Tám hoàng y nhân này đều là thị giả của Phù Tang đảo Đảo chủ, dĩ nhiên là học được nội công tâm pháp của Đảo chủ Mưu Thương Lãng, luận về tạo nghệ mặc dù không bằng được Mưu Thế Kiệt, so với Đoàn Khắc Tà cũng vẫn còn kém, nhưng bất luận hai người nào trong số đó song kiếm cùng phối hợp phòng ngự cũng đủ để tạm cầm cự với Đoàn Khắc Tà, nhất thời ba khắc, sẽ không bị thua.
Đoàn Khắc Tà thầm tức giận, mặc vận huyền công, đang muốn chấn gãy song kiếm của đối phương, hai hoàng y nhân kia đột nhiên cười lạnh bảo rằng:
“Đoàn thiếu hiệp, hảo công phu. Chỉ không biết, ngươi dùng công phu của Phù Tang đảo giết chết chúng ta thì còn mặt mũi nào gặp lại Đảo chủ chúng ta nữa không?”
Nguyên lai Đoàn Khắc Tà cũng từng được Mưu Thương Lãng chỉ điểm, hiểu được bí quyết nội công đường lối riêng biệt của bọn họ, chàng nóng lòng muốn phá trận thoát hiểm, nên theo bản năng dùng công phu dễ dàng phá giải thế trận phòng ngự của đối phương nhất là “Tiểu Vô Tướng thần công”, mà “Tiểu Vô Tướng thần công” chính là chỗ tinh hoa của nội công Phù Tang đảo.
Đoàn Khắc Tà bỗng nhiên giật mình, trên mặt nhất thời nóng ran, nguyên lai “Tiểu Vô Tướng thần công” này thập phần bá đạo, dùng đủ công lực thì chẳng những song kiếm của đối phương bị chấn gãy mà thân thể tất nhiên cũng bị nội thương nghiêm trọng. Đoàn Khắc Tà hận chỉ có một mình Mưu Thế Kiệt, thậm chí đối với Mưu Thế Kiệt cũng còn không muốn giết y, chỉ là bởi Mưu Thế Kiệt bức bách không thể không cùng y liều mạng một trận mà thôi. Hoàng y nhân này bất quá là thị giả của Phù Tang đảo, vì nghe lệnh Mưu Thế Kiệt mà cùng chàng đối địch, chàng há có thể dùng nội công tâm pháp mà Mưu Thương Lãng sở truyền để đả thương bọn họ được sao? Nhưng hai hoàng y nhân này công lực cũng không phải tầm thường, công lực của Đoàn Khắc Tà có thể thu phát tùy tâm, bọn họ lại không thể lập tức thu thế triệt tiêu kình lực, trong lúc song phương một thu một phát, Đoàn Khắc Tà không khỏi loạng choạng thối lui liền mấy bước suýt chút nữa thì ngã xuống.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc đó rất nhanh, Mưu Thế Kiệt đã phóng đến, “xoẹt” một kiếm đâm tới, cười lớn nói:
“Ngươi chạy không thoát đâu, còn không quay lại cùng ta đơn đả độc đấu. Ngươi có bản lĩnh gì thì hãy thi triển hết ra đi, cho dù ngươi dùng công phu của thúc thúc ta, ta cũng quyết không cười ngươi”.
Đoàn Khắc Tà giận giữ đáp:
“Công phu bổn môn của ta cũng không có kém nhà ngươi”.
Kiếm quang lập tức xoáy tròn, trong một chiêu công kích đến chín huyệt đạo của Mưu Thế Kiệt, Mưu Thế Kiệt hoành kiếm hộ thân, chỉ thủ chứ không công, trường kiếm của song phương trong lúc đó ngay lập tức chạm nhau chín lần, nhanh không thể tưởng tượng nổi, chính vì lướt qua quá nhanh nên thanh Cương kiếm của Mưu Thế Kiệt hoàn toàn không bị tổn hại. Mưu Thế Kiệt lại cười bảo:
“Công phu thích huyệt của ‘Viên Công kiếm pháp’ quả nhiên thần diệu, đáng tiếc là ngươi muốn đả thương ta thì cũng còn chưa thể làm được”.
Đoàn Khắc Tà vừa nôn nóng lại vừa tức giận, công lực của chàng vốn thua kém Mưu Thế Kiệt một bậc, qua một đợt điên cuồng tấn công, nội lực tiêu hao lại càng nhiều, Mưu Thế Kiệt bỗng dưng quát:
“Ngươi không thể đả thương ta, thứ lỗi, ta cần phải đả thương ngươi!”
Một chiêu “Tinh Hán Phù Tranh” phóng ra, kiếm quang như ác sói, cuốn tung trào đến. Đoàn Khắc Tà khí cùng lực kiệt, chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng, y phục của chàng đã bị kiếm của y xuyên qua, trên hông bị mũi kiếm đâm một vết thương dài hơn ba tấc.
Mưu Thế Kiệt đang muốn liền hạ sát thủ, chợt nghe một âm thanh thập phần chói ta mắng rằng:
“Lẽ nào như vậy, Mưu Thế Kiệt, ngươi dám khi vũ sư đệ ta!”
Mưu Thế Kiệt thất kinh, chỉ thấy một bóng trắng lướt tới cực nhanh, mặc dù không thấy rõ diện mạo nhưng với thân pháp nhanh như điện vậy, đương kim thế gian trừ Không Không Nhi ra thì còn có ai nữa? Tám tên thị giả Phù Tang đảo lần đầu đến Trung Nguyên, thấy thế đến của Không Không Nhu như vậy, mặc dù kinh hãi nhưng còn chưa biết được chân chính lợi hại của y. Không Không Nhi từ phía Tây bắc lướt đến, chặn ở góc này chính là hai tên hoàng y nhân vừa tỷ đấu nội lực với Đoàn Khắc Tà. Hai tên này công lực cao nhất trong bọn, mới thấy hơi gió nhẹ tạt đến, song kiếm liền tề xuất, lập tức sử dụng chiêu kiếm mà mới vừa rồi chặn đường Đoàn Khắc Tà.
Không Không Nhi hú lên một tràng dài, chỉ thấy thanh quang chớp giật, “keng keng” hai tiếng, song kiếm trong tay hai tên kia liền bị chém gãy thành bốn đoạn! Đây không phải là do nội công Không Không Nhi cao hơn Đoàn Khắc Tà, mà là do y xuất thủ nhanh hơn Đoàn Khắc Tà rất nhiều, cao thủ tỷ kiếm chỉ cần hơn nhau chút xíu, song kiếm của hai tên kia còn chưa kịp hợp bích thì đã bị Không Không Nhi nhất cử chém gãy!
Không Không Nhi cười rằng:
“Có nhìn thấy rõ ràng không, đây không phải là công phu Phù Tang đảo của các ngươi nha!”
Hai tên kia binh khí bị gãy, kinh hãi bỏ chạy, chỉ cảm thấy đỉnh đầu một mảng mát lạnh, thấy Không Không Nhi không có đuổi theo, lúc đó chúng mới dám lấy tay sờ lên xem, nguyên lai là một mảng tóc lớn cũng bị Không Không Nhi gọt sạch.
Không Không Nhi tiếng cười còn chưa ngừng, thanh quang liền chớp lên, lại đã đến trước người Mưu Thế Kiệt, cười lạnh bảo rằng:
“Ngươi dám khinh thường kiếm pháp của bổn môn à?”
Mũi kiếm rung lên hóa thành chín điểm hàn tinh, đồng thời trong một chiêu đâm tới chín huyệt đạo của Mưu Thế Kiệt, nhưng so với cùng chiêu kiếm đó khi Đoàn Khắc Tà vừa mới sử dụng, thì kiếm thế lại mãnh liệt, mau lẹ hơn rất nhiều.
Mưu Thế Kiệt hoành kiếm ngăn cản, kiếm pháp Phù Tang đảo của y xác thực cũng có chỗ độc đáo, kiếm quang trỗi dậy, giống như đai ngọc quấn eo, phòng ngự cẩn mật mưa gió không nhập, những tiếng đinh đang vang lên như nhạc tấu dồn dập, trong khoảnh khắc đó, song phương va chạm đủ chín lần. Mưu Thế Kiệt thấy hổ khẩu một trận tê buốt, nhưng Không Không Nhi điểm kiếm đến nhanh như phong vũ cũng lại không điểm trúng huyệt đạo nào của y.
