Lời này vừa dứt.
Tất cả mọi người đều rốt rít quay đầu lại nhìn vào chiếc xe van màu xanh da trời kia.
Chỉ thấy Diệp Thu đã mở mắt ra.
Mà chủ nhân của lời nói vừa rồi chính là Diệp Thu.
Cơ thể Hồng Khổng Tước dừng lại, chợt xoay người lại, trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Ồ, anh muốn cứu các cô ấy sao? Sao tôi không thấy như vậy chút nào nhỉ?"
"Chẳng lẽ cứ phải lo lắng đến mức rối loạn như cô mới gọi là thật lòng muốn cứu bọn họ sao? Mỗi người đều có một cách thức riêng, đúng như cô nói, tôi là tổng chỉ huy của lần hành động này, nếu như tôi còn luống cuống, vậy cô cảm thấy chúng ta có thể bắt được hung thủ cứu ba người Hắc La ra được sao?"
Diệp Thu nhìn Hồng Khổng Tước, sắc mặt bình thản nói.
Mặc dù giọng của anh không lớn, âm điệu cũng vô cùng đều đặn.
Nhưng mỗi một lời anh nói rất có khí phách, làm cho người ta không thể nào phản bác lại được.
Hồng Khổng Tước nghe xong lời Diệp Thu nói, cũng nhất thời cứng họng, nín nhịn nửa ngày, mặt cũng đỏ lên, sau đó mới trợn mắt nhìn Diệp Thu, lắp ba lắp bắp hỏi: "Vậy thì... Vậy vừa rồi anh ngồi im ở đó, còn nhắm mắt lại làm gì? Nhắm mắt nghỉ ngơi sao? Tôi thấy anh chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi. Anh có biết thời gian bây giờ vô cùng quý báu không, chậm một giây thôi thì Hắc La cùng những người khác rất có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng đấy, anh có biết không? "
"Nếu như thời gian quý báu như lời cô nói thì đừng nói những lời vô nghĩa này nữa. Tôi thấy tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Mỗi một người đều có cách xử lý khác nhau, tôi cũng cần phải suy tính, cân nhắc bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào. Tôi cần để cho đầu óc của mình lúc nào cũng phải tỉnh táo, bởi vì tôi là tổng chỉ huy, chỉ cần tôi đưa ra một quyết định sai lầm rất có thể sẽ mất tất cả, hiểu chứ?"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
"Anh..." Lần này Hồng Khổng Tước thật sự không biết làm thế nào để phản bác lại Diệp Thu.
"Được rồi!"
Thấy vậy, Bạo Long nhanh chóng bước tới giảng hòa nói: "Khổng Tước, em bớt tranh cãi đi, anh Diệp cũng không phải là người không đáng tin cậy, việc bây giờ chúng ta phải làm là tin tưởng vào anh Diệp!"
Nói xong.
Bạo Long lại nhìn về phía Diệp Thu, đỡ lời: "Anh Diệp, mong anh thứ lỗi, Khổng Tước cô ấy cũng chỉ là lo lắng cho sự an nguy của Hắc La nên mới có chút nóng nảy, xin anh đừng trách!" "Có thể hiểu được!"
Diệp Thu gật đầu.
"Cảm ơn anh Diệp!"
Bạo Long vội vàng nắm chặt tay lại thành quyền cảm ơn, sau đó trợn mắt nhìn Hồng Khổng Tước, tức giận nói: "Khổng Tước, còn không mau xin lỗi anh Diệp. Em xem thử anh Diệp người ta khoan dung độ lượng biết bao nhiêu, vừa rồi em vô lý như vậy mà anh Diệp cũng không so đo đấy!" "Em không xin lỗi, trừ phi anh ta có thể nói ra kế hoạch tiếp theo, khi đó em mới tin tưởng lời của anh ta nói. Đến lúc đó cho dù có xin lỗi, em cũng là cam tâm tình nguyện!"
Hồng Khổng Tước lắc đầu, bướng bỉnh nói.
Thấy vậy.
Biểu cảm trên mặt của Bạo Long cũng không biết làm thế nào cả, chỉ có thể nhìn Diệp Thu, mặt đầy áy náy nói: "Anh Diệp, mong anh đừng so đo với cô ấy!"
"Không sao đâu!"
Diệp Thu khoát tay, sau đó ra hiệu với Phì Miêu, nói: "Phì Miêu, cậu tới đây, kiểm tra cẩn thận chiếc xe này một chút cho tôi, dùng khứu giác của cậu xem thử có phát hiện được gì không!"
"Được!"
Phì Miêu gật đầu, sau đó vội vàng bước lên xe, đi vào trong ngửi thử.
Ước chừng một phút sau.
Phì Miêu đột nhiên kêu lên: "Có rồi!"
Lời này vừa nói ra.
Mọi người xôn xao vây quanh lại.
