CHƯƠNG
Bây giờ Hạo Tuấn thế nào rồi?
Có bị trúng đạn không?
Trong lòng Tống Vy vô cùng hoảng loạn, nhưng mà lại không thể làm gì.
“Anh điên rồi, Đường Hạo Minh, anh điên thật rồi!” Sắc mặt Tống Vy vô cùng tái nhợt, cô lớn tiếng quát Đường Hạo Minh: “Ở bên ngoài cũng có người của anh mà, anh lại có thể nổi điên như thế, ngay cả người của mình mà cũng không buông tha.”
Cô dám chắc là bây giờ ở bên ngoài đã có người chết.
Những tiếng kêu thảm thiết, những âm thanh trúng đạn nối tiếp nhau, khiến cho người khác nghe thấy mà tê cả da đầu, kinh hồn bạt vía.
Bây giờ, điều mà cô lo lắng nhất là sự an toàn của Hạo Tuấn.
Không biết là bây giờ Hạo Tuấn có bị sao không.
Đường Hạo Minh nghe thấy lời chỉ trích của Tống Vy, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi: “Có người của tôi thì sao chứ, bọn họ đã lấy tiền của tôi thì phải nghe lời của tôi, làm việc cho tôi, vì tôi mà đánh đổi mạng sống, chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm à? Hơn nữa, bọn họ cũng biết rất rõ mình sẽ mất mạng, chỉ cần bọn họ chết thì người nhà của bọn họ sẽ có được tiền, cho dù bọn họ có chết thì cũng sẽ cười thôi.”
“Anh…” Tống Vy bị năng lực tráo trở của anh ta làm cho nghẹn họng nói không nên lời.
Đường Hạo Minh sờ lên mặt cô: “Vy Vy, em nói xem bây giờ Đường Hạo Tuấn sao rồi, có bị trúng đạn chưa, vẫn còn sống hay chết rồi?”
Một chữ chết lập tức khiến Tống Vy bị thích mạnh.
Cô nhìn anh ta bằng cặp mắt đỏ ngầu: “Câm miệng, không cho phép anh nói chữ đó. Hạo Tuấn sẽ không chết đâu, anh ấy sẽ sống, sẽ sống thật tốt.”
“Em nói không đúng rồi, ở bên ngoài đánh nhau náo nhiệt như thế, đạn không có mắt, có lẽ là nó đã chết rồi cũng không chừng.” Giọng nói của Đường Hạo Minh mờ mịt khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Tống Vy tức giận toàn thân phát run, cứ nhìn chòng chọc vào anh ta.
Đường Hạo Minh sờ lên mắt cô, che mắt cô lại: “Vy Vy, tôi không thích em nhìn tôi như thế, lần gặp nhau cuối cùng của chúng ta chẳng lẽ em không nên hiền lành với tôi một chút à? Em làm như vậy thật sự khiến tôi đau lòng đó.”
Tống Vy lắc mạnh đầu, cô muốn hất bàn tay kia ra khỏi mắt mình.
Nhưng Đường Hạo Minh lại che rất chặt, khiến cô căn bản không thể thoát nổi.
Đường Hạo Minh nhìn Tống Vy, ánh mắt có rất nhiều cảm xúc, có yêu thương, có không nỡ, cũng có hài lòng.
Cuối cùng, anh ta đột nhiên cúi người xuống đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mình.
Đương nhiên thứ mà anh ta muốn hôn chính là đôi mắt của cô.
Nhưng anh ta biết nếu mình làm như vậy thì chắc chắn cô sẽ không thích.
Một lần cuối cùng nhìn thấy cô, anh ta không muốn khiến cô phải phản cảm.
Đúng lúc này, tiếng súng bên ngoài đột nhiên dừng lại, lập tức trở nên yên tĩnh.
Dường như là đã đánh nhau xong rồi.
Sau đó, lều vải lại được xốc lên một lần nữa, người vào báo cáo hồi lúc nãy lại bước vào, điểm khác biệt đó chính là trên người anh ta máu me đầy mình, nhất là trên vai có một lỗ máu đang không ngừng chảy ra ngoài.