Mưu Thế Kiệt vừa mới thở gấp một hơi, nào ngờ chiêu kiếm sát thủ thích huyệt lợi hại của Không Không Nhi vậy mà chỉ là hư chiêu làm nền, kiếm thế của y còn chưa thu về, thừa dịp trong lúc Mưu Thế Kiệt bị y tấn công khiến cước bộ có chút xiêu vẹo, thì đột nhiên lại vỗ ra một chưởng, nghiêm khắc mắng:
“Mưu Thế Kiệt, ngươi dám khi vũ sư đệ ta, cũng nên ăn của ta một bạt tai!”
Đoàn Khắc Tà trong lòng cười thầm, “Tân Chỉ Cô thích nhất là bạt tai người, đại sư huynh lại được bà ta khai trí, cũng học lấy tác phong của bà”. Chàng thấy đại sư huynh đã xuất thủ, bản thân mình dĩ nhiên không tiện lại xuất kiếm trợ công, liền lẳng lẳng đứng sang một bên.
Mưu Thế Kiệt mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, một chưởng này của Không Không Nhi đến quá nhanh, y vốn vô phương tránh nhé, nhưng trùng hợp lại đúng lúc Đoàn Khắc Tà bước qua một bên, Mưu Thế Kiệt cấp tốc búng mình lướt đến phương vị mà Đoàn Khắc Tà vừa mới đứng trước đó, đồng thời song kiếm của hai tên hoàng y nhân cũng đã đâm tới sau lưng Không Không Nhi.
Thế nhưng Mưu Thế Kiệt tránh né nhanh là vậy, song cũng bị chưởng phong của Tinh Tinh Nhi quạt trúng, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, y phục của Mưu Thế Kiệt đã bị xé rách một mảng lớn, da thịt cũng bị trúng trảo thương, tê rát đau đớn, thế nhưng mặc dù chịu nhục một chưởng song cũng là may mắn tránh thoát.
Mũi kiếm của hai tên hoàng y kia đâm tới sau lưng của Không Không Nhi, Không Không Nhi liền dùng thế “Hoạt Bộ Hồi Thân”, mũi kiếm còn thiếu mất nửa tấc, không đâm trúng y. Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, Không Không Nhi đã trở tay một kiếm đánh bật song kiếm của hai hoàng y nhân, lúc này bởi vì y đang truy kích Mưu Thế Kiệt, rồi xoay người trở tay phát kiếm, cho nên chỉ là đánh bạt song kiếm của hai hoàng y nhân ra chứ còn chưa thể chém gãy chúng.
Mưu Thế Kiệt vừa sợ vừa giận, y hú dài một tiếng, tám hoàng y nhân đều tự lui về nguyên vị, nhưng vòng tròn rút nhỏ lại hơn, ý đồ muốn vây khốn Không Không Nhi và Đoàn Khắc Tà trong trận.
Không Không đưa mắt nhìn qua thấy y phục của Đoàn Khắc Tà một dải đẫm máu tươi, hiển nhiên là đã bị thụ thương, Không Không Nhi đã quen chiến trận, suy nghĩ chu đáo, mặc dù đang trong lúc phẫn nộ nhưng cũng còn giữ lại mấy phần tỉnh táo, trong lòng thầm nghĩ, “Đoàn sư đệ đã thụ thương, nơi này lại là địa phương của Mưu Thế Kiệt. Không nên ham chiến. Tám tên hoàng y nhân này bản lãnh không kém, nếu đợi cho bọn chúng lập trận vây công, khi đó chẳng dễ dàng mà đi được”.
Tám tên Hoàng y nhân án trứ theo trận pháp “Bát trận đồ” của Gia Cát Võ Hầu, chiếm cứ tám phương vị hưu, sanh, thương, đỗ, tử, cảnh, kinh, khai, bày bố trận thế, nếu như để bọn chúng hợp vây, cho dù Không Không Nhi võ công trác tuyệt, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương.
Không Không Nhi không hiểu trận pháp, nhưng y kinh nghiệm phong phú, mưu trí hơn người, lập tức hô lên:
“Sư đệ theo ta!”
Thân hình bốc lên, y liền hướng Mưu Thế Kiệt đuổi tới. Mưu Thế Kiệt vẫn chưa hết hoảng hồn, nào dám tiếp chiến, liền vội vàng tránh vào “sanh môn”, đang muốn phát động trận thế, thì Không Không Nhi đã như bóng theo hình, bám riết đuổi theo. Mưu Thế Kiệt chuyển vào “Khai môn”, hai tên hoàng y nhân ở cửa “Thương môn” và “Tử môn” liền từ hai cửa đó đến tập kích Không Không Nhi, ý muốn dẫn Không Không Nhi hãm vào trong trận. Không Không Nhi cũng không rút lui, xuất thủ nhanh như điện, chỉ một kiếm đã chém gãy binh khí của tên thị giả giữ cửa “Sanh môn”, phá ra một lỗ hổng, Đoàn Khắc Tà cũng lao theo xông ra khỏi trận.
Hai người thi triển khinh công tuyệt đỉnh, không quá thời gian một nén hương đã bỏ lại đại quân của Mưu Thế Kiệt ở mãi xa sau lưng. Hai người chạy đến một đỉnh núi, lúc này mặt trời hồng đã chìm xuống phía tây, là lúc xâm xẩm tối, Không Không Nhi dừng cước bộ rồi hỏi:
“Sư đệ, thương thế của đệ ra sao?”
Đoàn Khắc Tà dưới hông trúng kiếm, chỉ là vết thương nhẹ, mặc dù máu chảy không ít nhưng không có gì đáng ngại lắm. Đoàn Khắc Tà đắp kim sang dược, rồi đáp:
“Chỉ là bị thương một chút da thịt thôi”.
Không Không Nhi bảo:
“Được, chờ thêm một hồi, đợi sau khi trời tối, ta và đệ xông vào quân doanh, lấy thủ cấp của Mưu Thế Kiệt!”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Chuyện Mưu Thế Kiệt để sau này hẵng nói. Bây giờ có một chuyện khẩn yếu, trừ phi sư huynh lập tức đi ngay thì không thể được!”
Không Không Nhi nhíu mày hỏi:
“Còn có chuyện gì khẩn yếu hơn việc lấy đầu Mưu Thế Kiệt?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Tân lão tiền bối đang chờ huynh”.
Không Không Nhi ngạc nhiên:
“À, là Tân Chỉ Cô à?”
Chợt y lại mỉm cười rồi bảo:
“Ta và Tân Chỉ Cô đã đính hôn, đệ có thể gọi nàng là sư tẩu được rồi, không giấu đệ, ta vì có hẹn ước với nàng tại Thổ Cốc Bảo gặp mặt, cho nên mới đến đây đó. Hóa ra là đệ đã gặp nàng rồi à? Ta biết nàng đang đợi ta, nhưng dù sao thì ta cũng đã đến rồi, sớm muộn cũng có thể gặp mặt, cho nàng chờ thêm một hồi, để ta đi lấy thủ cấp của Mưu Thế Kiệt đã”.
Không Không Nhi hơn bốn mươi tuổi mới đính hôn, Đoàn Khắc Tà là người đầu tiên được nghe y báo tin mừng, Không Không Nhi khi nói đến việc y đính hôn, trong lòng vừa là đắc ý lại vừa xấu hổ, y không muốn để sư đệ tưởng rằng trong lòng y chỉ có thê tử, cho nên mới kiên quyết trước tiên là báo cừu cho sư đệ, sau đó mới đến gặp Tân Chỉ Cô.
Đoàn Khắc Tà vội vàng nói:
“Sư huynh, đệ còn chưa nói rõ ràng, Tân.. sư tẩu bây giờ đang gặp nạn, người không phải là chờ gặp huynh như thông thường, mà là chờ huynh đến cứu!”
Không Không Nhi mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi:
“Nàng ta gặp phải nguy hiểm gì? Ai dám chọc đến nàng?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Là Linh Thứu thượng nhân. Bọn họ đã ước hẹn đêm nay tỷ võ ở ngôi phá miếu ngọn núi bên kia”.
Không Không Nhi nói:
“À, nguyên lai là lão quái này. Lão quái này có đến hai mươi năm nay chưa xuống khỏi Linh Thứu phong, Chỉ Cô thế nào lại cùng lão kết oán?”
