CHƯƠNG
Hình như bây giờ cô ấy có làm cái gì nữa đâu?
Trần Châu Ánh có chút không xác định nghĩ ngợi.
Kiều Phàm ở một bên buông cánh tay ra, một lần nữa ngồi thẳng người cầm lấy đũa tiếp tục ăn.
Lúc ăn cơm, nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, thú vị trong mắt vẫn nhiều như trước, không tiêu tán được.
Mấy người này, thật đúng là thú vị.
Bữa cơm này, dưới tình huống mọi người đều có tâm tư riêng, đi đến hồi kết.
Trần Châu Ánh rụt rè với Đường Hạo Tuấn, cho nên sau khi ăn cơm xong, lập tức lấy cớ, trở về phòng, ngay cả An An cũng không đi xem.
Tất nhiên Kiều Phàm cũng trở về phòng, trốn thanh tĩnh.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy cùng với Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy nhìn người đàn ông này, hai tay chống nạnh: “Nói đi, rốt cuộc Châu Ánh tặng cái gì, không phải áo ngủ đúng không?”
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn chột dạ nhìn hướng khác, không trả lời.
Nhưng bộ dạng này của anh, đã rất rõ ràng cho thấy, là anh đang nói dối, Trần Châu Ánh chuẩn bị, chính xác không phải áo ngủ.
“Được lắm, không ngờ anh lại lừa em!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy phồng lên, ánh mắt cũng đỏ lên.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cô như vậy, trong lòng rối như tơ vò: “Được rồi được rồi, anh sai rồi, bây giờ anh sẽ dẫn em đi xem rốt cuộc là cái gì được không?”
Nói xong, anh nắm tay cô.
Dù sao bây giờ cũng đã là buổi tối, cơm nước cũng đã ăn, cũng là lúc vận động một chút sau bữa cơm rồi.
Đáy mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên tia sáng, lôi kéo Tống Vy đi về phía cầu thang.
Tống Vy vừa vặn cũng muốn biết Trần Châu Ánh tặng cái gì, lập tức ngoan ngoãn đi theo anh, cũng không nhận ra tâm tư của anh.
Rất nhanh đã đi đến phòng.
Đường Hạo Tuấn mở cửa rồi kéo Tống Vy vào trong.
Sau khi đi vào, Tống Vy bắt đầu thúc giục: “Mau đi lấy thứ anh giấu đi ra.”
Đường Hạo Tuấn nhìn bộ dáng không thể chờ đợi được như vậy của cô, môi mỏng cong cong, khẽ gật đầu: “Được, đừng vội, anh đi ngay đây.”
Lúc nói chuyện, anh buông tay Tống Vy ra, đi về phía phòng để quần áo.
Tống Vy ngồi trên sô pha trong phòng, nhìn chằm chằm về phía phòng để quần áo.
Đợi khoảng hai phút, Đường Hạo Tuấn đi ra, trong tay cầm cái hộp kia.
Tống Vy nhìn anh đi về phía mình, ánh mắt liền rơi vào chiếc hộp, không thể thu lại.
Giống như trong hộp, có thứ gì đó quan trọng.
Trên thực tế, đối với Tống Vy mà nói, đồ vật trong hộp, quả thật rất quan trọng.