CHƯƠNG
Nhưng mà lúc Đường Hạo Tuấn phất tay, ngón tay cái của anh nhanh chóng làm ra một động tác ép.
Mấy người bọn họ nhìn thấy động tác này thì liền hiểu ý nghĩa của nó.
Nhất là Kiều Phàm, lặng lẽ bước một bước ra sau lưng Đường Hạo Tuấn, thẳng cho đến khi mình được Đường Hạo Tuấn che chắn, anh ta đột nhiên lấy một cái đèn pin phản quang nhỏ chiếu vào khu rừng ở cách đó không xa.
Đương nhiên vì để Đường Hạo Minh không phát hiện ra, anh chỉ chiếu một lần rồi liền nhanh chóng tắt nó đi.
Nhưng mà anh tin là tên bắn tỉa đang mai phục đã nhìn thấy được vị trí mà anh đang gợi ý, người đó sẽ lắp súng xong nhanh thôi.
Mà chuyện bọn họ cần làm chính là phải kéo dài thời gian.
“Khụ khụ.” Sau khi làm xong những chuyện này, Kiều Phàm giả vờ không thoải mái ho khan vài tiếng.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, hai mắt liền lóe lên, anh để tay xuống.
“Anh kêu tôi kêu bọn họ bỏ súng xuống, tôi đã làm theo rồi, nói đi, anh muốn như thế nào thì mới bằng lòng thả vợ tôi ra.” Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua Tống Vy, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh liếc mắt ra hiệu cho người cuối cùng bên phía mình đang đứng ở sau lưng.
Người kia nhìn anh ta một chút, sau đó gật gật đầu, lấy một cây súng từ trong túi ra.
Nhìn thấy cây súng đó, người đứng sau lưng Đường Hạo Tuấn suýt muốn cầm súng lên.
Nhưng cũng may là Đường Hạo Tuấn phản ứng nhanh, anh lại kêu bọn họ bỏ súng xuống.
“Cầm lấy.” Người mới lấy súng ra hô lên một tiếng với Đường Hạo Tuấn, sau đó liền ném khẩu súng về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn bắt lấy theo bản năng: “Có ý gì?”
“Ý của tôi rất đơn giản, cuộc quyết đấu giữa chúng ta chính là một sống một chết, tôi biết là ngày hôm nay mình không sống nổi nữa, nhưng bên cạnh đó tôi cũng không cam lòng mình phải đi một mình, tôi muốn Đường Hạo Tuấn cậu phải đi cùng với tôi, có hiểu không? Chỉ cần cậu ra tay giết mình, tôi sẽ thả Tống Vy, như thế nào?” Đường Hạo Minh nhìn Đường Hạo Tuấn, cười thâm độc.
Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Hiển nhiên là chẳng ai ngờ tới mục đích của Đường Hạo Minh lại là như vậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Đường Hạo Tuấn, ai cũng muốn biến đáp án của anh, xem anh sẽ lựa chọn như thế nào.
Đường Hạo Tuấn không nói gì, tay cầm súng, mắt nhìn Tống Vy.
Hai mắt Tống Vy đỏ hoe, trong mắt đầy nước mắt, cô không ngừng lắc đầu với anh: “Đường Hạo Tuấn, không được, anh tuyệt đối không thể đồng ý, tuyệt đối không thể, anh có nghe không hả, anh không thể đồng ý với anh ta, nếu như anh đồng ý thì em sẽ hận anh, em thật sự hận anh đó.”
Cô không muốn để Đường Hạo Tuấn dùng mạng sống của mình để đổi mạng cô.
Làm như vậy, cho dù cô có còn sống thì cô cũng không muốn tiếp tục sống nữa.
Nghĩ đến đây, Tống Vy kích động hét lên với Đường Hạo Minh sau lưng mình: “Đường Hạo Minh, anh đừng nghĩ có thể dùng tôi để uy hiếp anh ấy, tôi nói cho anh biết, gian kế của anh sẽ không thành công đâu, tôi thà để mình chết đi chứ không muốn để anh ấy chết thay tôi.”
Nói xong, cô lại lớn tiếng hét lên với Đường Hạo Tuấn: “Đường Hạo Tuấn, anh có nghe không hả, anh tuyệt đối không thể đồng ý, đây chính là quyết định của em, cho nên anh không cần phải quan tâm em, anh nổ súng đi, có nghe không hả, nổ súng đi.”