Nguyên lai Tân Chỉ Cô cả đời giết người vô số, bà và đại đệ tử của Linh Thứu thượng nhân kết thù hận vẫn chưa từng nói với Không Không Nhi, đây cũng bởi vì bà tâm cao khí ngạo, tự phụ thái quá, bà kết oán cừu thì muốn tự mình đối phó, không muốn nhờ vả vào thế lực của Không Không Nhi mà khiến người ngoài cười chê.
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Đệ cũng không rõ lắm, ước chừng là bởi Thanh Minh Tử gây lên, Niếp Ẩn Nương ở Thổ Cốc Bảo đã trông thấy Thanh Minh Tử dẫn đầu mấy chục đồng môn sư đệ vây công Tân lão... Tân sư tẩu”.
Không Không Nhi biết Thanh Minh Tử là con người như thế nào, liền tức giận nói:
“Ta minh bạch rồi, nhất định là Thanh Minh Tử có mắt không biết núi Thái Sơn, từng vô lễ với sư tẩu đệ”.
Đoàn Khắc Tà ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy mặt trăng đã ló ra, liền vội vàng bảo:
“Chỉ sợ lúc này bọn họ đã bắt đầu động thủ rồi”.
Không Không Nhi bảo:
“Được, bây giờ chúng ta đi, vừa đi vừa nói. Chuyện trong Thổ Cốc Bảo là như thế nào? Mưu Thế Kiệt vì sao lại chạy ra ngoài bảo, chuyện giữa hắn và đệ là như thế nào? Sư đệ, đệ cũng không cần gấp quá, Chỉ Cô, nàng ta có lẽ đánh không lại Linh Thứu lão quái, nhưng ít nhất cũng có thể đấu được hai ba trăm chiêu!”
Hai sư huynh đệ bọn họ đều một thân khinh công trác tuyệt, vừa đi vừa nói chuyện hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tốc độ, Không Không Nhi nghe được Tinh Tinh Nhi từng trợ giúp Thanh Minh Tử làm điều ngang ngược thì bỗng nhiên giận dữ nói rằng:
“Bây giờ ta bắt được hắn thì không thể lại dung tha cho hắn được, ta muốn rút gân lột da hắn!”
Rồi qua một hồi, nghe đến chuyện Linh Thứu thượng nhân tặng linh dược, thì không khỏi thở dài, kêu lên:
“Nguy rồi, nguy rồi!”
Đoàn Khắc Tà ngẩn người hỏi:
“Cái gì nguy?”
Không Không Nhi đáp:
“Chỉ Cô tính tình quật cường, ta biết rõ, cho dù không tặng linh dược, nàng cũng không chịu ta trợ giúp, bây giờ nàng lại nhận linh dược của đối phương, dựa theo quy củ giang hồ, ta càng không thể nhúng tay vào được!”
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Mặc kệ cái quy củ giang hồ gì đó!”
Không Không Nhi trầm ngâm không nói, một hồi lâu mới bảo rằng:
“Để đến đó rồi hẵng nói”.
Nên biết với thân phận, uy danh của Không Không Nhi thì quyết không thể để người khác nói ra nói vào, cho nên Đoàn Khắc Tà có thể miệt thị quy củ giang hồ nhưng y lại không thể.
Hai người đến dưới chân núi, ngẩng đầu lên nhìn thì trăng đã đến đỉnh đầu, vậy là đã vào canh ba, Không Không Nhi bảo:
“Bọn họ khi nào thì bắt đầu tỷ võ?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Đêm qua, khi Linh Thứu thượng nhân rời đi, thì chính là vào khoảng thế này, vậy thì chắc là vào canh hai bắt đầu”.
Không Không Nhi thở phào một hơi bảo:
“Nói như vậy, bọn họ giao đấu tối đa cũng chưa qua một canh giờ, chắc rằng Chỉ Cô còn chưa bị bại”.
Nào ngờ lời còn chưa dứt thì chợt nghe trên đỉnh núi có người cười phá lên:
“Hay lắm, kẻ chịu chết đã đến rồi!”
Tức thì một tảng đá lớn lăn xuống ầm ầm như sấm động điếc tai. Trên đỉnh núi bóng người mờ ảo, cũng không biết là có nhiều ít bao nhiêu người mai phục, mang đá hòn lớn nhỏ quẳng xuống, có hòn từ trên không rơi xuống, có hòn theo sườn núi lăn xuống.
Không Không Nhi giận giữ mắng:
“Hay lắm, dám dùng thủ đoản ti bỉ bực này, tưởng rằng sẽ ngăn được ta sao?”
Nói đoạn, y liền thi triển khinh công nhấp nhô bay lên, khắp núi đá hòn bay lượn rào rào, nhưng một viên cũng không ném trúng y. Bất quá bởi vì y phải tránh đông né tây, nên cũng bị cản trở không ít. Đoàn Khắc Tà bị kiếm thương, mặc dù khinh công bị ảnh hưởng đôi chút, mấy lần suýt bị ném trúng, nhưng chàng nội công vẫn còn, những hòn đá mà không kịp tránh né thì dùng phách không chưởng đánh bay.
Không Không Nhi lên tới lưng chừng núi, lượm mấy viên đá lên quát:
“Đến mà không lại cũng là phi lễ, các ngươi cũng tiếp lễ của ta!”
Viên đá từ trong tay y bắn ra, biến thành ám khí có uy lực cực lớn, trên núi tức thì dậy lên những tiếng la thảm thiết, đã có mấy tên bị đá ném trúng, lăn xuống chân núi. Những tên chưa bị ném trúng cũng đều hò nhau rối rít bỏ chạy, những bóng đen trên đỉnh núi nhất thời tán loạn.
Không Không Nhi ném đối công, áp hạ khí thế hung hãn của đối phương, đám người kia cố gắng tránh né thì lại không quẳng đá được, uy hiếp đối với Không Không Nhi và Đoàn Khắc Tà giảm hẳn đi, tốc độ thượng sơn lại gia tăng, không quá nửa khắc sau thì Không Không Nhi đã cười lớn nhảy lên được đỉnh núi.
Đám người kia sớm đã tứ tán bỏ chạy, Đoàn Khắc Tà chợt chỉ vào bóng lưng của một tên kêu lên:
“Tên kia chính là Thanh Minh Tử!”
Nguyên lai những người phục kích trên núi này chính là Thanh Minh Tử dẫn đầu chúng đồng môn mà làm, Linh Thứu thượng với với thân phận võ lâm tông sư của mình, y đã ước hẹn tỷ võ với Tân Chỉ Cô thì đương nhiên không cho phép đám đệ tử lén lút trả thù, nhưng Thanh Minh Tử lại lá mặt lá trái, mặc dù không dám bước vào cửa miếu, nhưng vẫn phái người ở trên núi dám thị.
Thanh Minh Tử cùng đồng bọn chiếm cứ đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, quẳng đá đả thương người, tự cho rằng tuyệt đối không thể sơ xuất, nào ngờ đụng phải Không Không Nhi bản lĩnh phi phàm, khinh công trác tuyệt, loạn thạch như mưa vậy mà ngay một sợi lông của y cũng không bị trúng, đợi đến khi Không Không Nhi đã chiếm được đỉnh núi thì đám người Thanh Minh Tử đâu còn dám ứng chiến nữa, đương nhiên là hoảng hốt cuống quít đào tẩu, chỉ hận cha mẹ không sanh thêm cho một đôi chân nữa.
Không Không Nhi đã được Đoàn Khắc Tà chỉ cho biết Thanh Minh Tử thì sao còn có thể tha cho hắn đào tẩu được? Mũi chân khẽ điểm, tức thì như tên rời cung, sau mấy đợt nhấp nhô là liền đuổi kịp Thanh Minh Tử. Thanh Minh Tử là đại đồ đệ của Linh Thứu thượng nhân, võ công của hắn cũng không kém, trong tình thế cấp bách liền liều mạng, trở tay chém ra một kiếm. Nhưng mặc dù võ công của hắn không kém, song đem so với Không Không Nhi thì còn kém quá xa. Không Không Nhi căn bản không cần rút kiếm, chỉ với một chiêu “Không thủ nhập bạch nhận” đã liền đoạt được thanh Cương kiếm của hắn, tiếp theo lại chụp trúng xương tỳ bà của hắn. Thanh Minh Tử sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng van xin:
“Xin nể mặt sư phụ tôi, hãy tha cho tôi”.
Không Không Nhi ha hả cười nói:
“Linh Thứu thượng nhân cũng là tông sư một phái, sao lại có tên đồ đệ không biết xấu hổ thế này? Ta hận nhất là hạng người tham sanh úy tử, ngươi cầu tình với ta, ta lại càng muốn giết ngươi”.
