.
Người đàn ông tóc húi cua kia dừng công việc trong tay lại, toét miệng cười với đám người Diệp Thu, nhiệt tình hỏi: “Mua cá sao? Cá hoa vàng của tôi ở đây cực kỳ tươi ngon, các anh muốn mua mấy con?"
Diệp Thu chợt nhíu mày.
Đây vốn là một lời chào rất bình thường.
Những người buôn bán sẽ thường hỏi như vậy.
Nhưng trong tình huống này, lời nói đó lại có vẻ hơi bất thường.
Nên biết rằng.
Cùng đi với Diệp Thu ngoại trừ Dương Khải, còn có mấy cảnh sát nữa.
Những người bán cá khác bị khám xét vừa rồi khi nhìn thấy có nhiều cảnh sát đến tìm mình như vậy, còn tưởng rằng mình mắc tội gì đó, cho nên theo bản năng sẽ cảm thấy khẩn trương.
Sau khi biết rằng bọn họ đang truy tìm tội phạm giết người thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn người đàn ông tóc húi cua bây giờ thì sao chứ?
Ông ta hoàn toàn khác so với những thương nhân kia, ông ta rất bình tĩnh, hơn nữa còn thản nhiên hỏi có muốn mua cá không.
Không thể không nói.
Ông ta thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến bất thường.
Đây không phải là phản ứng của một người bình thường nên có!
Trong chốc lát.
Diệp Thu không khỏi hoài nghi.
Anh cùng Bạo Long, Dương Khải và những người khác nhìn nhau gật đầu, sau đó bước lên trước, ngồi xổm xuống trước gian hàng, nhìn kỹ thuật giết cá điêu luyện của người đàn ông đầu húi cua kia, nhàn nhạt hỏi: "Cách dùng dao của ông chủ không tệ nhỉ, không biết là bình thường ngoài giết cá ra, ông đã từng giết ai chưa?"
“Hắc hắc, xem anh hỏi gì kìa, đang yên đang lành tôi giết người làm gì? Tôi không có kẻ thù nào cả, tôi chỉ là một người bán cá bình thường thôi!"
Người đàn ông đầu húi cua toét miệng cười, không chút hoảng hốt đáp lại.
Tuy nhiên.
Ông ta càng trấn tĩnh, Diệp Thu càng cảm thấy khả nghi.
Người bình thường nếu bị cảnh sát đột nhiên hỏi như vậy. Người đó nhất định phải vội vàng nóng nảy giải thích mình chưa từng giết người, không nên vu khống các loại.
Nhưng người đàn ông hiện tại này lại không có.
Biểu cảm trên mặt của ông ta gần như không hề thay đổi, cực kỳ bình tĩnh trả lời câu hỏi của Diệp Thu, không có chút sơ hở nào cả.
Nhưng vẫn câu nói kia.
Ông ta vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh quá mức rồi.
Phải có tố chất tâm lý vững đến thế nào mới có thể không có chút gợn sóng hay sợ hãi nào như thế chứ?
Khả nghi, thật sự quá khả nghi! Diệp Thu híp hai mắt lại, tiếp tục thăm dò nói: "Ông chủ, ông đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Gần đây ông có xem tin tức không, có một hung thủ giết người hàng loạt, thủ đoạn gây án cực kỳ tàn nhẫn, lấy máu của nạn nhân rút sạch. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn anh ta đang tìm thứ gì đó ở trong máu? Ông nói xem, trong máu người có thể có gì đặc biệt sao?"
Lời này của Diệp Thu vừa nói ra.
Người đàn ông tóc húi cua kia vẫn không có cảm xúc gì cả.
Nhưng mà, từ khóe mắt Diệp Thu có thể nhận thấy, cánh tay phải đang cầm dao của người đàn ông tóc húi cua kia đang hơi run lên.
Hành động này cực kỳ khẽ khàng.
Hơn nữa, người đàn ông đầu húi cua kia còn khống chế vô cùng tốt, trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.
Không ai phát hiện ra điểm này cả.
Nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Thu được.
Phải biết rằng.
Năng lực quan sát của Diệp Thu tuyệt đối ở cấp độ kính hiển vi! Cho dù ông ta có che giấu cao siêu hơn nữa thì Diệp Thu cũng có thể nhìn ra được.
Diệp Thu híp mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng.
Giờ phút này, trong lòng anh cơ bản đã có đáp án rồi.
“Trên đời này còn có người biến thái như vậy à? Máu người có thể có công dụng gì cơ chứ, vừa tanh vừa hôi. Tôi chỉ là một người bán cá bình thường thôi, những lời này của anh, tôi cũng không trả lời được!"
Người đàn ông đầu húi cua làm bộ như không biết gì, ngu ngơ cười nói.
Nụ cười thật thà đó của ông ta quả thực là lớp ngụy trang tốt nhất.
Thâm chí từ đầu đến cuối.
Bạo Long cùng cả đội trưởng đội cảnh sát hình sự Dương Khải cũng không hề mảy may nghi ngờ gì về ông ta cả.