CHƯƠNG
Kiều Phàm gật đầu: “Có hơi kỳ lạ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ khi họ ngăn em lại là gì? Nếu đó không phải là biểu hiện rất nghiêm túc hoặc trầm trọng, nghĩa là món quà không có vấn đề gì, không muốn để em xem chắc là có lý do gì đó.”
“Biểu cảm à.” Tống Vy lấy ngón trỏ chọt má suy nghĩ một chút: “Biểu cảm không nghiêm trọng, nhưng rất thần bí. Mà Hạo Tuấn, anh ấy mà đã không muốn cho ai thấy thì em cũng không nhận ra dược, rốt cuộc là dưới sự bí ẩn của anh ấy, anh ấy đang định làm gì, còn Châu Ánh thì em có thể nhìn ra được một chút, cô ấy trông rất dung tục.”
“Dung tục?” Kiều Phàm trở nên hứng thú hơn.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, chính là dung tục, khi cô ấy đưa quà cho em, nói đó là thứ để thúc đẩy mối tình cảm của em với Hạo Tuấn, vẻ mặt lúc đó trông nó tục lắm, nhìn mà em muốn đập cho, nổi hết da gà cả người.”
Nghe được lời nói của cô, Kiều Phàm đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì anh biết món quà đó là gì rồi.”
Thứ thúc đẩy tình cảm, lại còn rất tục tĩu, không để cô ấy nhìn thấy ở nơi công cộng, phải quay trở lại phòng để xem chúng.
Vậy thứ đó chỉ có thể là mấy cái đó.
Tống Vy không biết Kiều Phàm đang nghĩ gì, mắt cô sáng lên, nhìn anh và hỏi: “Ồ? Anh biết rồi à? Vậy thì anh mau nói cho em biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Kính của Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng: “Xin lỗi, Vy Vy, anh không thể nói cho em biết, nếu họ đã giữ bí mật, vậy anh cũng không thể phá hỏng kế hoạch của họ được. Nhất là sếp Đường, nếu sếp Đường biết anh nói cho em biết, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh, nên là em tự nghĩ cách đi.”
Nói xong, anh ấy lại đẩy kính lên.
Sau khi Tống Vy nghe xong lời của anh ấy, sự chờ mong trên mặt lập tức khựng lại, cuối cùng mặt không cảm xúc: “Sao anh lại như thế này? Rốt cuộc các người giấu em cái gì? Có gì mà phải giấu em!”
Cô không thể hiểu được.
Kiều Phàm chỉ đáp: “Em vẫn còn quá trong sáng và ngây thơ.”
“Ý anh là gì?” Tống Vy sững sờ, hiển nhiên không hiểu anh ta nói gì.
Kiều Phàm nhún vai: “Đợi khi em biết món quà là gì em sẽ hiểu ý nghĩa của nó thôi, được rồi, anh đi đây.”
Anh xách chiếc túi trên tay lên.
Ánh mắt Tống Vy bị hành động của anh ấy thu hút.
Mắt cô rơi vào chiếc túi trên tay anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh phải đi ra ngoài à?”
Kiều Phàm ừ một tiếng: “Anh ra ngoài làm một số việc, buổi tối sẽ trở lại. Không phải em bảo nhà bếp làm tiệc tẩy trần cho anh sao?”
Tống Vy cười đáp: “Đúng thế.”
“Vậy làm sao anh có thể bỏ lỡ được!”
“Nói cũng đúng.” Tống Vy vuốt tóc bên tai: “Vậy được, anh đi đi. Em sẽ cho tài xế đón anh, buổi tối về sớm.”
“Được.” Kiều Phàm không từ chối ý tốt của cô, gật đầu đồng ý.
Tống Vy lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Đại Vệ.
Ngay sau đó Đại Vệ đã hồi âm.