Năm ngón tay hơi bóp chặt lại, Thanh Minh Tử không chịu nổi, rú lên như heo bị chọc tiết. Không Không Nhi đột nhiên trong lòng thoáng động niệm, nghĩ ra một chủ ý, liền nới lỏng đầu ngón tay rồi cười bảo:
“Xem ngươi đáng thương như vậy, muốn ta tha cho cái mạng chó của ngươi cũng chẳng khó, nhưng ngươi phải nghe lời ta”.
Thanh Minh Tử nào còn dám không nghe, liền vội vàng nói:
“Xin lão gia phân phó!”
Không Không Nhi bảo
“Tốt, vậy thì đi theo ra!”
Tựa như bắt một con gà con, Không Không Nhi xách hắn lên, phi thân về phía trước. Y đã bắt được Thanh Minh Tử liền không để ý đến những tên khác nữa.
Để đến tòa phế miếu còn phải vượt qua một đỉnh núi, bọn họ nhân vì Thanh Minh Tử cản trở, lúc này đã qua canh ba, mặc dù trong lòng Không Không Nhi đã có chủ ý, nhưng cũng không biết Tân Chỉ Cô động thủ vào lúc canh hai, bây giờ có còn cầm cự được không? Trong lòng cứ thấp thỏm bất an, nhưng không làm gì khác được chỉ có thể tăng nhanh cước bộ.
Đoàn Khắc Tà lần này xuống núi, có hai chuyện lớn thì đều không làm được. Phương Ích Phù không tìm thấy, giúp Thiết Ma Lặc đưa thư thì lại không có kết quả, ngược lại còn kết thêm cừu mới với Mưu Thế Kiệt. Mặc dù cũng có chút thu hoạch ngoài mong muốn, đó là gặp được sư huynh, có thể hy vọng giải nguy cho Tân Chỉ Cô, nhưng thân mình tao ngộ với Sử Triêu Anh lại càng rước thêm nhiều phiền toái, mặc dù chàng quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng, nhưng dù sao thì cũng là đã làm trái lời dặn dò của Sử Nhược Mai, lại thêm một lần dính dáng đến Sử Triêu Anh, “Thấy ta chậm trễ chưa trở về, Ma muội nhất định là mỏi mắt trông ngóng. Chà, không biết nàng có thể hiểu được trong lòng ta mà thông cảm không?”
Đoàn Khắc Tà nào biết đâu rằng, lúc này trong ngôi phá miếu, không chỉ có Tân Chỉ Cô thân lâm hiểm cảnh mà Sử Nhược Mai tánh mạng cũng đáng lo, đang mong đợi chàng trở về cứu giúp, thực sự là mỏi mắt ngóng trông.
Tân Chỉ Cô phục xong giải dược của Linh Thứu thượng nhân, trải qua một ngày một đêm điều trị, đã khôi phục được như xưa. Niếp, Sử hai người thoáng yên tâm. Nhưng đợi đến hoàng hôn lúc mặt trời lặn, vẫn không thấy Đoàn Khắc Tà quay trở lại, Sử Nhược Mai lo lắng không phải nói, mà Niếp Ẩn Nương còn băn khoăn nhiều hơn về Phương Ích Phù, trong lòng càng sầu muộn.
Chớp mắt màn đêm đã phủ xuống, trăng lên đến đỉnh đầu, Tân Chỉ Cô nhìn bóng trăng dần dần ngả về Tây, thời khắc ước hội đã đến, mặc dù bà là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng nghĩ đến đối phương là đệ nhất cao thủ trong tà phái, trong lòng cũng tự thấy nơm nớp bất an.
Ba người đang đều có tâm sự, chợt nghe thấy một âm thanh già nua vang lên:
“Tân Chỉ Cô, quả nhiên không có thất ước, còn ở chỗ này!”
Tân Chỉ Cô ngạo nghễ đáp:
“Ta chỉ sợ lão quái ngươi không đến, làm ta mất cơ hội báo đáp”.
Linh Thứu thượng nhân ngay trong tiếng cười lớn thì đã bước vào trong miếu, chỉ có một mình lão, tịnh không có môn nhân đi theo. Linh Thứu thượng nhân liếc nhìn Tân Chỉ Cô cười bảo:
“Bây giờ ngươi đã hồi phục hẳn rồi, bại dưới tay của lão phu cũng không oán thán được. Lão phu có lời nói trước, ta tặng linh dược cho ngươi, chính là vì không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, để ngươi chết mà vô oán. Ngươi không cần phải nói cám ơn”.
Tân Chỉ Cô cười lạnh đáp:
“Ngươi có biết ta muốn báo đáp thế nào không?”
Linh Thứu thượng nhân thoáng ngẩn người, lão hỏi:
“Ngươi còn có thể có cái gì báo đáp? Xin nói!”
Tân Chỉ Cô bảo:
“Tâm ý của ngươi khi tặng Ngươi tặng ta giải dược, ta đã biết rõ, ta rốt cuộc vẫn xem như là đã lĩnh tình của ngươi, sao có thể không báo đáp hảo ý của ngươi được? Chờ khi tỷ võ, ta quyết không để ngươi thất vọng, cho ngươi thua dưới kiếm của ta, cũng thua tâm phục khẩu phục! Ta cũng có lời nói trước, ta kiếm hạ tuyệt bất lưu tình, quyết không chùn tay, xem như là báo đáp ngươi đã để mắt tới ta! Nhưng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết một lần, chờ ngươi dưỡng thương xong, nếu ngươi còn muốn tái đấu, lúc đó sẽ lấy thủ cấp của ngươi. Báo đáp như vậy, đã đủ với ngươi chưa?”
Linh Thứu thượng nhân ha hả cười bảo:
“Quả nhiên không hổ danh ngươi là ‘Vô Tình Kiếm’! Kiếm không nhường người, mồm mép cũng không chịu kém. Được, được, được, lão phu chính là muốn ngươi thi triển bình sinh tuyệt kỹ, nhưng chỉ sợ kiếm của ngươi có thể đả thương người khác, nhưng không gây được thương tổn cho lão đại ta. Ngươi còn hậu sự gì muốn bàn giao thì sớm bàn giao đi!”
Tân Chỉ Cô nói:
“Ai thắng ai bại, ai sống ai chết, cứ để rồi xem! Đệ tử của ngươi không có ai đến, hậu sự của ngươi chắc đã bàn giao rồi phải không? Vậy xin mời!”
Tân Chỉ Cô bốp chát gay gắt với lão, một câu cũng không nhường, Linh Thứu thượng nhân cười ha hả, hỏi:
“Thiếu niên họ Đoàn tối hôm qua đi đâu rồi?”
Tân Chỉ Cô đáp:
“Ngươi ước hẹn với ta đơn đả độc đấu, với họ Đoàn kia thì có quan hệ gì?”
Linh Thứu thượng nhân cười bảo:
“Võ công của thiếu niên đó cũng rất khá, có mấy chiêu kiếm pháp đủ để đối kháng với cao thủ đương thế. Không sai, ta là muốn cùng riêng với ngươi quyết trận cường tồn nhược vong, nhưng cũng không có ý cấm ngươi mời người trợ giúp. Về phía ta, dĩ nhiên là ta đơn đả độc đấu, quyết không cần người giúp tay. Về phía của ngươi, nếu như có trợ thủ, thì cùng xông lên hay dùng xa luân chiến cũng được, ta đều hoan nghênh. Ngươi cũng biết ta vì sao không mang theo một môn nhân nào, đó chính là vì tránh cho các ngươi hoảng hốt trong lòng. Nhưng ta lại có ý muốn thử võ công của thiếu niên kia một phen”.
Tân Chỉ Cô nghĩ bụng, “Thực ra lão quái này cũng kiêu ngạo giống như ta”. Lập tức bà cười lạnh đáp rằng:
“Dựa đông hiếp cô, đó là môn phong của Linh Sơn phái các ngươi, Tân Chỉ Cô ta bình sinh độc lai độc vãng, sao có thể học theo Linh Sơn phái các ngươi? Ngươi muốn thử võ công của thiếu niên kia, còn phải qua được đêm nay rồi hẵng nói”.
