CHƯƠNG
Người đàn ông này vì không để cô xem thứ trong chiếc hộp, vậy mà muốn giấu chiếc hộp đi, phòng cô như phòng trộm.
Thật là tức chết cô mà.
Tống Vy đứng dậy, hai tay nắm chặt, giẫm chân: “Đường Hạo Tuấn anh khốn kiếp.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng quở trách của vợ ở đằng sau, cũng cảm thấy mình khốn kiếp.
Nhưng vì kiếm một phần lợi ích cho mình, anh cũng chỉ có thể tiếp tục.
Thở dài, bước chân của Đường Hạo Tuấn không dừng lại, tiếp tục đi, rất nhanh thì đi vào phòng quần áo.
Tống Vy đứng ở đó cắn môi, vẻ mặt tức tối.
Nhưng có tức nữa cũng hết cách, anh không cho cô xem, thậm chí cũng không nói cho cô biết bên trong chiếc hộp là cái gì, còn muốn giấu chiếc hộp đi.
Cô ngoài tức, còn có thể làm gì?
Tống Vy hừ một tiếng, bất mãn lẩm bẩm: “Không cho mình nhìn, mình không thể đi hỏi sao?”
Nghĩ vậy, Tống Vy không ở lại trong phòng nữa, cô xoay người đi ra khỏi phòng, đi xuống tầng.
Đợi đến khi Đường Hạo Tuấn giấu xong đồ đi ra khỏi phòng quần áo thì nhìn thấy căn phòng trống trơn, không thấy ai nữa rồi.
Anh sững người.
Vợ của mình đâu?
Một bà vợ to như vậy của mình đâu?
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn trong phòng, sau khi chắc chắn trong phòng chỉ có anh, Tống Vy đã ra ngoài, anh mới day mi tâm, bắt đầu suy nghĩ lại, anh có phải có hơi quá đáng rồi không?
Tùy ý nói với cô một thứ gì đó cũng được, mặc kệ cô có tin hay không, ít nhất anh đã trả lời.
Nhưng bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng, người đã đi ra ngoài rồi.
Bỏ đi, bây giờ người đã không ở đây nữa, đợi tới buổi tối rồi cố gắng dỗ cô vậy.
Nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra vào buổi tối, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn tối đi, bắt đầu không nhịn được mà mong chờ.
Ở một bên khác, sau khi Tống Vy rời khỏi phòng thì trực tiếp đi tới phòng khách ở tầng của biệt thự, đi tìm Trần Châu Ánh.
Nhưng Trần Châu Ánh lúc này không có ở trong phòng khách, cô lại nhớ ra sau khi Trần Châu Ánh chuyện gọi điện thoại xong thì lên tầng xem An An.
Vậy lúc này, Trần Châu Ánh chắc ở tầng .
Nghĩ vậy, Tống Vy lại đen mặt, đi lên tầng .
Kết quả ở chân cầu thang của tầng thì gặp phải Kiều Phàm đang muốn đi xuống tầng.
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, Kiều Phàm đẩy mắt kính trên sống mũi: “Em sao vậy? Ai khiến em không vui?”
Nhìn thoáng qua anh đã có thể nhận ra cô không vui.
Tống Vy nhún vai: “Còn ai vào đây nữa, Đường Hạo Tuấn với Trần Châu Ánh chứ ai.”
Kiều Phàm nhướng mày: “Tại sao họ lại trêu vào em?”
“Châu Ánh đã tặng em một món quà, rất bí ẩn, lại không chịu nói cho em biết đó là thứ gì. Em muốn mở ra để xem nhưng cô ấy không cho, bảo em về phòng để rồi mở, kết quả là vừa về phòng, món quà đã bị Hạo Tuấn xé ra, sau khi Hạo Tuấn thấy nó, y như Châu Ánh, không chịu nói cho em biết bên trong có gì, cũng không cho em xem, anh nói xem hai người này có kì lạ không?” Tống Vy xoa lông mày của mình.