CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn không nói chuyện.
Kiều Phàm bên cạnh anh lại lên tiếng: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Đường Hạo Minh nhìn anh: “Cậu thật sự đến đây.”
“Tống Vy là bạn của tôi, anh dùng tính mạng của bạn tôi để uy hiếp tôi, đương nhiên tôi phải đến đây rồi. Kiều Phàm này không phải là loại người thấy bạn bè gặp nguy hiểm mà mặc kệ.” Kiều Phàm đẩy đẩy kính mắt, thản nhiên nói.
Đường Hạo Minh a lên một tiếng, sau đó lại cúi đầu nhìn Tống Vy đang bị mình cưỡng ép: “Vy Vy, có nhiều người đàn ông quan tâm em như thế, vì em mà chịu khó, chắc chắn là em cảm động lắm nhỉ?”
Khóe mắt Tống Vy liếc nhìn anh ta sau lưng mình: “Đương nhiên, nói rõ Tống Vy này rất được mọi người yêu quý, chứ không giống như anh rơi vào kết cục bị người truy sát.”
“Vy Vy, đừng thích anh ta.” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn thay đổi, vội vàng lên tiếng.
Anh lo lắng sau khi Tống Vy thích Đường Hạo Minh sẽ khiến Đường Hạo Minh thẹn quá hóa giận, lúc đó anh ta sẽ trực tiếp nổ súng giết cô.
Thấy dáng vẻ Đường Hạo Tuấn lo lắng cho Tống Vy như thế, Đường Hạo Minh lại đột nhiên phát điên mà bật cười: “Quả nhiên mà, Đường Hạo Tuấn, cậu thật sự yêu cô ấy đến điên rồi. Cũng đúng thôi, nếu như cậu không yêu cô ấy thì cậu cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm mà đến đây cứu cô ấy, cho nên chắc chắn là bây giờ cậu rất sợ tôi bóp cò trực tiếp cô ấy có đúng không?”
Mắt Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chặp họng súng trong tay Đường Hạo Minh, đôi môi mỏng mím lại rất chặt, anh không lên tiếng.
Đường Hạo Minh lại nói: “Muốn cứu cô ấy thì cũng được, trước tiên kêu người của cậu bỏ súng xuống đi.”
“Không thể.” Tống Vy lập tức kêu lên.
Sau đó lại bị Đường Hạo Minh dùng bán súng đánh vào huyệt thái dương.
Tống Vy lập tức cảm thấy trong đầu chấn động, thiếu chút nữa là đau đến ngất xỉu.
“Ở đây không có chỗ để em nói chuyện.” Đường Hạo Minh lạnh lùng cảnh cáo Tống Vy.
Nhìn thấy Tống Vy bị đánh thiếu chút nữa là Đường Hạo Tuấn đã không nhịn được mà trực tiếp cho người nổ súng với Đường Hạo Minh.
Cũng may là cuối cùng anh cố gắng ép mình phải khôi phục lý trí mới không khiến mình làm ra hành động để bản thân hối hận cả đời.
Nhưng mà Đường Hạo Minh dám đánh người của anh, anh nhớ kỹ điểm này.
“Đường Hạo Minh, anh đừng động vào cô ấy.” Đường Hạo Tuấn gầm nhẹ.
Đường Hạo Minh nhìn cảm xúc của anh kích động như thế, lại cong môi nở nụ cười: “Sao vậy, đau lòng hả? Cũng đúng thôi, cậu yêu cô ấy như thế, nhìn cô ấy bị tôi đánh, đương nhiên cậu sẽ thấy đau lòng. Đau lòng thì tốt, chỉ cần cậu đau lòng thì cậu mới đồng ý làm theo lời tôi.”
“Vậy anh muốn tôi làm cái gì.” Đường Hạo Tuấn giơ tay ra phía sau ra hiệu cho mấy vệ sĩ đứng gần mình bỏ súng xuống.
Mặc dù bây giờ để súng xuống sẽ khiến mọi người gặp nguy hiểm.
Nhưng vì để Đường Hạo Minh không tổn thương Tống Vy, bọn họ chỉ có thể làm như vậy.