Linh Thứu thượng nhân bị bà chế giễu một trận, không khỏi sắc mặt xám xanh, lão nói:
“Môn nhân đệ tử của ta, tính ra chỉ là vãn bối của ngươi, bọn chúng vây công ngươi mặc dù là không nên, nhưng ngươi thắng bọn chúng cũng chẳng thấy vẻ vang gì. Lại nói, nếu chẳng phải ngươi lòng dạ độc ác, bọn chúng cũng đã chẳng vây công ngươi. Ngươi giết rất nhiều đệ tử của ta, cho dù bọn chúng đối với ngươi có điều mạo phạm thì vẫn là do ngươi không đúng!”
Tân Chỉ Cô lạnh lùng nói:
“Hành vi mấy tên đệ tử bảo bối của ngươi, ta không thèm nhiều lời với ngươi! Dù sao thì đêm nay kẻ thắng là mạnh, chúng ta cũng không cần tốn nhiều công phu để lý luận! Đệ tử của ngươi ta đã giết, ngươi muốn báo cừu vậy thì lên đi!”
Linh Thứu thượng nhân giận dữ quát:
“Được, ngươi giết hai mươi ba đệ tử của ta, xin lỗi, ta cần phải mượn Vô Tình kiếm của ngươi xuyên thủng ngươi hai mươi ba lỗ!”
Tân Chỉ Cô rút bảo kiếm ra cười lạnh:
“Có bản lĩnh thì đến lấy đi, xin mời!”
Linh Thứu thượng nhân mặc dù động nộ, nhưng cũng không làm mất thân phận võ học đại tông sư, lão cười lớn rằng:
“Tân Chỉ Cô, ta với ngươi tuy là cùng bối phận, nhưng rốt cuộc ta vẫn sống lâu hơn ngươi hai mươi năm, há có thể chiếm tiện nghi của ngươi? Ta nhường ngươi ba chiêu!”
Bảo kiếm của Tân Chỉ Cô dương không chớp động, liên tiếp đâm liền ba kiếm, ba kiếm đều hướng vào chỗ hư không, căn phải không phải đâm Linh Thứu thượng nhân, đâm xong ba kiếm, Tâ Chỉ Cô cười lạnh bảo:
“Ngươi muốn ta kính lão tôn hiền [], ta đã tuân mạng xuất ba chiêu rồi. Bây giờ đến lượt ta chờ xem bản lĩnh của ngươi đó!”
Nói là đã tuân mệnh xuất chiêu, thật sự giống như bỡn cợt.
Linh Thứu thượng nhân tức giận không nhịn nổi, lão quát lên một tiếng:
“Tân Chỉ Cô, ngươi có bao nhiêu đạo hạnh mà dám hí lộng ta?”
Trường tụ [] của lão phất ra, nhanh như chớp cuốn đến Tân Chỉ Cô, ống áo lại sử ra chiêu số của kiếm thuật, hướng vào hổ khẩu của Tân Chỉ Cô chém xuống! Nội công của Linh Thứu thượng nhân chẳng phải chuyện đùa, tay áo vừa mới tung ra, kình phong trỗi dậy, nếu như thật sự bị lão chém trúng, chỉ sợ chẳng kém gì bị đao kiếm chém phải.
Tân Chỉ Cô xoay người theo thế “Bàn Long Nhiễu Bộ”, thanh Cương kiếm dương không chớp lên, một chiêu “Lưu Tinh Cản Nguyệt” xuất ra, mũi kiếm rung động hóa thành ba đóa kiếm hoa, bên trái đâm vào “Bạch Hổ huyệt”, bên phải đâm vào “Thiên Đột huyệt”, ở giữa đâm vào “Tuyền Ky huyệt”, ba huyệt đạo này nằm trên vùng ngực của người lập thành một tam giác không đều. Bình thường với kiếm pháp thích huyệt, cho dù là Không Không Nhi với “Viên Công kiếm pháp” thượng thừa, muỗi lần thích huyệt cũng đều là đâm theo một đường thẳng tắp hay đường nằm xiên, bây giờ Tân Chỉ Cô một kiếm phóng ra, mặc dù còn không bằng được Không Không Nhi một chiêu chín thưc, đâm liền đến chín huyệt đạo nhanh mạnh vô luân, nhưng kiếm thế của bà phiêu hốt khó dò, tựa như trái mà lại tựa như phải như giữa, khiến người ta không sao nắm bắt được, biến ảo kỳ quái đó lại là còn hơn cả “Viên Công kiếm pháp”.
Linh Thứu thượng nhân cũng không khỏi tán thưởng một câu:
“Hảo kiếm pháp!”
Trường tụ phất một cái, đánh bạt tả hữu hai đường kiếm của Tân Chỉ Cô, nhưng đường kiếm ở trung lộ đã đâm tới người Linh Thứu thượng nhân, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, mũi kiếm của Tân Chỉ Cô đã tiến nhanh đến y phục đối phương, chỉ để lại một vết kiếm mờ mờ, ngay cả y phục cũng không bị phá rách!
Nguyên lai đúng lúc đó, Linh Thứu thượng nhân đã vận dụng nội công thượng thừa, hóp ngưc căng bụng, thân hình rung động ngả về sau nửa tấc, mũi kiếm của Tân Chỉ Cô chạm đến y phục lão, kình lực còn chưa thể thấu nhập vào huyệt đạo thì y đã nhẹ nhàng hóa giải hết.
Tân Chỉ Cô giật mình kinh hãi, vội vàng thu kiếm biến chiêu. Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, Linh Thứu thượng nhân đã xuất chiêu “Xuân Vân Sạ Triển”, trong tay áo chứa chưởng lực, hướng Tân Chỉ Cô phất tới, thân hình Tân Chỉ Cô chớp nghiêng, vừa vặn tránh khỏi, không bị lão đánh trúng. Nhưng mặc dù không bị đánh trúng, song chưởng phong phất qua, Tân Chỉ Cô thấy trên mặt cũng đau rát.
Cứ như vậy, song phương đều ngầm kinh hãi, không dám khinh địch, Linh Thứu thượng nhân công lực cao hơn một bậc, ôm chỉ ý “Ổn trung cầu thắng”, dần dần đoạt thế công nhưng lại không gấp gáp, trong phương viên ba trượng đều nằm dưới vùng bao phủ của chưởng lực lão. Tân Chỉ Cô bất luận hướng kiếm chiêu đâm tới phương vị nào cũng đều bị chưởng lực của lão đánh bật.
Tân Chỉ Cô thầm kêu “Không ổn!” Bà tự biết bản thân mình không thể giao chiến với đối phương kéo dài, kiếm pháp bỗng dưng đột ngột biến đổi, mỗi một chiêu đều tàng chứa đến mấy biến hóa. Linh Thứu thượng nhân chỉ cảm thấy xung quanh kiếm phong vần vũ, bóng người trùng điệp, tựa như có mấy chục thanh lợi kiếm sáng lòa đồng thời hướng lão công tới như sóng triều. Linh Thứu thượng nhân đổi một hơi khẩu khí, dựa vào công lực mấy mươi năm, nghiêm ngặt phong bế môn hộ. Mũi kiếm của Tân Chỉ Cô hướng đến chỗ nào đều như đụng phải một bức tường vô hình, trong vòng ba thước không công tới được Linh Thứu thượng nhân.
Linh Thứu thượng nhân đột nhiên quát:
“Bản lĩnh chỉ có vậy sao?”
Chưởng lực của lão phát ra, chuyển thủ thành công, gió cuốn ầm ầm tựa như bài sơn hải đảo, chấn động thân hình Tân Chỉ Cô tựa như chiếc thuyền nan không ngừng chòng chành trong cơn sóng gió. Tân Chỉ Cô sát khí nổi lên, kiếm chiêu lại biến, cười một tiếng nói:
“Ngươi cũng chỉ có như vậy sao?”
Thân hình bốc lên, tả thủ bà lại rút phất trần ra, trần kiếm cùng thi triển, khi bay lên thì như thần ưng phi thiên, khi đánh xuống thì như bướm lượn dập dờn. Kỳ chiêu tuyệt diệu, xuất ra bất tận, tức thì khiến cho thế công của Linh Thứu thượng nhân bị ngăn lại.
Tân Chỉ Cô không chỉ kiếm pháp tinh kỳ, “Thiên Cương Phất Trần tam thập lục thức” của bà cũng là võ học nhất tuyệt, được bà vận nội công vào, mỗi lần vung lên là hàng ngàn hàng vạn sợi tơ đều tựa như lợi châm có thể đâm tới huyệt đạo đối phương, khi thu lại thì có thể dùng như Phán Quan bút, xao, điểm, thứ, trạc [] đều có thể tùy tâm sử dụng.