"Phát hiện được gì?"
Diệp Thu nhàn nhạt hỏi.
Bạo Long cùng những người khác mặt đầy mong đợi nhìn Phì Miêu.
Phì Miêu cười thần bí, ngay sau đó mở tay phải đang nắm chặt của cậu ta ra.
Trong lòng bàn tay của cậu ta lại có một mảnh vảy cá! Thấy vậy.
Mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Có thể những người khác không biết một mảnh vảy cá tượng trưng cho điều gì.
Nhưng mà Diệp Thu cùng những người đã từng đến khám nghiệm hiện trường ở thôn Vương gia vẫn còn nhớ rõ.
Lúc ấy bọn họ đã từng tìm thấy một cái vảy như vậy ở trên mặt đất gần nơi xác chết bị ném.
Mà hiện tại kích thước và hình dạng của miếng vảy cá này vẫn cùng với miếng vảy cá được tìm thấy tại hiện trường vứt xác hoàn toàn giống nhau! Nếu như phát hiện ra một miếng chỉ là tình cờ.
Vậy thì hai miếng chắc chắn không chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa rồi! Điều này có nghĩa là.
Phải có mối liên hệ nào đó giữa tên hung thủ và vảy cá.
Nếu không, vảy cá sẽ không được tìm thấy ở nơi anh ta đã đến, cùng với chiếc xe mà anh ta đã lái qua!" Ngoài cái này ra, còn có phát hiện gì nữa không?"
Diệp Thu híp mắt suy nghĩ một lúc.
"Ha ha, không hổ là anh Diệp, đúng là có!"
Phì Miêu toét miệng cười, mặt đầy thần bí nói.
"Đừng vòng vo nữa, nói nhanh, thời gian gấp rút!"
Bạo Long trừng mắt nhìn Phì Miêu thúc giục.
"Được!"
Phì Miêu gật đầu, ngay sau đó cau mày ngửi thêm hai lần trong xe, rồi nói: "Bên trong xe này vẫn còn mùi tanh nhàn nhạt, theo phán đoán của tôi chắc hẳn là mùi tanh của hải sản, mặc dù đã được xử lý đặc biệt rồi, mùi rất nhạt, người bình thường căn bản không thể ngửi thấy được, nhưng vẫn không thể tránh khỏi mũi của tôi."
"Mùi tanh của hải sản?"
Mọi người đều sửng sốt, trong chốc lát không kịp phản ứng.
Chỉ có Diệp Thu, trên khóe miệng mang theo ý cười nghịch ngợm, thản nhiên: "Lần này, anh ta thật sự không còn đường nào để trốn rồi!"
“Ý anh là hung thủ sao? Anh Diệp, anh biết hung thủ ở nơi nào rồi?"
Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước đều nhìn Diệp Thu, sốt ruột hỏi.
Diệp Thu cười nhạt gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Phì Miêu, hỏi: "Miếng vảy cá tìm được ở hiện trường vứt xác trước đó cậu đã gửi đến cục cảnh sát hóa nghiệm chưa?"
"Vâng, đã gửi đi rồi, đoán chừng hiện tại đã có kết quả!"
Phì Miêu gật đầu.
Mà ngay lúc này.
Di động của Diệp Thu đột ngột vang lên.
Anh nhanh chóng nối máy nghe điện thoại.
Khoảng mười giây hoặc lâu hơn. "Được, tôi đã biết!"
Diệp Thu gật đầu, trực tiếp cúp máy.
"Anh Diệp, là điện thoại của ai vậy?"
Bạo Long mặt đầy tò mò nhìn Diệp Thu, hỏi.
"Là của cục cảnh sát. Vảy cá trước đó chúng tôi gửi đến hóa nghiệm đã có kết quả. Đó là một loại vảy cá biển có tên là cá hoa vàng!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
“Vảy của một con cá biển? Hơn nữa trên xe còn có mùi hải sản, chuyện này...” Bạo Long cau mày lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tựa hồ nhớ ra điều gì đó.
Anh ta nhanh chóng nhìn Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, chẳng lẽ nơi ẩn náu của tên sát nhân... là ở chợ hải sản!"
"Đó cũng là ý của tôi!"
Khóe miệng của Diệp Thu hơi nhếch lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Đội trưởng Dương Khải của Đội hình sự, phân phó: "Đội trưởng Dương, anh hỗ trợ điều tra một chút xem chợ hải sản gần đây nhất ở chỗ nào!"
"Được, tôi sẽ làm ngay!"
Dương Khải gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra, xoay người bước sang một bên.
Khoảng một phút sau.
Dương Khải quay lại, nhìn Diệp Thu, nói: "Chợ hải sản gần nhất cách đây gần hai km, là chợ hải sản Hoa Nam, bây giờ chúng qua đó sao?"
"Lên đường!"
Diệp Thu gật đầu, nhẹ giọng nói.