CHƯƠNG
Dù sao bảo bọn họ không đề cập tới, hiển nhiên đồ vật trong hộp khẳng định không đơn giản.
Đường Hạo Tuấn đi tới trước mặt Tống Vy, hai tay đưa cái hộp qua: “Được rồi, em xem đi.”
Tống Vy không lập tức nhận lấy cái hộp, mà là ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông này trong chốc lát, nhìn thấy sự cổ vũ trong mắt người đàn ông này, lúc này mới hít một hơi, vươn hai tay, nhận lấy cái hộp.
Tống Vy đặt cái hộp lên đùi, Đường Hạo Tuấn cũng ngồi xuống, ngồi đối diện cô, ánh mắt u ám nhìn cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Tống Vy mở hộp ra.
Ánh mắt cô vốn vẫn mong đợi, mong đợi đồ vật trong hộp.
Nhưng mà một giây sau, sau khi thấy rõ đồ vật trong hộp, cả người biến sắc, ánh mắt đều trừng thẳng, cả kinh lập tức đứng dậy, ném cái hộp ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn không nghĩ cô phản ứng lớn như vậy, sau khi sửng sốt một chút, nhanh chóng đứng dậy chụp lấy cái hộp và đồ trong đó.
Sau khi chụp được, Đường Hạo Tuấn còn không quên nói: “Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn.”
Thấy bộ dáng coi trọng thứ này của người đàn ông, Tống Vy vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng: “Đường Hạo Tuấn!”
Cô trực tiếp gọi tên anh.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Anh còn hỏi em làm sao vậy!” Tống Vy tâm tình kích động chỉ vào cái hộp trong tay anh: “Thứ đó… Thứ đó…”
Thứ đó, xấu hổ đến mức cô gần như không nói nên lời.
Nhưng mà trên mặt Đường Hạo Tuấn lại mang theo nụ cười: “Đây là quà mà Trần Châu Ánh tặng cho chúng ta.”
Tống Vy nhất thời không nói được lời nào.
Khó trách Trần Châu Ánh nói thần thần bí bí bảo cô trở về phòng xem lại.
Khó trách Kiều Phàm đoán được là cái gì, lại không chịu nói cho cô biết.
Cũng khó trách người đàn ông này sau khi nhìn thấy, sẽ vụng trộm giấu đi không cho cô biết, bởi vì sau khi cô biết, nhất định sẽ vứt đi.
Mà anh, không muốn để cô vứt!
Bởi vì thứ này, đối với phụ nữ mà nói có chút khó mở miệng, nhưng đàn ông lại rất thích.
Cho nên Trần Châu Ánh mới có thể nói, Sếp Đường khẳng định thích.
Sao Đường Hạo Tuấn không thích cho được?
Không thích, anh còn giữ lại sao?
Bởi vì, đây là một bộ nội, y, tình, thú!
Hơn nữa còn là loại rất ít vải.
Cũng thật bó tay Trần Châu Ánh lại dám đi mua thứ này!
Lại còn dám tặng cho cô!
Nghĩ vậy, Tống Vy hít sâu một hơi, muốn đè lửa giận xuống.
Nhưng cô đánh giá cao chính mình, đè thế nào cũng không đè được, cuối cùng dứt khoát không đè nữa, tức giận nói: “Trần Châu Ánh nha đầu chết tiệt kia, không ngờ lại tặng em thứ này, nói cái gì là hâm nóng tình cảm của chúng ta, thứ này……”