Linh Thứu thượng nhân ngưng thần ứng phó, tay áo bay lên, phất các sợi trần vĩ theo gió bay tứ tán, trong tay áo các ngón tay khép lại, ngón tay đều chưa lộ ra ngoài vậy mà đã có hàn phong hết ngọn này đến ngọn khác từ bên trong bắn ra. Tân Chỉ Cô bỗng nhiên cả kinh, nguyên lai Linh Thứu thượng nhân đang thi triển chính là công phu độc môn cực kỳ lợi hại trong tà phái, tên gọi là “Huyền Âm chỉ”, chuyên dựa vào âm hàn chi khí mà tấn công huyệt đạo đối phương.
Chỉ phong tập kích huyệt, so với phất trần của Tân Chỉ Cô thích huyệt thì càng khó ứng phó hơn. Nên biết với những người nội công thâm hậu, phần đa có thể bế huyệt, cho dù bị địch nhân điểm trúng huyệt đạo thì cũng tự nhiên sinh ra phản ứng, lập tức bế kín huyệt đạo, hoàn toàn không có gì lo ngại lắm. Nhưng bế huyệt chỉ có thể sử dụng tạm thời, nếu như trong thời gian dài, chân khí nghịch hành, liền sẽ bị nội thương. Lúc này chỉ phong của Linh Thứu thượng nhân không ngừng tập kích, Tân Chỉ Cô tạm thời có thể ứng phó được, nhưng lâu dần thì lại không thể bế huyệt mãi, nhất định sẽ bị thua thiệt lớn.
Tân Chỉ Cô hít vào một hơi, quát:
“Hay lắm, ta cùng lão quái liều mạng!”
Phất trần bay múa, kiếm khí tung hoành, sử nhanh như chớp, tựa như một mảng lưới chụp xuống thân hình Linh Thứu thượng nhân. Linh Thứu thượng nhân cũng không khỏi đổi một hơi, nghĩ thầm, “Yêu nữ này được xưng là Vô Tình Kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Trận ác chiến này, người trực tiếp đứng xem là Niếp Ẩn Nương và Sử Nhược Mai kinh tâm động phách, trợn mắt há miệng.
Bọn họ đã lánh vào trong góc miếu, trên người vẫn dần dần cảm thấy hàn khí thấm vào tận xương. Sử Nhược Mai vận khí ngự hàn, nhìn xem một hồi, nhỏ giọng bảo:
“Lão quái này mặc dù lợi hại, nhưng muội thấy Tân lão tiền bối có thể thắng lão”.
Lúc này đang là lúc Tân Chỉ Cô toàn lực phản kích, công kích mãnh liệt nhất.
Niếp Ẩn Nương kinh nghiệm tương đối phong phú, cũng đã nhìn ra Tâ Chỉ Cô có chút bất ổn, đang muốn nói: “Ta thấy vị tất vậy”. Lời còn chưa ra khỏi miệng thì thấy kiếm pháp của Tân Chỉ Cô quả nhiên đã dần dần chậm lại, tựa hồ bị ngăn trở, mỗi chiêu phát ra đều như lực bất tòng tâm. Nguyên lai Tân Chỉ Cô bởi vì không thể bế huyệt lâu, qua một hồi lại cần phải đổi khí một lần, khi đổi khí thì huyệt đạo không thể phong bế, đạn chỉ của Linh Thứu thượng nhân phát ra âm hàn chi khí liền lập tức thừa cơ tập kích. Tân Chỉ Cô nội công thâm hậu, hàn khí thâm nhập vào có đến bảy tám phần ngay lập tức bị bà vận huyền công luyện hóa. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể tiêu trừ hết, hàn khí xâm nhập nhiều, luôn luôn sẽ bị ảnh hưởng.
Sử Nhược Mai oán giận nói:
“Thật là khiến người ta gấp chết, Khắc Tà thế nào vẫn còn chưa quay lại”.
Lời vừa nói ra, chợt nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng bước chân vang lên, Sử Nhược Mai vừa mừng vừa kinh ngạc, chỉ nghĩ là Đoàn Khắc Tà đã quay lại, vội vàng ngó đầu ra.
Chỉ nghe thấy một thanh âm ha hả thập phần chói tai cười nói:
“Đến đây, đến đây! Hai tiểu nha đầu các ngươi theo ta đi thôi”.
Người đến không phải là Đoàn Khắc Tà mà lại là Tinh Tinh Nhi. Hắn chính vì biết Đoàn Khắc Tà đã xuống núi chưa quay lại, cho nên mới bạo gan đến đây, ý muốn tróc nã Niếp, Sử nhị nữ mang nạp cho Mưu Thế Kiệt.
Tiếng cười còn chưa lắng lại, Tinh Tinh Nhi đã bước vào cửa miếu, thân hình chớp động liền lướt qua bên cạnh Tân Chỉ Cô đến trước mặt Niếp, Sử nhị nữ, kiếm đâm chỉ điểm, thủ pháp nhanh như tia chớp, đồng thời hướng hai nàng phát động công kích.
Tinh Tinh Nhi từng cùng với Niếp Ẩn Nương giao thủ, biết nàng võ công không kém, cho nên hữu thử dùng Kim Tinh đoản kiếm để đối phó với nàng, tả thủ năm ngón tay xếp lại như kích, làm thành đại kiếm đâm tới huyệt đạo Sử Nhược Mai. Kiếm pháp của Tinh Tinh Nhi có thể trong một chiêu đâm tới bảy huyệt đạo, dùng thủ chỉ thích huyệt, mặc dù cũng rất thần diệu, nhưng kết cục vẫn không bằng được uy lực của kiếm pháp. Tinh Tinh Nhi chỉ nghĩ Sử Nhược Mai tương đối dễ dàng ứng phó, nào ngờ Sử Nhược Mai một tháng nay sớm tối ở cùng Đoàn Khắc Tà, võ công cũng đại tiến, so với Niếp Ẩn Nương cũng tương đương như nhau, vừa phát giác hơi gió thổi đến, lập tức trường kiếm dựng lên, chặn lấy thủ chỉ của Tinh Tinh Nhi. Tinh Tinh Nhi liền chuyển đâm thành búng, “Choang” một tiếng, hắn đã bắn bật thanh Cương kiếm của nàng ra, nhưng vì vậy hắn cũng bị tiêu thất một nửa nội lực, uy lực của kiếm chiêu tương ứng giảm đi, giúp cho Niếp Ẩn Nương dùng một chiêu kiếm khinh linh hóa giải.
Tân Chỉ Cô đột nhiên cười lạnh nói:
“Linh Thứu lão quái, ngươi hẹn đơn đả độc đấu với ta phải không? Ta vốn cũng không có ý cấm người của ngươi trợ trận, nhưng ngươi hà rất phải to miệng như vậy, nói là sợ ta đa nghi, nên ngay cả môn nhân đệ tử đều không cho một tên nào bước vào cửa miếu”.
Linh Thứu thượng nhân ngẩn người nói:
“Vị Tinh Tinh đạo hữu này không phải sư đệ của Không Không Nhi hay sao? Chẳng lẽ ngươi còn không biết hắn? Ngươi thế nào mà lại nói bậy như vậy?”
Tân Chỉ Cô bảo:
“Không sai, thằng khỉ con này không phải môn nhân đệ tử của ngươi, hắn cũng chẳng làm được cái trò trống gì, nhưng rốt cuộc so với đệ tử của ngươi vẫn còn cao cường hơn một chút. Hừ, nếu không phải ngươi hẹn hắn đến đây, hắn lại có gan bước vào cửa miếu hay sao?”
Tinh Tinh Nhi đang muốn truy nã nhị nữ, nghe thấy như vậy, chỉ đành dừng tay vội vàng phân bua:
“Linh Thứu tiền bối, xin cho bẩm báo, Ta vì cùng với hai nha đầu này có chút vướng mắc, chờ đến ngày mai chỉ sợ bọn chúng chạy mất, cho nên bất đắc dĩ phải đến tra hỏi, nhân cơ hội sớm chấm dứt cùng chúng. Ta bắt bọn chúng rồi liền đi ngay, quyết không dám quấy rầy hai người”.
