CHƯƠNG
Nghe thấy lời nói của Tống Vy, trong mắt Đường Hạo Minh lóe lên một tia mất mát: “Thật à… vốn dĩ tôi còn cho rằng lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta có thể để thái độ của em đối với tôi thay đổi một chút, không ngờ là trong lòng em, tôi lại không có trọng lượng như thế, bị xem thường đến mức hận không thể để tôi chết đi.”
Lần gặp cuối cùng?
Ý anh ta là gì?
Tống Vy tạm thời dừng khóc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi môi đỏ giật giật, cô đang muốn hỏi cho ra nhẽ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lại có người đột ngột xốc lều vải lên, có người hấp tấp chạy vào: “Không xong rồi ông chủ, bọn người Đường Hạo Tuấn đã đến đây.”
Nghe nói như thế, hai mắt Tống Vy lập tức mở to, cảm xúc vui vẻ trong mắt không hề che giấu chút nào, bởi vì quá kích động mà thân thể cũng hơi run rẩy: “Hạo Tuấn đã đến rồi, tốt quá, tốt quá đi thôi, tôi biết, tôi biết mà.”
Anh ấy nhất định có thể đến đây.
Chỉ là không biết tình huống hiện tại của anh ấy như thế nào.
Đúng lúc cô ngoảnh mặt qua nhìn màn hình máy tính, Đường Hạo Minh liền tắt máy tính, làm cho cô không thể nhìn thấy cảnh tượng sau đó.
Hi vọng là Hạo Tuấn không có trở ngại.
Tống Vy lo lắng suy nghĩ trong lòng.
Đường Hạo Minh vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô từ vui vẻ đến lo lắng, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó không nói gì cả, chỉ là ra lệnh cho người vừa mới vào: “Vậy à, vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch đi.”
“Vâng.” Người kia lên tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Tống Vy nhìn anh ta: “Đường Hạo Minh, anh muốn làm cái gì?”
Đường Hạo Minh không thèm để ý đến cô, anh ta kéo ngăn tủ ra lấy một chiếc hộp vô cùng xinh đẹp từ bên trong.
Anh ta mở hộp ra, lấy một sợi dây chuyền từ bên trong rồi sau đó đi đến gần Tống Vy.
Tống Vy thấy vậy, cô muốn tránh né theo bản năng, nhưng cô đã bị trói chặt ở trên ghế, căn bản không thể tránh được, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hạo Minh đi đến trước mặt mình.
Đường Hạo Minh dừng lại trước mặt cô, tay sờ lên mặt cô, đột nhiên đi vòng ra sau lưng rồi đeo sợi dây chuyền đó lên cho cô: “Đây là món quà cuối cùng mà tôi tặng em, là do tự tay tôi thiết kế. Vy Vy, em cần phải trân trọng nó cho thật tốt, dù sao thì cũng không có sợi thứ hai đâu.”
Tống Vy cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ, trong mắt tràn đầy ghét bỏ: “Ai cần dây chuyền của anh chứ, Đường Hạo Minh, lấy nó xuống, lấy nó xuống cho tôi.”
Đường Hạo Minh coi như mình không nghe thấy gì, chỉ dựng thẳng ngón tay: “Suỵt, Vy Vy, em nghe xem, ở bên ngoài thật là náo nhiệt.”
Bên ngoài vang lên tiếng súng không ngừng, cùng với tiếng kêu thảm thiết.
Cho dù Tống Vy không thể nhìn thấy tình huống ở bên ngoài là như thế nào, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được ở bên ngoài là địa ngục trần gian.
Nổ súng rồi.
Kế hoạch mà Đường Hạo Minh vừa mới nói với người kia chính là nổ súng với người của Đường Hạo Tuấn.
Hạo Tuấn sao rồi?