Tinh Tinh Nhi không tiếc tự hạ thấp thân phận, luôn mồm liến thoắng gọi Linh Thứu thượng nhân là tiền bối, đương nhiên là hy vọng lão mặc dù không đến trợ giúp hắn thì chí ít cũng không nên can thiệp.
Nào ngờ Linh Thứu thượng nhân không muốn can thiệp thì Tân Chỉ Cô lại bức bách y không thể không ra tay can thiệp được.
Linh Thứu thượng nhân bảo:
“Tân Chỉ Cô, ngươi có nghe rõ ràng không, bọn chúng có vướng mắc của bọn chúng, chúng ta có vướng mắc của chúng ta, hai bên không quan hệ với nhau, ta sao có thể cấm Tinh Tinh Nhi không đến chứ?”
Tâ Chỉ Cô nói:
“Nói như vậy, thằng khỉ con này thực sự không phải ngươi ước hẹn với hắn à?”
Linh Thứu thượng nhân tức giận:
“Đương nhiên là không phải! Ta sao có thể hẹn người đến trợ sức được? Ngươi chớ có lôi thôi lắm chuyện, xem chưởng!”
Một chưởng xuất ra, Tân Chỉ Cô lại không tiếp lão, chớp nhoáng chuyển thân, kiếm quang chớp động đã nhằm hướng Tinh Tinh Nhi đâm tới, bà cười lạnh nói rằng:
“Ta không thích có người nhiễu sự, thằng khỉ con này đã không phải ngươi ước hẹn đến, ta lại muốn đuổi hắn ra”.
Tinh Tinh Nhi không ngờ Tân Chỉ Cô lại dám dưới chưởng lực vây bủa của Linh Thứu thượng nhân mà bay ra tấn công mình, tức thì hắn giật mình kinh hãi vội vàng chống đỡ. Linh Thứu thượng nhân thấy Tân Chỉ Cô đã cùng Tinh Tinh Nhi giao thủ, với thân phận của lão thì sao có thể cùng Tinh Tinh Nhi liên thủ giáp công khiến cho Tân Chỉ Cô chê cười được? Lão chỉ đành lập tức thu chưởng, triệt hồi một chiêu hung hiểm đã đánh tới sau lưng Tân Chỉ Cô.
Đây chính là kế nhất cử lưỡng đắc của Tân Chỉ Cô, bà sớm đã liệu định Linh Thứu thượng nhân vì muốn giữ gìn thân phận quyết sẽ không tự mình giáp công. Cứ như vậy, bà có thể giúp Niếp Sử nhị nữ giải trừ nguy hiểm, lại có thể nhân cơ hội điều hòa hô hấp, tiêu trừ hàn âm chi khí của Linh Thứu thượng nhân đã xâm nhập vào cơ thể. Nên biết Tinh Tinh Nhi mặc dù cũng tính là nhân vật nhất lưu trong võ lâm, nhưng nội công tạo nghệ còn kém rất xa Linh Thứu thượng nhân, Tân Chỉ Cô cùng hắn giao thủ, căn bản không đủ để tiêu hao nội lực, tất nhiên là có thể thung dung điều hòa hô hấp.
Lúc này Tân Chỉ Cô một mặt âm thầmvận huyền công, khu trừ hàn khí bên trong nội thể, nhưng thủ pháp vẫn không hề chậm lại chút nào.
Chỉ nghe thấy tiếng đinh đương không ngớt vang lên, ngay trong lúc đó, hai người với kiếm pháp thượng thừa đã đấu qua hai mươi chiêu có dư. Tân Chỉ Cô kiếm pháp kỳ ảo khó lường, Viên Công kiếm pháp của Tinh Tinh Nhi mặc dù không kém, nhưng hắn chưa luyện đến cảnh giới tối cao, chung vu thua kém. Ngày trước khi tỷ võ tại giáo trường ở Trường An, Tân Chỉ Cô không hề rút kiếm, chỉ bằng vào đôi nhục chưởng đã đánh Tinh Tinh Nhi một bạt tai, huống hồ bậy giờ bà lại dùng cả phất trần lẫn bảo kiếm, Tinh Tinh Nhi sao còn có thể là đối thủ của bà được? May mắn khinh công của hắn cao cường, hơn nữa Tân Chỉ Cô lại phải vận dụng tinh thần phần lớn vào việc vận công khu độc, cho nên Tinh Tinh Nhi thi triển thân pháp linh xảo ráng sức nhảy nhót mới có thể tạm thời đối phó được. Nhưng hai mươi chiêu qua đi, thì hắn cũng hổn hển thở dốc, hiểm cảnh phát sinh. Tinh Tinh Nhi lại không cam tâm rút lui như vậy, đưa mắt cầu xin Linh Thứu thượng nhân tương trợ, Linh Thứu thượng nhân lại không chịu bước qua, khiến Tinh Tinh Nhi chật vật vô cùng.
Mắt thấy Tân Chỉ Cô phóng đến một kiếm sẽ đâm trúng người Tinh Tinh Nhi, Linh Thứu thượng nhân đột nhiên lại vung tay áo dài, đánh bật mũi kiếm của Tân Chỉ Cô, tả thủ móc đến Tinh Tinh Nhi, vừa kéo rồi đẩy, đẩy hắn bật ra ngoài cửa miếu.
Tân Chỉ Cô cười lạnh bảo:
“Hay lắm, các ngươi cùng xông lên đi”.
Linh Thứu thượng nhân trầm sắc mặt nói:
“Ngươi không phải muốn cùng ta đơn đả độc đấu sao? Được, bây giờ không có ai quấy rầy nữa!”
Lập tức lão nói vọng ra:
“Tinh Tinh đạo hữu, mời ngươi tránh đi nơi khác, đi xa một chút! Ngươi và hai nữ oa tử này có hiềm khích gì, ta quyết không thiên vị bên nào”.
Linh Thứu thượng nhân mặc dù giải thoát cho Tinh Tinh Nhi một chiêu, nhưng cũng đã đẩy hắn ra ngoài cửa, Tân Chỉ Cô tất nhiên không có gì có thể nói được, liền lập tức bảo:
“Được, vậy chúng ta lại tái đấu!”
Linh Thứu thượng nhân lại không hướng bà ta phát chưởng, chớp nhoáng xoay người lướt đến bên cạnh Niếp, Sử nhị nữa. Tân Chỉ Cô kinh hãi nói:
“Linh Thứu lão quái, ngươi định làm gì? Ngươi ăn hiếp tiểu bối, không biết xấu hổ sao?”
Người còn chưa kịp đến, lời còn chưa có dứt thì đã thấy hai trường tụ của Linh Thứu thượng nhân đột ngột vung ra, cuốn Niếp Sử nhị nữ hất ra ngoài cửa!
Linh Thứu thượng nhân lạnh lùng nói:
“Ta đã nói không thiên vị bên nào, ta đã lệnh cho Tinh Tinh Nhi rời khỏi đây thì đương nhiên cũng không thể để hai nữ oa oa lưu lại chỗ này!”
Linh Thứu thượng nhân xác thực không làm thương tổn hai nàng, y dùng một cỗ xảo kình, trường tụ mềm mại vừa cuốn vừa đẩy, đã hất hai người ra khỏi cửa miếu, ngay đến một sợi tóc cũng không gãy.
Tân Chỉ Cô muốn đi ra ngoài thì Linh Thứu thượng nhân sớm đã chắn trước cửa, cười lạnh bảo rằng:
“Bây giờ không có người quấy nhiễu, ngươi còn có cớ gì nữa? Muốn chạy à, không có được đâu!”
Tân Chỉ Cô tức giận quát:
“Ngươi cũng chưa thắng được ta một chiêu nửa thức, dám xuất khẩu cuồng ngôn!”
Bà liền đâm một kiếm qua, lại cùng với Linh Thứu thượng nhân triển khai ác đấu. Bà không có cách nào chiếu cố Niếp, Sử nhị nữ, chỉ sợ bọn họ ở bên ngoài gặp phải độc thủ của Tinh Tinh Nhi, trong lòng lo lắng nên càng rơi vào thế hạ phong. Nhưng may mắn bà đã hóa giải được toàn bộ âm hàn chi khí ra ngoài nội thể, cũng như vừa mới được nghỉ ngơi, khi tái chiến với Linh Thứu thượng nhân, mặc dù rơi vào thế hạ phong, nhưng tạm thời vẫn có thể cầm cự được.
Tinh Tinh Nhi đang cúi đầu ủ rũ, chợt nghe sau lưng có tiếng động vang lên, lại chính là Niếp, Sử nhị nữ vừa bị Linh Thứu thượng nhân quẳng ra mới rơi xuống đất. Tinh Tinh Nhi hô hố cười lớn:
“Nguyên lai các ngươi cũng bị đuổi ra rồi à? Ha ha, lúc này không có ai bảo vệ các ngươi nữa!”
Thân hình hắn tức thì lướt qua đỉnh đầu hai nàng, lưng xoay vào cửa miếu, phòng ngừa các nàng lại chạy vào bên trong, lập tức kiếm chưởng cùng xuất, hướng nhị nữ hạ ngay sát thủ. Trong miếu, ngoài miếu, năm người chia làm hai nhóm đồng thời triển khai ác chiến.
Niếp Ẩn Nương thấy Tinh Tinh Nhi khinh công hơn xa các nàng, muốn chạy trốn cũng quyết không thoát được, thực sự không bằng bỏ qua sống chết, cùng Tinh Tinh Nhi liều mạng. Lập tức nàng ngưng thần trầm khí, trấn tĩnh lại, cùng với Sử Nhược Mai sóng vai đứng trận, hai thanh kiếm phóng ra thu lại, trái phải múa tít, nghiêm ngặt phong bế môn hộ, chống đỡ thế công mãnh liệt của Tinh Tinh Nhi.
Công lực của hai người bọn họ so với trước đây đều tăng tiến rất nhiều, lại vừa mới luyện thành kiếm pháp “Phi Hoa Trục Điệp” của Diệu Tuệ thần ni sở truyền, song kiếm hợp bích, khinh linh uốn lượn, phối hợp vô cùng tuyệt diệu. Tinh Tinh Nhi mặc dù trong một chiêu có thể liền đâm tới bảy huyệt đạo của đối phương, nhưng trong lúc vội vàng cũng không có thể đột phá được thế trận phòng ngự của hai nàng.
Nhưng công lực của các nàng có tăng tiến, dù sao thì công lực của Tinh Tinh Nhi cũng thâm hậu hơn các nàng nhiều, vừa thấy không thể tốc chiến tốc thắng được hắn liền thay đổi chiến lược, dùng trọng thủ pháp vận kiếm công kích để tiêu hao công lực hai nàng.
Niếp, Sử hai người phòng ngự cẩn mật, kiếm pháp cũng hết sức kinh linh uốn lượn, nhưng rốt cục vẫn không thể tránh được va chạm với đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi, mỗi lần va chạm, hổ khẩu của các nàng đều cảm thấy một trận ê ẩm, sau một hồi lâu, nội lực của các nàng cũng dần dần bị tiêu hao. Niếp Ẩn Nương khá hơn một chút thì cũng đã mồ hôi đầm đìa, Sử Nhược Mai công lực kém hơn, càng cảm thấy đầu hoa mắt choáng, hơi thở hổn hển, tim đập thình thịch, kiếm chiêu xuất ra đã là lực bất tòng tâm, đường lối rối loạn.
Tinh Tinh Nhi quan sát thấy rõ, liền vận lực một kích, “choang” một tiếng, thanh Cương kiếm của Sử Nhược Mai rời tay bay ra. Tinh Tinh Nhi lập tức dấn thân tiến lên, năm ngón tay như móc câu, một trảo vận kình chụp xuống xương tỳ bà của nàng.
Ngay lúc đó chợt nghe thấy một thanh âm, giống như là chùy nện, chọc vào màng nhĩ Tinh Tinh Nhi, đúng là tiếng của Không Không Nhi đang quát mắng hắn:
“Quả nhiên lại là ngươi, tên nghiệt chướng ở đây sinh sự! Đâu có thể được, lần này ta không thể dung tha cho ngươi được, ta phải rút gân lột da ngươi!”
Không Không Nhi còn cách một đỉnh núi, y chỉ dùng công phu “Truyền âm nhập mật” mà mắng chửi Tinh Tinh Nhi, vốn dĩ y còn cách một đỉnh núi, cho dù chắp cánh bay nhanh như chim thì cũng không thể nói cái là tới liền được, Tinh Tinh Nhi có thể thừa thời gian bóp vỡ xương tỳ bà của Sử Nhược Mai theo như kế định sẵn mà biến nàng thành tàn phế, rồi bắt sống nàng, thế nhưng Tinh Tinh Nhi bình sinh sợ nhất vị đại sư huynh này. Không Không Nhi công lực thâm hậu, mặc dù còn cách một trái núi nhưng tiếng quát lại như sấm động bên tai hắn, Tinh Tinh Nhi trong lòng phát lạnh, tay run lên liền nhằm không trúng vị trí đã định, chụp vào khoảng không. Sử Nhược Mai đã nghiêng mình lướt ra ngoài một trượng, Niếp Ẩn Nương cũng đâm tới một kiếm.
Đúng khoảnh khắc này, Không Không Nhi và Đoàn Khắc Tà đã lại gần rất nhiều, Tinh Tinh Nhi thấy ngoài sư huynh ra còn có Đoàn Khắc Tà cùng đến, nào còn dám luyến chiến? Vội vàng cuống quít lộn người một cái, tránh khỏi kiếm của Niếp Ẩn Nương rồi hạ xuống sườn núi, bỏ chạy như bay.
Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, Sử Nhược Mai cước bộ còn chưa đứng vững, Đoàn Khắc Tà đã cùng Không Không Nhi chạy đến, Đoàn Khắc Tà liền đỡ lấy Sử Nhược Mai, vội vàng hỏi:
“Mai muội, muội, muội sao không?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Không có sao, chỉ là bộ y phục này lại bị con khỉ kia xé mất một miếng, nhưng không có làm bị thương muội. Huynh thế nào mà giờ mới đến? Phương sư huynh đâu?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Phương sư huynh còn chưa tìm thấy, ta, ta...”
Niếp Ẩn Nương vội nói:
“Việc này để sau hẵng nói, các người mau vào đi, Tân lão tiền bối đang rất nguy hiểm!”
Không Không Nhi mặc dù thống hận tên sư đệ không ra gì, nhưng khi cân nhắc, thì cứu trợ Tân Chỉ Cô so với tróc nã sư đệ còn khẩn yếu hơn. Huống hồ y đang giữ tù binh, trong nhất thời cũng vị tất đuổi kịp Tinh Tinh Nhi.
Không Không Nhi võ công thâm hậu, vừa nghe thấy tiếng chém giết bên trong, chưởng phong ầm ầm, kim thiết giao minh, thì đã nghe ra Tân Chỉ Cô đang rơi vào thế hạ phong, hết sức không ổn. Y lập tức liền chụp lấy lưng Thanh Minh Tử, giống như bắt một tên trộm nhỏ, áp giải hắn vào miếu. Đoàn Khắc Tà vừa mới cất bước thì Không Không Nhi lại đột nhiên nói nhỏ:
“Các ngươi không cần cùng ta tiến vào, ta tự có biện pháp đối phó với lão quái kia”.
Đoàn Khắc Tà đang lo sư huynh sẽ câu nệ quy củ võ lâm không chịu xuất thủ, nay mới nghe y nói là đã có biện pháp vậy thì Tân Chỉ Cô đương nhiên là không có gì đáng ngại, mình cũng không cần phải nóng nảy.
Tân Chỉ Cô tự cảm thấy khó có thể cầm cự được, chợt nghe thấy tiếng Không Không Nhi, tinh thần phấn chấn, Linh Thứu thượng nhân thì lại không khỏi rúng động trong lòng, nhưng vẫn làm ra vẻ ngạo nghễ, lão cười lạnh nói:
“Tân Chỉ Cô, viện binh của ngươi đã tới, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không? Ta đây không sợ các ngươi xa luân chiến”.
Lời còn chưa dứt, Không Không Nhi đã áp giải Thanh Minh Tử đi vào cửa miếu, cười lớn bảo rằng:
“Còn có một người, người này là đại đệ tử của Linh Sơn phái các người! Ta và đệ tử quý phái đến quan chiến, ngươi không cần phải kinh hoảng”.
Đúng là:
Kiếm chưởng tranh hùng chưa thắng bại
Không không diệu thủ đã tìm qua.
--------------------------------------------------------------------------------
[] 敬老尊贤tức Kính lão tôn hiền: kính người già trọng kẻ hiền.
[] 长袖 tức Trường tụ: Ống tay áo dài.
[] 敲,点,刺,戳 tức Xao, điểm, thứ, trạc: Gõ, điểm, đâm, xuyên.